Trì Tiểu Trì hơi nghiêng đầu, nhìn kỹ Triển Nhạn Triều.
Triển Nhạn Triều cúi gằm mặt, gần như muốn đem đầu của mình giấu vào trong ngực, chỉ để lại cái đầu đầy tóc xoăn cho Trì Tiểu Trì nhìn: “Tôi biết sai rồi.”
Nói ra mấy chữ kia, đầu lưỡi của Triển Nhạn Triều chát đến mức run rẩy, nhưng lại tràn ngập mong đợi.
Cho tôi một cơ hội, sau này tôi sẽ không bao giờ đối với cậu như vậy nữa. Tôi sẽ đối tốt với cậu, khi quay về tôi sẽ đốt roi và quan tài. Tôi sẽ cho cậu làm Alpha mạnh nhất.
Cậu đi theo tôi từ lúc tám tuổi đến bây giờ, đã sắp mười năm, mười năm còn dài hơn cả số năm mà tôi sống trên đời này.
Van cầu cậu hãy mềm lòng như dĩ vãng…van cầu cậu.
Thiên ngôn vạn ngữ đi đến bên miệng của Triển Nhạn Triều chỉ cô đọng thành một câu: “Tôi biết sai rồi.”
Trì Tiểu Trì nhìn cậu ấy, không biết trôi qua bao lâu mới lên tiếng: “…Cho nên?”
Triển Nhạn Triều: “Cậu đừng hận tôi. Đừng hận tôi. Tôi muốn cậu cùng về nhà với tôi, tôi sẽ bồi thường thỏa đáng cho cậu, tôi đã sửa lại phòng cho cậu, mua đồ dùng gia dụng mới, những thứ cũ tôi…tôi đã…ném đi rồi, chỉ cần cậu trở lại, sau này hết thảy mọi việc tôi sẽ nghe lời cậu…”
Nói liên tiếp một hơi, Triển Nhạn Triều gần như thiếu dưỡng khí.
Áp lực cực lớn khiến cho cậu ấy không nhấc nổi đầu, cho dù mấy ngày qua bị bảy tám con trùng tộc bao vây thì cậu ấy vẫn không tuyệt vọng lại tràn ngập hy vọng như bây giờ.
Một hồi lâu sau, cậu ta nghe được lời phán định của Trì Tiểu Trì: “Tôi không hận cậu, bởi vì đây là chuyện không cần thiết.”
Triển Nhạn Triều vui vẻ, nhưng còn chưa kịp ôm lấy cánh tay của Trì Tiểu Trì thì đã nghe Trì Tiểu Trì tiếp tục nói: “Tôi không trở về, bởi vì đó cũng không phải chuyện cần thiết.”
Triển Nhạn Triều đột ngột đứng lên, vẫn cúi đầu, nhưng giọng điệu đã thay đổi đến mức dồn dập: “Chuyện này làm sao lại không cần thiết? Làm sao lại không? Đối với tôi mà nói thì rất quan trọng! Rất quan trọng!”
Cậu ta rất hối hận cái con người phát rồ lúc trước của mình!
Nếu không phải vì nhất thời hả giận, đem hết thảy đồ dùng của Quý Tác Sơn thiêu hủy thì cậu ta cũng không đến mức ngoại trừ một quyển sổ ghi chép bình thường, hết thảy những thứ còn sót lại của Quý Tác Sơn đều không thể tìm lại được.
Trái tim trong lồng ngực điên cuồng nhảy lên, đau đến mức cậu ta chỉ muốn chết đi sống lại.
Cảm xúc của Trì Tiểu Trì vẫn rất nhàn nhạt: “Tôi nghĩ rằng ý kiến của mình cũng rất quan trọng! Cậu có thể tôn trọng ý kiến của tôi hay không?”
Bản tính trẻ con mà Triển Nhạn Triều cố gắng kiềm nén bây lâu nay liền trỗi dậy: “Cậu cảm thấy tôi không tốt thì tôi có thể thay đổi, tôi có thể thay đổi tất cả mọi thứ, nhưng cậu không thể không cho tôi cơ hội như vậy được!”
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Tại sao tôi lại không thể?”
Ngón tay của Triển Nhạn Triều vang lên tiếng rộp rộp của xương khớp, bình thường đây là giấu hiệu nổi giận của cậu ấy.
“Muốn nổi giận à?” Trì Tiểu Trì bình tĩnh hỏi, “Lại muốn dùng roi sao?”
Ngón tay của Triển Nhạn Triều buông lỏng.
Triển Nhạn Triều ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn người trước mắt.
Một giọt nước mắt to tròn rơi xuống từ trong mắt cậu ấy, lảo đảo treo trên hàng lông mi.
Trì Tiểu Trì vẫn nhìn cậu ấy.
Triển Nhạn Triều khổ sở cầu xin, Triển Nhạn Triều kinh hoàng sợ hãi, Triển Nhạn Triều cố ý lấy lòng, Triển Nhạn Triều vô lực yếu đuối, trước giờ chưa từng xuất hiện trong ký ức của Quý Tác Sơn.
Trong ký ức của Quý Tác Sơn, cậu ấy là cường thế, bá đạo, ngây thơ nhưng lại dã man.
Mà những biểu hiện hoàn toàn khác biệt như vậy của Triển Nhạn Triều đã bày ra trước mắt Trì Tiểu Trì chỉ trong vòng vài phút đồng hồ.
Quý Tác Sơn ở trong cơ thể cũng nhìn thấy tất cả điều này.
Rất nhanh sau đó, Quý Tác Sơn mở miệng: “Đi thôi.”
Không có bi thương, không có phẫn nộ, không có mừng rỡ, chỉ nói một câu “đi thôi”.
Trì Tiểu Trì rất nghe lời, gấp sách lại, dự định đi xem cơ giáp mới vừa đạt được.
Triển Nhạn Triều lau đi nước mắt dính trên mi: “Quý Tác Sơn, tôi yêu cậu.”
Trì Tiểu Trì không có quá nhiều phản ứng, chỉ dừng lại bước chân, còn trái tim của Quý Tác Sơn thì đang run rẩy.
Khi cậu còn sống, Triển Nhạn Triều chưa từng nghiêm túc nói một câu “yêu cậu” như vậy, cho dù là lúc hoan ái cũng chỉ kề sát bên tai nói vài lời lưu manh khiến cậu đỏ mặt tới mang tai mà thôi.
Không ngờ bây giờ lại có thể may mắn nghe thấy.
Quý Tác Sơn cất lên một tiếng cười tự giễu: “…Ha.”
Trì Tiểu Trì nghe thấy tiếng cười như vậy của Quý Tác Sơn liền đoán được thái độ của cậu ấy, không do dự nữa, lập tức cất bước ra ngoài.
Triển Nhạn Triều đuổi theo vài bước, đau đớn nói: “Quý Tác Sơn! Cậu dám nói cậu không thích tôi sao? Cậu có dám nói hay không?!”
Đi tới cửa lều, Trì Tiểu Trì vén màn lên, lười biếng phất phất tay với người ở phía sau.
“Không dám.” Trì Tiểu Trì thẳng thắn nói: “Đã từng thích, có gì đâu mà lại không thừa nhận.”
Nếu như không từng thích thì Quý Tác Sơn không thể khổ sở và căm hận như vậy, hận đến mức thà rằng tự thiêu thi thể cũng không nguyện bị Triển Nhạn Triều đưa về.
Nhưng mà hết thảy đã là “Quá khứ”.
Sau khi Quý Tác Sơn biến mất ở cửa lều một hồi lâu, Triển Nhạn Triều mới chán nản ngồi xuống, cầm cái ly giấy kia lên, vuốt nhẹ mặt ngoài, vẫn không nỡ vứt bỏ, cuối cùng nhét vào lồng ngực của mình.
Rời khỏi lều, Trì Tiểu Trì ngửa đầu nhìn bầu trời.
Ánh sáng ban mai rọi xuống, bao lấy thân hình gầy gò của thiếu niên, làm cho cậu ấy hơi nheo mắt lại.
061 xác nhận số lượng rồi nói: “Trị giá hối hận tăng lên 30.”
Trì Tiểu Trì: “Ừm.”
061 cố gắng nhịn nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “…Không đổi thẻ sao?”
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại nhưng khóe miệng lại chậm rãi nhếch lên một đường cong.
061 ho nhẹ một tiếng: “Vị bạn học này vui lòng đừng cười nhạo thầy giáo.”
Trì Tiểu Trì ủy khuất nói: “Thầy ơi, em không có mà.”
061 hơi nhấn giọng: “Cậu thiên vị môn học như thế là sao, có chuyện gì xảy ra, không thể đem môn học trị giá hảo cảm này phân chia cho đều hay sao?”
Trì Tiểu Trì giải thích: “Em không đụng vào trị giá hảo cảm là vì đối với Triển Nhạn Triều mà nói thì trị giá hảo cảm mới là đạo cụ tốt nhất.”
061 nói chuyện công bình như một vị giáo viên thực thụ: “Trẻ em không nên dùng từ đạo cụ.”
Trì Tiểu Trì kinh hoàng: “…” Thầy Lục làm sao vậy thầy Lục ơi, mau trả lại thầy Lục trước kia cho tôi đi.
Quý Tác Sơn phì cười một cái: “Tình cảm của hai người thật tốt.”
061 cuối cùng cũng xem như nhận ra trong thân thể còn có người khác, mơ hồ có chút nóng tai.
Trì Tiểu Trì lại vô cùng tự nhiên: “Nói đùa à, đây là thầy của anh đấy.”
Dứt lời cậu nói với 061: “Xí, dẹp ý nghĩ này đi, em sẽ không nói ra bí mật đảng của mình đâu.”
061: “…” Nhảy diễn nhanh vậy sao?
Nhưng anh rất nhanh liền bắt nhịp Trì Tiểu Trì: “Em tuổi còn trẻ, cân nhắc cho tương lai của mình không tốt sao? Tại sao lại phải u mê không chịu cảnh tỉnh?”
Trì Tiểu Trì ngang nhiên bất khuất: “Bởi vì tư tưởng của em là tiến bộ, còn tư tưởng của thầy là mục nát.”
Quý Tác Sơn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì nhưng vẫn nhịn không được mà bật cười ra tiếng.
061 và Trì Tiểu Trì không hẹn mà cùng nghĩ: Giọng cười thật dễ nghe.
Sau khi tập huấn trở về, tính cách của Quý Tác Sơn thay đổi rất nhiều, cậu ấy bắt đầu thử gia nhập nói chuyện với 061 và Trì Tiểu Trì, mượn 061 một số sách từ những thế giới khác, nỗ lực học hỏi các hình thái xã hội bất đồng.
Một ngày nọ sau khi lĩnh cơ giáp về, La Thiến tìm được Trì Tiểu Trì ở trong phòng tu sửa cơ giáp: “Tôi đã kiểm tra kim loại dẻo mà cậu mang về ngày đó, hoàn toàn có thể cải tạo lên cơ thể Blue từ đầu đến chân, vẫn còn thừa một chút.”
Trì Tiểu Trì chui ra từ trong khoang cơ giáp của Blue, trên gương mặt cọ chút dầu máy: “Cám ơn nhiều.”
La Thiến: “Không cần cám ơn. Cậu đi đào mỏ hả? Tìm được nhiều kim loại dẻo như vậy từ chỗ nào vậy?”
Trì Tiểu Trì chỉ cười mà không nói.
Nếu Trì Tiểu Trì không dự định nói thì La Thiến cũng sẽ không ép cậu ấy, giữa bạn bè cũng có chút bí mật nên giữ lại cho riêng mình.
Cô ấy hỏi: “Không phải có cơ giáp mới rồi sao, tại sao vẫn còn muốn dùng Blue?”
Trì Tiểu Trì tự thiếp vàng lên mặt mình: “Hoài cổ.”
La Thiến đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Cơ giáp của mình đổi thành tiền rồi, còn cậu thì sao, đem ra cho mình mượn nghiên cứu một chút đi.”
Trì Tiểu Trì: “Há, cái kia hả? Bán rồi!”
La Thiến: “…???”
Trì Tiểu Trì xoa lưng của Blue: “Tôi có Blue là đủ rồi.”
Blue dịu dàng giơ tay, đáp lại bằng cách sờ cằm của Trì Tiểu Trì
La Thiến chớp đôi mắt xanh mênh mông của mình, có chút không cam lòng: “Bán cho ai? Chẳng phải đã nói để cho mình nghiên cứu một chút sao?”
Trì Tiểu Trì dùng khăn mặt lau một chút mồ hôi trên trán: “Bán cho Uông Hệ Chu. Sở trường của cậu ấy chuyên về tốc độ. Nếu cậu cảm thấy đến nhà họ Uông để nghiên cứu không tiện thì để tôi lấy về cho cậu?”
La Thiến nhướng mày, giơ ngón tay cái lên với Trì Tiểu Trì, đang muốn rời đi thì nghe thấy cậu ấy gọi: “La Thiến, cậu muốn làm công tác nghiên cứu khoa học đúng không?”
La Thiến ngẩn người: “Ừ.”
“Muốn làm nghiên cứu khoa học thì phải làm Alpha mới có tư cách tiếp xúc tài nguyên hàng đầu đúng không?”
La Thiến cười: “Đúng vậy. Chẳng phải rất bình thường sao? Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
Trì Tiểu Trì chui vào cabin một lần nữa, nhẹ giọng nói: “Không, không có gì cả.”
La Thiến lắc đầu một cái, không biết cậu ấy lại bộc phát suy nghĩ kỳ lạ gì.
Ai cũng có thể cảm giác Quý Tác Sơn không bình thường cho lắm.
Sau khi về lại trường học, loại thay đổi này càng rõ ràng.
Tính cách của cậu ấy sáng sủa hơn rất nhiều, sẽ lôi kéo bạn học nói chuyện phiếm, không câu nệ xuất thân quý tộc hay là nhân sinh đi cùng các nhóm cậu ấm cô chiêu, cũng sẽ thường xuyên bàn luận với bạn học, chẳng hề keo kiệt mà chỉ đạo bọn họ, có lúc còn có thể nói đôi lời dí dỏm không quá lưu loát.
Có lần cậu ấy ở trên sân tập bắn tình cờ gặp phải vị bạn học từng bị mình đánh nát cơ giáp.
Sau trận thi đấu, người nọ liền chuyển lớp.
Cậu ta cố ý bắn súng để quấy nhiễu Trì Tiểu Trì xạ kích, lại bị Trì Tiểu Trì phát hiện ý đồ, lập tức dùng một phát súng chớp nhoáng bắn nát bia.
Người kia vô cùng xấu hổ, nhảy dựng hét to: “Họ Quý kia, tao đệt cả nhà mày!”
Trì Tiểu Trì đã xài hết năng lượng tích trữ trong súng, hái một bông hoa nhỏ, cắm vào nòng súng còn bốc khói rồi ôm khẩu súng vào trong ngực, cười nói: “Vậy tôi thay cả nhà tôi cám ơn cậu.”
Bên ngoài nhao nhao đồn đãi Quý Tác Sơn và Triển Nhạn Triều chia tay, với cái cách trước đây Triển Nhạn Triều đối xử với Quý Tác Sơn thì cậu ấy không đánh Quý Tác Sơn thành Omega mới là lạ.
Triển Nhạn Linh cũng nghe nói chuyện này, liền gọi Triển Nhạn Triều về nhà thăm dò tình hình.
Triển Nhạn Triều lại không hề bị lay động vì chuyện này, thậm chí còn rất vui vẻ: “Cậu ấy sẽ đánh chứ? Nếu cậu ấy đánh em thành Omega thì cậu ấy sẽ quan tâm em đúng không?”
Dù là tốt tính như Triển Nhạn Linh cũng không khỏi giận dữ: “…Em có biết Omega là gì không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...