Đừng khóc

Đàm Vân Sưởng kịp phản ứng, kém chút nữa bật cười thành tiếng, nhưng anh ta vẫn cố gắng nín nhịn: “Không phải…Em gái, sao em lại hỏi vậy, do ban ngày cậu ta nói câu đó sao?”
 
Đường Nhiễm gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải lần đầu tiên anh ấy nói câu này.”
 
Đàm Vân Sưởng: ???

 
Đường Nhiễm: “Lần đầu em chúng em gặp nhau tại cửa hàng INT, anh ấy tiễn em về nhà một đoạn. Khi đứng chờ xe bus ở trạm Thanh Nham, anh ấy cũng nói như thế một lần.”
 
Đàm Vân Sưởng khiếp sợ hỏi: “Cậu ta nói cái gì?”
 
Đường Nhiễm nhớ lại một chút, sau đó ngồi thẳng người, kéo căng khuôn mặt nhỏ, bắt chước dáng điệu lười nhác, lạnh nhạt lúc đó của Lạc Trạm, nói: “Phủ thêm áo đi. Bà dì bên cạnh đang chỉ trích tôi ngược đãi con gái ruột kia kìa.”
 
“Ha ha ha ha.”
 
Đường Nhiễm còn chưa nói hết, Đàm Vân nrg đã cười ngặt nghẽo, cười đến chảy cả nước mắt. 
 
“Cho nên, em cảm thấy cậu ta từ đầu đã coi em con gái mình.”
 
Đường Nhiễm gật đầu: “Dạ.”
 

Đàm Vân Sưởng cười đến ngồi không yên, nhưng nhìn tinh thần cô gái nhỏ thật sự sa sút, anh ta đành nghiêm mặt: Khụ khụ, nhưng ở trong ấn tượng của anh, Lạc Trạm không phải kiểu đó… gì mà nảy sinh tình thương của một người cha đối với một cô gái chứ.”
 
Đường Nhiễm im lặng. 
 
Từ cảm xúc chân thật trên khuôn mặt Đường Nhiễm, Đàm Vân Sưởng đột nhiên phát hiện ra một vấn đề: “Nhưng mà, em gái nè.”
 
“Dạ?”
 
“Hình như em… rất không hy vọng Lạc Trạm coi mình như con gái?” Đàm Vân Sưởng cân nhắc từ ngữ, cẩn thận từng li từng tí nói: “Em xem, thật ra lấy gia thế, bối cảnh, điều kiện của Lạc Trạm, được thằng nhóc đó coi như con gái mà sủng ái, yêu chiều là ước mơ của rất nhiều cô gái —— nếu như cậu ta thực sự nghĩ thế. Em không thích à?”
 
Cô gái nhỏ ghé vào bàn vuông, không đáp. 
 
Dưới ánh đèn dìu dịu, khuôn mặt tú lệ nhuộm một tầng ảm đạm, buồn bã. 
 
Để nghiệm chứng cho suy đoán trong lòng mình, Đàm Vân Sưởng tiếp tục nói thêm: “Chẳng lẽ em…”
 
“Em không muốn thế.” Đường Nhiễm lấy toàn bộ dũng khí mở miệng: “Bởi vì em thích anh ấy.”
 
Giọng nói của thiếu nữ rất nhẹ, thậm chí thanh âm có chút run rẩy, nhưng lại mang theo sự kiên quyết khó lòng lay chuyển.
 
Đàm Vân Sưởng chấn kinh, mãi về sau mới bình tĩnh lấy lại được giọng nói: “Em thích Lạc Trạm? Đệch thế thì thật sự quá…” 
 
Chữ “Tốt” còn chưa nói ra, anh ta đã nhanh chóng biết điểm dừng mà nuốt lại.
 
Vô tình trêu chọc cô nhóc cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Lạc Trạm, nhưng đối với chuyện này, nếu không giải quyết cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến dự định của Lạc Trạm…
 
Đàm Vân Sưởng thật sự cảm thấy nếu mình không xử lý khéo léo có thể sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai. 
 
Sau khi nói xong, Đường Nhiễm nghiêm túc chờ đợi phản ứng của Đàm Vân Sưởng. Nhưng đối phương hoàn toàn im lặng, đợi một lát không thấy gì, cô chủ động lên tiếng: “Cửa hàng trưởng, anh không muốn nói gì sao?”
 
Đàm Vân Sưởng lúng túng ho khan: “Không có gì, không có gì!”
 
Khéo miệng cô trĩu xuống, lòng cũng trùng xuống, giọng nói sa sút: "Có phải anh định nói là em không biết tự lượng sức mình đúng không?"
 
Đàm Vân Sưởng lúng túng ho khan: “Không có gì, không có gì?”

 
Đàm Vân Sưởng cuống quýt khoát tay: “Không không không anh không hề nghĩ ——“
 
“Nhưng em vẫn muốn thử.”
 
Đường Nhiễm ngẩng đầu, giọng điệu kiên định.
 
Ngũ quan tinh xảo, dịu dàng hiếm khi tỏ thái độ cương quyết, sắt đá như hiện tại: “Từ nhỏ đến lớn em không bao giờ tranh giành điều gì với ai, bởi vì em không tranh nổi. Những thứ tốt đẹp đó giống như là từ khi sinh ra đã chẳng có duyên với em. Nhưng Lạc Lạc nói em xứng đáng có được những thứ đó.”
 
Đường Nhiễm dừng lại, giọng nói rất nhẹ: “Chỉ có anh ấy nói với em như thế, cho nên nếu như vì anh ấy, em nghĩ thật sự muốn dũng cảm một lần. Nếu thất bại… nếu thực sự thất bại…”
 
Sự can đảm, hùng hồn ban nãy dần dần tiêu tán, khuôn mặt xinh đẹp thoáng ảm đạm, bất lực.
 
Cô buồn bã thở dài: “Nếu thất bại, có phải Lạc Lạc sẽ không còn để ý đến em nữa? Hình như anh ấy rất ghét việc các cô gái thổ lộ tình cảm với mình.”
 
Gương mặt nhăn nhó của quân sư Đàm lập tức tươi tắn trở lại, vất vả một lúc mới hồi phục tinh thần, anh ta quyết định cho cô nhóc chưa vương tình ái này một vài chỉ điểm.
 
Chậm rãi suy tư một lát, quân sư Đàm mới ý vị thâm trường mở miệng: “Tiểu Nhiễm, em có biết một câu này hay không?”
 
“Câu gì ạ?” Đường Nhiễm ngẩng đầu.
 
Đàm Vân Sưởng: “Đó là: Cuộc đời là những cuộc thi chạy. Những mục tiêu nhỏ trước mắt, dù là chuyện tình cảm hay gì khác, đều là những đường chạy ngắn,”
 
“Vâng.” Đường Nhiễm lắng tai nghe, thỉnh thoảng còn gật gật đầu đồng tình, chờ anh ta nói tiếp.
 
“Mà trên từng đường chạy đó, mỗi người đứng một chỗ, điểm xuất phát không giống nhau. Một số ít kém may mắn sẽ đứng ở vạch xuất phát, có người thì may mắn hơn, đã giữa lưng đường rồi.”
 
Đàm Vân Sưởng thoáng dừng lại mấy giây rồi mới nói tiếp, giọng điệu thêm mấy phần ám chỉ:
 
“Ngoài hai loại người trên ra, còn những trường hợp cá biệt là con cưng của trời —— Trên một số phương diện, chỉ cần làm việc đơn giản nhất là bước lên bục nhận thưởng thôi! Còn thi đấu làm gì nữa, trao giải luôn cho xong chuyện!”
 
“…”
 
Cô gái nhỏ không đáp lời, khẽ nhíu mày, dường như đang suy ngẫm những lời Đàm Vân Sưởng vừa nói.
 
Một lát sau, cô nghiêm túc gật đầu: “Vâng, em hiểu ý của cửa hàng trưởng rồi.”
 
Đàm Vân vui mừng quá đỗi: “Tốt tốt tốt, em đã hiểu…”
 
“Cửa hàng trưởng muốn nói người theo đuổi Lạc Trạm có rất rất nhiều, dài đến độ có thể xếp một hàng từ đây đến cổng khu vui chơi.” Cô bé nghiêm túc nói: “Cho nên trận đấu này sẽ cực kỳ gian khổ, và đầy cạnh tranh.”
 
Đàm Vân Sưởng: ???
 
Đàm Vân Sưởng im lặng mấy giây, thở dài, than vãn: “Em nói như vậy cũng không sai, nhưng mà…”
 
“Cửa hàng trưởng, em đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.”
 
Đường Nhiễm nắm chặt tay, giọng nói đầy quyết tâm. 
 
“Em biết Lạc Trạm rất ưu tú. Người theo đuổi anh ấy chắc chắn đều vô cùng xuất sắc. Hiện tại em không thể sánh bằng họ. Nhưng không sao, em sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân ngày càng tốt hơn…”
 
“...”
 
Đầu Đàm Vân Sưởng to như cái đấu rồi. 
 
Trong lúc anh ta đang vắt hết óc suy nghĩ xem nên làm thế nào nói rõ ràng vấn đề này bằng một cách uyển chuyển nhất cho cô nhóc hiểu, thì chuông cửa nhà phụ vang lên. 

 
Đường Nhiễm quay đầu hỏi: “Có phải người máy được đưa đến không nhỉ?”
 
“...Chắc thế.”
 
Đàm Vân Sưởng gấp gáp đứng dậy, đang định đi ra ngoài, đột nhiên trong đầu lóe ra một ý tưởng. 
 
“Tiểu Nhiễm.”
 
“Dạ?”
 
“Nếu như em thật sự muốn theo đuổi Lạc Trạm, vậy đừng ngại tâm sự với người máy của em một chút.”
 
“... Dạ?” Đường nhiễm không hiểu, hỏi: “Nói với cậu ấy chuyện gì ạ?”
 
Đàm Vân Sưởng mặt mày như một vị cao nhân thấu hiểu nhân gian, cười thần bí nói: “Trước kia không phải anh đã nói với em rồi sao, người máy này được lập trình một module chuyên về lắng nghe và tư vấn tình cảm cho chủ nhân. Nhưng mà chức năng này ở phòng thí nghiệm tụi anh chưa kiểm tra một cách kỹ càng cho lắm, em có thể thử một chút, thuận tiện khai thác tính năng này của nó.” 
 
Đường Nhiễm chần chờ: “Nhưng hiện tại em không…”
 
“Đừng sợ, anh chỉ là muốn tạo môi trường cho em chuẩn bị sẵn sàng thôi. Thực nghiệm càng kỹ thì khi hành động xác suất thành công mới cao, giảm bớt rủi ro, không phải à? Và lại có nói cho “Lạc Lạc” nghe, cậu ta sẽ bảo vệ bí mật này của em, không ai biết được. Cậu ấy nghe lời em nhất mà.”
 
“Dạ vâng.” Cô nhóc do dự gật đầu: “Cảm ơn cửa hàng trưởng.”
 
“Khách khí thế làm gì. Đây là việc nên làm thôi.”
 
Đàm Vân Sưởng cười gian quăng nồi (1) xong, chợt thấy lòng nhẹ nhõm, lẩm bẩm một bài hát dân gian giai điệu vui tai bước ra ngoài. 
 
Trước khi đi, anh ta đưa mắt nhìn qua chiếc hộp máy lớn bên cạnh người gác cổng. Đàm Vân Sưởng cố ý tiên lên vỗ vỗ vào thành hộp, sau đó mới đi vòng qua Lâm Thiên Hoa, leo lên xe.
 
Sau khi lên xe, Lâm Thiên Hoa ngồi bên ghế lái, hiếu kì hỏi: “Học trưởng, vừa rồi anh vỗ vào hộp máy làm chi vậy?”
 
Đàm Vân Sưởng: “Không có gì, chỉ là có lời muốn nhắn nhủ thôi.”
 
“Hả? Nhắn nhủ á?”
 
“Ừ,” Đàm Vân Sưởng ý vị thâm trường híp mắt cười, sau đó hả hê nói: “Vừa rồi anh đây xem thiên tượng, tính toán số mệnh của người mà ai cũng biết là kẻ nào kia, đêm nay có thể gặp một kiếp số.”
 
“Dạ? Trạm Ca á? Cậu ấy bị cướp (2) gì cơ?”
 
“Tình kiếp.”
 
“???”
 
Trước khi đi Đàm Vân Sưởng gõ vào vỏ hộp vài cái, quả thực là muốn nhắc nhở anh chàng nào đó.
 
Cho dù Lạc Trạm không biết chuyện gì xảy ra, cũng không kịp nói chuyện với Đàm Vân Sưởng câu nào, nhưng trực giác mách bảo cho anh biết —— đêm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó, mà chuyện này không phải chuyện tầm thường. 
 
Chắc chắn hơn phân nửa là liên quan đến Đường Nhiễm. Cuối cùng Lạc Trạm vẫn không yên lòng, lấy điện thoại từ ngăn thiết bị khẩn cấp trong hộp máy nhắn tin cho Đàm Vân Sưởng: [Anh có ý gì?]
 
Chục giây sau, tin nhắn reply lại: [He he, không có việc gì, chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút. Đêm nay Tiểu Nhiễm muốn nói chuyện tâm tình với robot ‘Lạc Lạc’]
 
Lạc Trạm hơi nhíu mày: Chỉ thế thôi?]
 
[Ừ. Nhưng mà cuộc trò chuyện tối nay có lẽ sẽ cực kỳ sâu sắc đó, anh đây sợ cậu nhát gan quá mà bị hù, nên nhắc nhở cậu trước.]

 
“...”
 
Trong rương, Lạc Trạm nhận được tin nhắn này toàn thân cứng đờ, phải một lúc sau khóe miệng lạnh nhạt mới cợt nhả cong lên, ngón tay chạm vào phần gửi voice chat.
 
“Leng keng.”
 
Tiếng chuông vang lên trong xe, Đàm Vân Sưởng đang ngồi cười đùa với Lâm Thiên Hoa: “Hahahaha, chắc là gửi voice cho anh đây mà.”
 
Lâm Thiên Hoa: “Trạm Ca nói gì thế?”
 
“Em nghe với.”
 
Đàm Vân Sưởng bật loa ngoài. Sau đó từ trong điện thoại vang lên chất giọng từ tính, lạnh nhạt, hờ hững quen thuộc: [Nói chuyện với một cô nhóc mà bị hù sợ. Anh tưởng tôi là loại nhát gan không có tiền đồ như anh?]
 
Đàm Vân Sưởng: …
 
Lâm Thiên Hoa ngồi bên cạnh nghe thấy vô cùng rõ ràng, cố gắng nín cười. 
 
“Anh không dọa được Trạm Ca rồi. Cậu ấy được trời xanh ưu ái đã quen, nên mới luôn trong điệu bộ lười nhác, không thèm để tâm đến bất kỳ việc gì, từ lúc quen biết đến giờ em còn chưa gặp sự việc nào khiến cậu ấy thay đổi sắc mặt, hoảng hoảng hốt hốt, mất bình tĩnh cả.”
 
Đàm Vân Sưởng lấy lại tinh thần, tức giận, cắn răng nói thầm: “Suýt nữa quên mất thằng nhóc đó được con gái tỏ tình nhiều như cơm bữa… Ặc sẽ không đến mức không có tí ti phản ứng nào chứ?”
 
“A? Học trưởng anh nói cái gì thế?”
 
“Không có gì. Được rồi, mặc kệ hai đứa nó đi. Chúng ta đi thôi.”
 
“À, vâng.”
 
Từ khi người hầu Đoàn Thanh Yến - người đưa cơm cố định của nhà phụ bị Lạc Trạm “mua chuộc”, anh tự nhiên cũng hành động thuận tiện hơn. 
 
Đoàn Thanh Yến bị ép nhìn cảnh tượng này vô số lần. 
 
Cô gái nhỏ chậm rãi ăn bữa tối, còn bên cạnh là “anh chàng người máy” nhu hòa vâng lời, một câu “Chủ nhân”, hai câu “Chủ nhân” dịu dàng nhìn Đường nhị tiểu thư ăn cơm, không rời mắt. 
 
Mà cảnh tượng này trong mắt Đoàn Thanh Yến, tự động biến thành: Bé thỏ trắng ngây thơ chậm rãi đứng bên bụi cây nhai cỏ, không hay biết một con sói xám đang cọ cọ móng vuốt, chăm chú nhìn “bữa tối” của mình. 
 
Nhưng đa số thời gian có vẻ con sói hoang kia lộ vẻ bất cần, lười nhác. 
 
Dù có đợi bao lâu, anh cũng không lộ vẻ mất kiên nhẫn. Thỉnh thoảng, thấy cô gái vô thức nhăn mày, bĩu môi, “con sói kia” sẽ lẳng lặng rũ mắt, mỉm cười. 
 
Những lúc như thế khuôn mặt yêu nghiệt nhưng lạnh lẽo, bất cần kia giống như khối băng đặt ngoài ánh sáng mặt trời, lặng lẽ tan chảy, đáy mắt sâu hun hút lộ ra tia dịu dàng, yêu chiều, cực kỳ ấm áp. 
 
—— Hoàn toàn không tìm ra điểm tương đồng với cậu thiếu gia lạnh nhạt, cao ngạo trong lời đồn thổi. Chỉ khiến người ta liên tưởng đến một chàng trai thâm tình, ôn nhã, dịu dàng tựa gió xuân. 
 
Đến tận khi Đường nhị tiểu thư ăn xong bữa tối. Vị kia lập tức khôi phục biểu cảm bình thường, sau đó nhàn nhạt ném cho Đoàn Thanh Yến một ánh mắt “Cô có thể đi được rồi”.
 
Đêm nay cũng giống những đêm khác. 
 
Đoàn Thanh Yến nghẹn ngào nuốt xuống tiếng thở dài, thu thập xong bát đũa, cô ấy bước ra ngoài. Trước khi đi không đành lòng nhắc nhở Đường Nhiễm: “Gần đây… nhiều người xấu, em phải chú ý an toàn.”
 
Đường Nhiễm run lên, ngoan ngoãn gật đầu: “Em cũng đâu có đi ra ngoài. Chỉ ở trong nhà.”
 
“...”
 
Đoàn Thanh Yến khóc không ra nước mắt —— cũng bởi vì vậy nên cô ấy càng lo chứ sao.
 
Đoàn Thanh Yến vô thức ngẩng đầu, nhìn về phía góc tường cách đó không xa. Chàng thanh niên tuấn tú, lạnh lùng đứng đó, nhàn nhạt nhìn lại cô ấy, ánh mắt mang theo tia cảnh cáo. Đáy mắt lạnh lùng mà cao ngạo, không có chút tương đồng nào với người con trai ấm áp vừa rồi. 
 
Đoàn Thanh Yến run lên, không dám nói nhiều. Cô ấy nhanh chóng chào tạm biệt Đường Nhiễm, xách theo hộp đựng cơm vội vàng rời đi.
 
Chỉ còn lại “robot Lạc Lạc”. Nhà phụ vô cùng yên tĩnh. Ăn xong bữa tối, cô gái nhỏ ghé vào mặt bàn, nửa ngày không chịu ngẩng đầu nói chuyện. Đôi lông mày tinh tế nhăn lại, vô cùng khổ sở, không biết đang phiền muộn điều gì. 
 
Lạc Trạm đứng trong góc tường cũng không khỏi nhíu mày. 
 

Dù biết Đường Nhiễm không thể nói ra điều gì có thể hù anh, nhưng Lạc Trạm vẫn chủ động đi qua. 
 
“Chủ nhân, chào buổi tối.” 
 
Âm thanh máy móc vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh. 
 
Đường Nhiễm chậm nửa nhịp mới lấy lại tinh thần, hơi ngẩng đầu, áy náy nói: “A. tôi quên còn có cậu nữa, xin lỗi Lạc Lạc.”
 
“Không sao.”
 
“...”
 
Nhìn thấy rõ nét mặt không yên lòng của cô nhóc, Lạc Trạm nheo mắt: “Chủ nhân muốn khởi động module nào đêm nay?”
 
Đường Nhiễm im lặng hồi lâu, rốt cục nói nhỏ: “Cửa hàng trưởng nói cậu được cài đặt chức năng lắng nghe, phân tích và tư vấn tình cảm, đúng không?”
 
Lạc Trạm dừng lại. Mấy giây sau, anh nheo mắt, giọng điệu dần dần lộ vẻ nguy hiểm: “Đương nhiên. Chức năng tư vấn tình cảm đã sẵn sàng.”
 
“Thực sự có này.” Đường Nhiễm ngạc nhiên, ngồi thẳng người dậy. 
 
Cô do dự một lúc, mới trịnh trọng hỏi: “Vậy Lạc Lạc, cậu có thể dạy tôi cách… làm thế nào… để theo đuổi chàng trai mình thích được không?”
 
Lạc Trạm không đáp. 
 
Khuôn mặt tuấn mỹ dần dần trở nên lạnh lẽo không cảm xúc, phần xương gò má cơ mặt từ từ kéo căng, vẻ ẩn nhẫn kìm nén đã sắp giữ không nổi, thay vào đó, sự phẫn nộ lăng lệ lại đang mãnh liệt trào lên. 
 
Chỉ trong một giây, toàn bộ lý trí của Lạc tiểu thiếu gia đã hoàn toàn bị thiêu trụi. Tất cả những suy nghĩ mạch lạc, sáng suốt bị nhấn chìm trong khối nham thạch hung hãn của cơn giận và cảm xúc cực đoan. 
 
Cảm giác lửa băng cuồn cuộn trong tim cơ hồ muốn bức anh phát điên. 
 
Đường Nhiễm đợi hồi lâu không thấy anh trả lời, hoang mang ngẩng đầu: “Lạc Lạc?”
 
“...”
 
Không có câu trả lời rồi.
 
Gian phòng lại rơi vào yên tĩnh. 
 
Đường Nhiễm luống cuống, sờ soạng xung quanh toan đứng dậy. Cho đến tận khi âm thanh máy móc kia lần nữa vang lên: “Theo đuổi… Ai?”
 
Giọng điệu trầm khàn từ tính, xen lẫn chút lạnh lẽo, cao ngạo quen thuộc. 
 
Ở một nơi Đường Nhiễm không thể thấy, trong mấy giây ngắn ngủi, khuôn mặt vị thiếu gia lạnh lẽo, hống hách nào đó không nhịn được chậm rãi đỏ lên —— nhưng những cảm xúc mất khống chế đó, nhanh chóng bị anh đè ép xuống. 
 
Anh cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền. 
 
Lạc Trạm không chịu ngẩng đầu, cũng không dám nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Đường Nhiễm lúc này. Lỡ như thứ anh trông thấy là khuôn mặt tú lệ rạng ngời hạnh phúc, nhu tình khi nhớ đến một người con trai khác thì sao? Anh sợ mình sẽ nổi điên. 
 
... Thích một người không phải lỗi của cô ấy, anh không thể dọa cô ấy sợ hãi. 
 
Mà hiện tại chỉ có hai người ở đây, cho nên anh không cần che giấu cảm xúc. 
 
Chàng thiếu gia kiệt ngạo, bất tuân, rơi vào hoảng hốt, chật vật chỉ vì hai câu ngắn ngủi của một cô gái nhỏ.
 
Trong bầu không khí tĩnh lặng nhưng đầy bất an này, Đường Nhiễm do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng.
 
Nhớ đến người đó, cô theo bản năng ngại ngùng cúi đầu, bộ dạng e lệ hệt như đang đứng trước người mình rung động, giọng cô nhỏ nhẹ, dịu dàng, nhu tình gọi lên cái tên mình luôn để trong tim: “Anh ấy là Lạc Trạm.”
 
Lạc Trạm: …
 
Cũng là Lạc Trạm: ????
 
(1) 甩锅: “甩” nghĩa đen là “vứt đi” và “锅” có nghĩa là “nồi nấu”. Thuật ngữ này bắt nguồn từ một thuật ngữ khác “背 锅.” Nghĩa đen là “mang theo nồi nấu”, "cõng nồi", nó thường được dùng như một phép ẩn dụ cho việc “trở thành vật thế thân, gánh trách nhiệm cho người khác”. Nguồn gốc của câu nói này có thể bắt nguồn từ thời Hồng quân Trung Quốc, khi các quan chức cấp cao được lệnh mang nồi nấu ăn trong Tháng Ba dài như một hình thức trừng phạt nếu họ làm điều gì đó sai trái nghiêm trọng. Dần dần, câu nói “背黑锅” (mang theo cái nồi đen) trở thành tương đương với việc “nhận sự trừng phạt vì sai lầm của người khác”. Cư dân mạng Trung Quốc hiện sử dụng “甩 锅” để chỉ tình huống một người hoặc một nhóm trốn tránh trách nhiệm hoặc tìm người chịu tội thay cho những sai lầm của chính họ.
(2) “劫” nghĩa là 1. ăn cướp, ép buộc/2. tai hoạ/ 3. số kiếp. Lâm Thiên Hoa hiểu nhầm từ “劫” nghĩa là số kiếp thành ăn cướp. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui