Đừng khóc

Cánh cửa nhà phụ trước mặt Đường Lạc Thiển chậm rãi khép lại, cho đến khi ánh đèn cuối cùng biến mất. 
 
Bóng đêm đen đặc nuốt lấy bóng Đường Lạc Thiển. 
 
Đàm Vân Sưởng đứng nguyên tại chỗ, lúc này nhàn tản lên tiếng: “Đường tiểu thư, đi theo tôi.” Đàm Vân Sưởng nói xong, quay người trở lại con đường nhỏ trải sỏi, bỏ mặc Đường Lạc Thiển đang đứng ngơ ngác như người mất hồn. Cô ta bị đả kích không nhỏ, thẫn thờ bước theo sau Đàm Vân Sưởng như một cái xác không hồn. 

 
Hai người một trước một sau đi qua con đường nhỏ, lùm cây bên đường thi thoảng quẹt vào quần áo phát ra tiếng động loạt xoạt. 
 
Đi được một đoạn đường dài, Đường Lạc Thiển mới dừng bước, giống như là đến giờ mới lấy lại tinh thần, cô ta hoảng sợ đến mức hai mắt trợn trừng: “Vậy là robot của con nhỏ mù đó trước giờ đều là Lạc Trạm đóng giả sao?”
 
Đàm Vân Sưởng quay đầu lại, cảm khải nói: “Đường tiểu thư có vẻ bị shock không nhẹ nhỉ, đến giờ mới hoàn hồn cơ mà?” Anh ta đưa mắt nhìn cánh cửa nhà phụ phía xa, ánh mắt lạnh đi: “Nhưng thế này cũng tốt, chí ít bên trong sẽ không nghe thấy.”
 
“Đêm nay Lạc Trạm gọi tôi tới, lẽ nào chỉ vì muốn cho tôi thấy cảnh này?”
 
“Không thì cô nghĩ vì sao?” Đàm Vân Sưởng nhún vai. “Đại khái là cậu ta phát hiện người nhà họ Đường mấy người có một bản tính thâm căn cố đế, có lẽ gen di truyền chăng —— chính là mặc kệ người ta đã nói bao nhiêu lần là tránh xa ra, nhưng cô và mấy bậc phụ huynh nhà cô cứ như không nghe thấy, sống chết ôm lấy cậu ta, vọng tưởng mấy thứ viển vông. Cho nên ấy à, Lạc Trạm cũng chỉ muốn dùng cách này nói cho cô rõ, cậu ta hoàn toàn không có tí ti tình cảm nào với cô cả.”
 
Đường Lạc Thiển tức đến tím mặt, miệng há ra, như thể muốn nói cái gì đó. Chỉ là cô ta kìm nén đến độ mặt đỏ lên, cũng không nói được lời phản bác nào.
 
Giằng co mấy giây, Đường Lạc Thiển hung hăng cắn răng nói: “Lạc Trạm làm thế, không sợ tôi phanh phui chuyện này cho bàn dân thiên hạ biết??”
 

Đàm Vân Sưởng khoát tay: “Cô mà làm thế, cậu ta mừng còn không hết ấy chứ.”
 
“Mừng? Nếu như tôi phanh phui chuyện này ra, Lạc Trạm đừng vọng tưởng bước chân vào cửa nhà họ Đường nửa bước.”
 
Đàm Vân Sưởng cười híp mắt, xích lại gần, đè thấp giọng: “Tôi không ngại nói cho cô biết điều này. Đường tiểu thư, Lạc Trạm không chừng đang chờ cơ hội này đó. Với cậu ta mà nói, Đường Nhiễm là chướng ngại duy nhất khiến cậu ta kiêng dè nhà họ Đường nhà cô. Nếu cô có thể thuận tay dẹp bỏ thứ duy nhất kìm hãm được cậu ta —— vậy thì. Chỉ sợ Lạc Trạm sẽ đem Đường Nhiễm cao chạy xa bay ngay lập tức cũng nên.”
 
Ánh mắt Đường Lạc Thiển bỗng chốc trở nên kinh hoàng tột độ, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh miệng: “Anh ấy, anh… anh ấy còn muốn đưa Đường Nhiễm đi…”
 
“Suỵt.” Đàm Vân Sưởng nói: “Đường tiểu thư, cô đã nghe qua định luật Murphy (1) chưa?”
 
“——!” 
 
Khuôn mặt Đường Lạc Thiển biến sắc, cắn môi không nói.
 
Yên tĩnh hồi lâu. 
 
Đàm Vân Sưởng khẽ nheo mắt, liếc nhìn cô ta đầy ẩn ý, chủ động mở lời: “Lạc Trạm còn có hai câu muốn nhờ tôi chuyển lời đến cô.”
 
Sắc mặt Đường Lạc Thiển lúc này vô cùng khó coi, khẽ ngẩng đầu: “Lời gì?”

 
Đàm Vân Sưởng nói: “Câu đầu tiên là: về sau cậu ta hy vọng không bao giờ phải nghe lại lần nữa câu “con nhỏ mù” đầy vũ nhục từ miệng cô nữa. Đặc biệt là ở trước mặt Tiểu Nhiễm.”
 
Đường Lạc Thiển cắn răng: “Nó chính là một con nhỏ mù.”
 
Đàm Vân Sưởng dừng lại, miệng cười nhưng ánh mắt lạnh băng: “Tôi chân thành khuyên Đường tiểu thư, dù là người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng nổi khi bạn gái mình bị vũ nhục dù chỉ một chút. Mặc dù Lạc Trạm luôn tự xưng là không bao giờ đánh phụ nữ, nhưng đó cũng chỉ là cách ngôn hành phép tắc đối nhân xử thế của đại gia tộc được nhà họ Lạc từ bé dạy dỗ vào khuôn phép… chứ với cái bản tính hoang dại, nóng nảy của cậu ta, cứ phải nghe đi nghe lại những điều khó chịu như thế, có khi sớm muộn cũng đánh chết người.”
 
“...”
 
Trong một chớp mắt đôi con ngươi người đàn ông vẫn vui vẻ hòa nhã trước mắt thoáng qua một tia hung ác, lạnh lùng. Đường Lạc Thiển vô thức co người lại. 
 
Nhưng đến khi cô ta định thần, cắn răng nhìn lại đối phương đã khôi phục vẻ cà lơ cà phất, láu cá, nửa đùa nửa thật lúc đầu. 
 
Đường Lạc Thiển tức không chịu được, nghiến răng, kiêu căng hỏi: “Câu thứ hai là gì?”
 
“Câu thứ hai à?” Đàm Vân Sưởng cười vui vẻ, “Lạc Trạm đã nói rõ tình cảm của mình, cũng mong sau đêm nay Đường tiểu thư nghiêm túc suy nghĩ một chút —— rốt cục cô thực sự thích cậu ta hay là thích tiểu thiếu gia nhà họ Lạc?”
 
Đường Lạc Thiển vô thức nhíu mày: “Anh ấy không phải Lạc tiểu thiếu gia sao?”
 
“No no no, không hề giống nhau nha.” Đàm Vân Sưởng khoát tay.
 
Đường Lạc Thiển bất mãn: “Không giống ở đâu?”
 
“Nếu một ngày gia nghiệp to lớn, thịnh vượng nhà họ Lạc không thuộc về Lạc Trạm. Nếu ngày đó xảy ra, Đường tiểu thư cô sẽ thực sự thích một tiểu thiếu gia tính tình cao ngạo, ngông cuồng, dù học cùng trường đến bốn năm cũng không mảy may nhớ ra cô là ai chứ?”
 
Đường Lạc Thiển nghẹn lời, nhanh chóng phát hiện ra điểm sơ hở trong lời nói của Đàm Vân Sưởng: “Anh cũng nói anh ấy là tiểu thiếu gia —— nếu quả thực rời khỏi nhà học Lạc, vậy anh ấy còn có thể là tiểu thiếu gia hay sao?”
 
Đàm Vân Sưởng bật cười. 
 
“Anh cười gì?”
 
“Tôi cười Đường tiểu thư cô quả thực quá ngây thơ. Tôi không biết mấy kẻ không hiểu cậu ta chút nào như các người bám lấy cậu ta nghĩ gì, nhưng lúc nô đùa chúng tôi thuận mồm trêu chọc cậu ta là tiểu thiếu gia không phải vì gia thế của cậu ta, mà chỉ vì thằng nhóc đó tài cao khí ngạo, cậy tài khinh người chả coi ai vào mắt mà thôi.”
 
“...”
 
“Nếu như có rời Nhà họ Lạc, cậu ta vẫn là một Lạc Trạm kiệt ngạo, ngông cuồng, và vẫn là tiểu thiếu gia trong miệng của cánh anh em chúng tôi.” 
 
Đường Lạc Thiển im lặng hồi lâu, ánh mắt phức tạp ngẩng đầu: “Tại sao qua miệng anh Lạc Trạm lại rớt giá xuống thành dạng này, anh ấy biết không?”
 
Đàm Vân Sưởng cười: “Ôi giời đó là tiểu tổ tông của tôi đó, cậu ta không cho phép tôi nào dám nói mấy lời này —— hơn nữa Đường tiểu thư, cái gì gọi là tâm cao khí ngạo, chính là dù biết rõ mình là loại đức hạnh gì, nhưng vẫn không chịu thay tâm đổi tính, che che giấu giấu bản chất, lúc nào cũng vô cùng tự nhiên, vênh váo bày ra bộ mặt đáng hận “Ta đây chính là thế đó”.

 
“Nếu anh ấy thật sự là loại người này, vậy sao có thể vì Đường Nhiễm ——” Đường Lạc Thiển nói được một nửa đột nhiên như thể cảm thấy cực kỳ tức giận, nghiêm mặt, quay đầu không nói tiếp nữa. 
 
Đàm Vân Sưởng im lặng híp mắt nhìn cô ta một cái, sau đó nhỏ nhẹ nói: “Đúng thế. Lạc Trạm vốn dĩ đã có thể ngông nghênh tự cao, không để ai vào mắt cả đời —— cho đến khi gặp được Đường Nhiễm.”
 
Đường Lạc Thiển ném một cái nhìn đầy thù hận, ghen ghét cho Đàm Vân Sưởng: “Nó thì làm được cái thá gì?”
 
“Đương nhiên Đường Nhiễm làm được rất nhiều thứ.” Đàm Vân Sưởng vô cùng chân thật gật đầu, “Nhưng quan trọng nhất là, ngoại trừ có thể khiến cho tất cả mọi người tiếp xúc với cô bé đều hết mực yêu thương cô bé, giữa Lạc Trạm và Đường Nhiễm còn có duyên phận sâu sắc rằng buộc từ rất lâu trước đây.”
 
Đường Lạc Thiển nửa tin nửa ngờ: “Cái gì?”
 
“Đôi mắt của Đường Nhiễm bị mù vì Lạc Trạm.”
 
“...!!!???”
 
Cả người Đường Lạc Thiển cứng đờ, khuôn mặt hồn bay phách lạc.
 
Đàm Vân Sưởng lắc đầu mỉm cười: “Không phải cô vẫn thường đay nghiến Đường Nhiễm là đồ mù lòa hay sao? Mỗi lần có người nhắc đến câu này, mỗi lần thấy Đường Nhiễm khổ sở vì điều này, chẳng khác nào hung hăng đâm vào tim cậu ta một nhát vậy.”
 
Đàm Vân Sưởng nheo mắt, thấp giọng nói, vẻ cà lơ cà phất ngày thường thay bằng sự tàn nhẫn, lạnh lùng đến lạnh nhạt: “Trái tim băng lãnh, ngạo kiều của Lạc tiểu thiếu gia kia đã sớm vì cô bé đó mà tan thành nước —— cho nên đừng ai trông mong đời này có thể khiến cậu ta động lòng.”
 
“Ngoại trừ Đường Nhiễm, không ai có thể cả.”
 
“...”
 
Giác mạc nhất định phải được cấy ghép trong vòng 48 tiếng mới đảm bảo xác suất thành công cao nhất. 
 
Sau khi lấy được giác mạc tại ngân hàng mắt, việc đầu tiên là liên lạc với Gia Tuấn Khê, sau đó ngay lập tức tất bật chuẩn bị các thủ tục trước khi giải phẫu. 
 
Để đảm bảo ca phẫu thuật không gặp bất kỳ sai sót nào, trước đại phẫu hai ngày Lam Cảnh Khiêm và Lạc Trạm đã đưa Đường Nhiễm đến bệnh viện mắt của Gia Tuấn Khê ở thành phố M. 
 
“... Ngoại trừ những phản ứng sinh hóa học bình thường từ bên ngoài thì nội việc cấy ghép giác mạc đã vô cùng phức tạp, nhưng mà yếu tố quan trọng nhất quyết định sự thành công của ca phẫu thuật chính là tâm lý của bệnh nhân. Cho nên tạo tư tưởng thoải mái cho bệnh nhân là vấn đề không hề nhỏ.” 
 
Trong văn phòng làm việc của mình, Gia Tuấn Khê kiên nhẫn giảng giải cho hai người ngồi đối diện.
 
“Nói trước, trong phẫu thuật, áp lực tâm lý như lo lắng, bất ngờ, không thể thích ứng sinh ra sợ hãi, kháng cự vô cùng dễ dàng ảnh hưởng đến kết quả cấy ghép. Cho nên đề nghị hai người sớm cho Đường Nhiễm nằm viện là bởi vì cân nhắc đến vấn đề này.” 
 
Lam Cảnh Khiêm trầm ngâm: “Vậy chúng tôi nên làm sao?”
 

Gia Tuấn Khê gãi gãi thái dương: “Bệnh viện có nhân viên chuyên trách về tâm lý, sẽ trò chuyện hằng ngày với cô bé để giải quyết các vấn đề về tư tưởng, nhưng cho dù các y tá chuyên nghiệp đến đâu chăng nữa thì bệnh nhân vẫn cần có gia đình bên cạnh, còn có…”
 
Gia Tuấn Khê ngẩng đầu khỏi chồng văn kiện chất cao hơn đầu, nhìn về phía hai người đang lo lắng không yên trước mặt, định nói lại thôi. Sau đó ông dở khóc dở cười khoát tay: “Được rồi, nhìn thế nào cũng thấy không dựa vào hai người được cái gì —— một già một trẻ hai người nhìn còn lo lắng, căng thẳng hơn cả con bé. Xem ra các cậu mới là người cần làm công tác tư tưởng.”
 
Lạc Trạm lạnh mặt, không nói chuyện. 
 
Lam Cảnh Khiêm không xấu hổ, thừa nhận, khuôn mặt khẩn trương không giấu được: “Cái này có gì không bình thường chứ?”
 
“Cũng phải.” Gia Tuấn Khê bĩu môi, “Chỉ là trước giờ chưa từng gặp qua. Xem ra cần nghiên cứu công tác chuẩn bị trước phẫu thuật kỹ một chút nữa.”
 
Lam Cảnh Khiêm không để ý đến ông bạn già mà không nên nết của mình: “Có hạng mục nào cần thay đổi sao?” 
 
Gia Tuấn Khê: “Thuốc dùng mỗi ngày sẽ có y tá đến nhắc nhở, hướng dẫn, còn lại tất cả như những gì tôi vừa trao đổi.”
 
Lam Cảnh Khiêm nghe vậy, không chút do dự đứng dậy: “Vậy tôi trở về phòng bệnh chăm sóc Tiểu Nhiễm.”
 
Gia Tuấn Khê nghẹn, không đợi ông lên tiếng, Lam Cảnh Khiêm đã bước nhanh ra khỏi cửa. 
 
“... Đúng là chưa bao giờ thấy cậu ta hấp tấp, vội vàng như thế.”
 
Gia Tuấn Khê buồn cười lắc đầu, ánh mắt rơi xuống ghế salon, kỳ quái ồ lên một tiếng: “Lạc Trạm, cậu không đi? Hiếm có nha, không ngờ cậu còn trấn định hơn Lam Cảnh Khiêm. Xem ra tâm lý lão già đó còn không vững vàng bằng cậu thanh niên kém mình mười mấy tuổi.”
 
Lạc Trạm ngước nhìn ông ta. Mấy giây sau, anh cất giọng, thanh âm bình tĩnh đến quỷ dị, như thể du hồn nào đó không thuộc thế giới này: “Tôi còn lo lắng hơn chú ấy nhiều.”
 
Gia Tuấn Khê nghi hoặc hỏi: “Vậy sao không đi xem thử?”
 
“Nghe ông nói tình huống xấu nhất, tôi lo lắng mình đã tìm cho Nhiễm Nhiễm một tên lang băm.” Lạc Trạm chậm rãi nhướn mày, mặt lạnh như băng vuốt vuốt ngón tay: “Vì thế mà sợ đến tê chân không đứng dậy nổi.”
 
Gia Tuấn Khê: …
 
Gia Tuấn Khê cười: “Trách nhiệm nghề nghiệp của bác sĩ là dù tiến hành đại phẫu hay tiểu phẫu đều phải nói ra tình huống xấu nhất có khả năng xảy ra cho người giám hộ và người nhà của bệnh nhân, đây là điều tất yếu.”
 
“Ừm.” Lạc Trạm nghiêm mặt đáp. 
 
Gia Tuấn Khê ghét bỏ lắc đầu: “Hai người đúng là kẻ sau còn không có tiền đồ hơn kẻ trước.”
 
Dù bị người ta nói xéo tiểu thiếu gia vẫn lẳng lặng trầm tư ngồi đó không phản bác dù chỉ một câu. Lạc Trạm như thể không nghe thấy Gia Tuấn Khê nói, cụm từ tình huống xấu nhất cứ luẩn quẩn trong đầu anh khiến khuôn mặt anh tái đi vì sợ hãi. 
 
Gia Tuấn Khê bất đắc dĩ lắc đầu, thu hồi ánh mắt. 
 
Trong phòng bệnh, Lam Cảnh Khiêm đẩy cửa bước vào. 
 
Cô gái nhỏ yên lặng ngồi cạnh đầu giường hai mắt nhắm nghiền, không hề nhúc nhích. Đến tận khi nghe thấy tiếng bước chân, cô mới ngước về phía cửa ngẩng đầu lên, do dự mở miệng: “Xin hỏi người đến là ai thế ạ?”
 
“Là chú, Tiểu Nhiễm.” Lam Cảnh Khiêm dịu dàng đáp, “Vừa rồi y tá đã đến đưa thuốc cho con chưa?”
 
“Dạ rồi.”

 
“Hôm nay con thế nào? Đã thích nghi được chưa?”
 
Đường Nhiễm nghiêm túc nghĩ ngợi, gật đầu: “Rất tốt ạ. Các chị y tá đều cực kỳ dịu dàng, quan tâm, đối xử rất ân cần với cháu.”
 
“Vậy là được rồi.” Lam Cảnh Khiễm khẽ mỉm cười.
 
Phòng bệnh lại trở về yên tĩnh. 
 
Lam Cảnh Khiêm còn đang tự hỏi phải làm công tác tinh thần cho con gái thế nào, đã thấy cô nhóc lên tiếng: “Tối nay cháu phải tiến hành phẫu thuật rồi sao?”
 
Nhhe thấy thời gian diễn ra đại phẫu, bàn tay Lam Cảnh Khiêm không tự giác nắm chặt lại. 
 
Ông cố gắng lấy lại bình tĩnh, cười khổ: “Đúng., 7 giờ tối nay.”
 
Đường Nhiễm im lặng cúi đầu.
 
Lam Cảnh Khiêm ân cần nói: “Tiểu Nhiễm con có chuyện gì lo lắng sao?”
 
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu.
 
“Vậy, có thể nói cho chú biết được không?” 
 
Đường Nhiễm do dự một lát mới nhỏ nhẹ lên tiếng: “Cháu có hỏi qua một chị y tá. Chị ấy nói dù là phẫu thuật nào đều có xác suất rủi ro. Bởi vì dưới ánh đèn không hắt bóng, chẳng ai có thể lường trước được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì…”
 
Lam Cảnh Khiêm nhíu mày, thoáng không vui, không biết là y tá nào đã nói thứ chuyện dễ sinh tâm lý nặng nề này với một cô bé nhỏ tuổi chưa trải sự đời. Ông vội vàng an ủi: “Tiểu Nhiễm không được suy nghĩ bậy bạ.” Lam Cảnh Khiêm kiên định, —— dù hiện tại ông có đang kinh hoàng, bất an như thế nào nhưng đứng trước con gái mình ông nhất định phải giấu sạch nhưng cảm xúc tiêu cực đó. “Ca phẫu thuật của con nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì. Con hãy tin chú, tin tưởng bác sĩ, được không?”
 
“Dạ.” Đường Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu: “Nhưng con sợ ngộ nhỡ.”
 
Lam Cảnh Khiêm không hề nghĩ ngợi đáp: “Không có ngộ nhỡ.”
 
“...” Cô bé rũ mắt, tay nắm chặt ga trải giường, đầu hơi cúi.
 
Lam Cảnh Khiêm cảm thấy tim mình như đang nứt ra, vội vàng lên tiếng: “Xin lỗi con vì chú lỡ to tiếng —— con nói đi, con lo lắng điều gì, muốn cái gì?”
 
Đường Nhiễm im lặng hồi lâu mới lấy hết can đảm mở miệng: “Cháu muốn hỏi chú một câu hỏi. Hy vọng chú có thể trả lời thành thật không giấu giếm cháu.”
 
Lam Cảnh Khiêm thoáng giật mình: “Câu hỏi gì?”
 
Đường Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu.
 
“Chú, đến cùng… chú là gì của cháu?”
 
Chín năm sau khi định luật Murphy được công bố, nhà xuất bản Oxford của Anh quốc soạn bộ “Từ điển Oxford” có đưa định-luật này vào trong đó, cột này gọi là Murphy’s Law.
Một bà mẹ phết bơ hay mứt lên mặt bánh mì mềm cho con, nếu vô ý đánh rơi, lúc nào mặt phết bơ cũng sẽ úp xuống đất. Có lời lý giải nào về việc này không ngoài sự lý giải có lẽ mặt có bơ nặng hơn? vì thế còn có tên là “định luật bánh bơ”. Khi ta xếp hàng, đứng hàng này, thấy hàng kia đi tới vù vù, bỏ sang hàng đó thì hàng mình bỏ đi lại tiến tới còn hàng mình vừa bước sang đứng lại. Khi mình mang dù theo thì trời không mưa, khi ta quên dù thì trời mưa, khi ta làm một việc gì không muốn gây tiếng động sợ làm phiền người khác đang cần sự yên lặng thì ta thường hay vô ý gây tiếng động; khi người nhà bị bệnh cần đưa đi Bác sĩ ngay thì xe bị hư hay hết xăng v. v… Đó là những sự cố mà ta thường gặp trong cuộc sống hàng ngày.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui