Đừng khóc

Nghe xong đáp án, Đường Nhiễm khó hiểu suy tư một hồi mới ngẩng mặt lên: “Nhất định phải trưởng thành mới có thể biết sao?”
 
“Ừ.”
 
“Vì sao lại thế?” 

 
“Bởi vì,” Lạc Trạm bật cười: “Không phù hợp với thiếu nhi.”
 
“...” Cô gái nhỏ mím chặt môi, cố nhịn không vui xuống, cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hai năm sau tôi đủ tiền thành niên rồi, không còn là đứa nhóc nữa.”
 
Lạc Trạm xoay tròng mắt, ngăn bản thân không bật cười thành tiếng: “Vậy thì chờ hai năm nữa vậy, chủ nhân.”
 
Đường Nhiễm hờn dỗi chốc lát, cuối cùng cũng chẳng có biện pháp gì, đành gật gật đầu: “Được rồi. Đợi đến khi đó vậy. Lạc Lạc cậu nhất định phải nhớ nói cho tôi biết đó.”
 
Đại khái là lương tâm Lạc tiểu thiếu gia đột nhiên trỗi dậy, nghe câu này của cô khiến ai đó thoáng chột dạ. Ánh mắt anh rơi xuống dưới sàn, khó chịu hai giây, mới khó khăn lên tiếng đáp ứng: “... Được.”
 
Tâm tình cô gái nhỏ xoay chuyển rất nhanh, chẳng mấy đã hết hờn dỗi, xoay người rời đi. Cô ngửa mặt về phía người máy: “Lạc Lạc, còn cần trả lời thêm câu hỏi nào nữa không?”
 
“Ừ.” 
 

“Vậy cậu hỏi tiếp đi.”
 
Nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt Lạc Trạm hòa hoãn lại: “Vấn đề thứ ba là, chủ nhân muốn đi đến nơi nào cùng người mình thích?”
 
“Nơi muốn đi…” Đường Nhiễm nhỏ giọng lặp lại, “Nhưng đối với tôi mà nói, đi đến đâu cũng như nhau cả.”
 
Lạc Trạm nhíu mày lại. 
 
Nhắc đến điều này Đường Nhiễm thoáng buồn nhưng tâm trạng cũng không ủ dột quá lâu. Rất nhanh cô đã lấy lại giọng điệu vui vẻ, đuôi mắt cong lên, tủm tỉm cười: “Nhưng nếu sau này có thể chữa khỏi mắt, vậy tôi muốn đi Na Uy ngắm cực quang.”
 
“Na Uy?”
 
“Ừ.”
 
Cô gái nhỏ mãi chìm đắm trong tưởng tượng của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt rạng rỡ không hề để ý đến chi tiết lặp lại câu nói khác thường của người máy.
 
“Tại Na Uy có một hạt tên Nordland (1) tại đây có một ngôi làng tên Ersfjordbotn, chỉ 12 dặm từ Tromsø là nơi ngắm cực quang tuyệt hảo. Hồi trước lúc còn ở cô nhi viện tôi đã xem qua ảnh chụp nơi đó. Những ngôi làng cổ kính xây dựng bên vách đá, bên dưới là đại dương xanh thẳm, sóng bạc rì rào, xa xa là núi non triền miên bao la, cùng những vách núi cheo leo, hoang dã, nhưng tất cả đều vô cùng khoáng đạt nên thơ. Đến đêm, khi màn đêm buông xuống, cực quang rực rỡ phủ kín bầu trời, trong ánh sáng ấy in hình những rặng núi xa xăm hùng vĩ. Khung cảnh đẹp đẽ, lung linh giống như nơi trú ngụ của những nàng công chúa trong cổ tích…”
 
“...”
 
Trong không khí im lặng, Lạc Trạm kìm lòng không đậu giơ tay lên.
 
Anh rất muốn ôm cô gái nhỏ bé này vào ngực, xoa đầu cô, dịu dàng nói “Không sao đâu. Rồi em sẽ sớm lấy lại ánh sáng, sớm được nhìn ngắm thế gian đẹp đẽ này thôi.”
 
Nhưng hiện tại anh chỉ là một “người máy”, những điều này anh không thể làm, cũng không được làm. Cho nên cánh tay giơ ra trong không trung chậm rãi hạ xuống. 
 
Giọng nói máy móc đều đều vang lên: “Chủ nhân, tất cả nguyện vọng của cô đều sẽ thực hiện được thôi.”
 
Đường Nhiễm cười: “Cảm ơn cậu, Lạc Lạc.”
 
Lạc Trạm im lặng. 

 
Không phải lời chúc phúc đơn thuần… Anh nhất định sẽ đích thân biến tất cả nguyện vọng của cô thành sự thực. Sẽ thỏa nguyện mọi mong ước của cô.
 
10 giờ tối.
 
Đàm Vân Sưởng đến nhà phụ nhà họ Đường đón “người máy”, vừa vào cửa sau đã phát hiện, cô nhóc thường ngày vào thời gian này đã vào phòng nghỉ ngơi, hôm nay lại vẫn ngồi ở bàn vuông tại phòng khách, như thể đang phiền não điều gì đó.
 
Đàm Vân Sưởng tò mò gõ gõ vào khung cửa: “Tiểu Nhiễm?”
 
Cô nhóc ngồi bên bàn vuông vô thức lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người, mỉm cười dịu dàng: “Cửa hàng trưởng đến rồi ạ?”
 
“Ừ, anh vừa tới.” Đàm Vân Sưởng vừa nói vừa tiến đến. “Đã 10 giờ rồi, sao em vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi?”
 
“Dạ, đã 10 giờ rồi ạ?” 
 
Đàm Vân Sưởng: “Em đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế quên cả thời gian?”
 
Đường Nhiễm ngượng ngùng thấp giọng đáp: “Lạc Lạc khởi động module giảng dạy và tư vấn về tình yêu, em ngồi nghe cả đêm, buổi học và tư vấn vừa kết thúc.”
 
“...???”
 
Đàm Vân Sưởng chấn động một lúc, mấy giây sau mới hồi phục tinh thần gian nan nói: “Cậu ta nói mình đã fix xong lỗi, có thể khởi động module đó?”
 
“Dạ.”
 
“Sau đó cậu ta… đã dạy em cách để theo đuổi Lạc Trạm?”
 
Mặt cô nhóc đỏ lên, nhưng vẫn thẳng thắn gật đầu.
 
Đàm Vân Sưởng: “...”
 
Sự im lặng của Đàm Vân Sưởng khiến Đường Nhiễm thoáng bất an. Cô nhỏ giọng hỏi: “Cửa hàng trưởng sao thế ạ?”
 
“Không, không sao.” Đàm Vân Sưởng thu lại ánh mắt đang chăm chú nhìn rương đựng robot, “Chỉ là kể từ hôm nay anh đột nhiên có cái nhìn mới đối với một số thành phần.”
 
Đường Nhiễm không nghe rõ Đàm Vân Sưởng nói gì, không hiểu muốn hỏi cho rõ, lại bị Đàm Vân Sưởng khéo léo chuyển hướng câu chuyện. 
 
“Đã trao đổi hết 1 tối, vậy tên nhóc… người máy đã dạy em được cái gì rồi?”
 
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ thật thà đáp: “Không hẳn là dạy hết 1 buổi tối, ban đầu Lạc Lạc còn cho em làm một bảng câu hỏi. Có rất rất nhiều vấn đề phải trả lời.”
 
Đàm Vân Sưởng: “Đệt. Mẹ nó.”
 
“... Hả?” Đường Nhiễm ngơ ngác ngẩng đầu. 
 
Đàm Vân Sưởng lập tức đổi giọng: “Khụ, không có việc gì, anh nói đúng là tốt, tốt quá rồi. Quả nhiên là người máy xây dựng theo định hướng chăm sóc, bầu bạn. Vừa tận tâm, vừa thân thiết.”
 
Đường Nhiễm chậm rãi gật đầu tán thành: “Đúng ạ.”
 
“Ngoại trừ làm bài hỏi đáp,” Đàm Vân Sưởng không nhịn nổi sự hiếu kì, lại hạ giọng hỏi: “Cậu ấy còn dạy em cách nào… để theo đuổi Lạc Trạm?”
 
Nhắc đến vấn đề này, cô nhóc hơi nhăn mũi: “Lạc Lạc nói, hẹn hò là bước tiên quyết để một mối quan hệ tiến dần đến tình yêu. Cho nên nếu muốn theo đuổi Lạc Trạm, vậy phải tạo nhiều cơ hội để ở riêng với anh ấy.”
 

Khóe môi Đàm Vân Sưởng khẽ giật giật: “Vậy phải tạo kiểu gì?”
 
Đường Nhiễm vô cùng chung quan điểm, nghiêm túc căng khuôn mặt nhỏ nói: “Em cũng hỏi như thế?”
 
“Vậy cậu ta nói thế nào?”
 
Đường Nhiễm buồn rầu nhíu mày lại: “Lạc Lạc nói, em phải chủ động đề nghị đối phương. Mà thời điểm hẹn hò tốt nhất chính là khi cả hai đều có thời gian, ví dụ như cuối tuần.”
 
Đàm Vân Sưởng đã hiểu, quyết định giúp tiểu tổ tông nhà mình một tay, thuận nước đẩy thuyền: “Hình như ngày mai là thứ Bảy đó?”
 
“...”
 
Cô nhóc đột nhiên im lặng, Đàm Vân Sưởng liền hiểu thì ra sự tình không đơn giản như vậy: “Mai Tiểu Nhiễm có việc à?”
 
“Dạ.” Đường Nhiễm gật đầu: “Ngày mai em và chú lái xe mới đã hẹn sẽ cùng nhau ra ngoại ô chơi.”
 
Đàm Vân Sưởng: ...
 
Tại sao đang yên đang lành lại muốn khởi động module giảng dạy và tư vấn tình cảm, người nào đó lúc nào cũng trốn trốn tránh tránh không dám thẳng thắn nhận lời tỏ tình của con gái nhà người ta, cũng rầy rà kéo dài chuyện này, đột nhiên hành động, giờ đáp án đã rõ ràng. 
 
“Hơn nữa…”
 
Đàm Vân Sưởng đau lòng nhìn về phía rương máy không xa, nghe giọng nói thánh thót, nhẹ nhàng của Đường Nhiễm lần nữa vang lên.
 
Anh quay đầu lại: “Hả? Hơn nữa cái gì?”
 
Đường Nhiễm thoáng do dự đáp: “Có vẻ Lạc Trạm rất bận rộn?”
 
Đàm Vân Sưởng: “Gần đây đỡ hơn rồi, không có đề tài nghiên cứu hay luận văn thí nghiệm cần làm gấp, cũng không bị dí deadline sản phẩm mới ra mắt, nên phòng thí nghiệm dạo này cũng không quá bận rộn.”
 
Đường Nhiễm: “Thế nhưng xế chiều hôm nay lúc đến đón em tan học, dường như buổi tối anh ấy cực kỳ vội vàng, nói phòng thí nghiệm có việc gấp, phải về trước.”
 
“...”
 
Tâm trạng Đàm Vân Sưởng phức tạp, bóp bóp trán.
 
Làm gì có việc gì gấp, vội vàng đến làm công việc part time cosplay người máy cho ai đó có thể không vội hay sao?
 
Cân nhắc một lát, Đàm Vân Sưởng vẫn quyết định giúp tiểu tổ tông nhà mình một tay: “Tiểu Nhiễm, anh biết lịch trình làm việc của Lạc Trạm đó. Ngày mai cậu ta không bận gì cả, nếu em định đi ra ngoại ô chơi, sao không thử gọi điện rủ cậu ta đi cùng?”
 
Đường Nhiễm vô thức muốn gật đầu, có điều suy nghĩ một lát cuối cùng dừng lại, cân nhắc mấy giây rồi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Như thế không hay lắm.”
 
“Hả? Vì sao?”
 
“Ngày mai nếu 3 người cùng đi, nhất định sẽ có một người cảm thấy cô đơn, lạc lõng.”
 
Đàm Vân Sưởng sững sờ. 
 
Đường Nhiễm nói nhỏ: “So với việc cùng đi nhưng lại vô tình khiến đối phương bị cô lập, vậy thì chẳng thà đợi khi có cơ hội tốt hơn đưa ra lời mời đi cùng thì hơn. Em hiểu cảm giác cô đơn giữa đám đông chẳng có gì tốt đẹp, cho nên cũng hy vọng chú lái xe mới và Lạc Trạm không phải trải qua cảm xúc không vui ấy.”
 

“...”
 
Đàm Vân Sưởng run lên một cái mới lấy lại tinh thần, trong ánh mắt anh không giấu nổi sự xúc động. 
 
Anh vươn tay muốn sờ đầu cô bé còn nhỏ mà đã phải chịu nhiều tổn thương, mất mát nhưng vẫn luôn giữ một tâm hồn thiện lương, bao dung này một cái. Nhưng sau khi cân nhắc đến bình dấm khổng lồ đang không kiên nhẫn ngồi trong rương máy cuối cùng vẫn nhịn xuống. 
 
“Em nói đúng.” Anh ta tán đồng. “Vậy anh giúp em hẹn Lạc Trạm chủ nhật tuần này nhé, thế nào?”
 
Khuôn mặt Đường Nhiễm sáng lên, muốn lập tức gật đầu, nhưng lại thoáng do dự: “Chủ nhật Lạc Trạm có thời gian không ạ?”
 
“Có.” Đàm Vân Sưởng cười đùa: “Chỉ cần là em hẹn, dù là ngày tháng năm nào, cậu ta đều có thời gian.”
 
Đôi gò má cô gái nhỏ thoáng ửng hồng, gật đầu thật mạnh: “Cảm ơn cửa hàng trưởng.”
 
“Cảm ơn anh làm gì…”
 
Đàm Vân Sưởng quay đầu, liếc qua chiếc rương phía sau, ranh mãnh cao giọng: “Muốn cảm ơn thì em phải cảm ơn người phụ trách cài đặt, lập trình người máy của em kìa, chắc đã dành ra không ít tâm sức phát triển chương trình tự vấn giảng dạy tình cảm hoàn hảo như thế.”
 
“...”
 
Sáng sớm, thứ Bảy. 
 
Đại học K, phòng thí nghiệm INT.
 
Mấy nam sinh mới từ phòng ăn trở về còn đang chuyện trò rôm rả, chỉ là vừa mở cửa đột nhiên một luồng khí lạnh phả ra, trong phòng một hiện tượng kỳ lạ bao trùm, tất cả âm thanh như bốc hơi khỏi thế gian, âm lượng của đám thanh niên đang phấn khởi nói chuyện kia tự giác về không. 
 
Mấy giây sau, mấy người mới đến không hẹn mà cùng nhìn nhau, đè ép giọng xuống thật thấp, thì thào nói: “Sao thế nhở. Tự nhiên anh em yên tĩnh thế?”
 
“Không biết nữa…”
 
“Vừa mới vào thấy cả phòng yên tĩnh, còn tưởng anh em chưa ai đến, nào ngờ quần hùng tụ hội, đông đúc không thiếu mặt ai, rốt cuộc sao tự nhiên tắt tiếng thế?”
 
“Đúng đấy, aiii —— Cao sư huynh.” Mấy cậu thanh niên lập tức xúm lại quanh bàn làm việc một chàng trai đang ngồi chạy code gần đó, cười đùa hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vậy ạ? Tại sao phòng thí nghiệm im phăng phắc như tờ vậy anh?”
 
Bị đám đàn em quấy rầy, người kia đành bất đắc dĩ nói: “Mấy thằng nhóc này hôm nay yên tĩnh chút đi.”
 
“Sao thế anh?”
 
“Sáng nay anh Lưu nhà ta đến sớm, phát hiện Trạm Ca của mấy cậu đã ngồi ở đây từ 4 giờ sáng.”
 
“Hả? Sao nay anh ấy đến sớm vậy?”
 
“Không phải đến sớm.” Người kia thấp giọng, “Tối qua sau khi về phòng thí nghiệm thì ở lại đây luôn không về nữa, hình như cậu ta ở lại suốt đêm không ngủ —— sáng nay chạy code đến 6 giờ mới vào phòng nghỉ nằm sofa chợp mắt.”
 
“Ặc.” Một trong số mấy cậu thanh niên kinh ngạc ngồi dậy, nhỏ giọng thì thào: “Lại ai chọc giận anh ấy thế? Em nhớ chỉ khi nào tâm trạng Trạm Ca không tốt mới hành hạ bản thân như thế… Vả lại anh ấy không vui thì cũng méo cho anh em vui luôn.”
 
“Cho nên ấy.”
 
Cậu thanh niên ngồi trước bàn máy đứng dậy, ra hiệu: “Hôm nay Trạm Ca nhà các cậu đến tháng, cảm xúc khủng hoảng, có lẽ là lại cãi nhau với ông già ở nhà rồi. Dù sao hôm nay mấy cậu cẩn thận cái miệng, ngoan ngoãn yên tĩnh đi, đừng có trêu chọc gì đến cậu ta.”
 
“Đã rõ. Đã rõ.”
 
“...”
 
Hơn nửa buổi sáng, cả phòng thí nghiệm đều lặng ngắt như tờ. 
 
Tin nhắn trong group chat của INT lại nhảy không ngừng nghỉ. Người người nhao nhao bàn luận xem là vị thần tiên nào đạo hạnh cao siêu dám cả gan đắc tội Lạc Trạm, lại không thể đoán ra kẻ cầm đầu không những đang khỏe mạnh, lại còn vô cùng vui vẻ, hưởng thụ.  
 
Đến tận lúc Đàm Vân Sưởng online: “He he, mấy tên chưa trải sự đời các cậu khỏi cần đoán —— thủ phạm. Cho dù biết đích danh thủ phạm là người nào, Trạm Ca nhà các cậu cũng không dám xử trí người ta đâu.”
 
Bầu không khí trong group chat [HỘI GIAO LƯU KỸ THUẬT XÓM INT] nóng lên gấp bội vì một mồi lửa này.

 
Đàm Vân Sưởng làm bộ làm tịch ném thêm mấy câu: “Tổ thảo luận này không phải là group chat từ xa xưa của các vị tiền bối lập để hỗ trợ công việc lẫn nhau ư? Lạc Trạm chắc cũng là quản trị viên đó, để thằng nhóc đó nghe được, anh xem mấy chú chết có toàn thây không?”
 
Một người lập tức rep inbox: “Trạm Ca là quản trị viên, nhưng không có việc gì anh ấy lười vào đây lắm. Chắc chắn không thấy đâu.”
 
Đàm Vân Sưởng: “THẬT KHÔNG?”
 
“Đúng đấy anh, anh không cần thừa nước đục thả câu nha, mau nói đi —— hôm nay rốt cuộc Trạm Ca nhà chúng ta bị sao thế ạ?”
 
“Còn có thể là vì sao nữa?” Đàm Vân Sưởng tựa đầu vào ghế, thong thả, ung dung gõ chữ: “Crush của thằng nhóc đó chạy theo người khác, Trạm Ca của các cậu đang ghen lồng lộn mà không làm gì được chứ còn sao.”
 
“...”
 
Đàm Vân Sưởng vừa gửi tin nhắn này lên, toàn thể anh em trong group lập tức im lặng. 
 
Mấy giây sau mọi người mới từ cơn chấn động hồi phục tinh thần.
 
“???”
 
“Nói sáng nay mặt trời mọc đằng Tây em còn tin được, chứ Trạm Ca ăn giấm???? Loại tin tức man rợ này em từ chối hiểu anh ơi.”
 
“Trạm Ca thật sự có người yêu, mà cô gái kìa còn chê anh ấy chạy theo người khác? Anh thôi lừa trẻ con đi học trưởng Đàm. Gió này chém cũng to quá rồi.”
 
Đàm Vân Sưởng gõ bàn phím: “Aiz mấy thằng nhóc chưa trải sự đời này, là các cậu hỏi, anh mày chỉ tốt bụng giải đáp thôi, anh nói bọn mày lại không chịu tin? Không tin thì tự mà đi hỏi Trạm Ca của các cậu —— hôm qua có phải là thằng nhóc đó ám chỉ rõ ràng muốn hẹn hò với người ta mà không thành, thảm đến không nhìn nổi, rồi cứ thế bị người ta vứt bỏ, các cậu hỏi thử xem, có đúng thế không?”
 
Đàm Vân Sưởng vừa gửi xong tin, cửa phòng nghỉ “cạch” tiếng mở ra. 
 
Cửa mở. 
 
Chàng thiếu niên dong dỏng cao, tay đặt trên gáy xoa xoa phần đau mỏi, mắt rũ xuống - một mỹ nam an tĩnh, mỏi mệt lại có phần lười nhác, hững hờ, toàn thân phát ra tín hiệu con người không muốn chết, chớ đến gần, lừ lừ bước ra.
 
Anh đi thẳng đến trước bàn làm việc của mình, kéo ghế xoay, ngồi xuống, đăng nhập máy tính. 
 
Cả phòng thí nghiệm yên tĩnh vài giây. 
 
Trong lúc đám người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, đột nhiên tất cả điện thoại di động trong phòng đồng loạt vang lên tiếng “Tít tít.”
 
—— Một thông báo mới.
 
Trong phòng thí nghiệm, đám thanh niên nghi hoặc điên cuồng nhìn nhau, không biết thành phần cảm tử không sợ chết nào, biết đại ác ma nay ‘đến tháng’ mà vẫn điên cuồng bay lắc trong groupchat, lại còn chọn dịp Lạc ác ma đi ra. Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ vẫn không thể thắng nổi được sự tò mò. Thế là già trẻ lớn bé của INT lại cun cút mò vào trong group. 
 
Sau đó… một hiện tượng lạ chưa từng thấy xuất hiện. Một chiếc avatar đen sì lạ hoắc chưa từng thấy xuất hiện trong group rep ngay dưới tin nhắn “các cậu hỏi thử xem, có đúng thế không?”, một chữ cụt lủn: “CÓ.”
 
Mà phía trên cái avatar kia là một dòng chữ màu trắng, capslock ‘TRƯỞNG NHÓM’.
Đàm Vân Sưởng là người phản ứng lại nhanh nhất, trông thấy Lạc Trạm, anh ta lập tức vui vẻ, không sợ chết nhanh chóng gõ chữ: “Ồ, tổ tông dậy sớm thế? Chua quá ngủ không nổi chứ gì? Mấy anh em trong phòng thí nghiệm toàn dân ế bền vững nào ai đã được nếm thử vị chua loét của tình yêu? Nên đương nhiên không hiểu được ai đó đã uống bao nhiêu vại giấm. Hay là đội trưởng Trạm dạy cho anh em một khóa đi?”
 
 Avatar màu đen: “... Ừ.”
 
Không đợi đám anh em kịp hoàn hồn. Điện thoại lại reo lên hai tiếng. Hai thông báo mới được cập nhật. 
 
[Thành viên ‘Đàm Vân Sưởng’ bị ‘khóa mõm’ 2 ngày.]
 
[[HỘI GIAO LƯU KỸ THUẬT XÓM INT] đã đổi tên thành [CH3COOH]].
 
Một giây sau, trong căn phòng tĩnh mịch, ‘Cộp’ một tiếng, Lạc Trạm ném di động lên bàn, uể oải cười lạnh. 
 
“Đó, công thức hóa học của Giấm đó.”
 
Đám người: …???
 
(*) CH3COOH là công thức hóa học của Giấm ăn.Giấm là chất lỏng có vị chua có thành phần chính là dung dịch axit axetic. Hay nói cách khác giấm ăn là dung dịch axit axetic có nồng độ từ 2-5%. Giấm được hình thành nhờ sự lên men của rượu etylic C2H5OH. (KHI NGƯỜI THÔNG MINH GHEN THÌ NGƯỜI TA DÙNG CÔNG THỨC HÓA HỌC HẲN HOI. SỢ HÃI CÁC KIỂU _ BRANDY)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui