Trì Tiểu Trì thấy Triển Nhạn Triều một lúc lâu sau vẫn không mở miệng thì liền quay người rời đi.
Nhưng trong nháy mắt khi cậu quay người thì trị giá hối hận đã duy trì gió êm sóng lặng kia lại bắt đầu động, tăng lên 7 điểm.
061 nói với Trì Tiểu Trì: “Động rồi.”
Thái độ của Trì Tiểu Trì lại rất ôn hòa: “Đã nhìn thấy.”
Mấy ngày nay 061 vẫn luôn đứng ngoài quan sát, phát hiện Trì Tiểu Trì chẳng hề đối xử với Triển Nhạn Triều giống như với mấy vị trước kia, không cố ý thiết kế bẫy rập để bọn họ chui vào, cũng không muốn đổi thẻ, ngược lại, cậu ấy càng để bụng đối với Quý Tác Sơn hơn, thường xuyên cùng Quý Tác Sơn đi trung tâm thương mại để mua một chút đồ ăn vặt và tán gẫu.
061 nói: “Lần này cậu dường như không muốn làm nhiệm vụ.”
Trì Tiểu Trì kháng nghị: “Vừa nãy trị giá hối hận vẫn còn tăng đấy.”
061 nghĩ đến ánh mắt rung rưng của Triển Nhạn Triều vừa nãy, không khỏi thở dài mà nói: “Cậu ấy vẫn chưa chịu lớn, không hiểu được cái gì là yêu thích.” Chờ cậu ấy hiểu rõ thì cũng đã muộn.
Trì Tiểu Trì nở nụ cười một tiếng.
061: “Sao vậy?”
Trì Tiểu Trì: “ Thầy Lục, lời này anh có từng nói với các ký chủ trước kia của mình chưa?”
061 suy nghĩ một chút, trước đây bị cấu trúc lại dữ liệu nên ký ức bị xóa sạch, sau này anh cũng chưa từng nói như thế với ai, lại cũng chưa từng nghe các ký chủ nhắc qua.
Nghĩ tới đây, 061 đột nhiên hơi hoảng.
Trì Tiểu Trì nói: “Nếu anh đã dạy bọn họ như vậy thì không trách những người này gào khóc cũng đòi lưu lại.”
Hiện tại là khóa học huấn luyện, Trì Tiểu Trì cũng không vội mà tìm người đối chiến, trở về phòng chuẩn bị, để Blue chờ đợi, còn mình thì nằm úp sấp lên lan can trước phòng chuẩn bị, quan sát một trận tranh tài ở phòng thi đấu gần đó.
061 hỏi: “Nói vậy là ý gì?”
Trì Tiểu Trì không trực tiếp trả lời mà lại nói: “Chủ thần của anh rất thú vị.”
Trí nhớ của 061 rất tốt. Anh nhớ lời này Trì Tiểu Trì từng nói với 009, mà 009 cũng đã kể lại cho cậu.
Anh lẳng lặng chờ Trì Tiểu Trì phân tích.
Trì Tiểu Trì nói: “Tại sao nó không cho ký chủ sử dụng trị giá hảo cảm để làm căn cứ vượt qua cửa ải thế giới, mà lại phải sử dụng cách phức tạp hơn là dùng trị giá hối hận?”
Trì Tiểu Trì nói tiếp: “Tôi không rõ mục đích cuối cùng của nó là gì. Nhưng nói trắng ra, lần đầu tiên tôi nghe thấy cái gọi là ‘hệ thống tái chế tra công’ thì liền cảm thấy có chút buồn cười.”
“Chuyện này nghe qua cứ như đang trừng phạt kẻ bạc tình, là thực thi chính nghĩa. Nhưng khi một người nắm được kịch bản cuộc đời của một người khác, sớm biết tất cả những gì sẽ xảy ra. Thầy Lục, như vậy những người này đang sắm vai gì?”
Không chờ 061 đáp lại, Trì Tiểu Trì đã ung dung thong thả cho ra đáp án: “…Là Thượng đế.”
061 gật đầu, tán thành lời giải thích của Trì Tiểu Trì.
“Mà đặc quyền không phải cho không, không phải ai cũng có thể đóng vai Thượng đế. Cho nên đám ký chủ không dám làm sai kịch bản, chỉ sợ ném mất đặc quyền này, chỉ có thể ép buộc chính mình nhập vai nguyên chủ.” Trì Tiểu Trì tiếp tục, “Mà loại tâm tính này có một kẻ thù lớn nhất. —-Cho dù là cặn bã thì trên người bọn họ vẫn luôn có một vài điểm đáng để học hỏi.”
“Dương Bạch Hoa có bề ngoài xinh đẹp, xử sự ôn hòa, rất dễ lấy lòng, chỉ cần có đủ bao dung, có thể một lòng hiếu kính cha mẹ anh ta là được. Lâu Tư Phàm có tài năng, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích cá nhân của anh ta thì anh ta sẽ rất cao hứng bày ra thiện ý với anh, ngay cả Chu Khai cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt, ít nhất là ông ta có tiền, nếu đổi thành một con tin không có chủ kiến thì khả năng vẫn tính là nồi nào úp vung nấy, một đôi trời sinh. Còn Triển Nhạn Triều càng là một đối tượng không tệ, đúng không? Trong nhà có tiền, tuy rằng tính cách không tốt nhưng cũng không phải hoàn toàn hết thuốc chữa, có thể sửa đổi, mà một khi sửa đổi, có thể miễn cưỡng xem là hợp cách.”
“Đối với một Chu Khai, có lẽ ký chủ không tránh kịp, nhưng nếu đối với một Triển Nhạn Triều còn có thể sữa đổi thì sao?”
“Làm Thượng đế, thứ dễ sản sinh nhất chính là lòng trắc ẩn. Đối với một người có tội ác tày trời thì đương nhiên càng sớm thủ tiêu càng tốt. Nhưng đối với một người còn có chỗ để sữa đổi và quay đầu thì Thương đế có thể bỏ mặc sao?”
“Cậu ta nhìn cậu một cách đáng thương, rơi vài giọt nước mắt, nói vài câu xưng tội, đương nhiên là Thượng đế sẽ cảm động. Dù sao ‘khoan dung sai lầm của bọn họ chính là vinh quang của mình’ mà.”
061 bị Trì Tiểu Trì nói đến toát mồ hôi, còn Quý Tác Sơn không biết bọn họ đang nói cái gì nhưng lại cảm thấy những lời này rất có tình có lý, liền trồi lên: “Anh Trì nói rất đúng.”
Trì Tiểu Trì nằm nhoài trên lan can, không nhanh không chậm nói: “Cho nên mới nói, Chủ thần của mấy người rất thú vị, đẩy người bình thường đi làm Thượng đế kiếm điểm hối hận, lại không quan tâm suy nghĩ của người bình thường. Một thế giới thì ko sao, hai thế giới cũng vẫn ổn đi, nhưng xuyên qua mười thế giới, trải qua đủ loại phồn hoa thế gian, nói không chừng còn đụng phải một hai lần dạy dỗ thành công, người yêu ‘hiểu được cái gì là yêu’, làm sao còn nguyện ý trở lại thế giới cũ với hai bàn tay trắng, làm người thực vật nằm hai ba năm?”
Bị Trì Tiểu Trì lấy lời vừa nãy của mình để đáp ngược lại, 061 có chút ngượng ngùng.
Mà Trì Tiểu Trì dường như cũng không có ý định buông tha anh ấy, tiếp tục hỏi: “Thầy Lục, anh từng yêu ai chưa?”
Không chờ 061 trả lời thì Trì Tiểu Trì liền nghĩ tới: “Há, đúng rồi, có người thích thầy.”
Vừa nhắc tới người kia, 061 liền không lên tiếng.
Đối với anh mà nói, người kia là bóng hình mờ mịt, là ngàn vạn mảnh vỡ không có cách nào chắp vá, mà bóng hình kia khiến anh nảy sinh dục vọng.
—-Anh biết có người chờ mình, mà sự chờ đợi này khiến anh có ý thức, biết mình không phải chỉ là một mớ số liệu mà đã từng là một con người.
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi yêu thích một người.”
“Tôi thích cùng anh ấy bước lên bậc thang, tôi thích anh ấy dạy tôi chơi game, thắng sáu màn còn không quên để tôi thắng bốn màn, tôi thích anh ấy làm thức ăn cho tôi và Thịt chó, tôi thích anh ấy đọc sách cho tôi nghe, tôi thích anh ấy che tai của tôi lại khi cha mẹ tôi cãi nhau —-tôi chưa ngủ, tôi vẫn nghe thấy đấy.”
Trong phòng chuẩn bị ở lầu hai của Quý Tác Sơn, Trì Tiểu Trì nhìn độ cao dưới bàn chân, trong đôi mắt hờ hững ẩn chứa chút bi ai nhàn nhạt.
“…Thích đến mức khi anh ấy qua đời tôi hận không thể đi cùng anh ấy, nhưng lại sợ tôi ra đi thì không còn ai nhớ tới anh ấy, không thể làm gì khác hơn là đem ràng buộc của anh ấy trở thành ràng buộc của chính mình. Tôi thay anh ấy sống tiếp, còn phải sống thật tốt.”
Trì Tiểu Trì nói xong lời này liền cảm thấy buồn cười: “Nói cho anh nghe những điều này …để làm gì cơ chứ?”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên không kịp chuẩn bị liền có thứ gì đó nhét Trì Tiểu Trì vào trong lòng, một tay sờ sờ tóc của cậu, mang nhiệt độ ấm áp như con người.
Trì Tiểu Trì ngẩng đầu nhìn, phát hiện người nọ là ai thì không khỏi cảm thấy rất thú vị: “Blue?”
Blue nói: “Tâm tình của chủ nhân không tốt.”
Trì Tiểu Trì đã sớm quen với sự nhảy cảm của Blue, là một trí thông minh nhân tạo quản lý gia đình được cải tiến, đương nhiên nó có thể hiểu rõ tình cảm của nhân loại hơn so với các trí thông minh nhân tạo khác.
Trì Tiểu Trì cười nói: “Được rồi, đừng nghịch, chúng ta đi huấn luyện thôi.”
Blue ôm cậu, sức lực không nhẹ không nặng, nhưng giọng điệu lại cực kỳ kiên quyết: “Chủ nhân, đừng nhúc nhích, chúng ta ngồi một chút, có được không?”
061 ôm trọn lấy bờ vai của Trì Tiểu Trì, chân dài tùy ý cuộn thành một vòng, nhốt Trì Tiểu Trì trong lãnh địa của mình.
Trì Tiểu Trì không có phản ứng bài xích, cứ thoải mái tự nhiên mà dựa vào lồng ngực được mở hệ thống điều hòa không khí của Blue, cảm giác thật thoải mái.
Trong lòng của 061 mềm nhũn, lén lút mân mê lọn tóc của cậu ấy, suy nghĩ, hóa ra ôm là cảm giác như vậy.
Động tác nhỏ của Blue khiến Trì Tiểu Trì nói với 061: “Blue thông minh như thế à?”
061 cẩn thận che giấu sự vui vẻ trong lời nói của mình: “Tôi có làm một chút điều chỉnh.”
Trì Tiểu Trì suy nghĩ, thảo nào.
Sau đó cậu và Blue cùng nhau xem người khác thi đấu.
Quý Tác Sơn học tập, một người một máy ngồi xem trò vui, phân công rất rõ ràng.
Khi Quý Tác Sơn còn sống, cậu ấy không thể tham gia lần tập huấn kia, nguyên do là vì Triển Nhạn Triều ngại sinh hoạt tại trường học tẻ nhạt nên thừa dịp nghỉ hè liền kéo Quý Tác Sơn đi leo núi cắm trại.
Bản thân Quý Tác Sơn cũng không phải người có chí lớn, bởi vậy khi thấy tên của cậu ấy xuất hiện trong danh sách tập huấn “Vết tích”, Trì Tiểu Trì vẫn hơi ngẩn người một chút.
Chẳng qua Trì Tiểu Trì rất nhanh liền trở lại bình thường, sau khi ký tên xác nhận trong danh sách, cậu liền đưa danh sách cho La Thiến, còn mình thì lấy một hộp bánh Pocky, vừa bổ sung ghi chép trong khóa học vừa đưa bánh que Pocky giòn giòn được phủ kem vani bên ngoài vào trong miệng, xem như bổ sung một chút năng lượng cho khóa huấn luyện cơ giáp thực chiến.
Rộp rộp.
Ánh mắt của cậu đặt trên giấy, mỗi một lần cắn đều rất chậm, cũng rất có quy luật, đem mỗi một đốt bánh que cắn rất có trật tự.
061: “…”
Rất lâu trước đây anh đã phát hiện cái dáng ăn của Trì Tiểu Trì thật sự một lời khó nói hết.
…Tuy rằng hoàn toàn có thể xưng là vui tai đẹp mắt, nhưng nhìn thấy nhiều thì sẽ có loại cảm giác không đành lòng nhìn thẳng.
Bộ dáng này của Trì Tiểu Trì nhận lấy không ít chú ý của người xung quanh.
Thiếu niên cắn từng khúc bánh que, khí chất lạnh lẽo cũng không khác biệt quá mức so với Quý Tác Sơn ngày xưa, chẳng qua càng khó có thể đến gần hơn một chút.
Cho dù đem Triển Nhạn Triều trục xuất khỏi thế giới của cậu ấy, chỉ còn lại một mình thì cậu ấy vẫn cực kỳ dương dương tự đắc, không thể không nói, dáng vẻ này của cậu ấy đặc biệt quyến rũ, rõ ràng không thể bắt bẻ điều gì nhưng lại khiến người ta cảm thấy trong lòng lay động.
Quý Tác Sơn có chút bất an: “Anh Trì, bọn họ vẫn còn đang nhìn em kìa.”
Trì Tiểu Trì đem một que Pocky kẹp ở đầu ngón tay, ra vẻ như đang hút thuốc, cũng không ngẩng đầu lên: “Có vài người như vậy thì tính là gì, sau này sẽ càng có nhiều người nhìn cậu. Đi cùng với anh thì phải nhanh chóng tập làm quen.”
Tuy rằng tư thế kẹp điếu thuốc vẫn được giữ nguyên, nhưng Trì Tiểu Trì đã sớm cai thuốc lá từ rất lâu.
Nói đến cai thuốc lá, còn có một chuyện rất thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...