Đàm Vân Sưởng nhoài người qua cửa sổ xe, nhìn quanh. Một lát sau mới ngồi lại vào chỗ: “Tổ tông à, cậu làm Mạnh Học Vũ nóng đầu đến mức đi bắt taxi thật rồi.”
Lạc Trạm bắt chéo chân, lười biếng dựa vào ghế, nghe vậy cũng chẳng mấy để tâm: “Ừm. Khi nào về bảo cậu ấy đến tìm tôi thanh toán tiền xe.”
Đàm Vân Sưởng: “Cậu cứ thế dễ gây mất đoàn kết lắm đấy.”
“Tôi có thể đảm bảo sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới tiến độ công việc của phòng thí nghiệm,” Lạc Trạm hơi nheo mắt, thản nhiên hỏi lại: “Cậu ta có thể không?”
Đàm Vân Sưởng nhìn gương chiếu hậu, chiếc xe kia đã đi sát sau đuôi, “Chỉ sợ là không được.”
Lạc Trạm cong khóe miệng, lại là giọng cười đùa cợt thường ngày: “Đã vậy, sao lại là lỗi của tôi được?”
Đàm Vân Sưởng cứng họng không trả lời nổi.
Hồi lâu sau, Đàm Vân Sưởng chỉ có thể chuyển hướng tấn công sang phía Đường Nhiễm: “Em gái Đường này, em xem cái tính tình khó ưa của cậu ta đi, rốt cuộc có chỗ nào để thích cơ chứ?”
“Dạ?” Sau khi nghe được lời thổ lộ bất ngờ, Đường Nhiễm vẫn chưa thoát khỏi cơn dư chấn, nghe vậy chỉ mờ mịt nhìn về phía Đàm Vân Sưởng theo bản năng.
Chưa đợi được câu trả lời của Đường Nhiễm, Đàm Vân Sưởng đã ăn trọn cú đá từ Lạc Trạm: “Đừng nói lung tung, là tôi thích cô ấy.”
“Cậu cũng đừng đánh trống lảng, chẳng lẽ cậu lại không biết, Đường Nhiễm cũng —— Á!” Đàm Vân Sưởng co gập người lại, ôm lấy bắp chân đáng thương của mình, “Cậu! Cậu! Cậu! Sao ác chân thế!”
Lạc Trạm hừ khẽ, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Đàm Vân Sưởng, hất đầu ra sau: “Chật quá, ra hàng ghế sau đi.”
“Đây là xe nhà em gái Đường Nhiễm, không phải xe cậu!”
“Của tôi là của cô ấy, thì của cô ấy sao không phải của tôi được!”
“...”
Đàm Vân Sưởng sững người, nghe thì cũng có lý đấy, nhưng sao cứ thấy sai sai chỗ nào.
Đến lúc anh thoát khỏi vòng suy nghĩ luẩn quẩn, người lái xe đột nhiên đạp chân ga, tốc độ tăng nhanh làm Đàm Vân Sưởng chết dính ở hàng ghế sau.
Chiếc xe rời khỏi sân bay, hướng thẳng ra đại lộ nội thành thành phố K. Chờ đến khi trong xe dần yên tĩnh, tài xế mới cẩn thận nhìn người ngồi sau qua gương chiếu hậu, rụt rè lên tiếng: “Tiểu tiểu thư, chúng ta đi đâu ạ?”
“...”
“Tiểu tiểu thư?”
“...A.” Cuối cùng Đường Nhiễm cũng hoàn hồn.
Cô gái nhỏ tay chân luống cuống, mặt đỏ hồng, dường như vẫn chưa ý thức được nguồn âm thanh từ đâu. Vừa ngẩng đầu đã thấy Lạc Trạm ngồi ở ghế bên cạnh, hai người chỉ cách nhau một lối đi nhỏ, tay Lạc Trạm chống cằm, ánh mắt nhìn cô chăm chú.
Đôi con ngươi đen nhánh, sâu thăm thẳm, vừa như trêu chọc lại chan chứa thâm tình.
Sắc đỏ ngày một đậm trên mặt Đường Nhiễm làm Lạc Trạm cúi đầu cười trộm, anh chỉ tay về phía người lái xe: “Anh ta gọi em.”
“Ừm.” Đường Nhiễm nhỏ giọng đáp.
Chỉ vừa xoay người, cô đã nghe sát bên tai tiếng ai đó cười vui vẻ: “Mới nghe anh nói một câu thích em thôi mà đã vui đến vậy sao, cô gái nhỏ?”
“...”
Đường Nhiễm cứng đờ.
Qua vài giây, cô bé mới vụng trộm quay lại. Cô bất an nhìn Lạc Trạm, mất một lúc để gom đủ can đảm, cô vịn tay lên thành ghế, ghé sát tới bên tai Lạc Trạm.
“Ừm, vui lắm.”
Hơi thở cô bé run rẩy, giọng điệu mềm mại mà nghiêm túc vô cùng, hệt như sợi lông tơ mơn man bên gò má anh.
Đến tận lúc Đường Nhiễm ngồi lại chỗ, nói chuyện với tài xế, Lạc Trạm mới dần lấy lại tinh thần. Ngước mắt nhìn cô gái nhỏ ngồi sát bên, Lạc Trạm không ngăn nổi ý cười từ đáy mắt lan xuống khóe môi mình.
Ngồi phía sau, Đàm Vân Sưởng đã chứng kiến toàn quá trình, khinh miệt hừ một tiếng rồi hạ giọng châm chọc: “Gớm, mới thế đã tước vũ khí đầu hàng rồi à?”
Lạc Trạm: “Chỉ là thất thần thôi.”
“Khỏi biện hộ.” Đàm Vân Sưởng nằm rạp ra trước, dùng cùi chỏ huých vào đầu gối Lạc Trạm, “Cậu cũng không biết mình ngây người mất bao lâu đúng không? Suýt chút nữa là tôi cầm đồng hồ bấm giờ giúp cậu luôn đấy —— Chẳng phải chỉ là xích gần lại nói thầm thôi sao, chẳng có tí tiền đồ nào cả.”
Lạc Trạm không phản bác, chỉ chăm chú nhìn tấm lưng nhỏ gầy của cô bé ngồi cạnh.
Cửa sổ xe hắt bóng khuôn mặt ưa nhìn của chàng trai trẻ, anh không giấu nổi nụ cười bên môi.
.
Vì để tiện theo dõi nên sau khi phẫu thuật, Gia Tuấn Khê sắp xếp cho Đường Nhiễm ở lại viện điều dưỡng trực thuộc bệnh viện mắt tư nhân.
Lạc Trạm rầy rà ở nước T hai, ba tháng trời, mấy hạng mục của phòng thí nghiệm cũng bị chậm tiến độ theo, sau khi về nước phải bù đầu bù cổ chạy cho kịp hạn.
Từ thành phố K tới thành phố M chỉ mất mấy chục phút đi đường, ngoài việc gọi điện hàng ngày, Lạc Trạm cũng rất siêng chạy tới thành phố M với Đường Nhiễm, nhưng thường chưa được bao lâu đã bị người ở phòng thí nghiệm réo về.
Cứ như vậy suốt một tháng, công việc cũng bớt dần. Một buổi sáng cuối tháng 7, Lạc Trạm và Đàm Vân Sưởng tới thành phố M.
Vào đến phòng bệnh của Đường Nhiễm, Lạc Trạm thấy trong phòng chỉ có mình Đường Nhiễm và một hộ lý chuyên trách.
Hộ lý công tác ở phòng Đường Nhiễm đã quen mặt Lạc Trạm, thấy anh và Đàm Vân Sưởng tới, nữ hộ lý nhanh chóng đứng dậy, gật đầu chào hỏi Lạc Trạm rồi toan đi về phía phòng tắm.
Lạc Trạm vươn tay ra cản bước cô hộ lý: “Matthew... Lam tiên sinh đâu, sao chú ấy lại không ở đây?”
“À, hình như hôm qua công ty Lam tiên sinh có việc gấp, nhận liền mấy cuộc điện thoại rồi đi mất, vẫn chưa trở lại.”
Lạc Trạm nhíu mày, nhưng vẫn khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Đến khi cô hộ lý đi vào phòng tắm, đóng cửa, Lạc Trạm mới tới bên cạnh cửa sổ.
Đàm Vân Sưởng đã đi trò chuyện với cô gái nhỏ trước, lúc Lạc Trạm tới gần cũng không ngắt lời mà dừng lại ở bên cạnh cô, hơi mất tự nhiên chạm nhẹ lên trán cô.
“Chào buổi trưa,” Nhân lúc Đàm Vân Sưởng vẫn đang thao thao bất tuyệt, Lạc Trạm cúi thấp người, khẽ cười bên tai Đường Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm.”
Hơi thở nóng hôi hổi làm Đường Nhiễm rụt người lại theo bản năng, chẳng mấy chốc mặt đã đỏ bừng, nghiêm túc gật đầu: “Lạc Lạc, chào buổi trưa.”
“Ôi cái thân tôi, không nhìn được nữa rồi.” Đàm Vân Sưởng ghét bỏ lùi một bước rõ dài, “Lạc Trạm, xin cậu đấy, hình tượng ông lớn lạnh lùng vang danh đại học K của cậu sắp mất sạch rồi, sao lần nào đến cũng phải dán lấy em gái Đường thế hả?”
Thuận chân dựa luôn lên bức tường cạnh giường cô gái nhỏ, Lạc Trạm lười biếng nâng mí mắt, cười nhạo: “Tôi có cái hình tượng chó má đó từ bao giờ thế?”
“Bingo.” Đàm Vân Sưởng bật ngón cái, trỏ về phía Lạc Trạm, “Chính là kiểu “Ông đây là đệ nhất thiên hạ” của cậu bây giờ này.”
“...”
Lạc Trạm không thèm để ý đến anh ta nữa, rũ mắt nhìn cô: “Cuối tuần là sinh nhật em rồi, em muốn quà gì?”
Đường Nhiễm ngẩn người.
Sau vài giây lấy lại tinh thần, cô nắm tay phải gõ vào lòng bàn tay trái, giật mình hỏi lại: “Em quên chưa nói cho Lạc Lạc à?”
Lạc Trạm ngập ngừng: “Nói gì với anh cơ?”
“Ngày sinh của em sửa lại rồi.”
Lạc Trạm: “?”
Đường Nhiễm đang nghĩ phải giải thích thế nào, thì Đàm Vân Sưởng đứng phía chếch đối diện đã chủ động mở lời: “Chuyện này tôi biết, để tôi nói cho.”
“...” Lạc Trạm nhìn anh đầy khó chịu, “Tại sao chuyện của cô ấy, tôi không biết mà anh lại biết?”
Đàm Vân Sưởng cười bỉ ổi mấy tiếng: “Có thể là vì mấy tháng này tôi ngày càng thân thiết với thần tượng. Vậy mới nói, chỉ cần cuốc tốt, không có góc tường (1) nào là không đào được.”
(1) Đào góc tường: Là từ ngữ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu của bạn bè.
Lạc Trạm lạnh nhạt nhìn anh chàng. Đàm Vân Sưởng cũng biết những chuyện liên quan tới Đường Nhiễm là giới hạn cuối cùng của Lạc Trạm nên cũng thôi khiêu khích, nói thẳng: “Thì là 2 tháng trước, lúc mà tổ tông nhà cậu vẫn đang ở nước T, không biết bằng cách nào mà thần tượng liên hệ với nhà họ Đường rồi lấy được giấy khai sinh của em gái Đường Nhiễm, nên đã đổi lại ngày sinh của cô bé cho đúng.
Lạc Trạm thoáng dừng lại, nheo mắt nhìn Đường Nhiễm: “Anh nhớ sinh nhật lúc trước của em, là ngày em tới cô nhi viện?”
“Ừm,” Đường Nhiễm buông mắt, “Bây giờ em cũng có sinh nhật của riêng mình rồi, Lạc Lạc.”
“...”
Nhìn nụ cười của cô bé, tim Lạc Trạm run lên.
Đường Nhiễm hăng hái cầm tờ lịch nhỏ để trên bàn, không hề chú ý thấy biểu cảm lúc này của Lạc Trạm.
Cô lật đến tháng 12, rồi vui vẻ giơ lên cho Lạc Trạm xem: “Ngày này năm nay là lễ trưởng thành (2) của em đấy!”
(2) Lễ trưởng thành: sinh nhật 18 tuổi.
Lạc Trạm giật mình: “Không phải sinh nhật 17 tuổi sao?”
Đàm Vân Sưởng cẩn thận nhắc nhở: “Lúc bọn họ đưa Đường Nhiễm tới cô nhi viện thì cô bé đã đầy tuổi rồi, nhưng vì coi ngày tới cô nhi viện là ngày sinh nhật nên mới chênh lên một năm.”
“Một năm?”
Lạc Trạm siết chặt nắm tay.
Lần này Đường Nhiễm đã nghe ra cảm xúc trong giọng nói của Lạc Trạm, mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh: “Lạc Lạc?”
Lạc Trạm nhíu chặt mày.
Một lát sau anh từ từ đè cảm xúc của mình xuống, rũ mắt: “Coi như là thế, cuối tuần này anh vẫn sẽ tổ chức sinh nhật cho Nhiễm Nhiễm, nhé—— từ nay về sau, cô gái nhỏ của chúng ta sẽ có hai sinh nhật, bù lại tất cả những sinh nhật bị lãng quên trước kia, có được không?”
Mắt Đường Nhiễm sáng lấp lánh, nhưng trước niềm vui bất ngờ, cô hơi do dự: “Như thế có phiền quá không?”
Lạc Trạm: “Anh và Lam Cảnh Khiêm là người quan tâm em nhất, đối với anh và chú ấy mà nói, dù một năm 365 ngày đều là sinh nhật em, cũng chẳng có gì phiền phức cả, chỉ cần em thấy vui là được. Em sợ gì chứ?”
Đường Nhiễm nghĩ ngợi một chốc, rồi bật cười: “Anh nói đúng.”
Lạc Trạm hỏi: “Vậy sinh nhật đầu tiên trong năm nay, em muốn quà gì?”
“Ừm, để em nghĩ xem...”
Đường Nhiễm suy tư.
Chưa đến nửa phút, Lạc Trạm thấy cô bé giơ một ngón tay lên đầy chần chừ.
Lạc Trạm nhìn theo ngón tay nhỏ nhắn của cô.
Cô gái nhỏ giơ một ngón tay lên, nhìn anh vẻ bồn chồn: “Đúng là em có một nguyện vọng sinh nhật muốn thực hiện, nhưng không biết có gây phiền phức cho các anh không, hoặc là... Không biết có được không.”
Lạc Trạm mỉm cười, đón lấy ngón tay nhỏ gầy, khẽ khàng vuốt ve, thuận thế sát lại gần: “Nghĩ nhanh vậy cơ à, xem ra muốn thực hiện từ lâu rồi nhỉ. Nói đi, là cái gì nào?”
Đường Nhiễm mấy máy môi, nhỏ giọng nói: “Lạc Lạc.”
“Ừm?”
“Lạc Lạc.”
“Anh đâ——” Lạc Trạm bật chợt dừng lời.
Một giây sau, anh mới kịp phản ứng, ngạc nhiên cúi đầu: “Ý em là, Lạc Lạc đó à?”
Đường Nhiễm rụt rè gật đầu: “Có phải mang tới thành phố M hay bệnh viện đều sẽ hơi khó khăn không? Nhưng lâu lắm rồi em không nhìn thấy nó, hay là hôm nào về thành phố K, cho em tới phòng thí nghiệm ở trường các anh xem một chút, có được không?”
Ánh mắt Lạc Trạm phức tạp, anh không trả lời.
Mất một lúc lâu Đàm Vân Sưởng mới hoàn hồn, cuống quýt nháy mắt ra hiệu với Lạc Trạm.
Thấy hai người đều không nói lời nào, ánh mắt Đường Nhiễm thoáng buồn bã ủ dột: “Nếu thực sự không tiện, thì thôi ạ.”
“Không phải là không tiện.” Đàm Vân Sưởng vội tiếp lời.
Đường Nhiễm: “Vậy là sao ạ?”
Mồ hôi túa ướt trán Đàm Vân Sưởng.
Nhưng dưới ánh mắt trong suốt của Đường Nhiễm, Đàm Vân Sưởng chỉ đành giơ tay xin hàng, cắn răng giải thích:
“Xin lỗi em, Tiểu Nhiễm, hôm nhận hàng, mấy thằng nhóc ngốc ở phòng thí nghiệm bọn anh... không cẩn thận, nên... làm hỏng người máy mất rồi.”
Đường Nhiễm sửng sốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...