Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Lâu Ảnh nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương của Trì Tiểu Trì.

Nửa tiếng trước, Trì Tiểu Trì tiếp thu xong cốt truyện thế giới, mở mắt ra, cũng không nói nhiều, chỉ nói “Em ngủ thêm một chút”, sau đó nghiêng người ngủ thiếp đi.

Gián đoạn đã lâu nên việc tiếp nối vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, Lâu Ảnh cũng chỉ có thể khôi phục một phần năng lực, không có cách nào tiếp thu cốt truyện thế giới, bởi vậy anh cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Anh cũng không vội vàng, từ sau lưng ôm lấy tinh thần thể của Trì Tiểu Trì, cánh tay đệm sau đầu cậu, lặng lẽ xoa bóp cho cậu.

Thủ pháp của anh rất chuyên nghiệp, chẳng qua tư thế như vậy hoàn toàn bất lợi đối với khí huyết lưu thông.

Anh xoa bóp trong phút chốc là phải siết tay lại để giảm bớt cảm giác tê rần.

Trì Tiểu Trì ngủ hai tiếng mới mờ mịt giật giật trong lồng ngực Lâu Ảnh.

Lâu Ảnh thản nhiên buông cậu ra, sợ cậu cảm thấy khó chịu.

Trì Tiểu Trì mở hai mắt, bỏ ra năm phút thời gian để tỉnh táo, sau đó ngồi dậy khoác y phục: “Tiên sinh không ngủ sao?”

Lâu Ảnh nằm bên cạnh cậu, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cốt truyện thế giới thế nào?”

“Ừm, hơi bó tay.”

Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại, cài nút áo trong đã bị lỏng ra, khóe miệng như cười như không mà nhếch lên: “…Nhưng mà cũng rất có tính khiêu chiến.”

Một tiểu hồ ly nhanh nhẹn sôi sục ý chí chiến đấu.

Lâu Ảnh bật cười.

Anh nhận ra mình quá yêu thích giọng điệu này của Trì Tiểu Trì, anh ngồi dậy, thừa dịp Trì Tiểu Trì nhắm mắt, rón rén cài lại nút áo từ phía dưới lên trên.

Một đôi tay từ trên xuống, một đôi tay từ dưới lên, khi sắp chạm nhau ngay chính giữa thì Lâu Ảnh liền rút tay về, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ đụng đầu ngón tay của Trì Tiểu Trì, tựa như một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Trì Tiểu Trì sờ xuống dưới thì phát hiện nút áo của mình đã được cài lại hoàn chỉnh, cũng không nghĩ gì khác, vươn mình xuống giường, cất giọng nói: “A Lăng.”

Sắc trời sắp sáng, hôm nay phải khởi hành tới biên cương, cậu dậy sớm một chút cũng không có gì đáng trách.


Thân là người hầu, mỗi đêm phải canh giữ bên ngoài để phòng ngừa chủ nhân có nhu cầu gì. Nguyên chủ Thời Đình Vân luôn khoan dung với người hầu, trừ phi có cơ mật quan trọng của phủ Tướng quân phải thức dậy vào ban đêm thì hầu như chưa từng quấy rối giấc nghỉ ngơi của hai người hầu.

Bởi vậy khi Chử Tử Lăng đi vào còn mang theo một chút buồn ngủ: “Công tử?”

Trì Tiểu Trì nói: “Hôm nay khởi hành, ta ngủ không yên, muốn dậy sớm một chút.”

Chử Tử Lăng mang đến áo khoác, muốn hầu hạ cậu mặc y phục.

“Không cần hầu hạ ta.” Trì Tiểu Trì tiếp nhận y phục trong tay hắn, qua loa khoác lên, “Đi hầu hạ Công tử sư đi.”

Chử Tử Lăng có chút kinh ngạc.

Ngày xưa loại công việc vụn vặt hầu hạ người thân cận của công tử thì công tử sẽ giao cho A Thư.

Hắn bình tĩnh mỉm cười đáp: “Dạ.”

Hắn đi tới trước giường: “Vu tiên sinh, mời.”

Người thanh niên gầy yếu tái nhợt trên giường đoan trang “Ừm” một tiếng, vén chăn lên, giang hai tay ra, khách khí nói: “Đa tạ.”

Khi Chử Tử Lăng giúp anh thay trang phục, tầm mắt giả vờ lơ đãng đảo qua mặt của anh.

Hai chữ “Quốc Tặc” viết bằng tiếng Nam Cương in dấu ấn nơi khóe mắt của người kia, trong mắt người không biết tiếng Nam Cương thì hình xăm rất đẹp, tựa như một đóa hoa nở rộ.

…Một tội nhân vì có tài học hơn người mà có thể nhận được đãi ngộ như vậy ở trong phủ.

Trong tay chỉ cần có công lao thì có thể đứng vững gót chân ở bất kỳ địa phương nào.

Nghĩ đến đây, Chử Tử Lăng thuận miệng nói: “Công tử cả ngày ở bên cạnh tiên sinh, thật sự là thân thiết, không biết là đang đàm luận những chuyện gì.”

Đây chỉ là một câu nói mà thôi. Chử Tử Lăng nhìn Thời Đình Vân, khóe môi nở nụ cười, trong lời nói có vài phần bắt bí mang theo ý ganh tị.

Trong lòng hắn biết rất rõ Thời Đình Vân có chút hứng thú khác thường với mình nên mới bồi dưỡng mình như vậy. Loại ham thích nam nam chẳng qua là trò đùa phong nhã của giới quý tộc, đã như vậy hắn cũng không ngại lượn lờ cùng tiểu công tử một chút, nhờ vào đó rút ngắn quan hệ.


Nghe hắn nói như vậy, Thời Đình Vân còn chưa mở miệng thì Vu Phong Miên tức Lâu Ảnh đang được Chử Tử Lăng hầu hạ lại nghiêng người sang nhìn hắn, giọng điệu không nóng không lạnh: “Chuyện như vậy là việc mà ngươi nên hỏi sao?”

Chử Tử Lăng đột nhiên ngẩn ra.

Hắn cũng không tính là hiểu rõ vị Công tử sư này, chỉ biết xuất thân của người này và thân thể không tốt, nhưng rất được công tử tôn kính, bởi vậy cho rằng Vu Phong Miên là người có tính cách dễ đối phó.

“Chớ dùng ta làm bè cho ngươi lấy lòng công tử.” Thần sắc và giọng điệu của Vu Phong Miên không giống như đang tức giận, chỉ hời hợt nói ra sự thật, “…Nhận rõ thân phận của ngươi.”

Hai chữ “Thân phận” vừa vặn đạp ngay điểm đau nhức của Chử Tử Lăng.

Mà Chử Tử Lăng có định lực vô cùng phi phàm, không chỉ tiếp tục mặc y phục cho anh, hơn nữa miệng vẫn cười như trước: “Vâng, Vu tiên sinh. Tử Lăng nói lỡ lời, sau này tuyệt đối không tái phạm.”

Dứt lời, hắn lén lút nheo mắt nhìn Thời Đình Vân.

Thời Đình Vân không nói một lời nào, điều này cũng nằm trong dự đoán của Chử Tử Lăng.

Đối phương là Công tử sư, xem như là trưởng bối, còn rất được công tử tôn kính, khác với hảo hữu cùng lứa ngang hàng như Nghiêm Nguyên Chiêu, đương nhiên Thời Đình Vân sẽ không trở mặt với tiên sinh của mình.

Tuy nói như vậy nhưng Chử Tử Lăng khó tránh khỏi có chút bực mình.

Bị Hoàng tử răn dạy thì hắn có thể hờ hững thản nhiên, thứ nhất quan hệ của Thời Đình Vân và Nghiêm Nguyên Chiêu thực tế xem như bình đẳng, thứ hai còn có thể khiến Thời Đình Vân cảm thấy bất bình, ra mặt thay hắn, gián tiếp châm ngòi mối quan hệ giữa Thời Đình Vân và Nghiêm Nguyên Chiêu, gây thành mâu thuẫn, tuy rằng không thể hi vọng có thể phá hoại tình cảm của bọn họ, nhưng cũng có thể làm cho bọn họ  sinh ra chút kẽ hở bé nhỏ.

Nhưng bị một tội nhân thân phận thấp kém trong một chốc đăng quang chỉ trích như vậy, trong lòng Chử Tử Lăng không thể tránh khỏi mà cảm thấy hơi chán ghét.

Hắn vẫn chưa dám khinh thường bụng dạ và suy nghĩ của Vu Phong Miên, lặng lẽ để ý nhưng lại không có bất cứ cảm giác nào khi tầm mắt của Trì Tiểu Trì ném tới.

Trì Tiểu Trì hiếu kỳ: Anh biết hắn là tra công từ lúc nào vậy? Bên Trấn Nam Quan vẫn chưa hồi âm đấy.

Lâu Ảnh nghiêng người, mặc vào ngoại bào, dịch người tránh khỏi Chử Tử Lăng đang khom lưng thu thập giường chiếu, làm ra khẩu hình: Khi em gọi người chưa từng làm công việc vặt như hắn đến thu dọn.

Kỳ thật anh rất muốn nói, khi em gọi hắn vào thì ánh mắt liền lóe lên tia sáng chuẩn bị bẫy người, vừa nhìn liền biết.


Nhưng anh lại rất thích dáng vẻ tiểu hồ ly đó, cũng không muốn để tiểu hồ ly có ý định thay đổi điều này, cho nên anh mới không nói rõ.

Trì Tiểu Trì đi ra ngoài: “A Thư đâu.”

Chử Tử Lăng đưa lưng về phía cậu, vừa gấp chăn vừa cười đáp: “A Thư đi chuẩn bị hành lý cho ngài. Lần đầu tiên hắn ra chiến trường nên rất nhiều chuyện đều không hiểu, tiểu nhân cũng có nói với hắn, bảo hắn những thứ đó căn bản dùng không được trên chiến trường nhưng hắn vẫn không chịu nghe.”

Trì Tiểu Trì dùng dây cột lại mái tóc theo cách đơn giản nhất: “Vậy ta tự mình đi mời A Thư đại nhân đến rửa mặt cho ta.”

Chử Tử Lăng cười: “Công tử đi thong thả.”

Trì Tiểu Trì đi về phía nơi ở của người hầu, trên đường hơi chú ý đến màn hình đã khôi phục chức năng như bình thường.

Hảo cảm của Chử Tử Lăng đối với Thời Đình Vân là 53, trị giá hối hận là 4, hoàn hảo nằm ở ngưỡng có thể yên tâm thoải mái ăn cơm chùa.

Trước tiên Trì Tiểu Trì không nghĩ đến giai đoạn hiện tại nên đối phó với Chử Tử Lăng như thế nào, lật lại kho hàng, cậu tìm được một tấm thẻ công năng.

Hiện tại có cốt truyện thế giới, có chút thông tin có thể dễ dàng có được.

Cậu sử dụng thẻ có tên “Định vị thế giới”, tấm thẻ này có thể kiểm tra hành động của bất kỳ ai trong thế giới nhiệm vụ.



Sau khi Thời Đình Vân qua đời, Lý Nghiệp Thư đi đến bên dưới hoàng thành, trình lên một phong huyết thư, tự nhận là người hầu Lý Nghiệp Thư trong phủ Tướng quân năm xưa, chịu ân đức của công tử, muốn nhận lấy hài cốt của Thời Đình Vân từ trong tay người Nam Cương, không muốn để cho y phải chôn cất bởi tay kẻ thù.

Đến hoàng thành cầu hài cốt mà còn ngông cuồng như thế, không khác gì muốn chết.

Tướng lĩnh trông coi thành Nam Cương khá là xem thường.

Nam Cương chú trọng võ, đối với những kẻ yếu đuối người Trung Nguyên cầu chết vì đạo mà không chịu báo thù như thế này thì cực kỳ chướng mắt.

Hắn báo lên phía trên, dâng phong huyết thư này cho Chử Tử Lăng, bảo người kia nếu muốn báo ân thì không bằng tác thành, chôn sống tuẫn táng.

Lúc này tướng mạo của Chử Tử Lăng gầy gò hơn rất nhiều so với lần cuối cùng Thời Đình Vân nhìn thấy hắn. Hắn đọc huyết thư, sau đó tùy tiện đưa vào ngọn đèn bên cạnh để đốt trụi: “Trả lại cho hắn một câu: Nếu như nói kẻ thủ, ngươi cũng là người Nam Cương, có mặt mũi nào chôn cất cho y, vì sao còn không xấu hổ mà tự vẫn?”

Tướng lĩnh kia nghe nói Lý Nghiệp Thư là người Nam Cương, sát ý cũng phai nhạt một chút: “Không giết?”

Chử Tử Lăng nói: “Không giết. Hắn đên đây là có ý muốn chết, chẳng qua là muốn gặp mặt công tử một lần, ta cần gì phải thuận theo ý hắn.”


Tướng lĩnh Nam Cương truyền đạt lại đúng theo từng lời từng chữ của Chử Tử Lăng.

Nghe vậy, Lý Nghiệp Thư cười to ba tiếng, nói với tướng lĩnh: “Vậy xin đem vật này chôn cùng công tử nhà ta. Bảo hắn bảo quản cho tốt, mấy năm sau ta sẽ thu hồi vật đó và hài cốt của công tử. Đến lúc đó, A Thư sẽ tự vẫn trước mộ, tạ tội vì đã không thể cùng sinh cùng tử.”

Dứt lời, hắn lấy ra một con dao sừng trâu, đưa vào trong miệng, một nhát cắt lưỡi.

Sau khi tướng lĩnh kia kinh hãi, cũng khó tránh khỏi có chút kính trọng đối với gã người hầu nho nhỏ này, nói với những binh sĩ trông coi thành là sẽ đuổi người này đi, miễn cho ô uế cửa thành, kéo Lý Nghiệp Thư đã đau đến khom người nôn ra máu mang về nhà, lấy thuốc trị thương bảo vệ một mạng cho hắn, sau khi thương thế của hắn ổn định thì đưa ra khỏi thành, nói dối là chiếc lưỡi của ngươi đã được chôn cùng công tử của ngươi, mau cút đi.

Lý Nghiệp Thư cũng biết tướng lĩnh đang lừa dối mình.

Công tử cứ cười hắn dông dài, nếu chiếc lưỡi của mình chôn cùng công tử thì có lẽ công tử cũng sẽ cảm thấy phiền.

Nhưng mà không quan trọng.

Chỉ cần máu thịt của hắn có thể ở một góc trong Vọng Thành để trông coi công tử là được.

Hiện tại chiếc lưỡi với hắn mà nói là thứ không còn quan trọng nữa rồi.

Lý Nghiệp Thư khom người, thi lễ với tướng lĩnh, sau đó lập tức nghiêm mặt, lảo đảo rời khỏi Vọng Thành.

Những năm sau này Trung Nguyên lâm vào chiến loạn liên miên.

Bảy năm sau, Vọng Thành bị quân hoàng thành đoạt lại.

Lúc đó Chử Tử Lăng đã rời khỏi Vọng Thành từ lâu, tướng lĩnh Nam Cương bị bắt, khi bị còng sắt nối liền áp giải ra ngoài thành, một tướng lĩnh đầy phong trần và vết thương mặc áo giáp cưỡi một con ngựa trắng đi đến trước mặt hắn không xa, ngưng mắt quan sát hắn trong chốc lát, đột nhiên kêu dừng lại, dùng roi ngựa nhấc cằm của hắn lên.

Tướng lĩnh Nam Cương nhìn thấy một khuôn mặt từng quen biết.

Lý Nghiệp Thư cũng nhận ra hắn, một tay kéo lấy dây cương, mỉm cười với hắn.

Sau khi tướng lĩnh Nam Cương chấn động và ngạc nhiên thì bị đội ngũ dẫn đi.

Phó tướng cưỡi ngựa đến: “Người này là người quen cũ của Tướng quân?”

Lý Nghiệp Thư dùng tay ra hiệu cho Phó tướng của mình: Không được chôn sống, thả hắn đi.

Phó tướng gật đầu, quay đầu ngựa đi về nơi hành hình.

…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui