Trong lúc 061 suy nghĩ, anh vẫn bình thản chơi mạt chược.
Ván thứ ba, 061 thắng.
Đối phương hưng phấn xoa tay: “Tiếp ván nữa, tiếp ván nữa.”
061 nói: “Chỉ đánh chay như vậy thì không có hứng. Chúng ta đánh cược chút đi.”
Bạn tù của anh suy nghĩ một chút, quay người đến bên chiếc giường đặt ở góc tường, xốc lên ván giường.
Trong ván giường bị đào rỗng, chứa đầy một giường đồ ăn vặt.
Bạn tù tràn đầy phấn khởi mà hơi nhướn mày: “Đã nói với cậu là tôi vào đây cũng không phải lần đầu.”
061 nở nụ cười, đặt khăn tay của mình đến trước mặt: “Tôi chỉ có cái này.”
Đối phương lại chỉ điểm: “Chẳng phải cậu còn cái bùa bình an sao, xem kiểu dáng cũng khá đẹp, tôi muốn lấy tặng bạn.”
061 nhẹ nhàng từ chối: “Là của bạn tôi tặng…”
Nói tới đây, trong lòng 061 bỗng nhiên hơi động, đưa tay vuốt ve bùa bình an trong túi áo trước ngực, tựa như ngộ ra điều gì đó, lập tức thả tay xuống, giả vờ như không có gì.
061 kiên trì cùng đối phương đánh mạt chược một lúc lâu, hai người có qua có lại, có thua có thắng, 061 thua mất một cái khăn tay, còn đối phương lại thua mất ba túi đồ ăn vặt.
Đối phương vừa bóc mạt chược vừa hỏi tên 061.
061 nói: “Gọi tôi 061 là được rồi.”
Đối phương cười hì hì nói: “Sáu? Cậu đánh bài rất trâu bò, tôi gọi cậu là thầy Lục đi.”
061 lắc đầu: “Không được.”
Đây là lần đầu tiên 061 rõ ràng tỏ ra thái độ cứng rắn trong lời nói của mình.
Đối phương chớp chớp mắt: “Tại sao?”
061 không có ý định giải thích, chỉ ôn hòa nói: “Gọi tôi 061 là được rồi.”
Đối phương cũng không ngại, vui vẻ nói: “Lục ca?”
061: “…” Cũng được.
Hai người chơi bảy tám tiếng mạt chược, mãi đến khi đối phương trực tiếp cầm một con mạt chược mà ngủ thiếp đi thì 061 mới đứng dậy, đi tới bên giường ở góc tường, nằm ngửa trên đó mà xuất thần.
…Tiểu Trì bên kia thế nào rồi?
Chính mình từ khi hóa thân làm Văn Ngọc Kinh tới nay đã chôn đầy đủ chứng cứ, sau khi mình và “Văn Ngọc Kinh” cùng biến mất thì Trì Tiểu Trì cần phải nghĩ đến khả năng kia.
Nếu như cậu ấy nghĩ đến thì tất nhiên sẽ hoảng hốt.
Mà như vậy thì mình càng không thể ở đây lâu hơn nữa.
Nghĩ đến đây, anh đưa tay vào túi, lấy ra bùa bình an.
Khi 089 tặng nó cho anh, có làm ra động tác đặc biệt một chút.
Khi đó 089 vỗ lên túi của anh vài lần, bảo rằng cất giữ cẩn thận, đây là nỗi khổ tâm của người làm cha.
…”Khổ tâm” ư?
061 lấy ra bùa bình an, tinh tế kiểm tra.
Anh cầm lấy bùa bình an, thử bóp hai lần.
Không có gì xảy ra.
Anh lại bóp thêm hai lần, vẫn không có gì xảy ra.
Dùng tay cảm nhận thật ra cũng không có gì đặc biệt, trải qua phân tích thì cũng chỉ có một ít vật chất phóng xạ mà thôi. Dường như là đặt bên cạnh thứ có tính phóng xạ nào đó trong một thời gian dài nên bị nhiễm lên sợi chỉ, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.
Nhưng ngay sau đó 061 liền sững sờ, tiếp theo là cười khẽ.
Nói theo một cách nào đó thì 089 quả thật đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Anh nắm chặt bùa bình an, giả vờ tạo thành nắm đấm đặt lên trán, đếm kỹ thời gian trôi qua, đôi môi hơi hé mở, như đang lẩm bẩm tính toán gì đó.
Thời gian ở nơi này và bên ngoài có tốc độ tương ứng 1:2 khiến cho anh hơi nôn nóng.
Vì để bảo đảm an toàn cho Trì Tiểu Trì, anh chỉ cho phép mình ở lại đây thêm một ngày. Nếu như vẫn không cho phép anh rời đi thì anh phải tự nghĩ cách khác.
Anh bị bắt giữ quá đột ngột, hiện tại chỉ cần quay trở về một chuyến, lộ mặt ở trước mặt đám người Xích Vân Tử thì có thể thay Tiểu Trì giải quyết phiền phức trước mắt.
Đến lúc đó cho dù anh bị bắt lại một lần nữa, bị giam đến khi kết thúc nhiệm vụ cũng không sao.
Mà quả nhiên là vẫn không như mong muốn.
Ngày hôm sau anh yêu cầu một lần nữa, hy vọng được gặp vị Quản lý hệ thống an ninh, nói chuyện với người đó một chút.
Nhưng người canh gác bày tỏ ngài 002 bận rộn nhiều việc, không rảnh gặp anh.
061 thoạt nhìn cũng không quá nôn nóng, bảo rằng nếu không thể gặp ngay hiện tại thì anh sẽ chờ.
Cũng may còn có một bạn tù cùng anh trò chuyện.
Bạn tù của anh thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, là một người chỉ cần có bài là đặc biệt nói nhiều, bô lô ba la rất nhiều chuyện liên quan đến hệ thống, quả thậ là biết gì nói nấy.
Đối phương chỉ vào vòng cổ sốc điện trên cổ, nói: “Cậu xem vật này, chính là Ông chủ Nhị của chúng tôi làm ra đấy, đúng rồi, chính là 002.”
061 kéo vòng cổ lên quan sát: “Ừm, làm rất khéo, là loại hình khống chế tổng quát, hơn nữa bên trong còn có thiết kế đặc biệt, còn bị thêm mật khẩu. Nếu muốn mở ra thì phải đi tìm anh ta.”
Đối phương oán hận nói: “Chứ gì nữa, tên đó là một lão biến thái. Chúng ta đều bị đàn áp khổ sở.”
061 cười cười, dường như cũng không để ý, thả vòng cổ xuống, tiếp tục đánh bài.
Một ngày vô sự.
Đợi đến ban đêm, bạn tù của anh lại một lần nữa say sưa mà ngủ.
Lúc này 061 cũng chờ được thời cơ,
Càng kéo dài thì Tiểu Trì bên kia cũng càng nguy hiểm.
Anh không dự định chờ thêm nữa.
Anh đem nửa chén nước còn lại đóng băng thành một cây kim lớn, nhẹ nhàng ngậm trong miệng, đem mũi nhọn chuẩn xác đưa vào lỗ khóa.
Sau khi kim băng tiến vào lỗ khoa, kim băng cứng rắn dần dần tan chảy, vi mạch bị thấm nước lập tức chạm mạch, còng tay cũng theo đó mà bật ra.
Anh lặng lẽ đưa tay tháo còng tay xuống, nhập một chương trình nho nhỏ mà mình đã bỏ ra hai ngày để lập trình vào hệ thống an ninh.
Qua một lúc, tất cả cửa trong không gian hệ thống đều bật ra, thiết bị báo cháy ở phía Đông Nam cũng vang lên, cũng trong lúc đó, hết thảy hệ thống chữa cháy ở các gian phòng cũng bắt đầu xì xì phun nước.
061 quay người lại, y phục trên người được dữ liệu chỉnh sửa thành màu xanh đậm giống như bạn tù.
Anh nhẹ nhàng khom người chào bạn tù, có ý ngầm nói: “Cám ơn.”
Dứt lời, 061 cầm lấy mũ công tác mà xế chiều hôm nay anh thắng được từ tay bạn tù, sau khi đội vào thì đi thẳng ra khỏi phòng giam.
Khi anh đi đến cửa, vừa vặn gặp phải tên hệ thống phụ trách canh gác phòng giam.
Đối phương bị trang phục của 061 mê hoặc, trong tức khắc chưa kịp phản ứng, mãi đến khi nhìn thấy vòng sốc điện ở cần cổ của anh thì mới kinh hoàng biến sắc: “Anh—”
Tên hệ thống quay đầu sang chỗ khác, dự định đi lấy thiết bị sốc điện, nhưng 061 đã nhanh chân tiến lên, dùng một chuôi dao nhanh chóng trợ giúp hệ thống ngủ mê.
061 đỡ lấy eo của đối phương, nhẹ nhàng đặt người bị hôn mê xuống bàn, bày ra bộ dáng ngủ gật, sau đó kéo lấy vòng tay thân phận trên tay đối phương xuống, vừa đeo vào cho chính mình vừa nghiên cứu thiết bị điều khiển sốc điện trên bàn.
Không được, thiết bị điều khiển chỉ có thể khởi động chức năng sốc điện, không thể mở khóa vòng cổ của anh.
Xác nhận trên người hệ thống canh gác quả thật không có chìa khóa để mở vòng sốc điện, anh bèn kề sát mặt vào tên hệ thống kia, dùng mắt trái quét dữ liệu võng mạc của đối phương, sau đó ép xuống vành mũ, cất bước đi về phía chỗ tiếp nối ở góc Tây Bắc.
Mà bạn tù vừa rồi còn đang “ngủ”, khi thân ảnh của 061 biến mất ở ngã rẽ, người này liền ung dung thong thả bước ra.
Anh ta kéo hệ thống bị hôn mê lên, phát hiện vòng tay thân phận của hệ thống canh gác đã bị lấy mất, liền trực tiếp thả xuống, màn hình điện tử bay lơ lửng trên cổ tay bắt đầu được nhập một hàng chữ, cũng tự nhủ: “Kiểm tra hằng quý: Không đạt yêu cầu.”
061 dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ tiếp nối.
Trong tình huống các hệ thống chữa cháy phun nước ào ạt, một người đội mũ sát mặt chạy như thế cũng không có gì quá khả nghi.
Có một hệ thống đeo kính từ trong phòng chạy ra, do không chuẩn bị nên bị nước bắn vào mặt, phải tháo xuống mắt kính.
Hệ thống này vừa lau mắt kính vừa nheo mắt dò hỏi 061 vừa đi ngang qua mình: “Sao vậy?”
061 thuận miệng đáp: “Hình như phía Đông Nam bị cháy.”
Hệ thống kia ồ một tiếng, ngoái cổ nhìn về phía Đông Nam một chút, nhưng khi quay đầu lại thì người kia đã biến mất.
Đợi hệ thống quay đầu lại liền đụng mặt vị “Bạn tù” kia.
“Bạn tù” cầm lên cổ tay của hệ thống đang ngơ ngác, quét lên vòng tay thân phận của đối phương: “Cậu cũng không đạt yêu cầu.”
“Bạn tù” đang khẽ ngâm nga, tràn đầy phấn khởi mà theo đuôi 061, vui vẻ thu thập đủ loại dữ liệu trên đường đi, thì sau cổ liền bị một người kéo lại.
Một thanh niên có thân hình cao gầy nắm lấy cổ “bạn tù”, một tay đặt ở sau lưng, động tác ung dung, thần thái bình tĩnh.
Giọng nói của người này có chút trầm thấp, nghe rất tao nhã lịch sự: “Ông chủ, ngài muốn đi đâu?”
Vị bạn tù bị bắt ngay tại trận, lập tức nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Nhị ca, chào buổi tối nha.”
Người thanh niên được xưng là Nhị ca, trước ngực đánh số 002.
“Hiện tại chẳng phải ngài nên ở trong nhà giam sao?” 002 nói chuyện vừa bình thản vừa ôn hòa, lại lộ ra một nụ cười không cho cảm giác là đang cười: “Ngài đang quấy phá cái gì đó?”
“Ai quấy phá hả?” Vị bạn tù kia rất không phục, “Cậu dám nhốt Ông chủ của mình vào nhà giam mới là làm càn, là đại nghịch bất đạo, lá gan thật sự càng lúc càng lớn. Ngày hôm nay còn làm việc sơ xuất như vậy, có tin tôi sẽ khai trừ cậu không?”
002 nói một câu trúng ngay tim đen: “Cho nên ngài đưa mật mã hệ thống cho tên kia, còn giúp anh ta vượt ngục chỉ là để kiểm tra liệu hệ thống an ninh của tôi có sai sót gì hay không?”
001 không hề chớp mắt mà nhìn 002, trêu đùa: “Không chỉ là công tác an ninh thôi đâu.”
002: “Hả?”
001: “Ngày hôm qua sau khi cậu ta bị đưa vào phòng giam, tôi đã kiểm tra hết thảy tài liệu, là công nhân của chúng ta làm trái quy tắc, sự tình vốn không liên quan đến cậu ấy. Tối hôm qua chẳng phải tôi đã gửi tin cho cậu để cậu sớm phê duyệt báo cáo hay sao?”
002 dịu dàng nở nụ cười: “Xin lỗi, bởi vì ngài rất phiền, lần trước cho ngài vào danh sách đen, sau đó tôi quên xóa khỏi danh sách.”
001 không bất ngờ cũng không tức giận: “Được rồi được rồi, lần sau không được làm vậy nữa, nếu không thì tôi sẽ thật sự khai trừ cậu đấy.”
002 cung kính uốn cong eo: “Vâng, vậy hiện tại tôi có thể đi bắt người được chưa?”
001 vung tay: “Đừng, từ trước đó tôi đã muốn làm một lần diễn tập an ninh. Tôi muốn nhìn một chút, trong điều kiện hai chúng ta không động tay, rốt cục cậu ấy có thể trốn ra ngoài hay không, cũng muốn nhìn xem công nhân của chúng ta có thể khống chế được đối phương hay không. Nếu cậu ấy trốn thoát, chúng ta sẽ không tìm về. Đúng rồi, có muốn đánh cược chút gì không? Tôi cá là cậu ấy có thể chạy thoát.”
002: “Mạo muội hỏi ngài một câu, đánh cược như vậy có gì thú vị sao?”
“Đương nhiên là có rồi.” 001 lộ ra vẻ mặt gian manh, “Nhị ca, đánh cược chiếc đồng hồ quả lắc của cậu được không?”
002 đồng ý: “Được thôi.”
002 biết chắc 061 không thể trốn thoát ra ngoài.
Thứ nhất, cho dù 061 đoạt được thân phận ID, biết được mật mã thế giới tuyến, cũng quét võng mạc của công nhân, nhưng anh ta không có mật mã ở chỗ tiếp nối.
Không có mật mã đó thì cánh cửa tiếp nối sẽ không thể mở ra.
Thứ hai, vòng cổ kia không phải thiết kế đơn giản.
002 liếc mắt nhìn thiết bị hiển thị bước đếm trên cổ tay.
061 chỉ cần đi thêm ba mươi bước…
Đại đa số hệ thống đều bị nước lạnh dội tỉnh từ trong mộng, tất cả đều bận rộn cứu lấy đệm giường bị dính nước, cả đường đi 061 không gặp phải bất cứ hệ thống nào.
Chú ý điểm tiếp nối đã gần ngay trước mắt, 061 tăng nhanh bước chân.
Bàn điều khiển chỗ tiếp nối cũng không khác lắm so với chỗ của anh, thao tác hẳn là cũng không quá khó.
Rất nhanh là có thể—-
Nhưng anh vừa nhấc chân lên thì một vòng lửa màu xanh nhạt bất ngờ lóe sáng, lan ra thành hình vòng cung từ trên cổ của anh!
061 biến sắc, thân thể lảo đảo một chút, ngã về phía trước, trong lúc nhất thời cũng bò dậy không nổi.
Trong đầu lập tức hiểu rõ:
Anh không thể phá giải cái vòng này thành công là vì bên trong còn có chương trình bị mã hóa.
Hóa ra trong đây ẩn giấu chương trình, là tính toán dựa trên số bước chân.
Một khi liên tục đi quá số bước quy định thì vòng cổ sẽ tự động phát điện.
…Mà vòi phát điện có chứa các mũi kim rất mỏng, mũi kim có thấm chất độc xyanua pha loãng.
Toàn thân 061 nhanh chóng bị tê liệt.
Anh giơ tay lên, khẽ vuốt má.
Trước ngực, sau lưng, thậm chí là trên da đều nổi lên những vết thương như bị roi quất, nóng rát, đau đớn gia tăng theo cấp độ, lan tỏa khắp toàn thân.
Đó là sự đau đớn về thần kinh khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Trong cơn đau đớn liên miên không dứt, 061 run rẩy đứng dậy, kéo lê một chân đã mất cảm giác, lảo đảo bước từng bước về bàn điều khiển, đồng thời đưa tay kéo mạnh cái vòng trên cổ.
Vòng cổ không ngừng thả ra dòng điện, mà khi cưỡng chế kéo xuống thì dòng điện lại tăng lên cấp độ.
Tay 061 bắt đầu sưng tấy và cháy đen, hai má và đôi môi đều tái xanh, trông bộ dáng như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.
Anh gần như ngã nhào vào bàn điều khiển.
Trong bóng tối, 002 chắp tay sau lưng, khẽ lắc đầu.
Nói thật, trong nhận thức của 002, đối phương trong tình huống như vậy vẫn chưa ngất đi đã xem như có ý chí rất kiên cường.
Cần gì phải như thế?
Chỉ là chờ thêm mấy ngày mà thôi, bận chuyện gì đến mức nhất định phải vội vàng quay về?
001 lại có chút thương tiếc cho người bạn đánh bài không tệ của mình.
001 cho 061 cơ hội chạy trốn, cũng nhắc nhở cho 061 biết vòng cổ không đơn giản, nhưng đáng tiếc là 061 hình như không để trong lòng.
001 nói với 002: “Được rồi, người ta sắp hôn mê rồi, mau mang về đi.”
Nhưng mà một giọng nói từ xa xôi truyền vào trong đầu 001: “Cám ơn Chủ thần đã quan tâm, không cần đâu.”
001 sững sờ, lập tức rời khỏi hệ thống trước mặt, phát hiện 061 đã sử dụng mật mã mạng của mình để lén xây dựng một gian phòng mạt chược hai người, cũng thiết lập cho nó vận hành ở hậu đài, cho nên 001 cũng không thể phát hiện.
Mà hệ thống âm thanh trong phòng vẫn luôn mở.
Này chẳng phải có nghĩa những lời đối thoại vừa nãy của mình và 002…
Chờ chút, đây cũng chẳng phải có nghĩa 061 có lẽ đã sớm nhận ra thân phận của mình?
Mà khi 001 lộ ra vẻ mặt kinh ngạc thì một chuyện càng khiến người ta ngạc nhiên hơn đang xảy ra.
061 nắm lấy vòng cổ, ngón tay không ngừng kéo ra, mà vòng cổ sốc điện bị kéo đến biến dạng, vặn vẹo, cuối cùng vang lên một tiếng cách cách, bị kéo đứt.
Lần này tới phiên 002 luôn bình tĩnh cũng phải mở to hai mắt.
Người nọ có thể dùng thủ đoạn vật lý để kéo đứt vòng cổ?
Làm sao có khả năng?!
Nửa thân người 061 nằm trên bàn điều khiển, giơ tay lên, gian nan quét cổ tay thân phận, rồi quét võng mạc vừa mới phục chế, quả nhiên thành công thông qua nghiệm chứng ban đầu.
061 vừa run rẩy nhập vào thông tin thế giới tuyến vừa nhẹ giọng nói: “Chủ thần, tôi đã nói với anh trước đó tôi từng bị người ta báo cáo, bị định dạng lại dữ liệu…Tôi không nhớ rõ chuyện xảy ra trước đó, tôi chỉ biết quá trình định dạng dữ liệu vô cùng đau đớn, là nỗi đau bị làm nổ cả não, mà thân thể vẫn còn sống. Sau đó có một thời gian rất dài mỗi khi tôi đi ngang gian phòng trừng phạt kia sẽ sinh ra phản xạ muốn nôn mửa.”
Anh đạp chân lên vòng cổ bị xé đứt thành nhiều mảnh dưới đất: “Cho nên, cái này của anh…không tính là gì cả, không cần vì điều này mà cảm thấy có lỗi.”
Lúc này sự tò mò của 001 đã hoàn toàn áp đảo sự chấn động vì ngạc nhiên của mình: “Làm sao cậu biết tôi là Chủ thần ở nơi này?”
061 nhập sai thông tin thế giới tuyến hai lần, lại kiên nhẫn sửa lại.
Anh nhẹ giọng nói: “Chủ thần cho tôi mật mã có quyền hạn rất cao, thậm chí có thể kiểm tra thao tác ở chỗ tiếp nối, nhưng khi tôi muốn xem tình huống cụ thể của hệ thống an ninh hoặc thiết kế vòng cổ sốc điện thì không có cách nào đọc được. Tôi nghĩ là do anh muốn tôi nhìn thấy thứ mà anh muốn, có đúng không?”
001 nói: “Cậu biết thân phận của tôi, tại sao không bảo tôi thay cậu làm chủ?”
061 chống lên bàn điều khiển, đuôi mắt đỏ bừng, hơi thở dốc: “Anh không thừa nhận thân phận của mình, tôi không biết anh muốn lợi dụng tôi làm những gì cho nên chỉ có thể tương kế tựu kế…Tiểu Trì từng nói trước khi chưa biết rõ mục đích của đối phương thì không nên lật bài tẩy của mình cho người đó thấy. Nhưng mà dù sao cũng cám ơn Chủ thần đã chịu thả tôi quay về.”
…Cậu ấy quả nhiên nghe thấy mình và 002 đánh cược.
Không ngờ trong lúc mình cho rằng mình thắng chắc thì đối phương còn để lại một lá bài tẩy.
Thật sự là một người bạn đánh bài rất ưu tú.
Sau khi 001 bình tĩnh trở lại, giọng nói bất giác mang thêm vài phần tán thưởng: “Tiểu Trì, người này chính là nguyên nhân mà cậu phải quay về sao?”
“Cậu ấy vẫn luôn là nguyên nhân của tôi.” Sắc mặt của 061 trắng bệch, một chân đạp lên điểm truyền tống, đồng thời đưa tay vào túi áo, “Tôi là hệ thống của cậu ấy, tôi và cậu ấy có khế ước, thân thể của tôi, tất cả những gì của tôi đều thuộc về cậu ấy. Cậu ấy gặp nguy hiểm thì tôi phải ở bên cạnh cậu ấy.”
002 lại rất bình tĩnh: “061 không thể quay về, cậu ấy không thể mở ra được cánh cửa kia…”
Nhưng khi 002 vừa dứt lời thì trong nháy mắt một sóng năng lượng từ trong không trung vặn vẹo mở ra một không gian vòng xoáy trong suốt.
Một cánh tay từ trong không gian duỗi ra.
Giọng của Quý Tác Sơn cũng truyền đến từ bên kia: “Thầy Lục, nắm tay của em!”
061 lộ ra nụ cười có chút tái nhợt, buông ra đài điều khiển, loạng choạng đứng thẳng người.
Vào lúc này anh vẫn không từ bỏ phép tắc.
Anh nhẹ giọng nói: “Chủ thần, ván này coi như tôi bỏ dở. Trình độ chơi bài của anh rất tốt, tương lai có cơ hội thì vẫn hy vọng có thể đánh với anh vài ván…có duyên sẽ gặp lại, tạm biệt.”
Dứt lời, 061 nắm lấy tay của Quý Tác Sơn.
Mà ngay sau đó, thân hình của 061 tựa như sương mù mờ mịt biến mất trong không gian hệ thống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...