Đừng khóc

Lầu chính Nnà họ Lạc, phòng vật lý trị liệu.
 
Lạc Trạm mặc bộ đồ trị liệu màu xanh đậm rộng rãi mềm mại, nằm sấp trên chiếc giường bọc da chuyên dụng.
 
Bộ đồ Lạc Trạm đang mặc gồm quần dài vào áo ngắn tay, phần từ khuỷu tay trở xuống để lộ ra ngoài. Da anh vốn trắng, khiến cho những vết ứ bầm xanh tím dọc khắp cánh tay càng trở nên đáng sợ.

 
Đứng cạnh giường vật lý trị liệu là một vị bác sĩ đã tầm 50-60 tuổi, nhưng tinh thần minh mẫn, mặt mày quắc thước, ông vắt khô chiếc khăn mặt đã ngâm thuốc, giũ giũ vài cái.
 
Lạc Trạm đang nằm trên giường hơi nhíu mày, quay đầu sang hướng khác: “Trong thuốc này cho thêm thứ gì thế?” 
 
Vị bác sĩ già cười: “Chê nó hôi à?”
 
“Mùi này đúng là khó mà khen cho nổi.”
 
“Kỳ lạ thật,” Bác sĩ trị liệu cười trêu, “Tiểu thiếu gia nhà chúng ta có thể kiên trì chống đỡ cả gậy trong tay ông Lạc, vậy mà tí mùi thuốc đã ngại rồi à?”
 
Lạc Trạm nghe vậy thoáng dừng lại: “Đó là vì cự hôn nên phải nhận gia pháp, nhưng giờ là chịu trận không công.”
 
“Ồ? Cũng như nhau thôi mà, tiểu thiếu gia quen mùi rồi chứ?”
 

Bác sĩ già vừa tán gẫu để phân tán sự chú ý của Lạc Trạm, vừa phủ khăn còn nóng lên cánh tay phải anh, chậm rãi xoa bóp.
 
Nặng hay nhẹ thì đều đau, nhưng vết thương dưới da đã tụ máu, lực không đủ thì trị liệu cũng vô dụng—— qua lớp khăn phủ đã ngâm thuốc, bàn tay gân cốt khéo léo của bác sĩ già ấn mạnh xuống, Lạc Trạm cảm nhận được cơn đau bất ngờ, vô thức nhíu mày.
 
Điều chỉnh cho hô hấp chậm lại, Lạc Trạm kê đầu lên gối thấp của giường trị liệu, nhếch môi vẻ biếng nhác: “Nếu như cái giá đổi lại giống nhau, đừng nói là cái mùi này, bảo tôi uống sạch bát thuốc cũng được.”
 
Bác sĩ trị liệu hơi ngạc nhiên, quên cả việc phải khống chế lực tay.
 
“...Sặc.”
 
Lạc Trạm bị tì đúng chỗ đau, cắn răng rên lên, toàn thân không kìm được run rẩy.
 
Nhưng chỉ một giây sau khi bị cơn đau “bắt cóc”, hệ thần kinh của Lạc Trạm nhanh chóng trở lại chế độ vận hành bình thường, tức đến nỗi bật cười, quay đầu nhìn vị bác sĩ già—— 
 
“Thực ra gia phép nhà họ Lạc có hai bộ đúng không? Ngoài mặt là pháp gậy trong tay ông nội tôi, còn hậu chiêu đích thực thì gửi tới phòng vật lý trị liệu của ông à?”
 
“Xin lỗi nhé tiểu thiếu gia, già rồi già rồi, tay chân táy máy ấy mà.” Bác sĩ trị liệu cười hiền từ, tiếp tục chăm chú xoa chỗ máu bầm cho Lạc Trạm, “Chỉ vì không muốn cưới con gái nhà họ Đường mà chịu tội thế này, cậu ghét cô bé đó đến vậy cơ à tiểu thiếu gia?”
 
Lạc Trạm nằm yên lại: “Tôi cũng đâu chịu đòn vì cô ta.”
 
“Thế là thần thánh phương nào thế?”
 
“...” Lạc Trạm rũ mắt, một lúc sau, khóe môi vô thức cong thành nụ cười, “Bí mật.”
 
Bác sĩ già cũng cười theo: “Được, tôi nhất định phải chờ được thấy cô gái còn chưa qua cửa của ông Lạc mà đã náo loạn cả nhà họ Lạc này mới được, còn có thể khiến tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé đến lớn của chúng ta bị đánh thành thế này, vị tiểu thư này không phải tay vừa đâu.”
 

Lạc Trạm cười tự giễu, nhưng cũng không phản bác.
 
Việc trị liệu được tiếp tục, không lâu sau, ngoài cửa phòng có tiếng gõ vang.
 
Người hầu cầm điện thoại đi vào, đến bên giường thì dừng lại: “Tiểu thiếu gia, có điện thoại tìm cậu.”
 
Lạc Trạm đang lim dim, nghe vậy liền cau mày, nhưng cũng không quay lại: “Là ai?”
 
Người hầu hơi do dự, “Đại thiếu gia ạ.”
 
Lạc Trạm hơi chần chừ, mở mắt: “Cúp đi.”
 
Người hầu: “?”
 
Lạc Trạm cười lạnh: “Chắc là nghe được tin nên mới gọi tới để cười nhạo tôi đây mà.”
 
“...”
 
Người hầu nhìn về phía bác sĩ trị liệu xin giúp đỡ.
 
Bác sĩ già dừng lại, dùng khăn lau sạch tay rồi nhận lấy điện thoại từ tay người hầu: “Được rồi, cứ ra ngoài trước đi.”
 
“Dạ.”
 
Chờ khi người hậu đã đi hẳn, bác sĩ mới đặt điện thoại xuống cạnh Lạc Trạm, bất đắc dĩ nói: “Cứ như thế nên trong ngoài nhà mới có nhiều người nghĩ anh em hai cậu không hòa thuận.”
 
Lạc Trạm xì một tiếng: “Thì sự thật là thế mà.”
 
Cầm điện thoại, Lạc Trạm cau có đứng dậy khỏi giường.
 
Dựa lưng vào giường, Lạc Trạm úp điện thoại lên tay, giở going lười biếng: “Có việc gì thế, Lạc đại thiếu gia?”
 
Tiếng Lạc Tu từ đầu dây bên kia vẫn ôn hòa như thường ngày: “Cậu đã quan tâm anh như thế, vừa nghe tin cậu chịu gia pháp, anh không lo cho cậu sao được.”
 
Lạc Trạm nhíu mày: “Tôi quan tâm anh?” Anh hơi trầm tư, rồi đột nhiên bật cười: “À, anh nói chuyện đó à...”
 
“Vốn chẳng dính dáng gì đến cậu, mà để ngáng chân tôi, cậu cũng chịu khó ra phết nhỉ.”
 
“Tôi thua cược, anh cũng không thắng, chúng ta hòa nhau.” Lạc Trạm rũ mắt, vừa lười nhác lại vừa sung sướng nói tiếp, “Bên chỗ anh tôi có mấy người quen, nhắn bọn họ “Quan tâm đến anh một chút” là chuyện thường mà. Tiện tay thôi, anh trai, đừng khách khí.”
 
“Không khách khí, có qua có lại cả.” Giọng điệu Lạc Tu vẫn rất bình tĩnh, không giận không nóng, “Vừa nghe tin cậu chịu đòn, tôi đã ngay lập tức chuẩn bị quà cho cậu rồi đây.”
 
“...”
 
Lạc Trạm thoáng ngẩn người.
 
“Cốc cốc cốc.”

 
Lại có ai đó gõ cửa phòng vật lý trị liệu.
 
Lạc Trạm ngẩng đầu lên nhìn.
 
Cuộc điện thoại của Lạc Tu làm anh đột nhiên có dự cảm chẳng lành...
 
Thậm chí Lạc Trạm còn chưa kịp tìm hiểu sự bất an này từ đâu mà có, người hầu đã đẩy cửa chạy vào, cùng với đó là giọng nói tràn đầy lo lắng—— 
 
“Tiểu thiếu gia, tiên sinh và phu nhân về nước rồi!”
 
Lạc Trạm đứng chết trân cạnh giường vật lý trị liệu.
 
Không biết có phải Lạc Tu cũng nghe thấy tiếng người hầu hay không, tiếng anh cười hòa nhã vang lên từ đầu kia điện thoại: “Đừng khách khí nhé, em trai.”
 
Lạc Trạm đã không còn tâm trạng tán dóc với Lạc Tu nữa rồi —— 
 
Một bóng người màu đen thình lình xuất hiện trước cửa, rồi ngay sau đó lao về phía anh:
 
“Ôi, con trai đáng thương của mẹ!”
 
“Khoan.”
 
Lạc Trạm bị ấn vào tường, đụng trúng vết thương sau lưng, đau điếng
 
Đầu óc trắng xóa, mất vài giây hồn mới về lại xác, Lạc Trạm nhìn người phụ nữ đang úp sấp lên người mình khóc lê hoa đái vũ (1), rồi cắn răng cắn lợi trông ra ngoài cửa phòng trị liệu.
 
(1) Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người phụ nữ khi khóc.
 
Đứng đó là một người đàn ông trung niên giống anh đến 5-7 phần.
 
Lạc Trạm gằn giọng: “Kéo vợ ba ra khỏi người con đi.”
 
Người đàn ông trung niên không hề dợm bước: “Đó là mẹ con.”
 
“Thế thì cũng kéo đi.”
 
“Không phải từ nhỏ đã dạy con rồi sao, chuyện của mình thì tự mình làm.”
 
“...”
 
Lạc Trạm bất lực toàn tập.
 
Cố chịu đựng thêm một lúc mà người phụ nữ trước mặt vẫn không có vẻ gì là sắp ngừng “xả lũ”, Lạc Trạm hết cách, cúi đầu nói: “Mẹ, mẹ đứng thẳng dậy rồi khóc tiếp có được không?”
 

“Huhuhuhu, con trai đáng thương của mẹ!” Người phụ nữ hoàn toàn không nhúc nhích.
 
Hai bên thái dương Lạc Trạm co giật theo: “Con đáng thương sao?”
 
“Đã bị ông nội con nhẫn tâm đánh đến thế này rồi, sao mà không đáng thương cho được?! Huhuhu Lạc Thanh Đường, anh là đồ chó má, con trai anh bị đánh bầm tím hết cả người thế này mà anh cũng không nói cho tôi huhuhu...”
 
“Đồ chó má” đang đứng ở cửa hơi cau mày.
 
Trong mắt Lạc Trạm thoáng một tia mềm lòng, nhưng nhanh chóng bị anh đè xuống: “Con đã đáng thương thế này rồi, có phải mẹ nên “báo thù” cho con không?”
 
“——!”
 
Tất Tinh Nhan ngẩng đầu: “Con trai, con nói đi, muốn mẹ “báo thù” cho con thế nào?”
 
Lạc Trạm thầm thở phào, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ đáng thương. Anh chìa tay ra ngoài, để lộ vết máu bầm trên da: “Ông nội đánh con.”
 
Tất Tinh Nhan: “?”
 
Lạc Trạm: “Bây giờ ông đang ở phòng sách.”
 
Sau mấy giây im lặng, Tất Tinh Nhan đứng thẳng dậy, lau sạch nước mắt: “Mẹ hiểu rồi. Con trai, để mẹ đi nói lý với ông con.”
 
“...”
 
Lạc Trạm vui mừng nhìn người phụ nữ xoay người rời đi.
 
Đến khi không còn nghe thấy tiếng giày cao gót của Tất Tinh Nhan, Lạc Trạm mới dám thả lỏng.
 
Anh ủ rũ mở to mắt, nhìn về phía người đàn ông đứng bên cửa: “Ba không đi theo trợ uy giúp mẹ con à?”
 
Ánh mắt Lạc Thanh Đường vẫn rất bình tĩnh: “Sức chiến đấu của mẹ con, con còn không rõ hay sao?”
 
Thái dương Lạc Trạm lại giật nảy:”...Biết thế, ba cũng nên ngăn không cho mẹ về chứ.”
 
Ông thản nhiên nhìn con trai: “Biết ba không ngăn được, mà trước khi làm con không nghĩ đến hậu quả à?”
 
Lạc Trạm: “...”
 
Dù lý luận thắng được con trai, Lạc Thanh Đường vẫn không có vẻ gì là tự hào, ông không nhanh không chậm bước tới bên giường trị liệu.
 
Xốc áo Lạc Trạm lên, liếc nhìn vòng eo săn chắc của thanh niên, ngay bụng có một vết bầm rất lớn, trông mà giật mình.
 
Khó có khi Lạc Thanh Đường thể hiện ra mặt, ông nhíu mày, ngẩng lên nhìn Lạc Trạm: “Con thăm hỏi hết một lượt liệt tổ liệt tông nhà họ Lạc đấy à?”
 
Lạc Trạm: “...”
 
Lạc Trạm: “Con có bị điên đâu?”
 
“Có thể khiến bản thân bị đánh ra nông nỗi này, ba thấy bệnh của con không nhẹ đâu.”
 
Lạc Trạm: “...”
 
Lạc Thanh Đường: “Nếu không phải chuyện đại nghịch bất đạo như thế, thì sao lại bị đánh thành thế này?”
 
Lạc Trạm kéo góc áo xuống, quay đầu đi, nghiêng người xuống giường, lười biếng đáp: “Cho nhà họ Đường xem một màn khổ nhục kế thôi. Không làm đến thế này, sao mà con thoát được?”

 
“Ngay từ đầu đã không dính dáng tới con rồi, sao phải thoát thân?”
 
“... Dính rồi.” Lạc Trạm xỏ dép, xoa xoa hai vai đã cứng ngắc của mình rồi đi ra cửa. Lạc Thanh Đường cau mày: “Con? Chủ động can dự vào?”
 
“Vâng.”
 
“Tại sao?”
 
“...” Lạc Trạm không đáp.
 
Lạc Thanh Đường im lặng giây lát, biểu cảm trên mặt có sự biến hóa cực nhỏ: “Chuyện Lạc Tu nói là thật à?”
 
“Anh ấy nói gì?” Lạc Trạm quay đầu lại. Nhớ tới những chuyện vừa xấu hổ lại vừa đau đớn mình mới trải qua, giờ chỉ cần nghe thấy cái tên này là anh đã thấy đay nghiến.
 
Lạc Thanh Đường: “Nó nói, đại khái là con yêu đương.”
 
Lạc Trạm: “...”
 
Lạc Trạm thoáng thả lỏng, chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Anh đi về phía cửa, lại giở giọng biếng nhác thường ngày: “Anh ấy nói bừa đấy.”
 
“Không phải thật à?” Giọng nói từ sau lưng truyền đến.
 
“Không phải.”
 
“Thế thì tại sao con lại can thiệp vào chuyện nhà họ Đường, còn đến mức phải chịu gia pháp?”
 
“... Ba mẹ đừng quan tâm. Chờ mẹ con khóc xong, ba chỉ cần đưa mẹ đi là được.”
 
Lạc Trạm nói hết câu, thấy ba cũng không thắc mắc gì thêm, anh đi thêm hai bước, nhưng trong lòng vẫn thấp thoáng bất an.
 
Lạc Trạm dừng lại, nhíu mày quay đầu ra sau: “Ba vẫn chưa đi à?”
 
Dứt lời, anh chạm phải đôi mắt thấu tỏ của Lạc Thanh Đường.
 
Khó có khi thấy được ý cười thâm thúy trong mắt người đàn ông giống mình đến 5 phần đó: “Con gái nhà ai thế?”
 
Lạc Trạm: “...”
 
Lạc Trạm mất kiên nhẫn vò đầu: “Con nói là không phải—— ”
 
“Tiểu thiếu gia.”
 
Người hầu đã đến lưng cầu thang, kinh ngạc nhìn anh đang đứng ở bậc trên cùng.
 
Lạc Trạm ngoái lại nhìn, ánh mắt lạnh nhạt: “Sao thế?”
 
Người hầu: “Cô tiểu thư thứ hai nhà họ Đường đột nhiên tới. Chẳng phải trước đó tiểu thiếu gia đã căn dặn——  lỡ như cô ấy đến thì phải báo cho cậu trước hay sao?”
 
Lạc Trạm: “...”
 

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui