Đường đi ở nơi này cũng không thông nhau, nhưng sương mù ẩm ướt thì lại là chung, cho dù đi tới nơi nào cũng đều tràn ngập một mùi kỳ lạ, như mùi mục nát của lá cây, hít vào phổi như bị sặc nước, có cảm giác nóng cháy khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Từ khi vào hang, Trì Tiểu Trì luôn cảm thấy trên người có chút nặng nề, bước chân chìm xuống, lồng ngực như có lửa bập bùng càng lúc càng gấp gáp.
Cậu cho rằng là do sương mù gây nên.
Nhưng trước khi vào núi rõ ràng cậu đã uống đan dược khắc chế sương mù rồi mà.
Đi đến bây giờ cảm giác khó chịu đã căn bản không có cách nào làm ngơ được nữa.
Trì Tiểu Trì càng đi càng cảm thấy hoa mắt nóng người, trước khi tình trạng nặng hơn, cậu quyết đoán kéo lấy vạt áo của Văn Ngọc Kinh ở phía trước: “Sư phụ…”
Ai ngờ cảm giác kỳ lạ lan tràn với tốc độ nhanh hơn cậu tưởng tượng, mới kéo lấy vạt áo của Văn Ngọc Kinh mà cậu đã cảm thấy xương cốt như mềm nhũn, ngã nhào về phía trước.
…Nếu cậu té ngã như vậy, đụng phải mắt trận thì cậu tất nhiên sẽ bị hút vào trong đó, muốn quay lại cũng rất khó.
May là có một đôi tay mạnh mẽ đúng lúc ôm chặt lấy cậu.
Khi cậu rốt cục có thể tập trung ánh mắt thì liền phát hiện Văn Ngọc Kinh đứng trên một mắt trận, đem mình ôm đứng lên bàn chân của hắn.
Văn Ngọc Kinh cao hơn Đoạn Thư Tuyệt nửa cái đầu, khi cúi đầu hàng lông mi như lông vũ cũng nhẹ nhàng buông xuống, che đậy nửa con mắt nhưng vẫn không che giấu được sự dịu dàng và lo lắng trong đó: “Không sao chứ?”
061 cũng hỏi cậu: “Không sao chứ? Cậu thấy thế nào?”
Trì Tiểu Trì hỏi 061: “Tôi bị sao vậy?”
Tốc độ nói chuyện của 061 có hơi gấp gáp hơn bình thường, hiển nhiên cũng vô cùng lo lắng: “Nhiệt độ đột nhiên tăng cao. Không rõ nguyên nhân. Với lại…”
Trì Tiểu Trì không kịp suy nghĩ vì sao 061 lại đột nhiên dừng lại, ngón tay phải nhẹ nhàng chuyển động, vô cùng sốt ruột muốn viết chữ.
Trì Tiểu Trì thả lỏng bàn tay phải nắm lấy vạt áo của sư phụ ra, nhẹ nhàng nắm chặt vạt áo của mình.
Trong ký ức của Đoạn Thư Tuyệt vẫn chưa từng quên cảm giác mất khống chế đối với thân thể như thế này, lòng như lửa đốt, vội vàng viết lên tay áo: “Chớ đụng vào sư phụ, chúng ta bị trúng vảy Giao nhân rồi!”
Vảy Giao nhân?
Trì Tiểu Trì nhớ rõ cậu từng đọc ghi chép trong một bộ điển tịch, vảy Giao nhân khi đốt có mùi lạ, người khác ngửi thì không sao nhưng một khi đi vào thân thể Giao nhân thì chính là thứ kích tình tốt nhất!
Nhưng cậu cũng không thể nhận biết mùi vị của vảy Giao nhân, dù sao thì cậu cũng sẽ không rảnh rỗi lột ra một mảnh vảy rồi đốt nó để kích tình chính mình.
Về phần ai có vảy Giao nhân…
Nhìn về phía không gian tràn ngập sương mù, Trì Tiểu Trì hơi cắn chặt răng.
Nước cờ thứ ba của Yến Kim Hoa hóa ra là như vậy? Muốn hãm hại mình và Văn Ngọc Kinh thông gian?
Không thể không nói là quả thật vừa hèn vừa cũ rích.
Yến Kim Hoa hiện tại cách cậu chỉ một bờ vai, cùng song hành với cậu.
Hắn tiêu hao toàn bộ năng lượng chiếm được ở ba thế giới trước để đổi lấy năng lực theo dõi trong một canh giờ, bởi vậy bây giờ hắn chẳng khác nào một âm hồn đang theo sát Đoạn Thư Tuyệt, có thể quan sát nhất cử nhất động của cậu nhưng cậu lại không thể nhìn thấy hắn.
Hắn nhìn sắc mặt ửng đỏ của Đoạn Thư Tuyệt, cười hì hì nâng tay lên bên tai: “Hệ thống, gửi video hình ảnh ‘hệ thống xâm lấn’ công kích ta đến Chủ hệ thống của mấy người đi. Ngay hiện tại, lập tức.”
Hệ thống nói: “Rõ, đã gửi đi.”
Yến Kim Hoa nhịn không được mà xác nhận một lần nữa: “Bao lâu thì sẽ nhận được hồi âm?”
Hệ thống đáp: “Xin ký chủ yên tâm, hệ thống của chúng tôi luôn rất coi trọng quyền lợi an toàn của công nhân, phê duyệt báo cáo chỉ mất vài phút.”
Trong lúc đó Trì Tiểu Trì không ngừng thở hổn hển, cảm thấy dở khóc dở cười.
Trước đây cậu từng thể nghiệm cảm giác tương tự.
Trong thế giới của Quý Tác Sơn, một Omega đến kỳ không chỉ khiến cậu suýt nữa thất thố mà còn làm cho cậu và 061 sinh ra một ít tiếp xúc không quá vui vẻ.
Cơ bụng dưới dần dần căng thẳng, cậu lấy tay dùng lực kiềm chế, muốn đè lại nhưng ngọn lửa kia lại như gặp thế gió, càng thiêu càng cháy, hai chân bất an đạp lên chân Văn Ngọc Kinh, muốn rời khỏi Văn Ngọc Kinh khi toàn thân đang vô cùng khó chịu, rồi lại nhớ đến hậu quả đạp sai mắt trận, trong lúc nhất thời vô cùng dày vò, khóe mắt cũng thấm ra chút nước.
Văn Ngọc Kinh thấy tình hình của cậu thật sự không thích hợp, lập tức đưa tay chặn lại sau gáy, muốn điều trị kinh mạch cho cậu: “Nín hơi.”
Một tiếng ra lệnh lãnh đạm như gãi lên vành tai cậu, thiêu đốt kích thích vành tai mềm ngứa, khiến cả người của cậu vì vậy mà run lên.
Giọng của 061 cũng vang lên bên tai: “Tiểu Trì, cậu…”
Cùng lúc đó hệ thống của Yến Kim Hoa vui vẻ báo: “Ký chủ, Chủ hệ thống bên kia đã đưa ra hồi âm.”
Hai giọng nói trầm thấp mới vừa nhiễu loạn tâm trí của Trì Tiểu Trì lại ngay lập tức biến mất, Trì Tiểu Trì cảm thấy trong lòng trống không, suýt nữa ngã xuống đất, cũng may lý trí của cậu vẫn còn nên hai chân còn đứng vững.
…Người mới đặt cậu lên bàn chân trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Giày, ngoại bào, ô xanh, tiêu ngọc vẫn còn, nhưng người này lại như nhập vào trong nước, tiêu tan như một giấc mộng.
Nhiệt độ của ngoại bào trong lòng cậu vẫn còn, Trì Tiểu Trì ôm chặt bạch y, mờ mịch nhìn xung quanh: “Sư phụ?!”
Chẳng lẽ cậu vừa nãy đạp nhầm mắt trận?
Lẻ loi đứng trong sương mù, Trì Tiểu Trì nhìn quay bốn phía, một bóng quỷ cũng không thấy, nhất thời phát lạnh cả người, nhưng vẫn bị nhiệt độ sốt cao hành hạ đến choáng váng đầu óc.
Cậu quyết đoán cho mình một cái bạt tai, đợi tinh thần tỉnh táo trở lại mới hỏi: “Thầy Lục, tình huống thế nào rồi?”
Không người trả lời.
“…Thầy Lục?”
Trái tim của Trì Tiểu Trì rơi xuống, bất chợt cất cao giọng: “061?”
Vẫn không có ai trả lời.
—Trong đầu cậu hoàn toàn tĩnh lặng, yên tĩnh như thể thanh âm kia chưa từng tồn tại.
Trong bầu không khí yên lặng như tờ, có một tiếng động càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.
Đó là tiếng động vật máu lạnh bò trên mặt đất.
Trì Tiểu Trì trở tay rút Kiếm Trung Thạch, lại bởi vì tay run chân run mà nhấc kiếm không nổi, mũi kiếm trực tiếp đâm vào bùn đất trước mặt thì mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Cậu cắn chặt hàm răng, rầu rĩ rên một tiếng, không muốn lãng phí thời gian và hơi sức để kêu cứu, muốn mở ra kho hàng nhưng lại nhận ra màn hình trước mặt cũng đã biến mất.
Trị giá hảo cảm, trị giá hối hận, kho hàng, tất cả đều không tồn tại.
Văn Ngọc Kinh biến mất, 061…cũng biến mất?
Cậu chống kiếm, run rẩy mà đứng, nỗ lực làm rõ logic này.
Mà âm thanh sột soạt bên tai càng lúc càng gần.
Yến Kim Hoa đứng kế bên rốt cục không giấu được vẻ mặt đắc ý.
Đây mới là kế hoạch của hắn.
Theo như kế hoạch, hắn đã thuận lợi giải quyết họ Văn, tên Giao nhân này bị trúng vảy Giao nhân, thân mềm yếu ớt, tất nhiên sẽ chôn thây trong miệng ác Giao, chính mình chỉ cần ngồi xem hổ đấu, chờ Đoạn Thư Tuyệt chết rồi thì mình sẽ nhảy ra giả vờ tập kích, tranh thủ giết chết ác Giao, nếu thật sự không được thì kéo thân thể Đoạn Thư Tuyệt đi, luyện ra Giao đan cũng không thiệt thòi.
Cho dù Đoạn Thư Tuyệt không chết, chính mình lúc trước làm ra mấy chuyện đủ để người khác tin tưởng Đoạn Thư Tuyệt là người có ác ý. Nhắm chừng hệ thống kia không về được, Văn Ngọc Kinh mai danh ẩn tích, thật sự để lại cho Đoạn Thư Tuyệt cái danh thí sư trên lưng.
Một mũi tên bắn trúng ba con nhạn, hắn cảm thấy chính mình thật là một nhân tài.
Đang lúc hắn vẽ nên tiền cảnh tốt đẹp, trong lòng khó nén vui sướng thì trận pháp đang giam giữ Đoạn Thư Tuyệt bỗng xuất hiện chấn động bé nhỏ.
Một bóng người nhanh nhẹn nhảy đến mắt trận cách sau lưng Đoạn Thư Tuyệt khoảng chừng nửa mét.
Trường kiếm hắc kim vẽ ra một luồng kiếm khí cuồng ngạo, càn quét phạm vi mấy chục thước, khiến cho thân hình ác Giao đang muốn săn mồi ở cách đó không xa bị ngăn cản.
Yến Kim Hia trố mắt ngoác mồm: “CMN?!”
Diệp Ký Minh đến, đừng nói là Yến Kim Hoa sớm có mưu đồ, ngay cả Trì Tiểu Trì cũng không lường trước được.
Trì Tiểu Trì nỗ lực đứng lên: “Ngươi…tại sao…?”
Diệp Ký Minh gấp gáp bay tới, vẫn còn thở hổn hển, hắn còn phải phân tâm để ý khắp bốn phía, thật sự không rảnh để giải thích, liền đem thứ đang sáng lên trong lòng bàn tay phải cho Trì Tiểu Trì xem.
Khi mới nhìn thấy, Trì Tiểu Trì cũng không rõ đó là cái gì.
Trong lòng bàn tay của Diệp Ký Minh có một chữ vàng rồng bay phượng múa, đó là chữ “Đến” rất rõ ràng.
Chỉ có Diệp Ký Minh biết chữ này đại biểu điều gì.
Quay lại thời điểm nửa nén hương trước, khi Văn Ngọc Kinh tự dưng biến mất.
Diệp Ký Minh không tiến vào Mê Điệp Cốc. Hắn hóa ra hình người, leo lên một cây nhỏ hái vài trái dâu, vừa ném vào miệng vừa chờ Đoạn Thư Tuyệt đi ra khỏi cốc, chính mình từ xa nhìn cậu ấy một chút là đủ rồi.
Hắn mới vừa ăn ít trái dâu, chưa đã thèm, đang muốn hái tiếp thì đột nhiên lòng bàn tay đau nhói.
Cảm giác đau đớn kia có chút mạnh, Diệp Ký Minh hít sâu một hơi, rút tay về, kiểm tra tình huống của lòng bàn tay.
Vừa nhìn một cái, thần kinh của hắn liền co rút mạnh.
Khi ở Thời Vũ Sơn, Văn Ngọc Kinh vô duyên vô cớ đánh vào một chữ “Đến” trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn từng hao hết tâm lực để xóa đi chữ Đến này, nhưng không biết Văn Ngọc Kinh dùng phương pháp quái quỷ gì, dù hắn nghiên cứu hết thảy thuật pháp đạo môn thì cũng không biết cách nào để xóa đi ấn ký.
Chữ “Đến” kia đã có chút phai màu, nhưng giờ khắc này lại vô cùng lóa mắt, phía sau chữ “Đến” còn hiện thêm ba dấu chấm than.
“Đến!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...