Đừng khóc

Lạc Trạm sau khi chui ra khỏi cốp xe đi ra, dường như kiềm chế đến lợi hại, anh nửa đứng, nửa vịn đuôi xe đứng lên, ngón tay thon dài nắm chặt lại. 
 
“Lạc Lạc?” Không nghe thấy âm thanh của Lạc Trạm, Đường Nhiễm lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
 
“... Không có việc gì.” Lạc Trạm khàn giọng đáp, sau đó gượng cười an ủi: “Nằm bên trong lâu quá có hơi thiếu oxi nên choáng váng chút. Bên ngoài lạnh, mọi người vào nhà trước đi.”

 
“Thật không sao ạ?”
 
“Ừm.”
 
Đường Nhiễm chần chờ gật đầu: “Vậy anh cũng mau vào nhé.”
 
“Ừ.”
 
Đoàn Thanh Yến dìu Đường Nhiễm vào nhà, để sẵn cửa để người sau bước vào. 
 
Đường Nhiễm vừa xoay người, ý cười trên mặt Lạc Trạm lập tức bốc hơi. Chờ đến khi bóng dáng mảnh mai của cô khuất bóng, anh liền nhíu mày, cúi đầu. 
 
Hơi thở dồn dập được phóng thích, lồng ngực chập trùng cố gắng hít thở không khí. Anh nhắm chặt mắt, khuôn mặt khổ sở, những mảnh ký ức vụn vỡ không ngừng va đập, xoay vần trong đầu như một cơn cuồng phong hung hãn. 
 

Chờ đến khi ổn định được hơi thở, Lạc Trạm mới miễn cưỡng mở mắt, còn chưa đứng dậy, một đôi giày da đã xuất hiện trước mặt. 
 
“Cậu sao thế, không được thoải mái?” Giọng Lam Cảnh Khiêm từ đỉnh đầu truyền đến. 
 
“...” Lạc Trạm hít một hơi, chậm rãi đứng dậy. Cố gắng tránh né ánh mắt của Lam Cảnh Khiêm, anh tỏ vẻ bất cần, cà lơ cà phất mỉm cười: “Không quen thôi. Không sao. Trước lạ sau quen. Lần sau chắc sẽ quen hơn.”
 
Lam Cảnh Khiêm không đáp, chăm chú nhìn anh: “Sắc mặt của cậu nhìn không đơn giản chỉ là không quen.”
 
Lạc Trạm cười nhạt. 
 
Mấy giây sau, anh thở dài, buồn bã, ỉu xìu rũ mắt: “Tổng giám đốc Lam, không phải trong giao tiếp cơ bản của người trưởng thành có 1 quy tắc, trong một số trường hợp không cần thiết vạch trần bằng được tâm tư đối phương hay sao?”
 
“Hình như không, tôi chưa từng nghe qua bao giờ.”
 
Lạc Trạm cảm thán: “Cảm ơn tổng giám đốc Lam quan tâm.”
 
“Đừng có mà đánh trống lảng, rốt cuộc là bị làm sao?” Lam Cảnh Khiêm dừng lại một chút: “Tôi cũng không muốn chỉ vì một lần ngồi sau cốp xe của tôi mà xảy ra chuyện không mong muốn —— chưa kể đến lão tiên sinh nhà cậu có buông tha tôi hay không, nhưng Tiểu Nhiễm chắc chắn không thèm quan tâm tôi nữa.”
 
Lạc Trạm ngước mắt. 
 
Không khí yên lặng mấy giây. 
 

Lạc Trạm nhìn biểu cảm nhất định phải truy ra nguyên nhân của Lam Cảnh Khiêm, cảm thấy chút bất đắc dĩ. Anh vuốt vuốt cổ, giọng điệu tùy ý: “Cháu từng bị mất trí nhớ.”
 
“...?” Câu trả lời không ngờ đến này khiến Lam Cảnh Khiêm thoáng ngạc nhiên: “Mất trí nhớ?”
 
“Ừm. Là hiện tượng Motivated forgetting (1).”
 
“Chuyện xảy ra khi nào?”
 
“Rất nhiều năm trước.” Lạc Trạm mập mờ đề cập qua loa: “Dạo gần đây cháu có nhớ lại một chút ít ký ức khi đó. Lúc ấy bị bắt cóc. Cháu không nhớ rõ quá trình như thế nào, chỉ là thi thoảng có vài mảnh ký ức vụn vặt thoáng qua đầu.”
 
Lam Cảnh Khiêm chưa quên vì lý do gì mà câu chuyện bắt đầu, ông vô thức nhìn lướt qua cốp xe bằng kim loại, mấy giây sau dường như hiểu rõ điều gì đó, khẽ nhíu mày: “Xin lỗi cậu, tôi không biết trước đây cậu từng trải qua tình huống như thế.”
 
Lúc này Lạc Trạm đã khôi phục lại trạng thái bình thường, hai tay ung dung đút vào túi áo khoác. Nghe Lam Cảnh Khiêm nói vậy, khóe môi nhẹ cong lên, lười biếng cười: “Cái này có gì phải xin lỗi.”
 
Lạc Trạm xoay người, đi vào trong nhà: “Đừng nói là chú, đến cả cháu trước kia còn không biết mình bị loại bóng ma tâm lý này —— mà biết đâu nhờ tình huống hôm nay, không chừng cháu nắm được manh mối tìm lại ký ức đã mất thì sao.”
 
Lam Cảnh Khiêm xoay người, đi bên cạnh Lạc Trạm: “Nếu bản thân đã muốn quên đi, vậy tốt nhất đừng ép buộc nó nhớ lại. Có một số việc quên đi tốt hơn là nhớ mãi.”
 
“Không được.” Lạc Trạm không hề nghĩ ngợi: “Cháu nhất định phải nhớ lại.” 
 
Lam Cảnh Khiêm nhíu mày, không hiểu nhìn cậu thanh niên bên cạnh: “Dù quá trình có vô cùng đau khổ?”
 
Lạc Trạm buông thõng mắt, nhàn nhạt cười: “Quả là có chút đau khổ.”
 
“...”
 
“Nhưng mà dù cho khổ sở đến đâu, cháu nhất định phải nhớ lại toàn bộ.” Lạc Trạm giương mắt, sâu trong con ngươi đen huyền như mực, hờ hững, lạnh lùng kia là thứ tình cảm kiên định mà cháy bỏng, thâm tình đến độ Lam Cảnh Khiêm chẳng lỡ nói lời khuyên răn nữa. 
 
Lam Cảnh Khiêm nhíu mày: “Vì sao nhất định phải nhớ lại?”
 
Lạc Trạm dừng bước, giây lát sau, anh buông thõng mắt, giọng hơi khàn khàn, cười một tiếng: “Kẻ đền tội, sao có thể quên ngay cả lý do mình nhất định phải đền tội được.”
 
“?”
 
Đáy mắt Lam Cảnh Khiêm thoáng qua nỗi niềm tiếc nuối điều gì, nhìn về một hướng xa xăm. 
 
Lạc Trạm lại bước đi, sóng vai cùng Lam Cảnh Khiêm đi vào nhà. 
 
Đêm giao thừa năm nay, Lam Cảnh Khiêm sớm đã có sắp xếp.
 
Phòng khách được bày biện như một rạp chiếu phim gia đình, còn có cả dàn karaoke, loa đài đã được lắp đặt đầy đủ, âm lượng điều chỉnh vừa phải, tiếng nhạc xuân vui tươi, xập xình vang lên bên tai, vô cùng náo nhiệt, vui vẻ. 
 
Mặc dù Đường Nhiễm không nhìn thấy, nhưng qua lời miêu tả của Đoàn Thanh Yến bên cạnh cô cũng có thể mường tượng ra khung cảnh rộn ràng đêm giao thừa lúc này. 

 
Đoàn Thanh Yến hết nhìn Lạc Trạm lại nhìn qua Lam Cảnh Khiêm. Nghĩ đến bối cảnh và thân phận của hai vị trước mặt, lại không nhịn được run lên trong lòng. 
 
Nhưng dần dần cô ấy cũng chậm rãi làm quen. Không bao lâu sau thì hoàn toàn hòa vào bầu không khí đoàn viên đầm ấm trong phòng, nô đùa vui vẻ cùng Đường Nhiễm. 
 
Tại một góc khác của gian phòng. 
 
Lạc Trạm và Lam Cảnh Khiêm ngồi ở một bàn vuông nhỏ hẻo lảnh. Lạc Trạm lên tiếng đánh vỡ không khí im lặng giữa hai người: “Quả là hiếm thấy, hôm nay tại sao tổng giám đốc Lam không đề phòng cháu như phòng cướp giống như ngày thường vậy?”
 
Lam Cảnh Khiêm liếc nhìn cậu thiếu niên đối diện một cái: “Cậu cũng biết bản thân là cướp hả?”
 
Lạc Trạm lười biếng chống cằm, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng mảnh khảnh ngồi trên ghế sofa gần đó, lẳng lặng nở nụ cười: “Cháu đâu có thừa nhận? Rốt cuộc cháu đã trộm thứ gì của chú chứ?”
 
Lam Cảnh Khiêm không để ý đến ba cái trò nói năng lươn lẹo, gài bẫy đối phương của ai đó: “Hôm nay là ngày đặc biệt, không so đo với cậu.”
 
“... Thật là rộng lượng, bao dung.” Lạc Trạm quay đầu lại nhìn ông, nhỏ giọng: “Sớm biết chuyện hồi bé bị bắt cóc kia có tác dụng cảm hóa lòng người như thế, cháu đã kể cho chú nghe lâu rồi.”
 
“...” 
 
Bàn tay cầm chén trà của Lam Cảnh Khiêm dừng lại giữa không trung.
 
Đáy lòng ông cật lực hạ bút viết một chữ “Nhẫn” thật lớn, Lam Cảnh Khiêm uyển chuyển đổi đề tài: “Đêm nay đã tìm ông cậu tán gẫu chuyện kia rồi?”
 
“Vâng.”
 
“Ông ấy đồng ý cách đó không?”
 
“Vâng.”
 
Lam Cảnh Khiêm thoáng ngạc nhiên: “Dễ vậy ư? Việc này có tổn hại không nhỏ đối với nhà họ Lạc và danh dự cá nhân của ông ấy đấy?”
 
“Cháu đã nói qua rồi, đã cân nhắc từ ngữ để nhắn nhủ sao cho khéo léo.”
 
Lam Cảnh Khiêm nhíu mày: “Nhưng cậu không nói phải trả giá thế nào.”
 
“...” Lạc Trạm chống mí mắt, con ngươi đen huyền như mực thoáng dừng lại, sau đó nhanh chóng cúi xuống. Anh tựa đầu vào ghế, lười nhác ngáp một cái, nhàn nhạt đáp: “Cái này xem như là bí mật gia truyền nhà họ Lạc, không thể nói cho người ngoài.”
 
Lam Cảnh Khiêm không mặn không nhạt nhìn anh. Lạc Trạm giả vờ không thấy ánh mắt của ông. 
 
Ngay tại lúc bầu không khí giữa hai người khôi phục trạng thái ban đầu, tiếng Đường Nhiễm truyền đến từ phía sofa: “Chú, chú có muốn hát một bài không?”
 

“Chú đây.” Vừa nghe thấy tiếng Đường Nhiễm, đáy mắt Lam Cảnh Khiêm lập tức nhu hòa, dịu dàng như gió xuân. 
 
Ông còn chẳng thèm liếc Lạc Trạm một cái, vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía con gái. 
 
Quen biết nhiều năm như thế, Lạc Trạm sớm đã quen trêu đùa ông bạn già này của mình thành nghiện, nay mối quan hệ giữa họ lại thay đổi đến vi diệu như thế nhưng cũng không sửa được tật xấu này của anh. 
 
Cho nên lúc Lam Cảnh Khiêm đứng lên, Lạc Trạm lười biếng chống má, xì cười đùa cợt: “Cuồng con gái.” 
 
Lam Cảnh Khiêm: …
 
Không cho Lam Cảnh Khiêm có cơ hội “phục thù”, cô gái nhỏ lại mở miệng: “Lạc Lạc anh đang làm gì thế? Qua đây ngồi cùng mọi người được không?”
 
“...”
 
Lạc Trạm hất cằm nhìn Lam Cảnh Khiêm.
 
Im lặng.
 
Sau một tiếng “Lạc Lạc” này, Lạc tiểu thiếu gia lập tức vứt hết mặt mũi, tốc độ bước đi còn nhanh hơn tổng giám đốc Lam, vội vàng chạy đến bên cạnh Đường Nhiễm. 
 
Ánh mắt Lam Cảnh khiêm lạnh đi, nếu ánh mắt có thể biến thành vũ khí thì không biết Lạc tiểu thiếu gia đã bị đâm đến mấy trăm phát rồi.
 
Trên TV đang phát 1 đoạn giới thiệu, sau đó còn dừng lại mấy giây, Đường Nhiễm hướng về phía phát âm thanh hai người vừa ngồi xuống, chủ động nói: “Chú, hai người đang nói chuyện gì thế?”
 
Lam Cảnh Khiêm dừng lại: “Không có gì, đôi ba câu chuyện phiếm thôi.”
 
Đường Nhiễm chần chờ im lặng. 
 
Lạc Trạm tựa vào thành sofa, giọng điệu lười nhác, có chút bất cần, trêu chọc: “Có một số người trời sinh không thể nói dối nha.”
 
Lam Cảnh Khiêm quẳng cho ai đó một cái lườm đầy cảnh cáo. 
 
Đường Nhiễm do dự một chút, đỏ mặt nói đỡ: “Em cũng thế…”
 
“Ừ, điểm này hai người đặc biệt giống nhau.”
 
“...”

 
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của người cha nào đó mấy giây trước còn lạnh lẽo như buốt giá như băng lập tức bật mode xuân về trăm hoa đua nở, trời xanh, nắng ấm. 
 
Đường Nhiễm đương nhiên không nhìn được biến hóa này trên khuôn mặt Lam Cảnh Khiêm. Cô bé tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc vừa rồi hai người đang nói chuyện gì vậy?”
 
“Đang nói về việc phẫu thuật mắt của em.” Ý cười trong mắt Lạc Trạm nhạt đi. 
 
Đường Nhiễm giật mình, khóe mắt cong cong: “Không phải vẫn đang chờ người hiến giác mạc hay sao? Chẳng lẽ đã có người quên tặng rồi ạ?”
 
“Chuẩn bị chu đáo từ trước, không lo hậu họa về sau.”
 
“Nhưng mà giả dụ có giác mạc đi chăng nữa.” Đường Nhiễm thấp giọng, “Cha em, có… có chịu đồng ý ký tên cho tiến hành không?”

 
Lạc Trạm im lặng. 
 
Anh liếc nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nét mặt Lam Cảnh Khiêm lạnh đi, khuôn mặt bình thường ung dung, bình đạm hiếm khi trở nên âm trầm, lặng lệ như hiện tại, hai bàn tay đặt dưới ghế lặng lẽ siết chặt lại. 
 
Dưới ánh mắt của Lam Cảnh Khiêm, Lạc Trạm mặt không đỏ tim không đập, bình tĩnh, thuần thục vòng tay nhẹ nhàng xoa đầu Đường Nhiễm, an ủi: “Đừng lo lắng.”
 
“...” Đường Nhiễm vô thức rụt cổ lại, ngước ‘nhìn’ anh: “Em không có, chỉ có điều….”
 
“Anh sẽ giải quyết ổn thỏa.” Lạc Trạm dịu dàng nói. 
 
Một bên khác, Đoàn Thanh Yến mắt chữ A, mồm chữ O nhìn về phía này.
 
Mà chàng trai kia dường như chẳng thèm để tâm đến mọi người xung quanh, giọng nói vẫn ôn nhu như nước, kiên nhẫn ngồi cạnh cô gái nhỏ, lặp lại lời những lời trấn vô cùng dịu dàng, chân thành: “Tất cả những điều Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta muốn đều có thể hoàn thành. Hồ ước nguyện sẽ làm mọi thứ vì em.”
 
Đường Nhiễm do dự: “Ngay cả việc này cũng có thể sao?”
 
“Bất cứ điều gì.”
 
“...”
 
Mắt thấy “trộm” đã “giật” đến dưới mí mắt, vị cha già nào đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, không thể nhẫn nhịn nổi nữa. 
 
Ông ngồi thẳng dậy, nghiêm khắc nhìn tên “trộm” trắng trợn bên cạnh. 
 
Có điều đúng lúc Lam Cảnh Khiêm há miệng định nói thì điện thoại của ông đột nhiên đổ chuông. 
 
Lam Cảnh Khiêm thoáng giật mình. 
 
Lạc Trạm nhàn nhạt cười, nhìn ông: “Mấy ngày nghỉ tết thế này, điện thoại không để chế độ im lặng thì sẽ rất phiền đó.”
 
“... Đây là chuông cài đặt cho những thông tin đặc biệt khẩn cấp.” Biểu cảm trên khuôn mặt ông vô cùng phức tạp, mà giọng nói thể hiện rõ sự nghiêm trọng. 
 
“??? Đặc biệt khẩn cấp???”
 
“Chờ một chút.”
 
Lam Cảnh Khiêm hình như ngay cả thời gian giải thích cũng không có, nhanh chóng mở điện thoại kiểm tra. Nhìn tin nhắn vừa gửi đến, tay ông nắm chặt thành quyền.
 
Nhìn cảm xúc lo lắng chập chùng của ông, ý cười trên mặt Lạc Trạm lập tức rút đi, ánh mắt nghiêm túc, khẩn trương hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
 
Đường Nhiễm bị bầu không khí kỳ lạ này khiến cũng gấp gáp theo: “Chú?”
 
“Không có chuyện gì, là một tin tức tốt.”
 
Lam Cảnh Khiêm khẽ run, ngẩng đầu: “Tiểu Nhiễm, giác mạc của con, đã có ….” 
 
“!!!!!!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui