Đừng khóc

Lạc Trạm đã hai mươi năm nhân sinh, nghe qua quá nhiều quá nhiều lời tỏ tình.

Bất luận tuổi, thậm chí có thể bất luận giới tính.

Đại học K có cách nói vui rằng:

Người trời sinh đã đặc biệt đẹp luôn được ưu ái đầu tiên; nếu hơn nữa còn thêm bộ não đứng đầu, thì đó nhất định là thiên chi kiêu tử đi đến nơi nào cũng được chú ý; nếu lại hơn nữa gia thế lừng lẫy còn có lực hấp dẫn khó lòng miêu tả...... thì đó chính là Lạc Trạm.

Cho nên ban đầu lúc phòng thí nghiệm INT còn chưa cấm người ngoài tới, nghe được loại chuyện này, ở trong sinh hoạt của Lạc Trạm người đến đây cơ hồ so với một ngày ba bữa còn thường xuyên hơn.

Trước hôm nay, nếu có người nói cho Lạc Trạm, có một ngày anh sẽ bởi vì lời tỏ tình đột ngột của một cô bé chưa kịp phòng ngừa ngây ngốc suốt nửa phút, anh nhất định sẽ khịt mũi coi thường, thậm chí còn lười phản ứng.

Cho đến khi nó thực sự xảy ra..

Vào giờ phút này ――

"Lạc Lạc?"

"......"

"Lạc Lạc, cậu sao lại không nói?"

"......"

"Lạc Lạc? Cậu đừng làm tôi sợ, cậu là có bug sao?". Chap mới l𝓊ô𝙣 có tại ++ TrUmTr𝓊𝘺ệ𝙣.𝗩N ++

"――"

Đường Nhiễm có chút sốt ruột mà đứng dậy kéo ghế, trên sàn nhà cọ xát ra tiếng động làm người ê răng.

Trong thanh âm bén nhọn này, Lạc Trạm mới đột nhiên hoàn hồn.

"......"

Nhìn cô gái sau bàn, anh hơi hơi hé miệng.

Đã lâu sau, Lạc Trạm rốt cuộc nhịn không được nâng tay tay che mắt.

Anh không tiếng động, cứng họng mà chật vật cười rộ lên.


Làn da trắng trở nên gợi cảm. Xưa nay màu trắng phảng phất tính lãnh đạm, vào thời điểm này lại giấu không được cảm xúc ――

Mặc dù có bàn tay che, màu hồng nhàn nhạt đã nhiễm cả mặt cùng cổ của anh.

"Lạc Lạc?"

Cô đã lo lắng đứng dậy.

Lạc Trạm không dám mở miệng.

Anh biết thanh âm của mình lúc này nhất định nghẹn đến lợi hại, bởi vì những cảm xúc vui sướng đang từ trong thân thể tràn ra làm cả người anh đều nóng lên.

Ánh mắt, thanh âm, động tác, hô hấp, tim đập, độ ấm...... Cả cơ thể cùng ngũ quan vào giờ phút này toàn bộ "phản bội".

Anh giấu không được, áp không xuống.

Lạc tiểu thiếu gia lười nhác lại không đứng đắn, vô luận là chuyện đơn giản tựa như uống nước.

Anh chưa từng nghĩ tới một này nào đó chỉ là nói một câu có lệ cũng làm không được, càng không nghĩ tới nhân sinh sẽ có một khắc chật vật đến như thế này.

"Lạc Lạc......"

Đường Nhiễm theo bàn vuông đứng dậy, ở trong bóng tối sờ soạng đi đến vị trí "người máy".

Cô bất an mà nâng tay lên thăm dò trên không trung, sau đó đầu ngón tay đụng vào xương quai xanh của "người máy" ――

Nhiệt độ cơ hồ là nóng bỏng, hoàn toàn khác với nhiệt độ và cảm giác mát lạnh mà cô đã thử trước đó.

Đường Nhiễm sợ tới mức cuống quít rút tay về.

Cô ngây người vài giây, bước nhanh nhất có thể, đi về hướng phòng ngủ.

Lạc Trạm vẫn luôn cứng ngắc tại chỗ thật lâu. Sau khi tất cả những cảm xúc dâng trào bị áp trở lại sâu trong người, lý trí mới trở về, thân thể được "giải phóng".

Phòng khách trống vắng, "đầu sỏ gây tội" đã không biết tung tích.

Nhớ tới hướng đi của cô, Lạc Trạm bước đôi chân cứng đơ, đi về phía phòng ngủ của cô.

Còn chưa tới cửa, Lạc Trạm nghe thấy tựa hồ ở cạnh cửa phòng ngủ giọng Đường Nhiễm có điểm sốt ruột nói chuyện điện thoại:


"Em cảm thấy hẳn là có bug, Lạc Lạc giống như đã chết máy, cửa hàng trưởng các anh vẫn nên đến xem đi."

Giọng Đàm Vân Sưởng mang theo cổ quái, với sự quen thuộc về Lạc Trạm hắn càng giống như đang cố nén cười, gian nan ra tiếng.

"Cái người máy phỏng sinh này, hẳn là, không tồn tại khả năng chết máy. Đường Nhiễm em đừng vội, cứ từ từ, chờ nó hồi thần...... Khụ, không phải, chờ nó tự động khởi động lại là được."

Đường Nhiễm lúc này đang lo lắng nôn nóng, cũng không phát hiện Đàm Vân Sưởng dùng từ sai.

Giọng cô càng thêm sốt ruột: "Nhưng mà nhiệt độ cơ thể Lạc Lạc dường như mất khống chế, cực kì nóng, em lo sẽ thiêu hủy chip."

Đàm Vân Sưởng: "Phụt, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao sao? Có thể, hai đứa nói đến chuyện......"

Lạc Trạm không nghe được.

Anh giơ tay, gõ cửa phòng trước mặt.

Đứng ở bên cạnh cửa, Đường Nhiễm đang tập trung tinh thần chấn kinh run lên, theo bản năng xoay người.

Vài giây sau, cô phản ứng lại, ngữ khí kinh hỉ: "Lạc Lạc?? ―― cậu không có chuyện gì sao?"

Làn da trắng của Lạc Trạm vẫn nhiễm nhàn nhạt hồng.

Nhưng cặp mắt đen như mực đã bình tĩnh lại. Anh thờ ơ mà liếc di động trong tay Đường Nhiễm một cái, dưới đáy lòng hung hăng nhớ rõ Đàm Vân Sưởng, Lạc Trạm mở miệng.

"Lỗi vận hành, đã tiến hành tắt máy chữa trị, khởi động lại xong."

Thanh âm máy móc kiệt lực bảo trì bình tĩnh.

Nhưng một chút khàn khàn sau khi động tình, vẫn là che che dấu dấu ẩn hiện trong tiếng nói.

May mà cô lúc này chỉ có cảm giác kinh hỉ "sống sót sau tai nạn", hoàn toàn không chú ý tới chi tiết này: "Thật tốt quá, làm tôi sợ muốn chết...... Tôi còn tưởng rằng cậu lại hư chứ."

Đường Nhiễm nói xong, mới đột nhiên nhớ tới cuộc trò chuyện trong di động, cô vội vàng một lần nữa nâng lên: "Cửa hàng trưởng, Lạc Lạc đã khởi động lại rồi, khôi phục bình thường!"

Đàm Vân Sưởng bên kia đại khái đã cười đến sắp lăn lộn, lúc này trở lại điện thoại, kiệt lực nhịn cười đến giọng nói đều có vẻ run rẩy: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Đường Nhiễm nói: "Nhưng các anh tối nay hẵn tới đón nó trở về kiểm tra một chút được không? Em vẫn lo lắng còn có vấn đề khác." Vì không để cô hoài nghi, cũng là xuất phát từ khát vọng sinh tồn, Đàm Vân Sưởng cố nín cười, đáp ứng.


Cùng Lâm Thiên Hoa đem hộp máy móc cùng trang bị lên sau xe vận chuyển, Đàm Vân Sưởng thật sự nhịn không được, lại quay đầu lại, đi đến trước mặt Đường Nhiễm còn đang lo lắng mà chờ ở ngoài cửa Thiên trạch.

"Em Đường," Đàm Vân Sưởng hôm nay cười nhiều đến nỗi cứng cả mặt, lúc này rốt cuộc không cần nhịn cũng có thể nói chuyện bình thường, "Em hôm nay rốt cuộc cùng Lạc...... Lạc Lạc nói gì đó, thế mà trực tiếp khiến nó 'chết máy khởi động lại'?"

Đường Nhiễm mờ mịt mà nhớ lại: "Em chỉ dựa theo cửa hàng trưởng nói, bảo nó khởi động mô-đun dạy cách yêu đương, sau đó bảo nó dạy em làm thế nào theo đuổi người mình thích thôi mà."

"Sau đó thế nào?"

"Sau đó, nó hỏi là ai......" Đường Nhiễm có hơi ngượng ngùng mà cúi thấp đầu, "Em nói xong tên, nó hình như liền chết máy."

Nói xong lời này trong nháy mắt, một số ý hiểu cùng ý niệm xẹt nhanh qua đáy lòng Đường Nhiễm.

Đáng tiếc cô chưa kịp bắt lấy, ý thức liền bị tiếng cười của Đàm Vân Sưởng lôi trở lại.

Đường Nhiễm khó hiểu ngẩng đầu: "Cửa hàng trưởng, anh cười cái gì?"

"Không có gì, không có gì......" Đàm Vân Sưởng cảm giác tối nay mình cười đến sắp vỡ bụng tới nơi, hắn gian nan mà xua xua tay, "Anh chỉ hỏi điểm kích phát bug một chút, thuận tiện trở về kiểm tra."

"Vâng." Đường Nhiễm lo lắng gật đầu, "Nếu có vấn đề gì, cửa hàng trưởng anh nhất định phải báo cho em biết."

"Ừ ừ, nhất định, em yên tâm. Ban đêm lạnh, mau quay trở về đi Đường Nhiễm."

"......"

Xe vận chuyển hòa vào trong bóng đêm.

Rời khỏi đại viện Đường gia một chút, Lâm Thiên Hoa thuần thục mà dừng xe ở ven đường.

Đêm nay tình huống thật sự "đặc thù", hắn không nhịn được, cùng Đàm Vân Sưởng ra sau xe đón Lạc Trạm ra.

Mới đầu còn chưa nhìn ra cái gì, chờ Lạc Trạm không nói một lời trở lại buồng lái, theo ánh đèn trong xe, Đàm Vân Sưởng thấy được liền "phụt" một tiếng.

"Ha ha ha ha trời ạ, tổ tông, cậu đừng nói với anh là gần một tiếng sau khi được cô bé tỏ tình, đến bây giờ trên mặt vẫn còn chưa hết đỏ nha a ha ha ha ha ha......"

Lạc Trạm rũ mắt, dựa vào ghế, xương gò má trắng nõn sắc bén vẫn còn nhiễm dư vựng.

Nghe thấy Đàm Vân Sưởng nói, anh lãnh đạm mà hừ một tiếng.

"Hết rồi."

Lâm Thiên Hoa tương đối thành thật, lúc này càng nhiều là khiếp sợ, hắn có chút khó hiểu nhìn Lạc Trạm, bản năng phản bác: "Xác thật chưa hết, Trạm ca."

"Mặt đỏ một giờ, xem tôi là người máy thật sao?"

Lạc Trạm mí mắt không nâng. Trầm mặc vài giây, anh theo lương tâm, mở miệng.


"Chỉ là vừa mới ở trong đó...... lại nhớ tới."

Vừa thẳng người, Đàm Vân Sưởng lại lần nữa cười đến ngả nghiêng.

Chiều thứ sáu, trong một phòng của quán trà ở thành phố K.

"Ha ha ha là thật! Nam thần anh tin em, đây là nguyên văn lời nói của Lạc Trạm!"

"......"

Lam Cảnh Khiêm, người sáng lập AUTO gần đây rất nổi tiếng trên các tạp chí kinh tế tài chính lớn chạm tay là bỏng, lúc này ngồi đối diện Đàm Vân Sưởng, nhàn nhạt mỉm cười mà nghe Đàm Vân Sưởng nói chuyện.

Trước đó tán gẫu xong về phương hướng trong lĩnh vực tự điều khiển, Đàm Vân Sưởng quả nhiên không nhịn được nhắc tới "vết nhơ" cực kì chói lọi rực rỡ này của Lạc Trạm.

Về chuyện Lam Cảnh Khiêm cùng Đường gia hình như có ân oán, Lạc Trạm sớm có nhắc nhở, cho nên chuyện liên quan đến Đường Nhiễm Đàm Vân Sưởng tránh đi không nói, chỉ nói phản ứng sau đó của Lạc Trạm.

Mà Lam Cảnh Khiêm cũng xác thật rất có hứng thú.

Hắn nâng ly nước màu tím, sau khi nghe xong cười đảo mắt, ánh mắt rơi xuống người thiếu niên buồn bã ỉu xìu đối diện.

"Lạc tiểu thiếu gia còn có một mặt như vậy?"

Lạc Trạm day day mí mắt, liếc Đàm Vân Sưởng, anh lãnh đạm mà nhếch khóe miệng: "Đàm Vân Sưởng hận không thể chiếu cáo thiên hạ."

"Không trách hắn, tôi cũng tò mò." Lam Cảnh Khiêm cười, "Cô gái kia tỏ tình như thế nào, có thể khiến cậu có phản ứng lớn như vậy?"

"......"

Lạc Trạm không mở miệng, Đàm Vân Sưởng lập tức tiếp lời: "Đây là một chỗ thần kỳ ―― em đã hỏi thăm, người ta một câu đứng đắn 'em thích anh' còn chưa nói ra."

Lam Cảnh Khiêm ngoài ý muốn: "Ồ?"

Đàm Vân Sưởng bỡn cợt mà cười rộ lên: "Nhiều nhất xem như nghe một câu 'tôi thích một người, người ấy tên là Lạc Trạm', tổ tông này liền lập tức tước vũ khí đầu hàng, binh bại ngàn dặm."

Lam Cảnh Khiêm chuyển hướng Lạc Trạm: "Xem ra cậu thật sự thích cô bé kia?"

Lạc Trạm đang thưởng thức ly nước, đốt ngón tay liền dừng lại. Ánh mắt hiếm khi có chút không tự nhiên, liếc qua một bên.

Lam Cảnh Khiêm hỏi: "Lưỡng tình tương duyệt cũng là chuyện tốt, hẹn hò chưa?"

"Sao có thể." Nhắc tới cái này, Đàm Vân Sưởng liền thiếu chút nữa cười ra tiếng, "Cô gái người ta nhỏ hơn Trạm ca vài tuổi, năm nay còn chưa thành niên đâu!"

Lam Cảnh Khiêm giật mình hai giây, bật cười lắc đầu.

"Vậy cậu cần phải cẩn thận, đừng bị cha mẹ cô bé đụng vào ―― bằng không chỉ sợ không tha cho cậu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui