Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Đối mặt với sự chất vấn của Hề Lâu, bầu không khí bất chợt ngưng động.

Nhưng rất nhanh, Trì Tiểu Trì liền nói: “Trì Tiểu Trì, đến từ một hệ thống vận chuyển tương tự như hệ thống chủ của cậu. Tống Thuần Dương bị hại chết trong nhiệm vụ thứ tám đã ký kết khế ước với người lãnh đạo trực tiếp của tôi, ủy thác tôi giúp cậu ấy vượt qua mười lần nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì tôi sẽ rời đi, trả lại thân thể cho Tống Thuần Dương…Còn vấn đề gì nữa không?”

Hề Lâu: “…”

Trì Tiểu Trì quả thật rất thẳng thắn, nhưng trong giây lát một khối lượng thông tin khổng lồ tràn vào khiến Hề Lâu suýt nữa đã đứng máy.

Người này có thể vô thanh vô tức lẻn vào thân thể của Tống Thuần Dương, chứng tỏ Tống Thuần Dương rất có khả năng chủ động mở ra quyền hạn để cậu ta tiến vào.

Đương nhiên cũng không thể loại trừ Trì Tiểu Trì là quỷ.

Mà có thể xâm nhập thân thể của Tống Thuần Dương trong tình huống Hề Lâu không hề phát giác thì có thể khẳng định linh hồn quỷ này vô cùng mạnh, mà khi mới tiến vào thế giới nhiệm vụ thì không thể nào xuất hiện ác quỷ chiếm ưu thế áp đảo như vậy.

Huống chi, nếu như ác quỷ muốn chiếm xác thì sẽ chiếm ngay, cần gì tốn hơi thừa lời mà bịa chuyện để giải thích như thế.

Kết hợp đủ loại phán đoán, Hề Lâu thân là một hệ thống từng trải qua đủ loại sự kiện kỳ quái lạ lùng, cảm thấy lời giải thích của Trì Tiểu Trì có thể tạm tin được.

Mà Hề Lâu vẫn không an tâm, hỏi rất nhiều chuyện chỉ có Tống Thuần Dương và anh ta mới biết rõ, Trì Tiểu Trì căn cứ ký ức của Tống Thuần Dương rồi trả lời từng chút một, không sai điểm nào.

Sau nhiều lần xác nhận, Hề Lâu mới dám tin Trì Tiểu Trì năm phần.

Từ lời của Trì Tiểu Trì, Hề Lâu cấp tốc chọn ra trọng điểm: “Thuần Dương…chết rồi sao?”

Trì Tiểu Trì tiện tay ném lon bia đã cạn sạch: “Đã chết một lần.”

“…Là Viên Bản Thiện và Quan Xảo Xảo làm?”

“Ừm.” Trì Tiểu Trì lật hộp trang điểm trên bàn, “Bọn họ cấu kết chiếm đoạt đôi mắt của Thuần Dương. Nếu không, với tính cách đó của cậu ấy thì sẽ không hận đến mức bán mình để ký khế ước đâu.”

Hề Lâu lại hỏi: “Tại sao vừa rồi cậu bảo không cần để ý thời gian quay phim?”

Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Cậu từng quay phim chưa?”

Hề Lâu: “…”

Trì Tiểu Trì soi gương, kiểm tra khuôn mặt chỉ được hóa trang một nửa rồi kéo lịch trình quay phim dán trên tường xuống, cầm trong tay mà xem kỹ.

Theo kinh nghiệm diễn xuất phong phú của Trì Tiểu Trì thì chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể kết luận đây là một đoàn phim hạng ba thông qua cái tên thô tục “Pháo Đài Cổ Kinh Hồn”, câu khách bằng những thước phim khoe da thịt, bầu không khí kinh dị cơ bản dựa vào âm thanh la hét, vậy mà đạo diễn lại không giống với những kẻ đê tiện vì kiếm tiền mà không biết xấu hổ trong giới điện ảnh, không chịu sử dụng màn xanh, nhất định phải tới pháo đài cổ quay chụp, mang cái danh đẹp đẽ là theo đuổi nghệ thuật.


Nhưng chi phí thuê tòa pháo đài cổ này để quay phim rất đắt đỏ, vì để tiết kiệm tiền nên bọn họ chỉ có nửa tháng để quay.

Hôm nay là ngày đầu tiên diễn viên gia nhập đoàn phim đến trường quay, đạo diễn đã vội vã tuyên bố khai máy, kết quả là mọi người đều bận tán loạn, đèn bật không lên điện, điều chỉnh quay thử lặp đi lặp lại, diễn viên cũng lề mề chưa đến vị trí, mọi thứ vô cùng hỗn loạn.

Trì Tiểu Trì nói: “Người phụ nữ kia vừa nói hiện tại đạo diễn đang nổi giận tại trường quay, cho dù là tôi mang một khuôn mặt trang điểm nhếch nhác chạy đến đó hay là chậm chạp không đi, chờ đến lúc đó thì đạo diễn đều sẽ nổi trận lôi đình. Nói chung, hôm nay nhất định không quay phim được. Tôi đi sớm một chút hay trễ một chút đều như nhau cả thôi.”

Khi còn sống Tống Thuần Dương cũng từng lên tinh thần chạy đến trường quay, nhưng chờ cậu ấy đến đó thì mọi người đã giải tán.

Tổng hợp mọi thứ lại, ngày đầu tiên không tham gia quay phim cũng sẽ không phát động cờ tử vong, thay vì đến đó để người ta trút giận thì không bằng ở lại đây xem kịch bản vẫn tốt hơn.

Hề Lâu quan sát Trì Tiểu Trì trong chốc lát, nói ngay một câu trúng tim đen: “Chẳng lẽ cậu sợ sao?”

Trì Tiểu Trì bình tĩnh nói: “…Ai sợ, tôi không có sợ nha.”

Hề Lâu trầm mặc một lúc: “Vậy cậu đi ra ngoài đi.”

Trì Tiểu Trì: “Tôi không vội, chờ tôi uống thêm một lon nữa đi.”

Hề Lâu thấy Trì Tiểu Trì nhất định không chịu dời ổ, cảm thấy thật đau đầu: “Tại sao Chủ thần của cậu lại phái cậu tới?”

…Muốn làm nhiệm vụ thì ít nhất phái người nào không sợ ma đi chứ.

Trì Tiểu Trì khui nắp lon bia, nhấp vào một ngụm bọt bia trào ra, nói một cách đầy thâm ý: “Câu hỏi hay đó, tôi cũng muốn biết lắm.”

Hề Lâu đối với thái độ của Trì Tiểu Trì rất không hài lòng, âm thầm nhắc tới: “…Còn không bằng Thuần Dương nữa.”

Cho dù Tống Thuần Dương có ngốc nghếch lại hay sợ sệt nhưng tốt xấu còn có ý chí mạnh mẽ, đâu như người này, lười biếng co ro tại một ổ, chẳng hề có chút nhiệt tình nào.

Mà lời vừa ra khỏi miệng, Hề Lâu cảm thấy có chút không đúng, bèn hỏi: “Bây giờ Tống Thuần Dương còn đang nằm trong thân thể này sao?”

“Còn á.” Trì Tiểu Trì lật xem quyển kịch bản, nghiêm túc nói, “Nhưng mà cậu cứ an tâm, mọi giác quan của cậu ấy đều đã bị đóng kín, chúng ta cứ tha hồ nói, cậu ấy chẳng nghe thấy gì đâu.”

Hề Lâu thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu hỏi thăm Trì Tiểu Trì sự tình liên quan đến Tống Thuần Dương: “Em ấy ký khế ước với các người thì phải trả bằng cái giá gì?”

Đối với Trì Tiểu Trì đột ngột xuất hiện thay thế Tống Thuần Dương, anh ta vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.

Trì Tiểu Trì xem kịch bản: “Tôi cũng chỉ là người làm công. Tôi không biết.”


Hề Lâu vừa lo lắng vừa đau lòng lại tức giận, bèn thấp giọng nói: “…Cái tên ngốc nghếch này.”

Nếu như đổi lấy cơ hội duy nhất để trọng sinh thì tất nhiên phải đánh đổi rất lớn. Động lực để cậu ấy quay về rốt cục là gì? Là báo thù sao?

Trì Tiểu Trì dường như đoán trúng suy nghĩ trong lòng Hề Lâu, đáp lại: “Tôi đoán, nguyên nhân mà cậu ấy ký khế ước, một phần là muốn tiếp tục sống, một phần là muốn báo thù, phần còn lại là vì cậu.”

Hề Lâu: “…Tôi ư?”

Trì Tiểu Trì: “Tôi từng đọc ký ức của cậu ấy. Cậu ấy đã hứa sẽ cho cậu một thân thể. Chưa làm tròn lời hứa đã chết, có lẽ là cậu ấy cũng cảm thấy rất đáng tiếc.”

Trong lòng Hề Lâu dâng lên cảm giác ấm áp, cũng không nhịn được: “Tôi không nên là gánh nặng của em ấy.”

Trì Tiểu Trì đọc lướt xong kịch bản, sau đó khép quyển kịch bản lại: “Cậu không phải gánh nặng của cậu ấy, cậu là người bạn mà Thuần Dương rất quan tâm.”

Hề Lâu cười một tiếng: “…Cũng chỉ là bạn mà thôi.”

Dường như Trì Tiểu Trì nghe được một chút đầu mối từ trong lời của Hề Lâu, mặt đầy kinh ngạc: “Ồ, cậu—-”

Hề Lâu ngẫm lại, cũng không có gì mà không thể thừa nhận với người xa lạ, huống hồ anh theo Tống Thuần Dương đã lâu, chỉ có thể giao lưu với một mình cậu ấy, rất nhiều tâm sự không thể nào kể ra, giấu kín trong lòng cũng rất khó chịu.

Vì thế Hề Lâu nói: “Tôi thích Tống Thuần Dương, nhưng có ích gì nữa đâu.” Cuộc đời Tống Thuần Dương quan tâm nhất chính là Viên Bản Thiện, mà chính mình chỉ có thể làm bạn với cậu ấy, cho nên phần tâm ý này anh chưa từng nói cho Tống Thuần Dương biết.

Trì Tiểu Trì dùng tay che miệng, ho nhẹ một tiếng, ngón tay út khẽ vươn ra, che đậy nụ cười nhếch lên trên khóe môi.

….

Vào giờ phút này, tại Trong Khoảnh Khắc.

Chủ thần nhìn chằm chằm hình ảnh truyền qua từ màn hình trực tuyến, liên tục cười lạnh: “Cậu ta còn có tâm tư đi quản chuyện người khác nữa à?”

Từ khi Trì Tiểu Trì tiến vào thế giới này cho tới bây giờ tất cả đều phát triển hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của Chủ thần.

Trì Tiểu Trì tiến vào trong thế giới hệ thống kỳ quái, mà dựa theo quy luật vận hành hệ thống thì quyền ưu tiên của Hề Lâu cao hơn 061 rất nhiều, bởi vậy 061 không có cách nào trao đổi với Trì Tiểu Trì trong thế giới đó, các năng lực cũng sẽ bị hạn chế bởi quy tắc thế giới.

Nếu như cậu ta biến thành quỷ thì sẽ dễ dàng bị âm khí trong thế giới truyền nhiễm, dần dần biến thành ác quỷ đánh mất thần trí.

Nếu như biến thành người thì cũng chỉ là người có tố chất thân thể mạnh hơn người thường một chút mà thôi.


Một người chỉ có một đôi mắt, không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh Trì Tiểu Trì để đảm bảo an toàn không gặp nguy hiểm.

Huống chi dựa theo quy tắc bảo mật, 061 không thể tiết lộ thân phận thật của mình cho Trì Tiểu Trì biết, mà bước vào thế giới kỳ quái như vậy, làm sao Trì Tiểu Trì có khả năng hoàn toàn tin tưởng một người xa lạ?

Nói tóm lại, căn cứ phán đoán của Chủ thần, trong thế giới kia, là một người sợ ma quỷ như Trì Tiểu Trì thì không thể không chết một lần.

Chỉ có chết thì cậu ta mới bị cưỡng chế kéo về lại hệ thống, tinh thần tất nhiên sẽ bị thương.

Mà tinh thần chỉ cần bị thương thì e rằng Trì Tiểu Trì sẽ trở nên khờ dại thậm chí điên loạn, Chủ thần không cần lo lắng nguy cơ cậu ta sẽ phá vỡ bí mật của mình.

Ngay khi Chủ thần đang vui vẻ tính toán kế hoạch thì Trí thông minh nhân tạo của gã bèn nói: “Chào ngài, 061 đã trưng thu cơ thể sống.”

Chủ thần hỏi: “Cậu ta lựa chọn thân phận gì?”

Trí thông minh nhân tạo đáp: “Con người.”

Chủ thần lắc đầu một cách tiếc nuối, suy nghĩ, nếu như là quỷ thì mới thú vị.

Khi Chủ thần đang tiếc nuối thì trên màn ảnh có một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước phòng trang điểm mà Trì Tiểu Trì đang ở, lễ phép giơ tay gõ cửa.

Trì Tiểu Trì đang suy nghĩ có muốn đi xem trường quay một chút hay không liền bị tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến cậu ấy sởn cả gai ốc.

Mà quay đầu lại, hình ảnh người kia đập vào mắt của cậu khiến cậu hơi run rẩy.

Thanh niên mang kính gọng vàng từ ngoài bước vào, chân dài vai rộng, khí chất cực kỳ nho nhã, cặp kính nằm trên gan mũi, làm nổi bật đôi mắt đào hoa, tăng thêm vẻ cao quý.

Người nọ đeo một hòm trang điểm rất lớn, ôn hòa khom người nói với Trì Tiểu Trì: “Xin chào Thuần Dương, tôi tên là Cam Úc, là chuyên gia trang điểm của cậu.”

Trước đây Tống Thuần Dương luôn dùng tên giả khi thi hành nhiệm vụ, nhưng trong nhiệm vụ này hiển nhiên không thể sử dụng tên giả.

Trì Tiểu Trì dùng đôi mắt của Tống Thuần Dương để xác nhận người trước mắt chính xác là con người thì giây thần kinh căng thẳng mới thoáng bình tĩnh trở lại.

Nhưng cậu lục lại trong trí nhớ của Tống Thuần Dương một hồi, có thể xác nhận ngay thời điểm tập hợp trong đại sảnh pháo đài cổ, bao gồm Tống Thuần Dương, Viên Bản Thiện và Quan Xảo Xảo thì chỉ có tổng cộng bảy người tham gia nhiệm vụ lần này.

…Mà trong bảy người này cũng không có ai tên là Cam Úc.

Huống chi dáng vẻ của anh ấy còn lóa mắt như vậy.

Khi Trì Tiểu Trì đang căng não suy nghĩ thì Cam Úc đã đi đến trước mặt cậu ấy, đẩy hòm trang điểm đặt sẵn trên bàn sang một bên, mở ra hòm trang điểm của chính mình.

So với những thứ mỹ phẩm sứt mẻ này nọ, mỹ phẩm mà Cam Úc mang theo có thể xem là hàng cao cấp nhất dành cho minh tinh điện ảnh tuyến một.

Cam Úc dùng ngón tay nhẹ nâng cằm Trì Tiểu Trì lên, xem xét khuôn mặt của cậu ấy, trước hết lấy ra phấn nền, vừa dặm phấn vừa nói: “Nếu đạo diễn có hỏi thì bảo là tôi tới chậm, là lỗi của tôi. Nhớ kỹ chưa?”


Người này có khí chất và giọng nói khiến Trì Tiểu Trì không có cách nào khống chế mà nghĩ tới một người.

“Thầy Lục?” Trì Tiểu Trì nắm lấy cánh tay của anh ấy, “Chẳng phải anh đã nói nếu biến thân vào thế giới nhiệm vụ là làm trái quy tắc—-”

“…Tôi không phải.” Cam Úc hơi cau mày, “ ‘Thầy Lục’? Ý cậu là thầy Lư chủ nhiệm khoa tim mạch của các cậu à?”

Tống Thuần Dương quả thật làm ở khoa tim mạch, chủ nhiệm cũng đúng là họ Lư.

Phát hiện người trước mắt dường như không nhận ra mình, Cam Úc ôn hòa nói: “Cậu quên rồi sao? Tôi cũng công tác tại bệnh viện Đệ Tam của thành phố, là ngoại khoa.”

Chủ thần ở Trong Khoảnh Khắc xem hai người đối thoại, bất giác cười lạnh.

…Giả vờ làm người quen, muốn rút ngắn khoảng cách sao?

Đây cũng có thể xem là một cách hay.

Nhưng mà nói cho cùng cũng chỉ là một con người mà thôi, có năng lực gì cơ chứ?

Trên màn ảnh lớn, Trì Tiểu Trì cũng đúng như Chủ thần đã nghĩ, đặt ra nghi vấn với Cam Úc: “Tại sao ban nãy ở đại sảnh tập hợp tôi không nhìn thấy anh?”

Chủ thần khá là đắc ý, hừ cười một tiếng.

Một khi sự tồn tại của Cam Úc bị nghi ngờ thì Trì Tiểu Trì đương nhiên sẽ xa lánh anh ta, lúc đó hai người không có cách nào tín nhiệm lẫn nhau, chẳng khác nào tự chặt cánh tay…

Nhưng không chờ nó tiếp tục suy nghĩ, nó liền nghe thấy 061 hóa thân thành Cam Úc bình thản nói: “Khi tuyên bố nhiệm vụ chỉ nói điểm tập hợp là ở pháo đài cổ có đúng không?”

Trì Tiểu Trì gật đầu.

Cam Úc nói: “Tôi và em gái của tôi đến sớm nhất, vì vậy lên trên lầu hai lầu ba của pháo đài cổ tham quan một chút nên không đến tập hợp tại đại sảnh.”

Chủ thần nhìn thấy tất cả những thứ này: “…”

…Em gái? Em gái gì?”

Đợi đến khi Chủ thần ý thức được trí thông minh nhân tạo trầm mặc một cách khác thường thì trước cửa phòng trang điểm liền xuất hiện một cô gái có dáng người thướt tha.

Đó là một người đẹp cho cảm giác mưa bụi Giang Nam, bàn luận về dung mạo đúng là cho cảm giác dịu dàng tao nhã như Cam Úc, thật sự rất đẹp.

Càng quan trọng hơn là ngũ quan của cô ấy giống như phiên bản dịu dàng của Cam Úc, mắt trái có một nốt ruồi cũng nổi bật như nốt ruồi dưới mắt phải của Cam Úc, thân phận như thế nào thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đoán được.

Cô gái kia xác nhận bảng treo trước cửa một chút rồi mới dịu dàng nở nụ cười: “Xin chào Tống Thuần Dương, tôi tên là Cam Đường, là người phụ trách trang phục của anh.”

………

P/S: 061 chọn 2 cái tên sặc mùi trái cây =)))). Mấy nay bận quá, mọi người thông cảm nha, ra chương hơi lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui