Con trai Chu Thủ Thành không kịp để ý vết thương trên mặt, liên tiếp gọi mấy cú điện thoại, cố gắng vay tiền.
Đáng tiếc đồng nghiệp mới cũng không quá quen thuộc anh, khi anh ấp úng nói không rõ lý do, đương nhiên không thể cho mượn số tiền quá lớn, liền khách khí từ chối. Bạn trong nước và khách hàng đều biết anh đi Mỹ, vừa nghe anh vay tiền thì trong lòng biết rõ một đi không trở lại, mọi người đều cười ha hả bảo tình hình kinh tế dạo này đang khó khăn.
Con trai Chu Thủ Thành gọi điện thoại cả tiếng cũng chỉ có thể mượn được ba chục ngàn nhân dân tệ từ chỗ bạn thân cấp ba.
Anh cầm điện thoại, hai mắt tối tăm.
Cũng may ít nhất vẫn cho thăm viếng.
Nhưng khi con trai Chu Thủ Thành nhìn thấy thảm trạng của cha mình thì thiếu chút nữa bị dọa cho hồn phi phách tán.
Chỉ ngắn ngủi mấy tiếng không gặp mà Chu Thủ Thành đã hoàn toàn sa sút tinh thần, khí lực trong mắt trôi hơn phân nửa, hai chân run rẩy, cái quần cũng bị dính đầy chất lỏng ô uế màu vàng sẫm.
Nhìn thấy con trai, đồng tử của Chu Thủ Thành trì trệ trong vài giây mới chậm rãi sáng lên, chẳng khác nào nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng, nhào về trước, đụng phải vách kính thủy tinh, gào lên thê thảm: “Con trai, A Ninh! Cứu ba, đưa ba ra khỏi đây nhanh lên!”
Chu Ninh bị cha mình dọa đến tái nhợt sắc mặt: “Ba!! Ba bị sao vậy?!”
Anh tức giận chuyển sang cảnh sát trại giam: “Mấy người đang ngược đãi đó! Là trắng trợn tra tấn người ta! Tôi sẽ tố cáo mấy người!”
Cảnh sát trại giam trả lời một cách hờ hững: “Đây là xung đột giữa các phạm nhân, chúng tôi có ngăn lại rồi.”
Chu Thủ Thành khóc ròng ròng, hai tay đấm xuống mặt bàn: “Ba không thể tiếp tục ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa! Đám người kia đều là kẻ điên! Là biến thái!”
Chu Ninh nuốt nước miếng, không dám nghĩ đến người cha tôn kính của mình rốt cục đã xảy ra chuyện gì, đành phải liên tục dò hỏi: “Ba, thân thể của ba có chỗ nào không khỏe không?”
“Con đến là tốt rồi…Con đến là tốt rồi.” Chu Thủ Thành như thần kinh mà ngắt ngang lời anh, làm sao còn hơi sức duy trì phong độ ngày xưa, đáy mắt tràn ra kích động kỳ lạ, tràn đầy ngọn lửa hy vọng, vội vàng nói, “Nhanh, nhanh đưa ba ra ngoài!”
Chu Ninh yên lặng.
“Ba, ba bình tĩnh một chút…” Chu Ninh nhịn cả buổi cũng chỉ có thể nghẹn ra câu nói an ủi không có chút ý nghĩa nào, “Có lẽ, còn phải chờ một chút…”
Thân thể của Chu Thủ Thành hơi nghiêng về phía trước, hơi động vào vết thương bên dưới, đau đến nổi nóng, giọng điệu cũng không còn nhẹ nhàng như xưa: “Chẳng phải đã nói có thể bảo lãnh tại ngoại sao?!”
Chu Ninh khổ sở nói: “Nhưng tiền trong tay con…”
Chu Thủ Thành gấp đến mức biến giọng: “Mượn đi!! Mau mượn đi!!”
Chu Ninh thấy cha đau khổ đến mức này, cũng vô cùng đau lòng: “Ba, để con nghĩ thêm cách có được không, ba đừng nóng vội—”
Chu Thủ Thành làm sao không nóng vội?
Trại giam ở nước Mỹ đều là những tên cướp và xã hội đen! Cảnh sát và bọn họ là cùng một giuộc!
Ông lại nhịn không được mà hận cái tên thiếu niên ở nơi xa kia.
…Nếu không phải vì Trì Tiểu Trì, không phải vì những giấc mộng kỳ dị kia, không phải đoạn ghi âm liên quan đến cậu ta thì làm sao ông bị ép đến Mỹ, làm sao lại xui xẻo bị giam vào nơi ma quỷ này?!
Chu Thủ Thành khàn khàn cổ họng, móng tay cào vào lớp kính, sắc mặt xám xịt: “Nhanh đi mượn! Nếu chậm một ngày thì con cũng chỉ có thể nhận xác của ba…”
Nghe thấy cha mình cầu cứu gần như tuyệt vọng, Chu Ninh vô cùng sợ hãi, không thể làm gì khác hơn là vừa động viên cha, vừa cầu cứu văn phòng luật sư người hoa nổi danh.
Bởi vì bản thân Chu Ninh không có đam mê hạ lưu như vậy, sau khi đến nước Mỹ chỉ đảo mắt lướt qua những luật lệ, cũng không để bụng cho lắm, cho rằng vấn đề này tuy rằng không nhỏ nhưng ít ra có thể giải quyết.
Nhưng khi luật sư đặt ra từng câu hỏi, Chu Ninh cũng dần dần mất đi tâm lý may mắn.
Luật sư hỏi: “Video từ đâu tới? Là ông ấy tải từ trên mạng xuống à?”
Máy vi tính của Chu Thủ Thành bị cảnh sát tịch thu làm chứng cứ, bởi vậy Chu Ninh cũng chỉ có thể lắc đầu: “Tôi không tận mắt nhìn thấy, nghe nói ba của tôi chỉ tải xuống vài tấm ảnh…”
Luật sư hỏi: “Vài tấm là bao nhiêu tấm?”
Chu Ninh không nói ra được chi tiết.
Sau khi Chu Ninh trả trước một phần thù lao, luật sư mang theo hồ sơ đến cục cảnh sát.
Chu Ninh và luật sư ở đại sảnh chờ đợi, chờ luật sư nói chuyện xong với cảnh sát thì lập tức đứng dậy dò hỏi: “Thế nào? Thế nào?”
Vẻ mặt của luật sư vô cùng nghiêm túc: “Đi ra ngoài với tôi.”
Sau khi lên xe, luật sư nói thẳng: “Rất khó giải quyết.”
Trái tim Chu Ninh như rơi xuống: “Sao vậy?”
Luật sư nói: “Ông ấy có 11 tấm ảnh tải xuống từ trên mạng, liên quan đến những bức ảnh ấu dâm.”
Vừa nghe con số này, Chu Ninh khẽ thở ra một hơi, biện bạch thay cha: “Ba của tôi chắc là không hiểu rõ, ông ấy nói với tôi là nhìn thấy cửa sổ nhỏ hiện lên nên mới nhấp vào đó. Cái này cũng không thể trách ông…”
“Đây vẫn là trái pháp luật.”
Áp lực dồn nén cả một đêm khiến Chu Ninh nghe thấy câu này thì đột nhiên tức giận: “Pháp luật gì? Chẳng lẽ không cho phép người khác hiếu kỳ? Tại sao phải bắt người xem mà không bắt kẻ tạo ra những video và hình ảnh kia?! Với lại xem ảnh cũng phạm tội nghiêm trọng? Internet có nhiều người thích xem phim kinh dị, chẳng lẽ ai cũng mang tội giết người hay sao?”
Mặc dù đã bảo trì thái độ chuyên nghiệp, nhưng vẻ mặt của luật sư vẫn khó che giấu một chút chán ghét: “Nhưng ông ta còn nắm giữ 170 bức ảnh ấu dâm cùng với 21 đoạn video ngắn không rõ nguồn gốc. Anh Chu, anh giải thích thế nào cho ba anh đây?”
Chu Ninh khẽ nhếch miệng, ngạc nhiên đứng hình, những lời chưa nói hết đều chặn ngay cổ họng, nghẹn đến mức yếu hầu cũng lăn lên lộn xuống.
“…Không rõ…nguồn gốc?”
“Đúng vậy.” Luật sư cũng nhận ra mình vừa tiếp nhận một củ khoai nóng bỏng tay, buồn bực mà chỉnh lại nơ trên cổ, “Ngay cả bản thân Chu Thủ Thành cũng không thể đưa ra lời giải thích hợp lý cho những video đó. Ông ta nói là tải ở trang web trong nước, nhưng khi hỏi là trang web nào thì ông ta không nói được. Những video này không tìm được bất kỳ dấu vết nào tải xuống từ trên mạng…Ngoài ra, có phải ba của anh là giáo viên hay không?”
Một loại suy đoán đáng sợ nào đó dần dần lên men thành một hồ nước đen tối, nhấn chìm Chu Ninh vào bên trong.
Chu Ninh khô khan “Ừm” một tiếng.
Luật sư nói: “Vậy là đúng rồi. Trong máy tính của ông ta còn có ảnh tốt nghiệp chụp chung với học sinh. Có mười đứa trẻ khớp với hình ảnh và video trong máy tính.”
Đầu óc Chu Ninh vang lên tiếng sụp đổ rất rõ ràng, dường như không hề có một tiếng động nhưng lại đinh tai nhức óc.
Luật sư nói ra điều lệ lạnh như băng của pháp luật: “Pháp luật nơi này xử phạt tội ấu dâm rất nặng, cho dù chỉ tải ảnh/video hay truyền bá, nắm giữ những vật phẩm liên quan đến ấu dâm thì có thể bị phạt tù từ 5 năm đến 20 năm. Huống chi là ông ta có khả năng đã làm ra hành vi xâm hại và dâm loạn với trẻ em…”
“Đây chỉ là khả năng…” Cảm giác đổ nát thần tượng khiến Chu Ninh chỉ cảm thấy thế giới điên đảo, nhưng anh vẫn còn một bản năng khiến mình không thể không biện bạch thay cha: “Hơn nữa ba của tôi không phải công dân nước Mỹ, nếu có thể dẫn độ về nước…”
“Nhưng ông ta đã có hành vi vi phạm pháp luật. Căn cứ báo cáo, ông ta có hành vi dò xét khác thường đối với đứa trẻ nhà hàng xóm, hơn nữa còn tải xuống tranh ảnh 18+, đây là sự thật không thể chối cãi. Bây giờ cảnh sát nước Mỹ có lý do nghi ngờ ông ta là kẻ phạm tội ấu dâm chuyên nghiệp có hành vi nghiêm trọng gây nguy hại lớn cho xã hội, đương nhiên phải tăng cao tiền bảo lãnh để cố gắng khống chế ông ta. Còn việc dẫn độ thả về nước thì xin lỗi anh Chu, anh nên biết Chu Thủ Thành hiện tại đang vi phạm pháp luật nước Mỹ trên lãnh thổ Mỹ, không phải chỉ một câu dẫn độ là có thể giải quyết chuyện này đâu.”
Chu Ninh vẫn ôm một chút hy vọng: “Vậy, nếu tôi muốn bảo lãnh để ba tôi được tại ngoại thì có cơ quan nào cho vay không?”
“Đương nhiên nước Mỹ có nơi chuyên cho vay tiền bảo lãnh. Nếu anh có nhu cầu thì tôi có thể đề cử cho anh.” Luật sư than một tiếng, “Nhưng mà tôi vẫn khuyên anh nên suy nghĩ cẩn thận về chuyện này. Nước Mỹ bắt tội ấu dâm tựa như Trung Quốc bắt tội phạm ma túy, hy vọng anh có thể hiểu được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.”
Chu Ninh ngã ngồi trên ghế ô tô, ánh mắt đờ đẫn.
Cả đêm chưa ngủ, anh canh đến giờ công ty cho vay mở cửa, không kịp chờ nhân viên công tác thì đã đem xe của mình thế chấp đổi lấy năm mươi ngàn đô Mỹ để đặt cọc.
Nhưng khi anh chạy đến cục cảnh sát giải quyết việc bảo lãnh thì lại bị thông báo toàn bộ số dư trong tài khoản ngân hàng dùng chung với vợ đã bị đóng băng vào nửa tiếng trước, ngay cả năm mươi ngàn đô mà anh bỏ vào tài khoản cũng vậy.
Chu Ninh không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Anh gọi điện cho vợ, vợ bắt máy, chỉ bảo anh mau chóng về nhà, có chuyện muốn nói với anh.
Chu Ninh quả thật mệt mỏi từ tâm trí đến thể xác, sau khi chạy về nhà, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của vợ, anh cũng không còn hơi sức để cãi nhau.
Anh nhẹ giọng nói: “A Mai, đừng làm phiền nữa, đưa tiền cho anh, chúng ta đi đón ba về, sau đó lại thương lượng nên làm gì tiếp, có được không?”
A Mai vùi người trên ghế sô pha, mí mắt buông xuống, ngoảnh mặt làm ngơ.
Chu Ninh tiếp tục khuyên bảo, “Anh biết ba phạm lỗi lầm, nhưng bình tĩnh mà suy nghĩ một chút, nếu ba em phạm tội thì em có thể bỏ mặc ông ấy sao? Có thể trơ mắt nhìn ông ấy chịu tội trong tù sao?”
“Đừng đem ba em đánh đồng với ba anh.” A Mai cười lạnh một tiếng, nâng lên khuôn mặt sưng húp, “Anh có biết ba anh ở Trung Quốc làm chuyện tốt lành gì không?”
…
Trong nước, ở thị trấn nhỏ.
Chuyện của Chu Thủ Thành dùng tốc độ khó tin mà bại lộ trước công chúng.
Kẻ cầm đầu chạy trốn ra nước ngoài, đối với nhiều người thì tuy rằng giống như chột dạ, nhưng núi cao hoàng đế xa, dù là ai cũng không làm gì được ông ta.
Có không ít người chua xót mà nói, có con trai giỏi cũng thật tốt, giết người vẫn có thể trốn ra nước ngoài tiêu dao khoái hoạt. Mộ tổ nhà lão Chu đúng là lượn lờ khói xanh.
Cũng chỉ có Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh biết mộ tổ nhà Chu Thủ Thành đâu chỉ lượn lờ khói xanh mà quả thật là đang bén lửa.
Trì Tiểu Trì luôn chú ý hướng đi ở bên kia nước Mỹ.
Ngày đầu tiên Chu Thủ Thành vào trại giam đã bị đám tội phạm “chiêu đãi tỉ mỉ”.
Đám tội phạm này cũng không phải tinh thần trọng nghĩa gì, chẳng qua cái tội danh ấu dâm vô cùng xấu xa, là đối tượng vô cùng tốt để “người người phải diệt trừ”, có thể trút bớt tinh lực quá dư thừa của bọn họ.
Mặc dù ông cầu xin, cảnh sát trại giam cũng cho ông chuyển sang phòng khác, nhưng Chu Thủ Thành nhanh chóng phát hiện cho dù mình đến chỗ nào thì cũng sẽ “hưởng thụ” đãi ngộ giống hệt nhau.
Đến lúc này Chu Thủ Thành đã vào trại giam được một tuần, cũng không đến mức chết như ông đã nói, nhưng nói sống không bằng chết thì cũng không quá.
Ngày thứ ba ông ở trại giam đã không thể đi lại được, chỉ có thể dựa vào ăn thức ăn lỏng để sống qua ngày.
Con trai Chu Ninh của ông ban đầu vẫn tích cực bôn ba, nhưng đến bây giờ thì trầm mặc ít nói, mỗi ngày lặng yên đi làm, chỉ lo bị đồng nghiệp biết chuyện này rồi âm mưu sau lưng, nhưng mà nghe đâu trưởng phòng của anh đã biết chuyện, phòng nhân sự đang tiến hành đánh giá Chu Ninh lại một lần nữa, dường như cũng không tính để anh tiếp tục đảm nhiệm chức vụ trong công ty.
Kỳ thực từ ngày đầu tiên Chu Thủ Thành đến trại giam, hưởng qua mùi vị cây lau sàn thì trị giá hối hận đã tăng vùn vụt.
Theo lý thuyết, đây là thế giới cuối cùng, Trì Tiểu Trì cũng đã tập hợp đủ các loại thẻ với đủ công năng, có thể sớm rời đi.
Nhưng Trì Tiểu Trì cũng không nói đến việc rời đi.
Nếu cậu muốn ở lại thêm một chút thì Lâu Ảnh cũng không nhắc đến chuyện rời đi.
Anh có thể hiểu thế giới này vô cùng mê người đối với Trì Tiểu Trì.
Đối với Trì Tiểu Trì mà nói, cậu nắm giữ cuộc đời mà trước nay chưa từng nắm giữ.
Đó là cuộc đời giống hệt của cậu, là cuộc đời mà bản thân Trì Tiểu Trì chưa bao giờ có tư cách nắm giữ.
Không có Chu Thủ Thành, không có ám ảnh trong lòng, không cần báo thù, không vì ác mộng mà thức tỉnh đột ngột giữa đêm.
Cậu có bạn bè mới, thành tích tăng cao trở lại, giáo viên càng ngày càng coi trọng cậu…
Huống chi người này cũng tên Trì Tiểu Trì, có cùng họ tên, dáng vẻ, tính cách và ký ức với cậu.
Lâu Ảnh vô cùng tự tin rằng Trì Tiểu Trì sẽ không chiếm giữ cuộc đời của người khác, mà chỉ thoáng sa vào, hoàn toàn có thể thông cảm.
Trong lúc chờ hoàn thành nhiệm vụ, Lâu Ảnh quay về không gian Chủ Thần.
Sau khi anh quay lại, Trì Tiểu Trì hỏi anh: “089 còn mấy lần nhiệm vụ?”
Vấn đề này Trì Tiểu Trì gần đây hỏi rất nhiều, mỗi lần anh đi thì Trì Tiểu Trì sẽ hỏi.
Trong lòng Lâu Ảnh cứ nhớ đến chuyện Đông Phi Hồng, cười nói: “Em rất quan tâm đến 089?”
Trì Tiểu Trì lột nho, đáp: “Nói không chừng lần sau trở lại giao nhiệm vụ là lần cuối có thể gặp mặt đấy.”
“Có lẽ không kịp rồi.” Lâu Ảnh sờ đầu cậu, “Biết em muốn hỏi nên hôm qua anh có cố ý hỏi 089, còn 12 lần, có lẽ….một hai ngày nữa là xong rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...