Ba mươi tháng chạp âm lịch, đêm giao thừa.
Phần lớn người hầu đã nhận tiền thưởng Tết hậu hĩnh rồi về nhà nghỉ lễ với gia đình, khiến nhà họ Lạc trước nay luôn người qua kẻ lại tấp nập bỗng chốc trở nên quạnh quẽ.
Lầu chính của nhà họ Lạc, phòng ăn.
Hai cánh cửa gỗ được trạm trổ cầu kỳ trước phòng ăn được người giúp việc nặng nề mở ra, chàng thanh niên mang theo gió đêm sải bước vào phòng.
Quản gia Lâm Dịch bước lại gần ghế chủ vị, khom người thấp giọng thưa: “Lão tiên sinh, tiểu thiếu gia đã về.”
Ngồi trên chiếc ghế chính giữa phòng, ông cụ Lạc khẽ nâng mí mắt: “Ừm.”
Lạc Trạm dừng lại ở chiếc ghế lưng cao bên tay trái Ông cụ Lạc, tiện tay cởi chiếc áo choàng màu xanh đậm khoác ngoài. Người hầu vội bước tới nhận lấy áo, một người khác thì mang khăn và nước ấm tới cho anh rửa tay.
Lạc Trạm vừa xoa tay vừa nhìn chỗ trống ở đối diện mình —— không xếp bộ đồ ăn, ghế lưng cao cũng bị đẩy sát vào bàn.
Lạc Trạm hạ mắt, ngồi tựa vào lớp da mềm mại của chiếc ghế sau lưng, “Hôm nay anh ấy cũng không về được ạ?”
Lâm Dịch mỉm cười: “Đại thiếu gia nói đêm nay vẫn còn vài việc bên ngoài cần xử lý, sáng sớm mai mới về kịp.”
Khóe miệng Lạc Trạm trùng xuống: “Ông nội, con thấy đây là vấn đề thiếu sự quản giáo của gia đình đấy. Cứ để anh ta lông bông mãi thì tâm tư để hết ngoài tường mất, đề nghị ông sớm ngày xách anh ấy về quản lý công ty—— cột có vững thì nhà mới yên được.”
“Nó không về, chẳng lẽ không phải do trò mèo của con à, thằng nhóc thối này?” Lạc Kính Viễn lạnh lùng đáp lời.
Lau tay xong, Lạc Trạm lười nhác ném khăn ấm lại, tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm: “Anh ấy kiếm cớ không về nhà thì liên quan gì đến con?”
“Không liên quan đến con cơ à, sao có người nói với ông, vì đánh cược với con nên mới quanh năm suốt tháng chẳng thấy bóng dáng đâu?”
“Rõ ràng là gắp lửa bỏ tay người.” Lạc Trạm đáp không hề nghĩ ngợi.
Ông cụ Lạc hừ lạnh, chẳng thèm đôi co tiếp với thằng cháu mất nết nữa.
Lạc Trạm cầm con dao ăn đã được lau sáng bóng lên, dùng cán dao gõ vào chiếc chuông treo cạnh bàn. Sau vài tiếng đinh đang, cửa phụ của phòng ăn mở ra, hai người hầu đẩy xe thức ăn tới.
Một người đi tới cạnh Lạc Trạm, một tấm lụa trắng phủ trên tay, nâng chai vang đỏ, toan rót vào ly cho Lạc Trạm.
Lạc Trạm nâng mí mắt, nhanh nhẹn nâng con dao lên, dùng sống dao đỡ lấy cái dáng thon dài của chai rượu.
“Thiếu gia?” Người rót rượu chưa hiểu ý, cúi đầu hỏi lại.
“Tối nay chắc tôi có chút việc, còn phải ra ngoài một chuyến.” Lạc Trạm lạnh nhạt đáp.
Ngồi ở ghế chủ vị, Lạc Kính Viễn nhíu chặt mày: “Tối nay còn muốn đi đâu?”
“Chắc phải đi ạ.”
“Hôm nay trong nhà không có lái xe trực sẵn đâu.”
“Việc riêng, con tự lái.”
“...”
Thấy ông cụ có vẻ không vui, Lâm Dịch khom người cười, ôn tồn khuyên: “Thiếu gia, dù sao hôm nay cũng là giao thừa, hay là cậu uống với lão tiên sinh một ly đi...”
“Quản gia Lâm chưa từng nghe câu này sao?” Lạc Trạm biếng nhác nhìn về phía ông ta.
“?”
Giọng anh nhạt thếch: “Lái xe quá một giọt rượu, thân nhân hai hàng nước mắt.”
Lâm Dịch: “...”
Ngồi chính giữa, Lạc Kính Viễn tức giận đến mức bật cười: “Con đúng là công dân tốt tuân thủ pháp luật kỷ cương nhỉ!”
Lạc Trạm còn chẳng nhìn ông, đáp: “Do có ông dạy dỗ tốt.”
Còn đang lời qua tiếng lại, đồ ăn trước mặt Lạc Trạm đã được bày biện xong, dao nĩa đĩa thìa cũng đã sắp xếp đầy đủ.
Lạc Trạm nâng dao lên, cánh tay toan hạ xuống đột nhiên dừng lại giữa không trung: “... Đây là gì vậy?”
Lâm Dịch đứng ra giới thiệu các món trên bàn.
Lạc Trạm nhíu mày: “Mới một tháng tôi không ăn cơm nhà mà đầu bếp đã đổi hết thực đơn thành đồ ăn cho thỏ rồi à?”
Ngồi chếch bên cạnh, ông cụ Lạc đang nhai thức ăn cũng chết sững.
Lâm Dịch nhịn cười, ho nhẹ mấy tiếng rồi mới giải thích: “Mấy tháng trước, trong nhà mới mời thêm một chuyên gia dinh dưỡng cao cấp, thực đơn dạo gần đây do vị đó nghiên cứu xây dựng, đều là những món dưỡng sinh có lợi cho sức khỏe.”
Lạc Trạm còn chưa kịp mở miệng, ông cụ đã lầm bầm cáu gắt: “Thích ăn thì ăn, không ăn thì cút. Về phòng thí nghiệm của con mà uống mấy thứ “dầu dinh dưỡng” cho robot đi.”
Nghe ông nói xong, Lâm Dịch lại thấy đầu mình nhói lên.
Nhà này ai mà không biết tình nết tiểu thiếu gia cơ chứ, câu vừa rồi của ông cụ với ai khác đều có lực uy hiếp, nhưng duy chỉ khi áp dụng lên Lạc Trạm là phản tác dụng...
Lâm Dịch đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đón cơn bão tố đêm giao thừa của hai ông cháu, nhưng chờ lâu thật lâu mà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì. Ngạc nhiên vô cùng, ông ta ngẩng đầu lén nhìn: Hai mày Lạc tiểu thiếu gia cau chặt, nhưng lại chẳng mảy may phản bác lấy một cậu, cũng đã bắt đầu dùng bữa, đúng là hiếm gặp.
Lâm Dịch vô thức quay đầu, bắt gặp vẻ nghiền ngẫm tương tự trên khuôn mặt ông chủ.
Bữa tối kết thúc, Lạc Trạm đi tới phòng sách của Lạc Kính Viễn.
Anh đứng ngoài thư phòng một lúc, vừa đúng gặp Lâm Dịch vừa từ trong đi ra.
“Hôm nay ông nội tôi không có chuyện gì khác chứ?” Lạc Trạm hỏi.
Lâm Dịch mỉm cười nói: “Lão tiên sinh chờ cậu nãy giờ đấy ạ.”
“Chờ tôi?”
“Tối nay thiếu gia cư xử khác thường, hẳn là có chuyện muốn thương lượng——sao lão tiên sinh có thể không nhìn ra điểm này được?”
“Ừm,” Bị vạch trần nhưng Lạc Trạm không hề nao núng, lơ đễnh đáp: “Đúng là tôi có việc muốn xin ông.”
“...”
Quản gia Lâm sửng sốt.
Đến lúc ông ta ngẩng đầu lên, bóng lưng dài rộng của chàng thanh niên trẻ đã tiến vào thư phòng, không hề quay đầu lại.
Quản gia Lâm vẫn đứng chết trân tại chỗ mấy giây mới quay đầu lại, miệng lẩm bẩm: “Không ngờ có ngày cậu ấy phải dùng đến chữ “xin” này... Mặt trời sắp mọc từ đằng tây rồi hay sao?”
Hai mươi phút sau.
Trong phòng sách, giọng ông cụ tử vang lên đầy khiếp sợ: “Con nói gì cơ? Nói lại lần nữa!”
Chàng thanh niên uể oải dựa trên ghế sofa, giọng điệu lười biếng ngàn năm không đổi: “Lam Cảnh Khiêm, chính là ba ruột của Đường Nhiễm.”
Lạc Kính Viễn đứng bật dậy khỏi ghế, mất một lúc mới trấn tĩnh lại được, trầm giọng hỏi: “Con chắc chứ?”
“100%.”
“...”
Ông cụ Lạc từ từ thả lỏng, ngả vào đệm ghế mềm mại phía sau, đôi mắt già nua đục ngầu chấp chới trăm suy tính.
Lạc Trạm liếc nhìn ông, giọng ghét bỏ thấy rõ: “Ông nội, ông cũng nhiều tuổi rồi, đừng tỏa mùi tiền như vậy nữa có được không?”
Ông cụ Lạc tức mình, mắng: “Không phải ông đang tính toán cho đám nhóc thối các con đấy à?”
Lạc Trạm lạnh nhạt đáp: “Ông bớt nhớ thương con là tính toán tốt nhất cho con rồi.”
Ông cụ Lạc hầm hừ lườm anh.
Im lặng mấy giây, Lạc Trạm chậm rãi đan mười ngón tay vào nhau: “Nhưng hiện tại còn một vấn đề quan trọng hơn.”
“Gì nữa?” Lạc Trạm nhìn sang.
Lạc Trạm nghiêng người về trước, khuỷu tay chống gối. Anh nheo mắt, nhả từng chữ: “Phẫu thuật mắt cho Đường Nhiễm.”
“...” Ông cụ Lạc không đáp, biểu cảm trên mặt có vẻ ý nhị.
Lạc Trạm tiếp lời: “Quan hệ quen biết của Matthew ở nước ngoài rộng hơn nhiều. Nếu có thể nhờ vào mạng lưới đó, muộn nhất là trước tháng 6 sang năm sẽ có thể tìm được giác mạc phù hợp từ kho hiến tặng.”
Ông cụ Lạc nâng tách hồng trà lên, thản nhiên nói: “Nhà họ Đường sẽ không đồng ý đâu. Nếu bọn họ muốn thì đã chữa mắt cho Đường Nhiễm từ lâu rồi.”
Ánh mắt Lạc Trạm bỗng chốc trở nên âm trầm.
Đợi hồi lâu mà không thấy tiếng gì, ông ngạc nhiên ngẩng đầu: “Con không muốn biết nguyên nhân sao?”
“Con đoán ra được.”
“Hừm?”
Lạc Trạm siết chặt ngón tay, những đường tĩnh mạch xanh nhạt hằn rõ trên mu bàn tay anh.
Qua mấy giây, Lạc Trạm mới lên tiếng: “Bọn họ nghĩ con vẫn chưa biết sự thật, sợ Đường Nhiễm nhận ra con chính là đứa bé năm đó được cô ấy cứu, nên mới không muốn trị liệu cho cô ấy.”
Ông cụ Lạc thoáng im lặng, ông từ tốn đặt tách trà xuồng, khẽ thở dài: “Bà già tên Hàng Vi kia, quả thực tâm ngoan thủ lạt, sẽ không dễ dàng buông tay đâu.”
“Con biết.”
“Vậy các con định giải quyết thế nào?”
Lạc Trạm lặng im không đáp.
Một lát sau, ông cụ Lạc chỉnh lại tư thế ngồi cho ngay ngắn, chủ động mở lời trước: “Mùa thu năm nay, ông đã bảo Lâm Dịch đi thăm dò tung tích của Đường Thế Ngữ.” Lạc Trạm khẽ giật mình, trầm tư ngước lên nhìn ông: “Đường Thế Ngữ?”
“Đúng, chính là mẹ của Đường Nhiễm.” Ông cụ Lạc hơi mất tự nhiên, “Lúc đó cũng không nghĩ thằng nhóc như con lại chọn con đường khó đi như thế, nhưng dù sao vẫn nên chuẩn bị trước.”
“Tra được chưa ạ?”
“Đã có manh mối. Nhưng mấy năm nay cô ta cũng có vẻ không an phận, đổi tên mấy lần rồi, chỗ ở cũng thay liên tục, nên chưa xác định được cụ thể. Ông cụ Lạc nhíu mày, bất mãn đáp: “Đúng là chẳng khác gì lúc trước, tính cách vẫn ngông cuồng y thời trẻ.”
Lạc Trạm nhíu mày: “Tức là vẫn chưa biết lúc nào mới tìm được bà ấy ạ?”
“Ừm.”
“Phẫu thuật của Đường Nhiễm, không thể cứ chờ người phụ nữ đó mãi được.” Lạc Trạm thoáng dừng lại, anh đổi giọng, “Chỉ cần có được danh sách người hiến tặng, con không muốn cô ấy phải chờ thêm một ngày nào nữa.”
Lạc Kính Viễn bất đắc dĩ nhìn cháu trai: ‘Cô bé đã chờ nhiều năm vậy rồi, thêm một hai ngày cũng có sao?”
“...”
“Ông thấy, là do con không muốn đẩy cô bé lên đầu sóng ngọn gió, phải không?”
Lạc Kính Viễn tức giận thu tầm mắt.
“Cho dù là kiện cáo gì, nếu đồng thời kéo cả Lam Cảnh Khiêm và nhà họ Đường, thậm chí là cả nhà họ Lạc vào cuộc, đám truyền thông không làm rùm beng lên mới là lạ—— ông thấy, căn bản là con lo cô bé không chịu nổi áp lực từ dư luận, nên mới không chịu cân nhắc!”
Ông đã hết lời phân tích, phòng sách thoáng an tĩnh chừng một phút đồng hồ.
Một phút sau, Lạc tiểu thiếu gia lại lười biếng ngả ra ghế, uể oải đáp: “Ông nói đúng.”
Ông cụ Lạc tức giận “hừ” một tiếng: “Nói đi!”
“Nói gì ạ?”
“Đừng tỏ vẻ vô tội nữa. Nếu con không có việc cần nhờ thì sao đêm giao thừa phải vội tới tìm ông tâm sự?”
“Được, nếu ông đã hỏi...”
Lạc Trạm đứng dậy, chủ động lại tiến gần phía ông cụ Lạc.
Anh cúi thấp người, nói: “Con càng nghĩ càng thấy, chỉ có duy nhất một cách đơn giản mà lại hiệu quả nhất, có thể ép bà lão nhà họ Đường nhả mối này ra.”
“Đừng thừa nước đục thả câu.” Ông cụ Lạc nhìn anh, tức giận nói.
Khóe miệng Lạc Trạm khẽ cong lên: “Ông cứ ra mặt hứa hôn trước, con sẽ vờ như không biết. Chờ sau khi lừa được Đường Thế Tân ký tên xong, con sẽ tự mình đến từ hôn.”
Ông cụ Lạc im lặng mấy giây: “Được...”
Lạc Trạm: “Ông đồng ý là ổn rồi.”
“—— Được cái đầu con ấy!”
Ông cụ Lạc bùng nổ, thiếu chút nước đã ném cả cái bàn vào mắt Lạc Trạm, ông nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo:
“Cái suy nghĩ ngu ngốc của con, là muốn dùng cái mặt mo này của ông nội, cùng với trăm năm thanh danh nhà họ Lạc để đổi lấy cô bé mà con thích đúng không? Hả!?”
Lạc Trạm đứng quá gần, hứng trọn cơn “mưa phùn” từ miệng ông nội.
Anh ghét bỏ vuốt mặt, tiện thể dịch người sang chỗ khác, “Con vẫn chưa nói hết.”
“Con còn muốn nói gì nữa? Ông nuông chiều con quá rồi! Sao không mang ông già này đi bêu thị chúng luôn đi!?” Ông cụ Lạc nổi trận lôi đình, “Nếu con định làm thế, thì đừng nói cái mặt mo của ông không biết giấu vào đâu—— mà ngay cả nhà họ Lạc, ai sẽ hợp tác làm ăn với nhà chúng ta nữa? Làm gì còn chỗ đặt chân cho nhà họ Lạc trong cái vòng quan hệ này nữa?”
Lạc Trạm “xùy” một tiếng chẳng mấy để tâm, hờ hững đáp: “Bội ước cũng đâu phải chuyện xưa nay chưa từng xảy ra, có gì mà ngạc nhiên chứ? Chỉ cần cho nhà họ Đường một cái giá hợp lý, thì còn ai dám gièm pha chuyện nhà họ Lạc.”
“...”
Cơn giận trong mắt ông cụ Lạc thoáng chùng xuống. Một lát sau, ông cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, từ tốn ngồi xuống, bình tĩnh hỏi: “Quan hệ giữa hai nhà Đường – Lạc, cự tuyệt hôn ước không phải chuyện nhỏ, con định trả lời nhà bọn họ thế nào?”
Ngón tay Lạc Trạm gõ xuống mặt bàn, cười rất không đứng đắn: “Nhường cho bọn họ mấy công ty con?”
“——!”
Ông cụ Lạc tức khắc cầm chén trà lên, toan ném vào mặt Lạc Trạm.
Lạc Trạm làm bộ tránh né: “Con đùa, đùa thôi mà. Ông nội, ông đừng tức giận mà hại thân, con còn phải nhờ ông mặt dày mày dạn tới nhà họ gạt người nữa cơ mà.”
“Ông thấy con muốn ông tức chết thì đúng hơn! Cứ tùy tâm sở dục như thế rồi có ngày nhà họ Lạc sạt nghiệp vì con!”
Lạc Kính Viễn uống hết một tách trà lạnh mới thấy đỡ tức, lửa giận trong lòng đã dịu xuống.
Ông lạnh lùng nhìn thẳng cháu quý hóa: “Rốt cuộc là con có nói được lời nào đáng tin không vậy?”
“Có ạ.”
“Thì nói đi!”
“...”
Lạc Trạm nheo mắt. Sau đó, anh ngả người ra sau ghế, tay vịn thành ghế bọc da, ngón trỏ chỉ về phía bức tường phía đông của phòng sách.
Ông cụ Lạc nhìn theo hướng anh chỉ——
Ngay giữa bàn thờ cổ kính sâm nghiêm, chiếc côn gia pháp truyền đời nhà họ Lạc ngự vững trãi trên cái giá đỡ được mài bóng loáng.
Ông cụ Lạc sững sờ.
Một lát sau, ông mới quay đầu lại, khiếp sợ nhìn cháu trai: “Thằng nhãi này, con điên rồi à, chẳng lẽ con định...”
Lạc Trạm khoanh tay cười, chẳng mảy may lo lắng.
“Nhà họ Đường ra giá bao nhiêu, con trả bấy nhiêu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...