Khi Trì Tiểu Trì đang rửa mặt bên bờ sông thì Lâu Ảnh cũng đã thức dậy từ trong lều.
Nhìn thấy bên cạnh trống không, anh ngồi dậy, đưa tay sờ thử nhiệt độ chăn đệm.
Vẫn còn ấm, xem ra vừa mới tỉnh dậy không lâu.
Anh liền kết nối ý thức với Trì Tiểu Trì, phát hiện cậu đang nói chuyện với *Bạch An Ức*, anh cũng không xen vào mà chỉ yên lặng ngồi dậy.
Trong kho hàng có cá thu tươi, chất lượng cao cấp, sau khi chiên lên thì chỉ cần dùng một chút gia vị là đã có một món ăn tươi ngon, lại nấu một chút cháo để ăn chung…
Anh đang chọn thực đơn bữa sáng, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ vang lên trong đầu.
“Alo, alo, anh Trì Giang Vũ, có nghe được hay không, có nghe được hay không?”
“Đây là trung tâm đánh giá cấp độ người dị năng đang nói chuyện với anh. Chúng tôi bật cảm biến dự phòng trên vòng cổ, có thể trực tiếp truyền tiếng nói vào tai anh. Bởi vậy đối thoại lần này hoàn toàn là bảo mật. Xin đừng làm ra bất kỳ động tác hoặc phát ra bất kỳ âm thanh gì. Chúng tôi muốn hỏi anh một vài vấn đề, cũng đơn giản thôi, chỉ cần anh gật đầu hoặc lắc đầu để trả lời…Xin hỏi anh có đồng ý không?”
Lâu Ảnh tập trung suy nghĩ trong chốc lát rồi chủ động nằm trở lại túi ngủ, gật gật đầu đối với không khí.
Sau khi được câu trả lời khẳng định, giọng nữ liền trực tiếp đưa ra vấn đề đầu tiên: “Xin hỏi anh Trì Giang Vũ, anh là người dị năng nắm giữ nhiều loại dị năng à?”
Lâu Ảnh rũ mắt xuống, suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu.
Thẳng thắn thừa nhận như vậy khiến đám nhân viên ở Bộ xử lý khẩn cấp đang chặt chẽ quan sát động tác của anh bao gồm cả bộ trưởng cũng nhịn không được mà siết lại nắm đấm.
Bộ trưởng vội vàng kéo lấy thiết bị microphone, nói: “Hỏi lại anh ta, có bao nhiêu loại dị năng?”
Nhân viên nhắc nhở ông: “Anh ấy chỉ có thể gật đầu và lắc đầu.”
Bộ trưởng tỉnh táo trở lại, suy nghĩ trong phút chốc, lại nói: “Hỏi anh ta, dị năng vượt quá năm loại không?”
Giọng nữ truyền đạt lại nguyên văn câu hỏi của bộ trưởng, tất cả mọi người đều nhìn thấy Lâu Ảnh lại gật đầu.
Ngay cả giọng nữ cũng trở nên ngạc nhiên đến hơi run rẩy: “Xin hỏi anh Trì Giang Vũ, dị năng của anh…vượt quá mười loại?”
Lâu Ảnh lại gật đầu một lần nữa.
Đám nhân viên bắt đầu xuất hiện một chút bạo động.
“Lừa người à?”
“Đúng vậy, song dị năng đã quá khoa trương rồi, hơn mười loại dị năng thì trừ phi là quái vật…”
“Đừng ầm ĩ!”
Sau khi bộ trưởng quát lớn một tiếng, tay nắm thiết bị microphone cũng bắt đầu toát mồ hôi: “Hỏi anh ta, nếu chúng ta có thể để anh ta kết thúc trò chơi thì có đồng ý không?”
Đám nhân viên lại hỗn loạn.
…Đây là muốn từ bỏ đám người chơi khác sao??
Nói thật, bộ trưởng đem toàn bộ tài sản đặt cược Trì Giang Vũ thì đương nhiên ông là người cực kỳ không hy vọng trò chơi kết thúc qua loa như vậy.
Nhưng cấp trên đã ra lệnh, cường điệu phải bảo vệ an toàn của Trì Giang Vũ, ông cũng không còn cách nào, chỉ có thể nhìn cơ hội phát tài trốn khỏi lòng bàn tay mình.
Bộ trưởng vốn đang buồn bực, lại nghe thấy xung quanh ồn ào, khiến ông vô cùng mất tập trung, sắp mất hết tất cả kiên nhẫn, bèn quát một tiếng thật to: “Đều câm miệng lại!!”
Bốn phía lập tức lắng xuống, bỗng nhiên có một tiếng gõ rất kỳ lạ vang lên càng thêm rõ ràng.
Lần này bộ trưởng thật sự tức giận: “CMN, là ai đang gõ bàn? Ngừng lại ngay cho tôi!”
Nhưng hết thảy nhân viên đều đang nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Có nhân viên chỉ vào màn hình: “…Không phải chúng tôi. Bộ trưởng, là Trì Giang Vũ đang gõ.”
Trong video, Trì Giang Vũ nằm trong túi ngủ, dây kéo túi ngủ che lại động tác bàn tay của anh, từ bên ngoài nhìn vào thì không có cách nào phán đoán anh đang làm gì.
Trên thực tế, anh đang gõ vòng cổ của mình.
Rất nhanh, một nhân viên sợ hãi kêu lên: “Mật mã Morse! Anh ta dùng mật mã Morse…có lời muốn nói với chúng ta!”
Nhân viên này chỉ có kiến thức nửa vời đối với việc sử dụng mật mã Morse, cũng may bộ phận kỹ thuật bên cạnh có một người cuồng nhiệt yêu thích mật mã Morse, lập tức được mời đến tiến hành phiên dịch.
Người này nghiêng tai lắng nghe một đoạn âm thanh được gõ, cậu ta liền nhanh chóng ghi chép xuống giấy trắng, cầm lên thì thầm: “Anh ấy bảo rằng đã chờ chúng ta rất lâu, chờ chúng ta liên lạc anh ấy, bởi vì anh ấy cũng có một ít thỉnh cầu với chúng ta.”
Bộ trưởng nuốt ực một cái, mới phát hiện cổ họng đã khô rát.
Người phiên dịch cầm lấy một tờ giấy trắng, thì thầm: “Anh ấy có tổng cộng ba yêu cầu. Mỗi yêu cầu sẽ dùng mật mã Morse gõ hai lần, xin chúng ta nghiêm túc lắng nghe.”
Chẳng biết vì sao bộ trưởng lại sởn cả da gà.
Đây rõ ràng là từ phía nhân loại bình thường nắm giữ cơ hội trước tiên, nhưng không ngờ lại bị người này dễ dàng đoạt lấy, còn đổi khách làm chủ, nắm giữ quyền chủ động.
…Cái cảm giác này thật sự không tốt.
Ông vỗ về da gà trên cánh tay, nhìn người thanh niên trên màn hình đang nhắm mắt lại, dùng ngón tay trỏ gõ lên vòng cổ những nhịp điệu không theo quy luật, vẻ mặt bình tĩnh.
Không bao lâu sau, phiên dịch thành công dịch được yêu cầu thứ nhất: “Thứ nhất, ở trong lẫn ngoài game, tôi muốn bảo đảm em họ Bạch An Ức của mình được an toàn tuyệt đối.”
Bộ trưởng vội la lên: “Chuyện này không thành vấn đề, yêu cầu thứ hai thì sao?”
Lại là một trận nhập liệu và phiên dịch lâu dài.
Qua 3 phút, người phiên dịch ngẩng đầu khỏi trang giấy trắng.
Vẻ mặt cậu ấy nhìn qua có chút kỳ lạ.
“…Thứ hai, không được kết thúc trò chơi sớm, các người không chỉ không được tiếp tục sát hại bất kỳ người dị năng nào, mà còn phải nghĩ cách để bọn họ tập hợp đến bên cạnh tôi.”
Mọi người ở đây đều yên lặng, trong đầu đều cùng nhau hiện lên một nghi vấn.
…Anh ta muốn làm gì?
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhắm ngay người phiên dịch, chờ cậu ấy nói ra yêu cầu thứ ba của Trì Giang Vũ.
Chịu đựng tất cả áp lực, người phiên dịch bắt đầu toát mồ hôi đầy trán, viết xuống mật mã cũng khó tránh khỏi mà bắt đầu lung tung.
Khi cậu đặt bút xuống, mất thăng bằng, bút liền rơi xuống bàn.
Bộp một tiếng vang lên, dường như gõ vào thần kinh của tất cả mọi người ở đây, khiến mọi người đều nhịn không được mà lông mày cũng đều nhảy lên.
Người phiên dịch vội vàng cầm lấy tờ giấy trắng.
Câu thứ ba ngắn hơn câu thứ hai một chút nhưng lượng thông tin lại thật sự khiến người ta sợ hãi.
Cậu dịch tối nghĩa: “…Thứ ba, ngoại trừ Bạch An Ức thì tôi sẽ giết chết tất cả những người dị năng còn lại để cường hóa năng lực của chính mình, xin mọi người phối hợp.”
Những tiếng hít sâu liên tiếp vang lên trong phòng.
Trì Giang Vũ đã biết chuyện người dị năng giết chết người dị năng khác thì có thể cường hóa năng lực của chính mình rồi sao?
Nhưng mà chuyện này cũng có thể giải thích rất nhiều chuyện.
Tại sao anh ta có thực lực mạnh như vậy mà không biểu diễn ra ngoài, nhất định phải tiến vào trong trò chơi giả lập nguy hiểm tứ phía thế này, tại sao thu hút đồng đội xung quanh, tại sao muốn hùng hồn dùng nhiều vật tư để chiêu đãi đồng đội, tại sao không chịu kết thúc trò chơi…
Hóa ra là anh ta đang nuôi heo.
Tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, bộ trưởng mừng rỡ như điên: “Nhanh nhanh, báo cáo với cấp trên, đệ trình yêu cầu của anh ta với cấp trên! Trước khi chưa nhận được ý kiến phúc đáp thì tôi sẽ làm chủ, để trò chơi tiếp tục tiến hành, không được động vào bất kỳ người dị năng nào khác.”
“Liên hệ bộ ngoại giao, bảo bọn họ đưa tài khoản chúng ta nuôi vào phòng quan sát trực tiếp, khơi mào dư luận trong khu bình luận, dẫn dắt tâm tình, nói…nói là đám người dị năng này do Trì Giang Vũ cầm đầu, muốn mang theo người có dị năng thoát khỏi trò chơi, mà anh ta có năng lực rất khó giải quyết, bên phía tổ chức có lẽ cũng không làm gì được…sau đó tung ra những lời đồn tương tự như vậy là được.”
“Khoảng nửa tiếng sau, liên hệ tổ hành động, phái ra tiểu đội Cá Nheo tới khu B3 tiến hành vây giết bọn họ, diễn một vở kịch với Trì Giang Vũ, sau đó giả vờ chiến bại mà bỏ chạy. Trên căn bản, tất cả khán giả sẽ chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của khu B3, chúng ta vây giết thì bọn họ cũng sẽ nhìn thấy, không cần chúng ta nhiều lời, bọn họ sẽ cho rằng bên tổ chức quả thật đang sốt ruột, sau đó bọn họ sẽ nhận định đám người Trì Giang Vũ nói không chừng thật sự có khả năng thoát thân. Nói như vậy, chỉ cần những người dị năng khác nhìn thấy thì đương nhiên sẽ tìm đến Trì Giang Vũ để nương nhờ, tìm kiếm che chở…”
“Thoát thân, thoát thân…” Bộ trưởng trầm ngâm, “Đúng rồi, chúng ta còn có thể nhân cơ hội mở ra hình thức đánh bạc mới! Đánh cược xem bọn họ có thể thoát thân toàn bộ hay không!…Nhanh nhanh nhanh, hành động đi, chúng ta có chuyện phải làm!”
Thế giới hiện thực nhốn nháo nhưng truyền không đến tai Lâu Ảnh.
Sau khi cắt đứt liên lạc, anh ngẩn người trong túi ngủ một lúc, sau đó nhịn không được mà thấp giọng nở nụ cười.
…Trì Tiểu Trì thật sự đã bố trí tất cả mọi việc rất thỏa đáng, từ cái khung đến từng chi tiết nhỏ đều đẩy đủ.
Nguy cơ trước mắt của bọn họ chỉ có hai điểm.
Một trong số đó là cơ quan rất coi trọng người mang nhiều dị năng, có thể sẽ vì vậy mà kích động những người dị năng khác, dẫn tới họa sát thân.
Thứ hai, những người dị năng khác biết Trì Giang Vũ là người rất có thực lực, nhưng đều chần chừ không tiến lên mà có ý định quan sát, thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi đối với bọn họ.
Trì Tiểu Trì đã sớm biết cơ quan sẽ đến xác nhận Lâu Ảnh có phải là người mang nhiều dị năng hay không.
Mà phương thức xác nhận hữu hiệu nhất chính là trực tiếp hỏi bản thân Lâu Ảnh.
Còn Lâu Ảnh thì chỉ cần biết thời biết thế là có thể lợi dụng sự coi trọng “người mang nhiều dị năng” của cơ quan, mượn tay cơ quan, dễ như trở bàn tay mà tập trung những người dị năng phân tán đến bên cạnh bọn họ.
Chỉ cần có thể thực hiện điểm này thì chắc chắn Trì Tiểu Trì tự có biện pháp đem tất cả mọi người an toàn thoát khỏi nơi này.
Lâu Ảnh đặt tay lên trán, nhắm mắt lại.
…Thật sự là thông minh đến mức khiến người ta muốn hôn em ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...