Đừng khóc

Lần đầu tiên Lạc Trạm thấy biểu cảm khó hiểu như hiện tại trên khuôn mặt ông “bạn vong niên”.
 
Anh thoáng lo lắng, theo tưởng tượng của anh, ông bạn vong niên thân thiết của mình hẳn sẽ án binh bất động xem xét tình hình, nhưng với thái độ một lời khó miêu tả hết kia liệu có mất hết lý trí, mà trực tiếp lao vào xé xác anh hay không?
 
May mắn, sau khi điều chỉnh hô hấp, Lam Cảnh Khiêm vẫn có thể ráng đè nén cảm xúc, kiềm chế sắc mặt lạnh đi, nhưng hai mắt lăng lệ, hung hãn thì vẫn chằm chằm ghim trên người Lạc Trạm. 

 
“Tiểu Nhiễm, con… cháu vẫn chưa cởi áo khoác. Về phòng thay quần áo trước đi, đang lạnh mà vào phòng ấm dễ cảm mạo lắm.”
 
Đường Nhiễm lấy lại tinh thần, có chút ngượng ngùng thả tay xuống, lùi nửa bước: “Dạ. Chú ngồi chơi nghỉ ngơi, cháu vào thay đồ.”
 
Nói xong, cô gái theo hướng phòng ngủ rời đi.
 
Bóng dáng cô nhóc vừa khuất sau lối nhỏ, tiếng cửa phòng đóng lại rất nhanh đã truyền đến. 
 
Ánh mắt bén nhọn, hung hăng của Lam Cảnh Khiêm lần nữa ghim trên người Lạc Trạm. 
 
Lạc Trạm bất đắc dĩ cười: “Cái này…” Giọng máy móc đều đều vang lên. 
 
Anh khoanh tay, tắt nút biến âm, sau đó giương mắt, khàn khàn hạ giọng nói: “Cháu có thể giải thích, cháu bất đắc dĩ mới phải giả trang thành AI. Nhưng cháu đảm bảo trong thời gian giả dạng này tuyệt đối không có bất kỳ hành vi nào vượt quá giới hạn với cô ấy cả.”
 

“Tình huống bất đắc dĩ?” Lam Cảnh Khiêm mặt không đổi sắc lặp lại: “Có người cầm dao dí vào cổ cậu uy hiếp cậu làm người máy cho Tiểu Nhiễm nhà chúng tôi?”
 
Lạc Trạm: “Không phải tình huống như thế, nhưng quả thực do hoàn cảnh bất đắc dĩ.”
 
Lam Cảnh Khiêm nheo mắt: “Vậy mà vừa rồi tôi lại chẳng nhìn thấy nửa điểm không tình nguyện nào trên mặt cậu, trái lại thấy cậu có vẻ vô cùng tình nguyện, vô cùng thích thú việc này?”
 
Lạc Trạm dừng lại, nửa đùa, nửa thật giương mắt, nhỏ nhẹ nói: “Chú à, chú nhất định phải đứng ở đây đòi cháu giải thích chuyện này hay sao?” Vừa nói anh vừa chỉ về hướng phòng ngủ của Đường Nhiễm. Lam Cảnh Khiêm tỏ vẻ đã hiểu, nhưng sắc mặt vẫn cực kỳ khó coi.
 
Trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Lam Cảnh Khiêm nhẹ nhàng bước đến trước mặt Lạc Trạm: “Sáng ngày mai, 10 giờ.” Lam Cảnh Khiêm hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, trầm thấp: “Vẫn là quán trà lần trước gặp nhau. Trước khi đến đó, tốt nhất cậu hãy suy nghĩ cho kỹ càng nên giải thích với tôi thế nào cho rõ ràng.”
 
Lạc Trạm cười cười, gật đầu: “Nhất định. Vừa hay cháu cũng có vài vấn đề muốn nghe từ chú.”
 
“...”
 
Lam Cảnh Khiên lạnh lùng lườm anh.
 
Đường Nhiễm vẫn chưa đi ra, Lam Cảnh Khiêm cũng chưa muốn buông tha cơ hội hỏi cho rõ những nghi vấn của mình. Ông đè thấp âm thanh: “Tối nào cậu cũng đến đây?”
 
Lạc Trạm cọ xát ngón cái và chỏ, lộ ra biểu cảm không được tự nhiên: “Vâng.”
 
Lam Cảnh Khiêm tức đến độ mắt nảy lửa, giọng lạnh đi: “Lúc nào thì rời đi?”

 
“Trước 10h.”
 
“... Cậu có biết chỉ dựa vào hành vi này tôi hoàn toàn có thể gọi 110 đến bắt cậu đi không, Lạc tiểu thiếu gia?” Lam Cảnh Khiêm nghiến răng nghiến lợi nói.
 
Lạc Trạm gật đầu: “Biết sơ sơ.” 
 
“Vậy cậu còn dám đứng ở đây?”
 
“Cháu rời đi không có gì khó, chỉ là.” Lạc Trạm bình tĩnh đáp: “Nếu Nhiễm Nhiễm đột ngột tìm không thấy cháu chắc chắn sẽ rất lo lắng.”
 
Lam Cảnh Khiêm nhíu mày. 
 
Nhưng nghĩ đến bộ dạng hoảng hốt ban nãy của con gái, ông lại không thể không thừa nhận những lời Lạc Trạm nói hoàn toàn đúng. 
 
Lam Cảnh Khiêm chỉ có thể bỏ đi ý nghĩ nhét thằng nhóc này vào rương máy ném đi ngay tức khắc. 
 
Phòng ngủ truyền đến tiếng động, Lạc Cảnh Khiêm và Lạc Trạm hiểu ý ngừng cuộc trò chuyện. Lam Cảnh Khiêm chủ động kéo dài khoảng cách giữa cả hai, chờ Đường Nhiễm đi ra. 
 
Thay quần áo xong, cô gái nhỏ chậm rãi bước ra. Việc đầu tiên chính là quay sang “nhìn” Lam Cảnh Khiêm vui vẻ nói: “Chú, thời gian hình như không còn sớm nữa. Chú có sợ về nhà muộn không?”
 
Lam Cảnh Khiêm nhu hòa đáp: “Không sao, chú không vội.”
 
Đường Nhiễm: “Nhưng hôm nay chú đã làm việc cả ngày rồi… còn phiền chú ở lại đến tận tối mịt hình như không tốt lắm?”
 
“Sao có thể?” Lam Cảnh Khiêm nói, “Ở cùng Tiểu Nhiễm chú cảm thấy rất vui, thấy thời gian trôi qua cực kỳ ý nghĩa.”
 
“...”
 
Lạc Trạm đứng một bên, lười biếng lắng nghe. 
 
Mặc dù đã chắc chắn việc Lam Cảnh Khiêm chính là cha đẻ của Đường Nhiễm, nhưng tận mắt thấy cô nhóc của mình bị một người đàn ông khác dỗ dành, đáy lòng anh vẫn không kìm được cảm thấy khó chịu, bực tức. 
 
Lạc Trạm cúi thấp đầu, tẻ nhạt nghịch nghịch tóc mái. 
 
Hai người kia nói chuyện phiếm vài câu, bởi vì lương tâm cảm thấy cực kỳ có lỗi khi chiếm dụng thời gian rảnh của chú lái xe cho nên Đường Nhiễm vẫn kiên trì ngỏ lời: “Chú không cần lo lắng cho cháu đâu, —— có Lạc Lạc ở cạnh cháu rồi, cháu sẽ không cảm thấy buồn. Chú nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.”
 
Khóe môi Lam Cảnh Khiêm giật giật vài cái nhìn về phía Lạc Trạm. 
 
Nếu không phải vì sự xuất hiện của tên này ông cũng không cần lo lắng đến vậy. 
 
Nhưng vấn đề này Lam Cảnh Khiêm lại không thể nói rõ với Đường Nhiễm được. Thế là chỉ đành nhíu mày đè nén cảm xúc, quay đầu dịu dàng nói: “Đã vậy, chú không quấy rầy con nữa. Tiểu Nhiễm con cũng hứa với chú, tắm rửa nghỉ ngơi sớm nhé, được không?”
 

“Dạ.” Đường Nhiễm gật đầu: “Hẹn gặp lại chú!”
 
“...”
 
Trước khi đi, Lam Cảnh Khiêm không quên ném cho “cậu bạn vong niên” một ánh mắt sâu xa đầy ý cảnh cáo nhắc nhở, sau đó mới đóng cửa rời khỏi. 
 
Sáng hôm sau. 
 
Để tỏ thành ý, Lạc Trạm đến trước giờ hẹn 20 phút. 
 
Nhưng vừa đẩy cửa bước vào đã thấy Lam Cảnh Khiêm ngồi đợi trong phòng bao. 
 
Lạc Trạm đóng cửa, khóe môi cong lên: “Hình như gần đây tổng giám đốc Lam khá rảnh rỗi? Cháu có thể hiểu là giờ AUTO đã hoàn tất giai đoạn khai thác thị trường, chuẩn bị mở rộng sản xuất không?”
 
Lam Cảnh Khiêm lẳng lặng ngồi trên sofa, mắt cũng không thèm ngước lên, nhấp một ngụm trà: “Công ty sao quan trọng bằng chuyện của con gái tôi được?”
 
“...” Nghe trong lời nói có sát ý nhàn nhạt, Lạc Trạm yên lặng cười một tiếng, bình tĩnh tiến vào phòng. 
 
Chờ Lạc Trạm ngồi xuống đối diện, Lam Cảnh Khiêm mới giương mắt nhìn anh. 
 
Đáy mắt lạnh lẽo như đóng băng, đánh giá thanh niên trước mặt một lượt.
 
Hôm nay Lạc tiểu thiếu gia mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, áo khoác ngoài màu xám được anh tiện tay vắt lên thành sofa. 
 
Bên trong áo vest được cắt may tinh tế là sơmi trắng phẳng phiu, gọn gàng, phối với cà vạt màu xám vân xanh nhạt. 
 
Lam Cảnh Khiêm đã có kế hoạch ném cho thằng nhóc con khiến con gái mình thương nhớ này một sắc mặt cực kỳ khó chịu, một thái độ lạnh lùng, khắt khe nhất, nhưng lúc này nhìn chàng thiếu niên trẻ trung, tuấn tú trước mặt ông thực sự không nhịn được cảm khái trong lòng. 
 
Lam Cảnh Khiêm hỏi: “Trang phục hôm nay của Lạc tiểu thiếu gia là sao? Vừa tham gia show diễn thời trang nào về?”
 
Lạc Trạm tự nhiên chỉnh lại cà vạt, thuận tiện tháo cúc trên cùng của áo sơmi. Vừa chỉnh, vừa nhíu mày: “Dù sao với thân phận mới này chúng ta cũng coi là gặp mặt lần đầu, chính thức gặp bác trai, cháu cũng nên —— chọn một quần áo đủ trang trọng… Mấy chú đi làm đều mặc loại quần áo khó chịu này mỗi ngày, làm sao chịu đựng được giỏi vậy chứ?”
 
“Chút chuyện nhỏ như ăn mặc này mà cũng làm khó tiểu thiếu gia,” Lam Cảnh Khiêm nhàn nhạt hạ mắt, “Tiểu thiếu gia đúng là tiểu thiếu gia, mấy việc cỏn con như vậy cũng không chịu được —— vậy thì đại khái trời sinh cậu không thích hợp trở thành lãnh đạo được rồi.”
 
Lạc Trạm vừa bực vừa buồn cười: “Chúng ta quen biết lâu như thế, tính nết cháu thế nào chú chẳng phải chú hiểu rất rõ hay sao?”
 
Lạc Cảnh Khiêm bày ra vẻ mặt nước tát không lọt (1): “Không phải dùng một thân phận mới nên coi như gặp mặt lần đầu sao?”
 
“Được.” Lạc Trạm lười biếng cười, cúi đầu lễ phép nói: “Cháu chào bác trai. Lần đầu tiên chính thức ra mắt bác.”
 
“...”

 
Lam Cảnh Khiêm bốc hỏa, hai mắt tỏa ra ý thù địch vô cùng rõ ràng. 
 
Lạc Trạm thấy tình hình chuyển biến xấu, lập tức thôi trêu chọc đám lửa này, uyển chuyển đổi câu chuyện sang chủ đề khác. 
 
Anh giải thích đơn giản sơ qua về việc người máy mô phỏng, còn cố ý mang CCTV ghi lại quá trình mấy thằng nhóc trong phòng thí nghiệm không may làm hỏng như thế nào, thành thật giao tất cả bằng chứng cho Lam Cảnh Khiêm.
 
Lam Cảnh Khiêm xem xong, mặc dù không nói gì nhưng sắc mặt đã thả lỏng hơn đôi chút: “Sau này cậu định tiếp tục đóng giả người máy cho Tiểu Nhiễm?”
 
“Nếu không có việc gì ngoài ý muốn thì cháu vẫn định sẽ tiếp tục.”
 
Lam Cảnh Khiêm không hài lòng thấy rõ. 
 
Lạc Trạm nói: “Nhiễm Nhiễm đã sớm quen với sự hiện diện của người máy này, —— chí ít vào thời gian này khi mắt của cô ấy chưa trị khỏi được, cháu sẽ tiếp tục ở lại bên cạnh bầu bạn cùng cô ấy.”
 
“Chỉ là bầu bạn đơn thuần, không có tâm tư khác?”
 
“...”
 
Bốn mắt nhìn nhau một hồi, Lạc Trạm buông mắt, cời: “Cháu có nói không đi chăng nữa chú có chịu tin không?”
 
Lam Cảnh Khiêm lạnh nhạt nói: “Bắt đầu từ hôm qua bất kỳ chuyện gì từ mồm cậu nói ra tôi đều chẳng tin nổi.”
 
Lạc Trạm tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt phóng túng, cao ngạo xen lẫn chút bất đắc dĩ: “Vậy chúng ta không cần thiết tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa.”
 
Lam Cảnh Khiêm nheo mắt: “Cậu không lo tôi sẽ nói cho Tiểu Nhiễm biết toàn bộ sự thật?”
 
“Không.”
 
“Cậu lấy đâu ra sự tự tin đó?”
 
“Nói tự tin thì không đúng lắm.” Lạc Trạm nâng chén trà, ung dung nhấp một ngụm, sau đó khẽ nhíu mày: “Đúng là không thể có hứng thú nổi với hương vị của mấy thứ lá cây này…”
 
Lam Cảnh Khiêm không để ý đến lời châm chọc của anh: “Vậy cậu dựa vào đâu mà không lo lắng?”
 
Lạc Trạm buồn rầu đặt ly trà xuống, ánh mắt vẫn ủ rũ như cũ: “Cháu không muốn phá hỏng tình hữu nghị giữa chú cháu ta, cho nên không định nói ra nguyên nhân trực tiếp. Nhưng nếu chú thực sự muốn nghe ——”
 
Lạc Trạm nhấc mí mắt, nhẹ mỉm cười: “Lý do rất đơn giản. Chú cứ tiếp tục việc giả làm tài xế của chú cháu tiếp tục giả làm người máy của cháu. Đó là cách duy nhất 3 chúng ta mới có thể ở chung yên ổn.”
 
Lam Cảnh Khiêm lạnh mặt. 
 
Không để Lam Cảnh Khiêm mở miệng, Lạc Trạm tiếp tục nói: “Đương nhiên, còn một nguyên nhân còn quan trọng hơn.”
 
“Là gì?”
 
“Cháu tin tưởng.” Lạc Trạm nghiêm túc nói, “Chú cũng giống cháu, làm bất kỳ điều gì cũng vì muốn tốt cho cô ấy mà thôi.”
 
“...”
 

Lạc Trạm nói xong, cả phòng trà lâm vào yên tĩnh. 
 
Lam Cảnh Khiêm suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu: “Được. Tôi tạm tin cậu lần này.”
 
Lúc này, đáy mắt Lạc Trạm mới buông lỏng, nhàn nhạt đùa: “Vậy coi như chúng ta đạt thành hiệp định “Đình chiến” rồi?”
 
“Tạm thời.”
 
“Tùy chú.” Lạc Trạm nắm quyền chủ động, tiếp tục tiến công: “Giờ đến lượt cháu hỏi.”
 
Lam Cảnh Khiêm lạnh nhạt nhìn anh. 
 
Dáng vẻ Lạc Trạm có vẻ lơ đễnh, hờ hững, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc: “Vấn đề cháu muốn hỏi vô cùng đơn giản —— Cháu không hề quan tâm chuyện yêu hận tình thù hay khúc mắc gì đó giữa chú và nhà họ Đường năm xưa, cháu chỉ muốn biết, hiện tại quyền nuôi dưỡng, giám hộ Nhiễm Nhiễm nằm trong tay ai?”
 
Lam Cảnh Khiêm nhíu mày. 
 
Vấn đề này chính là chỗ đau của ông. Mấy giây sau Lam Cảnh Khiêm mới ổn định được thần sắc, trầm giọng đáp: “Nhà họ Đường. Không thì sao tôi có thể để con bé ở lại đó.”
 
Lạc Trạm không mấy ngạc nhiên: “Quả nhiên là thế.”
 
“...”
 
“Trước khi Nhiễm Nhiễm trưởng thành, có khả năng giành lại quyền nuôi dưỡng về không?”
 
Lam Cảnh Khiêm nắm chặt tay: “Phương diện này tôi đã hỏi thăm ý kiến nhóm luật sư tư vấn của công ty. Nhà họ Đường đã nuôi dưỡng, chu cấp cho Đường Nhiễm bao nhiêu năm nay, đây là phương diện tiên quyết để thắng kiện. Trừ khi thực hiện hòa giải. Còn nếu muốn tiến hành tố tụng, tôi khó có thể thắng kiện.”
 
Lam Trạm thấp giọng: “Vậy là vẫn phải tìm đến Đường Thế Tân?”
 
Lam Cảnh Khiêm hoàn hồn, nhíu mày hỏi: “Sao lại tìm Đường Thế Tân?”
 
Lạc Trạm: “Về việc phẫu thuật mắt cho Nhiễm Nhiễm, bạn học kia của chú đã nói rồi, trẻ tuổi vị thành niên nếu muốn làm đại phẫu nhất định phải có sự đồng ý của người giám hộ.”
 
Lam Cảnh Khiêm thấp giọng: “... Nhưng chưa chắc nhà họ Đường sẽ đồng ý ký tên đồng ý việc này?”
 
Lạc Trạm không đáp, nhưng ánh mắt thoáng lạnh đi. 
 
Lam Cảnh Khiêm đứng dậy: “Chuyện này tôi sẽ tìm bọn họ để thương lượng.”
 
“Chú đi bọn họ cũng không chịu đồng ý đâu.”
 
“?” Lam Cảnh Khiêm cảnh giác hỏi: “Cậu biết cái gì rồi?”
 
“Cháu đại khái đoán được nguyên nhân chủ yếu họ nhất quyết không muốn chữa mắt cho Nhiễm Nhiễm. Mà nguyên nhân này…”
 
Lạc Trạm chăm chú nhìn vào nước trà trong chén, giọng lạnh buốt: “Chỉ cháu mới giải quyết được.”
 
(1) 水泼不进 /shuǐ pō bù jìn/, có nghĩa là một người không chấp nhận ý kiến, lời giải thích hoặc từ chối giao tiếp với bên ngoài. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui