Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Đến gần trước cửa, Lâu Ảnh chú ý có bóng người lờ mờ bên cửa sổ, đang nằm nhoài hướng ra ngoài nhìn dáo dác.

Anh lặng lẽ nở nụ cười, cố ý tăng thêm tiếng bước chân.

Quả nhiên trong nhà truyền đến tiếng bước chân thình thịch chạy vụt đi.

Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy Trì Tiểu Trì với bộ dáng nghe trộm bị phát hiện đang nằm nhào trên lớp chăn lộn xộn, giả vờ nhắm mắt ngủ.

Lâu Ảnh nhẹ nhàng dùng chân khép cửa lại, ngăn cách tất cả tiếng xì xầm nghị luận bên ngoài, đi vào trong, cầm lấy một góc chăn, tỉ mỉ vuốt chăn, sau đó bất chợt hất chăn lên một chút rồi cuốn Trì Tiểu Trì thành một cuộn sushi.

Nhịp tim của Trì Tiểu Trì vang lên ầm ầm.

Lâu Ảnh cách lớp chăn, dùng tay khẽ chọt vào vị trí trái tim của cậu: “Cảnh cáo, quấy nhiễu dân lành.”

Trì Tiểu Trì mở một mắt: “Có sao?”

Lâu Ảnh mỉm cười, nhấc tay lên chỉ vào trước ngực mình: “…Cộng hưởng.”

Trì Tiểu Trì giả tạo “Xí” một tiếng, sau đó liền nhắm chặt mắt, hai má hơi ửng hồng.

Lâu Ảnh chọt chọt vào cục suhi sò Bắc Cực đỏ tươi này khiến Trì Tiểu Trì đang cố gắng giả vờ ngủ bỗng sinh ra một chút nghi vấn: “Lâu ca, anh học đánh nhau từ khi nào vậy?”

Lâu Ảnh ngừng tay, hơi trầm ngâm.

Kỳ thực anh cũng không nhớ rõ.

Sau khi bị định dạng lại dữ liệu, anh đi tìm thời khóa biểu trước kia của mình, phát hiện trong những ngày ký chủ nghỉ ngơi sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì anh sẽ dành riêng một ngày đến phòng rèn luyện ở không gian hệ thống để luyện quyền cả buổi.

Thói quen này cứ như vậy mà được bảo trì đến hiện tại.

…Rốt cục anh cũng không biết tại sao muốn học quyền cước.

Lâu Ảnh rũ mắt xuống, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Buổi tối muốn ăn gì? Để Lâu ca làm cho em ăn.”

Trì Tiểu Trì lập tức chọn món: “Mì thịt trứng gà.”

Đáp án này cũng đúng tám chín phần Lâu Ảnh dự đoán, anh đứng dậy, đi xem trong tủ lạnh còn trứng gà hay không, để lại Trì Tiểu Trì nằm trong chăn quan sát xung quanh.


Trên đầu giường của cậu có đặt ly nước được rửa sạch, quyển tạp chí địa lý mới nhất, dưới giường có tạp chí địa lý gần năm năm, tất cả đều được buộc bằng dây thừng nhỏ một cách cẩn thận.

Trong chăn có mùi hương chanh quen thuộc, đó là mùi hương của dầu gội đầu mà Lâu Ảnh quen dùng.

Ở thế giới của Trì Tiểu Trì, mặc dù cậu hao hết tâm tư cũng không thể lưu giữ được mùi hương này.

Mùi hương trong chăn theo thời gian dần dần phai nhạt, nhưng vào lúc này lại đặc biệt trở nên nồng đậm.

Hương chanh nhàn nhạt như hòa vào lòng cậu, khiến trái tim của Trì Tiểu Trì nhịn không được mà mềm nhũn, chìm vào đó.

Vì để tránh cho mình ngâm vào quá sâu, cậu không thể làm gì khác hơn là ép chính mình suy nghĩ cách đối phó Chu Thủ Thành như thế nào.

Cậu không còn là thiếu niên tứ cố vô thân không rành sự đời như lúc trước, cậu biết đường nào đi thông, đường nào bị tắt.

Rất nhanh, trong lòng cậu đã hiện ra một bản kế hoạch.

Lâu Ảnh không suy đoán Trì Tiểu Trì đang suy nghĩ chuyện gì, anh lấy cặp sách của Trì Tiểu Trì treo lên móc treo tường: “Ngày mai anh cùng em đến lớp.”

Trì Tiểu Trì thoát khỏi kế hoạch đang được thiếp lập trong đầu, ngẩng mặt nhìn anh.

Kỳ lạ chính là cậu nhìn cảnh tượng xung quanh thì trong lòng nghĩ đến Lâu ca của ngày xưa.

Nhưng khi người đứng trước mặt thì cậu lại có thể tinh tường mà phân biệt rõ từ trong ánh mắt của người trước mặt, anh là 061.

Là 061 trưởng thành, mạnh mẽ, dịu dàng lại tao nhã, cực kỳ khác với Lâu ca trong mộng của cậu, là một Lâu ca đã trưởng thành.

Lâu ca trong mộng của cậu cái gì cũng tốt, chỉ là sẽ không thích cậu sau khi trưởng thành mà thôi.

Còn 061 từ thế giới đầu tiên cho đến nay hình như thật sự….có một chút chút tình cảm vượt mức đối với mình.

“…Ngày hôm qua em cúp tiết vô cớ, nên có phụ huynh giải thích với thầy một tiếng.” Lâu Ảnh đeo tạp dề hoa nhỏ, nghiêm túc tính toán thời gian trên lịch treo tường, “Anh nhớ là khoảng ba ngày nữa thì em sẽ được nghỉ hè. Chúng ta thương lượng một chút xem giải quyết Chu Thủ Thành thế nào. Sau đó anh muốn đền bù cho em một mùa hè 14 tuổi.”

Lâu Ảnh quay đầu lại, nhìn về phía Trì Tiểu Trì, dịu dàng nói: “…Anh có được vinh hạnh này không?”

….


Ngày hôm sau, Trì Tiểu Trì bị Lâu Ảnh dắt lên lớp.

Giáo viên chủ nhiệm thấy Lâu Ảnh đến, cũng không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm.

Trước đây giáo viên chủ nhiệm cũng từng đi thăm hỏi gia đình các em học sinh, hiểu rõ cha mẹ Tiểu Trì có đức hạnh thế nào.

Sợ nhất là vừa mới khai giảng, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu phụ huynh phải tham dự vào công việc dạy dỗ học sinh, kiểm tra bài tập mỗi ngày cũng như ký tên.

Mà bài tập của Trì Tiểu Trì đều do chính cậu tự phê, chữ ký cũng của chính mình.

Tình huống này cũng bị thầy cô bộ môn than phiền với giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm tìm Trì Tiểu Trì tâm sự.

Trì Tiểu Trì giải thích, cha mẹ cậu nói mỗi ngày bọn họ bận bù đầu, nếu người làm con như cậu còn chút lương tâm thì đừng lấy chuyện cỏn con này đến làm phiền bọn họ.

Vì vậy giáo viên chủ nhiệm khi đến thăm nhà cũng mang chuyện này ra nói chuyện với cha mẹ cậu.

Kết quả cha mẹ Tiểu Trì giống như lần đầu tiên biết được chuyện này, vừa nói lời áy náy với giáo viên chủ nhiệm vừa thóa mạ mắng chửi Trì Tiểu Trì một trận.

Trì Tiểu Trì ngồi một bên lắng nghe, lặng lẽ lườm một cái khiến giáo viên chủ nhiệm có ấn tượng rất xấu với cậu, cho rằng cậu đang nói láo.

Kết quả chờ Trì Tiểu Trì nộp bài lần sau, thầy cô có kinh nghiệm giảng dạy phong phú vừa liếc mắt liền nhìn ra cậu đang giả nét chữ người lớn.

Vì vậy đến kỳ thăm hỏi gia đình phụ huynh lần thứ hai, giáo viên chủ nhiệm cố ý dùng liều thuốc mạnh, nói rất nặng lời, hỏi cha mẹ Tiểu Trì có dự định giáo dục cậu hay không, nếu không thì trường học cũng không cần tốn nhiều thời gian thay bọn họ dạy dỗ cậu.

Kết quả sáng ngày hôm sau Trì Tiểu Trì vắng học.

Cậu bị cha mẹ dùng lý do “mất mặt cả nhà” đánh cho một trận.

Lúc ấy là buổi tối, sáng hôm sau cánh tay đau đến mức không dậy nổi, đến bệnh viện kiểm tra thì mới phát hiện bị gãy xương cánh tay trái, xin nghỉ nửa buổi, mãi đến buổi chiều cậu mới xuất hiện trong lớp với cánh tay bị bó bột.

Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, liền nghĩ cách hỏi thăm tình hình, cuối cùng mới hiểu được chuyện từ các bạn học của Trì Tiểu Trì, cha mẹ của cậu từ nhỏ đã mặc kệ chuyện học hành của cậu, chỉ để ý thành tích của cậu có làm bọn họ mất mặt hay không.

Sau khi giáo viên chủ nhiệm biết rõ tình hình thì cảm thấy vô cùng hối hận nhưng lại không có mặt mũi đi xin lỗi Trì Tiểu Trì.

Chờ vật đổi sao dời thì cũng không cần thiết phải đi xin lỗi nữa.


Điều làm cho giáo viên chủ nhiệm hối hận nhất chính là kể từ sau sự kiện kia, Trì Tiểu Trì không còn để ý đến chuyện học hành nữa.

Cậu vô cùng thông minh, tựa như một thương nhân có đẩy đủ vốn liếng nhưng lại không hề muốn đầu tư vào chuyện “học hành”.

Sau khi trải qua chuyện này, trong vở bài tập của cậu bắt đầu xuất hiện một cái tên gọi là “Lâu Ảnh”.

Trong cuộc họp phụ huynh vào nửa tháng sau, giáo viên chủ nhiệm phát hiện trong đông đảo những khuôn mặt phụ huynh trung niên uể oải có thêm một cậu học sinh cấp ba nghiêm chỉnh ngồi nơi đó.

Sau cuộc họp, giáo viên chủ nhiệm gọi anh lại.

Người thiếu niên nhẹ nhàng nói: “Thưa thầy, em tên là Lâu Ảnh, là hàng xóm của Tiểu Trì.”

Giáo viên chủ nhiệm vẫn cảm thấy cái tên Lâu Ảnh này nhìn có chút quen mắt, chờ đến khi gặp riêng chính thức thì mới nhờ đến người này là một trong top ba học sinh giỏi thành phố năm ngoái, ảnh chụp còn đăng trên báo.

Cậu mặc một chiếc áo len màu xám đậm, trong tay cầm cuốn sổ ghi chú rất nhiều trong đó.

Tuổi còn nhỏ nhưng Lâu Ảnh đã có khí chất ấm áp trầm ổn hiếm thấy của nguời đã trưởng thành.

Anh xé một trang giấy, viết xuống một dãy số: “Thưa thầy, đây là số điện thoại của em. Trước đây Tiểu Trì không muốn nói những chuyện khó khăn của cậu ấy cho em biết. Sau này có chuyện gì thì em sẽ trông nom cậu ấy.”

Ngày hôm qua Trì Tiểu Trì vô cớ bỏ lớp giữa chừng, Lâu Ảnh nhanh chóng gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, nhanh chóng ôm trách nhiệm về phía mình, bảo buổi trưa tan học anh bị xe tông trúng, cũng may chỉ bị thương nhẹ, ở trong bệnh viện gửi tin nhắn cho Trì Tiểu Trì, bảo là buổi tối sẽ về muộn một chút, kết quả là Trì Tiểu Trì không tin anh, cho là anh bị thương nặng, lo lắng quá mức nên hiểu lầm, làm trễ nãi công tác giảng dạy của thầy, thật xin lỗi, vân vân.

Ngày hôm nay anh cố ý đưa Trì Tiểu Trì đi học, xem như đã chuẩn bị sẵn tinh thần.

Anh đeo balô của Trì Tiểu Trì, kéo Trì Tiểu Trì gõ cửa phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm, vừa mở miệng là xin lỗi.

Giáo viên chủ nhiệm biết quan hệ của hai người bọn họ rất tốt, lại thấy trên tay Lâu Ảnh quả thật bị băng bó, vốn tin tưởng tám phần thì hiện tại đã thành công tin tưởng mười phần.

Ông nói với Trì Tiểu Trì: “Sau này chú ý một chút, đừng vô cớ bỏ học. Còn vài ngày nữa là nghỉ hè, nếu cứ như vậy, chạy ra ngoài mà xảy ra chuyện thì kỳ nghỉ hè này của em xem như bỏ lỡ vô ích, có nghe hay không?”

Trì Tiểu Trì cúi đầu nhìn vải băng trên tay Lâu Ảnh, “Dạ” một tiếng.

Giáo viên chủ nhiệm hỏi: “Đã viết bài tập chưa?”

Trì Tiểu Trì vừa định há mồm nói “Không mang theo” thì Lâu Ảnh đã mở balô lấy ra bài tập của cậu.

Giáo viên chủ nhiệm hoàn toàn hài lòng: “Không cần đưa cho thầy. Cứ nộp cho giáo viên bộ môn là được.”

Trì Tiểu Trì đi theo Lâu Ảnh ra khỏi phòng giáo viên chủ nhiệm, cầm lấy mấy quyển bài tập kia, lật vài trang xem thử.

“Ngày hôm qua sau khi em đi ngủ thì anh có liên lạc bạn học của em để hỏi bài tập.” Lâu Ảnh đi phía trước, quay đầu hỏi cậu, “Nét chữ giống chứ?”


Trì Tiểu Trì tưởng tượng cảnh tối hôm qua sau khi mình ngủ.

—-Lâu Ảnh ngồi dưới đèn bàn gọi điện thoại cho bạn học cùng bàn với cậu, một tay cầm điện thoại, một tay sao chép bài tập thầy đã viết trên bảng, vì không muốn đánh thức cậu dậy mà chỉ ngắn gọn nói vài chữ “Ừm” “Ừm”.

Trì Tiểu Trì khép tập lại: “Còn cần phải cải thiện.”

Lâu Ảnh dừng bước trong hành lang, quay đầu lại giữa tiếng đọc bài sáng sớm, mỉm cười hỏi cậu: “Đây là đang tán thành anh à?”

Trì Tiểu Trì há miệng.

Người trước mắt dùng khuôn mặt này nói ra lời mà Lâu ca trong trí nhớ của cậu sẽ không nói.

Lâu Ảnh không nói nhiều như vậy, đa phần anh đều yên lặng, nét đẹp nội tâm, trầm tĩnh, những lời anh nói cũng thường là khích lệ cậu, cổ vũ cậu, bao dung cậu, tựa như một chùm sáng dịu dàng bao bọc Trì Tiểu Trì.

Anh đối với Trì Tiểu Trì tựa như ánh mặt trời, bởi vì mặt trời sẽ không yêu cầu người ta báo đáp.

Hiện tại ánh sáng này vẫn bao phủ lên người Trì Tiểu Trì, nhưng lại mơ hồ dắt lấy cậu, kéo cậu một chút, ôm cậu một chút, muốn cho cậu luôn nhận ra sự tồn tại của anh, muốn để cậu để mắt đến anh.

Trì Tiểu Trì nghĩ, đây là Lâu ca của mình à.

…Tuy rằng không giống như tưởng tượng của cậu, nhưng mà lại rất tốt.

Trì Tiểu Trì nhận lấy balô, đóng lại cánh cửa sau lưng, híp mắt nhìn anh: “Muốn biết sao?”

Lâu Ảnh hơi sững sờ.

Cái giọng nói này khiến anh nhớ đến Trì Tiểu Trì khi chưa biết thân phận của anh, một Trì Tiểu Trì rất nhiệt tình.

Phục hồi tinh thần lại, Lâu Ảnh thả lỏng cảm giác vi diệu trong lòng: “Đương nhiên rồi.”

Trì Tiểu Trì đi qua bên cạnh anh: “Tự anh nghĩ đi.”

Lâu Ảnh cười: “Hôm nay tan học anh sẽ cho thầy Trì một đáp án, có được không?”

Trì Tiểu Trì: “Tan học không cần đến đón em, anh cứ “chăm sóc” tay mình cho tốt. Nếu để lão Hoàng thấy anh lần nữa thì nhất định sẽ nghi ngờ đấy.”

Lão Hoàng chính là giáo viên chủ nhiệm của cậu.

Lâu Ảnh dịu dàng gật đầu: “Ừm, đã nhớ rồi. Thầy Trì, anh có thể đi được chưa.”

Trì Tiểu Trì tiêu sái vung tay lên: “Đi đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui