Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chết…

Nghĩ tới chữ này, Cốc Tâm Chí hít một hơi lạnh, đột nhiên hoảng sợ.

Chết là mở mắt ra sẽ không còn được gặp lại Thu Vân, chết là rốt cục không còn nghe thấy Thu Vân nói một câu tha thứ với mình, chết là…

Chết là không còn nằm mơ được nữa.

Ngay cả cơ hội nằm mơ nhìn thấy Thu Vân cũng không có.

Chỉ có người bị ung thư chết mới có thể chuyển hóa thành nhân loại mới.

Thậm chí ngay cả tư cách trở thành nhân loại mới mà cậu cũng không có —-

Nhận ra được điểm này, Cốc Tâm Chí dường như bị người ta bắn một phát súng vào tim, đau đến quặn người.

Dưới sự khống chế mãnh liệt của ý chí, cuối cùng cậu cũng xem như cất tiếng nói rõ ràng một chút: “Ống tiêm…”

Tôn Ngạn đang thao thao bất tuyệt khen kế sách của Đinh Thu Vân, nghe vậy liền ngẩn ra: “…Hả?”

Cốc Tâm Chí giãy dụa trên đất hai lần, muốn ngồi dậy: “Ống tiêm!”

Khi Nhan Lan Lan cảm thấy không đúng, leng keng leng keng chạy đến thì Cốc Tâm Chí liền nghiêng đầu, hộc ra một ngụm máu lớn, trong máu pha tạp thứ gì đó mà Nhan Lan Lan không dám nghĩ đến.

Lúc này Tôn Ngạn mới nhìn rõ chỗ bị thủng trên người Cốc Tâm Chí, lập tức biến sắc, vươn mình bò dậy: “Cốc đội phó?!…Bác sĩ! Bác sĩ Lâm đâu!”

Tôn Ngạn lảo đảo chạy ra ngoài, còn Cốc Tâm Chí không thể thở nổi, giọng nói càng thay đổi đến kỳ lạ, trong lòng ngực như bị nhét vào một cái ống thông gió, run rẫy nói: “Cho tôi ống tiêm!”

Nhan Lan Lan quỳ gối bên cạnh Cốc Tâm Chí, nước mắt đã rơi lã chã, cô không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì, cũng không có thời gian hỏi Cốc Tâm Chí muốn ống tiêm làm chi, run run lấy ra ống tiêm dự bị trong túi nhỏ.


Một giây sau, chuyện khiến cô ngơ ngác đã xảy ra—-

Cốc Tâm Chí nhào đến thi thể còn ấm nóng của râu quai nón, dùng ống tiêm chọc mạnh vào người gã vài cái mới tìm được huyết quản chuẩn xác, rút ra một ống máu tràn đầy, giơ tay truyền vào cổ tay của mình.

Cậu dùng tư thái thấp kém như một kẻ bị thần kinh mà lặp đi lặp lại: “…Tôi không thể chết được, tôi không thể chết được, tôi không thể chết được.”

Chết rồi thì sẽ mất Thu Vân, sẽ không còn gì cả.

Người kia xuất hiện trong cuộc đời u ám của cậu, như bọt nước hư ảo.

Vì vậy cậu gài bẫy người kia, muốn thăm dò trái tim của đối phương dành cho mình là thật hay giả.

… Kỳ thực, cậu càng hi vọng đó là giả.

Bởi vì nếu là thật thì cuộc đời của cậu sẽ hoàn toàn thay đổi vì người nọ.

Trong tòa nhà cũ nát kia, cậu lặng lẽ làm hư hệ thống điều khiển của máy móc, sau khi bị bao vây thì cầm lấy bộ đàm nói với Đinh Thu Vân đừng tới đây, bên phía của cậu đã bị vây kín.

Đinh Thu Vân chỉ nói hai chữ: Chờ tôi.

Mấy phút sau, người nọ mạnh mẽ xé vỡ chướng ngại để tiến vào

Đinh Thu Vân dùng súng đánh nghiêng đầu một con người máy, nắm lấy tay Cốc Tâm Chí, hô một tiếng “Đi thôi”, không nói một tiếng nào đã lao nhanh ra ngoài.

Cho đến hôm nay Cốc Tâm Chí vẫn còn nhớ mãi nhiệt độ bàn tay đó, rất lạnh, còn có chút đổ mồ hôi, gân cốt rắn chắc, nắm lấy có cảm giác rất tốt.

Trái tim cậu rất nhỏ, trong thế giới to lớn cậu chỉ cầu một đôi tay nguyện ý nắm lấy cậu, còn những thứ khác cậu không để ý cũng không cho là quan trọng.

Cậu ở siêu thị chờ Đinh Thu Vân hai năm là vì oan nghiệt kiếp trước mà đợi lâu như vậy.


Nhưng cậu còn chưa đợi được Đinh Thu Vân tha thứ.

Cậu không thể chết được.

Cốc Tâm Chí nằm trên mặt đất, lỗ tai đã không nghe được gì nhiều.

Nước mắt nóng bỏng từng giọt rơi xuống, cậu mang theo tiếng khóc nức nở, khàn khàn mà lại quật cường: “Tôi không thể chết. Không thể—-”

Nhan Lan Lan cầm lên máy truyền tin, máy vừa liên thông thì liền run rẩy khóc: “Chị Cảnh, chị có cách nào liên hệ với Đinh đội không?…Không phải, không phải, kế hoạch rất thành công, bọn em rất ổn. Chỉ là nơi này xảy ra một chút ngoài ý muốn…Cái gì? Đinh đội đi rồi sao?”

12 tiếng sau, xe môtô vượt qua hơn ngàn kilômét dừng lại tại trước kho vũ khí rồi tắt máy.

Nhan Lan Lan nghe thấy tiếng xe mô tô quen thuộc, vội vàng chạy đi.

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc làm người an lòng, Nhan Lan Lan suýt nữa đã khóc ra tiếng: “Đinh đội, Cốc đội phó khó tiếp tục được rồi…Anh suy nghĩ có cách nào hay không, anh có mang thuốc tới không…”

Trì Tiểu Trì không nói lời nào, tháo mũ bảo hiểm xuống, trực tiếp quăng vào lòng Nhan Lan Lan đang khóc ướt cả mặt, nhanh chân đi vào điểm nghỉ ngơi.

Ông Chủ Mỏ Than nhảy xuống từ yên xe, bước chậm đến trước điểm nghỉ ngơi, như đang canh chừng điều gì đó.

Trì Tiểu Trì vén lên rèm che dùng chăn bông tạo thành.

Người nằm trên giường vì bị gió lạnh bên ngoài tiến vào mà kịch liệt ho vài tiếng, chợt đem mặt vùi vào trong chăn, tìm kiếm một chút ấm áp.

Chỉ nhìn bàn tay và một nửa khuôn mặt tái nhợt còn lộ bên ngoài của người nọ cũng đủ khiến người ta cảm thấy thê lương lạnh lẽo thế nào.


Máu trên người cậu ấy dường như đã chảy khô, thân thể mỏng manh bị chăn bông ép chặt đến mức không có cách nào nhúc nhích.

Hiện tại chiếc chăn đối với cậu mà nói chính là một ngọn ngũ hành sơn.

Chưa từng có ai nhìn thấy sức sống kinh khủng như vậy.

Đối với một người bình thường mà nói, lá phổi trúng đạn thì nhiều nhất có thể sống thêm nửa tiếng đồng hồ.

Cốc Tâm Chí muốn hít thở nhưng lá phổi bị tổn thương không thể duy trì chức năng hô hấp bình thường, lồng ngực đau nhức, khó thở, mất hết sức lực, tất cả cậu đều có thể chịu được.

Dựa vào lá phổi tàn tạ này, cùng với dòng máu của nhân loại mới, cậu giãy giụa xuyên suốt 12 tiếng đồng hồ.

Cậu dựa vào một nguồn sức mạnh nào đó, cứng rắn chống đỡ để sống lâu như vậy chỉ vì chờ đợi một người.

Cốc Tâm Chí nghe thấy tiếng bước chân của người nọ, nhưng đôi mắt của cậu đã không thể mở ra nổi.

Cậu nhẹ nhàng ngọ nguậy đôi môi khô nứt, mơ hồ nói vào hư không: “…Trong tầm bắn, tôi vẫn đang ở đây.”

Trì Tiểu Trì thấy thế, hơi nhắm mắt lại.

Điều mà cậu cực không muốn làm là lấy chân tình để tính kế chân tình.

Nhưng Cốc Tâm Chí chết vẫn nằm trong phạm vi tính kế của cậu, là lá bài mà Trì Tiểu Trì vẫn luôn nắm trong tay.

Trì Tiểu Trì hiểu Cốc Tâm Chí rất rõ, bởi vậy cậu biết đối với Cốc Tâm Chí mà nói, tàn khốc nhất không phải là không nhận được sự tha thứ, không phải là giấc mộng kỳ lạ liên tục trong hai năm kia, mà là cho dù Cốc Tâm Chí chết rồi vẫn không nhận được sự tha thứ.

…Đây là cơn ác mộng mà ngay cả nằm mơ Cốc Tâm Chí cũng không dám mơ.

Nếu như Cốc Tâm Chí uy hiếp đến bất kỳ người nào trong đội ngũ của Đinh Thu Vân thì Trì Tiểu Trì sẽ không hề do dự mà đánh ra lá bài này, bắt Cốc Tâm Chí tiến đánh kho vũ khí cũng là mang theo tâm tư như thế, muốn tìm một lý do để Cốc Tâm Chí “hợp lý chết đi”, chuẩn bị cho mọi bất trắc.

Thế nhưng hôm nay Trì Tiểu Trì nhận được lá thư do Đinh Thu Vân gửi thông qua giấy gói thuốc lá.

“Gửi Thu Vân: Hôm nay một đội viên đã qua đời, tôi canh giữ thi thể của người nọ rất lâu, rồi cũng hiểu rõ tại sao cậu lại hận tôi như vậy.”


“Có phải đó là cảm giác thế này không: Cảm giác một phần của mình bị mất đi vĩnh viễn, mặc dù người kia rõ ràng chẳng hề sinh trưởng trên thân thể mình.”

“Trước đây tôi luôn nghĩ, tại sao cậu cứ phải đem trái tim ký thác vào người khác? Tại sao phải vì người khác mà liều mạng? Còn tôi thì cứ muốn đem trái tim mình đặt lên người cậu, muốn cho cậu nhìn tôi nhiều hơn mà thôi.”

“Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều việc, tôi nghĩ, có phải là vì tâm tư của tôi quá nặng nề nên cậu gánh vác cũng quá mệt mỏi?”

“Sau này tôi sẽ tận lực làm một người khiến cậu bớt lo, không để cậu cảm thấy tâm tư của tôi quá nặng, vác lên quá khó chịu.”

“Buổi chiều bình an.”

Dòng chữ thanh tú mà kiên định, từng chữ rất tự nhiên, giống như là cam kết.

Sau khi Trì Tiểu Trì xem qua phong thư thì liền gấp lại đặt vào túi áo, suy nghĩ, cứ từ từ đi.

Lá bài kia xem ra không cần dùng nữa.

Nhưng cậu rất nhanh nhìn thấy trị giá hối hận tăng vọt như giếng phun.

…Ngoại trừ đối mặt với tử vong thì không có chuyện gì có thể khiến Cốc Tâm Chí luôn lãnh đạm lại phát sinh biến dị như thế.

Trên đường chạy tới, Trì Tiểu Trì dùng trị giá hối hận của Cốc Tâm Chí để đổi lấy 398 tấm thẻ khống chế giấc mộng, không thiếu cũng không thừa.

Nợ của cậu đã thanh toán xong, nhưng còn nợ của Đinh Thu Vân thì cậu cũng không có tư cách thay cậu ấy đòi Cốc Tâm Chí.

Hoặc là nói, ngay cả bản thân Trì Tiểu Trì cũng không biết phải làm sao để đòi món nợ này.

Trì Tiểu Trì hít một hơi, cất bước đến bên giường, nhẹ nhàng đè cánh tay của Cốc Tâm Chí xuống, nói với người luôn im lặng trong thân thể của cậu: “Đinh Thu Vân, cậu hãy nghe cho kỹ, tôi giao cho cậu quyền quyết định sự sống chết của Cốc Tâm Chí.”

“Tôi dùng trị giá hối hận của cậu ấy đổi một tấm thẻ cải tử hồi sinh, cậu ấy sẽ tiếp tục sống, sẽ trở nên khỏe lại. Nếu như cậu muốn tôi dùng trên người cậu ấy thì không cần lên tiếng, cứ nắm lấy tay cậu ấy là được…Động tác đơn giản như vậy, cậu nhất định làm được.”

……

P/S: Chương này hơi ngắn, tính edit tiếp luôn nhưng mà phần tiếp theo hơi nặng nề, thôi để mai mình tiếp tục nha:D.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui