Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Ba phút sau, hệ thống giám sát chờ ngoài cửa buông xuống máy đếm giờ, khách khí gõ cửa khép hờ của quán bar.

“Ký chủ 1198, anh Trì Tiểu Trì?”

Trì Tiểu Trì rót phần rượu còn sót lại vào trong ly, buồn bực: “Là tôi đây.”

“Nghe nói ở chỗ của anh còn một vật chứng. Có thể làm phiền anh đến đệ trình hay không?”

“Có thể.” Trì Tiểu Trì đáp lại một tiếng, tiện tay nhặt chiếc nhẫn trong cái ly trống rỗng, “Nhưng mà vật chứng trên người tôi có mật mã. Tôi cần phải có người cùng tôi phá giải mật mã.”

Dứt lời, cậu liếc mắt nhìn Lâu Ảnh, trong ánh mắt mang theo hàm nghĩa không cần nói cũng biết.

Mặc dù Lâu Ảnh cũng không biết mình có thể giúp cậu ở chỗ nào nhưng ít ra anh biết rõ hiện tại Trì Tiểu Trì cần mình.

Vì vậy anh và Trì Tiểu Trì cùng đến một căn phòng nhỏ mới được dọn ra.

Không lâu lắm, một người đàn ông mặc âu phục mang giày da đi vào trong phòng.

Dời mắt khỏi bộ quần áo trên người đối phương, Lâu Ảnh thì thầm với Trì Tiểu Trì: “Tổng phụ trách của hệ thống giám sát.”

Cái tên này chỉ đủ để Trì Tiểu Trì phân tâm nhìn mặt người nọ trong chốc lát.

Sau đó lại tiếp tục cúi đầu thao túng chiếc nhẫn đá sapphire.

Lâu Ảnh nhìn ra có chút sốt sắng, chỉ lo Trì Tiểu Trì sẽ đeo chiếc nhẫn vào tay, nhìn thấu chút tâm tư nho nhỏ còn sót lại của anh.

Tuy rằng Lâu Ảnh đã sớm lén lút chế tạo một chiếc nhẫn bằng kim loại Naman đeo lên ngón tay áp út của Trì Tiểu Trì, nhưng vừa rồi chiếc nhẫn kia đã bị cơ quan giám sát mang đi, làm vật chứng cho việc câu thông tin tức giữa Trì Tiểu Trì và Quý Tác Sơn, thứ hai, tâm thái của anh khi đưa chiếc nhẫn sapphire này cho Trì Tiểu Trì và lúc đưa chiếc nhẫn Naman hoàn toàn khác nhau.

…Khi đó anh rất thận trọng, rất luống cuống, cũng rất mờ mịt.

Khi đó anh vẫn là Lâu Ảnh khi đối mặt với Trì Tiểu Trì sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

Tổng phụ trách ngồi đối diện có lẽ không để ý đến tâm tư nho nhỏ của hai người, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Vật chứng đâu?”

Trì Tiểu Trì lấy ra một thứ từ trong kho hàng, đẩy lên bàn, giọng điệu cũng thẳng thắn như người đối diện: “Đĩa từ.”

Đĩa từ ghi lại chứng cứ phạm tội của Chủ Thần được đặt ở một góc kho hàng, đã từng bị Chủ Thần vội vàng kiểm tra một lượt nhưng không hề khiến ông ta nghi ngờ.


Chủ Thần quá tự phụ, tin tưởng Trì Tiểu Trì sẽ không thoát khỏi Trong Khoảnh Khắc, cho nên đĩa từ trà trộn trong vô số vật linh tinh ở kho hàng, dưới cái nhìn của Chủ Thần chẳng khác nào vật phẩm bình thường.

Tổng phụ trách cầm đĩa từ: “Có mật mã.”

Ở dưới gầm bàn, Lâu Ảnh lặng lẽ nặn nặn tay Trì Tiểu Trì, đổi lấy một khuôn mặt hồn nhiên của cậu.

Cậu mở ra tay trái, chiếc nhẫn nằm trên ngón út tay trái, nó trượt lên trượt xuống theo động tác của cậu: “Lâu ca, mật mã.”

Lâu Ảnh dở khóc dở cười.

Trì Tiểu Trì biết rõ anh cũng…

Nhưng ngay lập tức, suy nghĩ của anh đột nhiên xoay chuyển.

Dường như Lâu Ảnh đoán được điều gì đó, dùng ánh mắt thăm dò nhìn về phía Trì Tiểu Trì.

Tổng phụ trách ngồi đối diện nhướng lông mày, cũng chờ đợi hai người đang đầu mày cuối mắt nhìn nhau có thể cho mình một đáp án hợp lý: “Mật mã 32 bit, rốt cục là gì?”

Trì Tiểu Trì nhận câu hỏi, ném y nguyên cho Lâu Ảnh: “Đúng vậy, Lâu ca, mật mã 32 bit, rốt cục là cái gì?”

Lâu Ảnh nhìn Trì Tiểu Trì, trong mắt trong lòng đều tràn đầy ánh sáng tán thưởng, căn bản không khống chế được.

Anh dùng giọng khẳng định để dò hỏi: “Em biết?”

Trì Tiểu Trì đáp: “Anh đừng quên nghề cũ của em là gì, em rất biết nhập vai.”

Trì Tiểu Trì tin tưởng 089 đã dốc hết nỗ lực để phá giải mật mã này.

Từ sau khi nhận đĩa từ do 089 giao cho, Trì Tiểu Trì bắt đầu nhập vào tâm cảnh của Lâu Ảnh.

Lúc đó nếu Lâu Ảnh biết đĩa từ này quan trọng như thế nào thì sẽ không dùng mật mã bình thường có thể dễ dàng đoán được để làm ký tự mật mã.

Nhưng ban đầu ngay cả cậu cũng không có cách nào đoán ra chuỗi mật mã phức tạp mà Lâu Ảnh đã thiết kế.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy ký ức của Lâu Ảnh, Trì Tiểu Trì lập tức có suy nghĩ.

Khi Lâu Ảnh giao đĩa từ cho 089 là trước khi anh đến cuộc hẹn với Trì Tiểu Trì.


Dự tính ban đầu của Lâu Ảnh khi đem chứng cứ giao cho 089 là lo lắng mình bị Chủ Thần giở trò, trong lúc bất trắc sẽ bị xóa sạch ký ức, cho nên anh lưu lại để làm vật nhắc nhở sau khi lãng quên.

Vật có thể nhắc nhở, thứ nhất sẽ không dễ dàng bị phá hủy, thứ hai phải đầy đủ rõ ràng.

Trước khi thiết kế mật mã, những thứ Lâu Ảnh có thể tiếp xúc, những con số và chữ cái có liên quan, có thể dẫn dắt anh thiết kế, Trì Tiểu Trì từng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến một thứ.

…Chiếc nhẫn.

Viên sapphire 16 cara cần phải có giấy chứng nhận chuẩn quốc tế, giấy giám định đá quý GRS.

Mà chiếc nhẫn này được thiết kế gồm những viên kim cương trắng nhỏ bao lấy viên sapphire ở giữa.

Giám định kim cương phải có giấy giám định của hiệp hội giám định GIA cung cấp.

Hai phần chứng nhận giám định này có mã hóa độc nhất vô nhị, tương đương với chứng minh thư của viên đá quý và kim cương, rất thích hợp làm gợi ý, mà nó có thể vĩnh viễn lưu lại, khó có thể xóa sạch, cho dù quên thì nhẫn vẫn còn, vậy thì có thể điều tra ra được ngọn nguồn dễ dàng.

Lúc đó Lâu Ảnh chụp chiếc nhận gửi cho Trì Tiểu Trì xem, bối cảnh chính là hai tờ giấy chứng nhận GIA và GRS.

Mã GRS tổng cộng gồm 14 số, mã GIA là 11 số, gộp lại là 25 số.

Trì Tiểu Trì đọc lại từng số trên mã giấy chứng nhận cho tổng phụ trách, cũng ưu tiên lấy số cara đứng đầu, đưa mã số giấy giám định đá quý đặt trước kim cương.

Tim của Lâu Ảnh đập kịch liệt: “Em đã đi điều tra chiếc nhẫn này?”

Trì Tiểu Trì sảng khoái thừa nhận: “Vâng, em muốn điều tra người đặt nhẫn.”

Năm đó, tâm nguyện của Trì Tiểu Trì rơi vào khoảng không.

Người đặt nhẫn thanh toán tiền là thật nhưng lại dùng tên giả.

Nhưng bản thân Trì Tiểu Trì cũng không ngờ nhiều năm về sau tâm nguyện được đền bù, lấy được nhẫn, cũng tìm được người đặt nhẫn.

Hơn nữa đối phương cũng lấy chiếc nhẫn này làm mật mã quan trọng, khóa cửa trái tim mình.

Lâu Ảnh nói: “25 chữ số, còn 7 chữ số nữa.”


“Ừm.” Trì Tiểu Trì làm ra tư thế “xin mời”, “Bảy chữ số tiếp theo giao cho Lâu ca.”

Có thể xác thực chứng minh một chiếc nhẫn có giá trị độc nhất vô nhị thì ngoại trừ đánh số của những viên đá quý nạm trên đó, yếu tốt duy nhất còn sót lại chính là…

….Kích thước nhẫn của chủ nhân.

Trì Tiểu Trì nhìn Lâu Ảnh: “Trước đây em từng quay chụp vài quảng cáo trang sức, còn nhớ rõ kích thước nhẫn của mình.”

Lâu Ảnh hiểu rõ ý của Trì Tiểu Trì, sau khi bật cười thì gò má hơi ửng đỏ.

Trì Tiểu Trì nói tiếp: “Dùng milimét làm đơn vị, chu vi ngón giữa tay trái của em là 56, đường kính là 17.75.”

Cậu hỏi: “Cho nên bảy chữ số cuối cùng chính là nó, có đúng không?”

Người phụ trách cũng nhìn Lâu Ảnh.

Thất thần một lúc lâu, tâm tư của Lâu Ảnh trở về buổi chiều xa xăm ngày ấy khi lén lút mua nhẫn.

Khi anh điền dữ liệu, từng rơi vào băn khoăn, không biết nên điền kích thước ngón tay nào, nhân viên tư vấn từng đưa ra ý kiến bảo anh ghi số đo ngón giữa tay trái của Trì Tiểu Trì.

Lâu Ảnh cũng tán thành lời đề nghị này.

Nhưng khi viết xuống thì anh lại điền thành một con số khác hẳn.

“Dùng milimét làm đơn vị, chu vi là 55, đường kính là 17.50.” Lâu Ảnh hít một hơi, đáp, “Bảy chữ số cuối cùng, chính là nó.”

Anh báo ra chuỗi chữ số này, là kích thước ngón tay trái đeo nhẫn thuộc về riêng Trì Tiểu Trì.

Đây là mật mã độc nhất vô nhị trên thế gian này mà Lâu Ảnh thiết kế vì Trì Tiểu Trì.

……

Sau khi thành công mở ra ổ đĩa từ, người phụ trách hệ thống giám sát bỏ ra nửa phút để sắp xếp tài liệu bên trong, sau đó mới chuyển ổ đĩa thành dữ liệu, truyền thẳng về tổng bộ.

Người nọ lễ phép nói cảm ơn, đứng dậy, dự định dừng cuộc nói chuyện: “Cảm ơn anh đã phối hợp.”

Trì Tiểu Trì giơ tay lên, ném nhẫn lên giữa không trung, sau đó chụp lấy.

Cậu hỏi: “Các anh định làm thế nào với những thế giới bị phá hoại?”

Tổng phụ trách ấn hai tay lên bàn: “Đây là chuyện chúng tôi phải làm, cũng không cần anh Trì bận tâm.”

Trì Tiểu Trì: “Nguyện vọng của tôi không được thực hiện sao?”


Tổng phụ trách ngẩn ra, biểu hiện còn kinh ngạc hơn cả Trì Tiểu Trì: “Nguyện vọng của anh…là nghiêm túc?”

Trì Tiểu Trì hơi nhướng mày.

“Xin đừng hiểu lầm. Bởi vì đây là một cục diện rối rắm khổng lồ…” Đối phương lại ngồi xuống, thái độ giảm bớt một chút xa cách khi giải quyết việc chung, “Chưa kể đến việc thu thập rà soát thông tin cũng như khôi phục trật tự hoàn chỉnh thì việc sắp xếp tất cả những thế giới tuyến có vấn đề cũng cần ít nhất một năm.”

Đối phương dừng một chút: “Thứ cho tôi nói thẳng, e rằng anh cũng không thể hiểu rõ khối lượng công việc cực lớn này, chúng tôi cũng là vì lo lắng cho anh, không hy vọng sau khi trải qua nguy hiểm mà anh còn phải tiêu hao quá nhiều tinh lực cho nội bộ của chúng tôi. Nếu anh cần thì tôi sẽ báo với cấp trên để anh mau chóng quay về thế giới cũ…”

“Anh không cần để ý đến việc tôi có thể hiểu hay không.” Trì Tiểu Trì nói, “Tôi chỉ hỏi một vấn đề: Các anh có dự định khôi phục những khế ước và thế giới bị Chủ Thần phá hoại hay không?”

“Muốn khôi phục là một chuyện rất…” Tổng phụ trách dùng từ ngữ hết sức uyển chuyển, “Khó khăn. Chúng tôi đã kiểm tra tất cả khế ước trước đó, tuy rằng có tồn tại văn tự trò chơi, nhưng không thể không nói cho dù là ký chủ hay là nguyên chủ thì đều là tự nguyện ký kết khế ước.”

“Cơ sở tồn tại của hệ thống chúng tôi là giá trị nhiễu loạn.” Tổng phụ trách nói, “Giá trị nhiễu loạn là nguồn năng lượng duy nhất cũng chúng tôi, cũng tức là tâm tình tiêu cực của nhân loại. Từ quang điểm này, chúng tôi và nhân loại là cộng sinh. Chúng tôi tìm kiếm nhân loại để hợp tác, tựa như anh Trì, như 061, phục vụ cho hệ thống để đổi lấy cơ hội tái sinh, cũng là một trong những cách mà chúng tôi và nhân loại cộng sinh.”

“Hệ thống thu thập tra công cũng là một trong những quy hoạch ban đầu của chúng tôi, là một hệ thống nhỏ.”

“Dựa theo quy hoạch ban đầu của chúng tôi về hệ thống thu thập tra công, chúng tôi chỉ phụ trách hồi sinh nguyên chủ từ lúc chết, thu thập 1000 điểm trị giá hối hận từ đối tượng nhiệm vụ, cộng với tình cảm cá nhân của đối tượng nhiệm vụ trong quá trình tái sinh, cùng với những cảm xúc bên ngoài, cuối cùng có thể kiếm lời được 2000 điểm trị giá nhiễu loạn.”

“Nhưng mà, 713…chính là Chủ Thần đương nhiệm hệ thống thu thập tra công, sau vài năm công tác đã đệ trình báo cáo với cơ quan giám sát, nói nên cải tổ hệ thống và lùi thời gian về trước kia để nguyên chủ có thể trả thù tốt hơn.”

“Ban đầu chúng tôi bác bỏ đề nghị này, bởi vì mỗi lần lùi thời gian thì cần thiết phải sử dụng 10,000 điểm giá trị nhiễu loạn.”

“713 kiên trì như vậy, chúng tôi cũng để 713 vận hành thí nghiệm cải cách trong một quãng thời gian. Không ngờ công trạng của 713 vượt xa tất cả các hệ thống Chủ Thần.”

Nói đến đây, tổng phụ trách khách quan đưa ra lời bình: “Trước đó 713 làm việc rất tốt.”

—Dùng văn tự trò chơi lừa dối ký chủ và nguyên chủ, cố gắng lựa chọn ký chủ có tính cách thiếu sót nghiêm trọng, cộng thêm hạng mục “Trị giá hảo cảm” để gây nhầm lẫn và kéo ký chủ dấn thân vào vở kịch, không nói rõ cho ký chủ biết trong cơ thể vẫn còn linh hồn của nguyên chủ, cuối cùng thu lấy trị giá nhiễu loạn từ 4 phía ký chủ – nguyên chủ – đối tượng công lược – hệ thống, đương nhiên rất tốt.

Trì Tiểu Trì trầm ngâm, tiêu hóa những tin tức đã biết này.

Lâu Ảnh dò hỏi thay cậu: “713 làm như thế sẽ có ích lợi gì sao?”

“Các hệ thống càng có kiến thức rộng thì sẽ càng sản sinh nguyện vọng của chính mình.” Tổng phụ trách nói, “Mỗi một hệ thống đều tồn tại một ao *Trị giá nhiễu loạn*. Ao đầy thì cũng là lúc nhiệm vụ của Chủ Thần hoàn thành, chúng tôi sẽ thay Chủ Thần hoàn thành một nguyện vọng hợp lý.”

“Nguyện vọng?”

“Trở thành một Chủ Thần cấp cao hơn, hoặc là nhận lấy tự do trở thành con người, kết thúc sự sống dài lâu vĩnh cửu. Dù sao làm hệ thống có thể trải nghiệm tất cả, nhưng không thể trải nghiệm cái chết.”

“Vậy nguyện vọng của 713 là—”

“Chúng tôi đã từng hỏi 713.” Tổng phụ trách nhún vai, “713 nói chỉ muốn ở lại chỗ này, không muốn đi đâu cả, đem nơi này trở thành hệ thống cao cấp nhất chỉ dưới một người.”

Không có lý do quá cao thượng, tất cả mầm móng tai họa chỉ là vì 713 quá “tham lam” mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui