Hàng năm vào ngày Tết âm lịch, Trình Hồng đều sẽ về nước đón năm mới cùng con trai và con dâu, năm nay cũng không ngoại lệ, hơn nữa cũng không chỉ một mình nàng trở về mà con đem về cho bọn họ một con chó, vừa vào tới cửa đã hướng về phía Diệp Chân nhe răng nhếch miệng, vô cùng hung dữ, còn hung hơn cả Hạ Kiêu.
Diệp Chân xấu hổ lùi về sau lưng Hạ Kiêu, Hạ Kiêu nắm tay cậu bảo cậu đừng sợ, lại tiến lên vỗ nhẹ lên đầu chú chó, ngón tay dời xuống một chút, quát lớn: "Tùng Tùng, ngồi xuống!"
Tùng Tùng gặp lại Hạ Kiêu nên vô cùng hưng phấn, nhìn thấy hắn làm động tác tay thì ngay lập tức ngoan ngoãn, ngước đầu le lưỡi ngồi xuống.
Hạ Kiêu sờ sờ cổ nó: "Mẹ, sao mẹ lại mang nó về?"
Trình Hồng ăn không nói có bịa chuyện: "Ba con báo mộng cho mẹ, nói nó đi cáo trạng, một con chó phải một mình nơi đất khách rất cô đơn lạnh lẽo, mẹ nghĩ thấy cũng đúng, liền mang nó về cùng nhau ăn Tết, qua năm mới mẹ còn phải sang nhà cậu con, cứ để Tùng Tùng ở đây một thời gian đi."
Hạ Kiêu lập tức phản đối: "Mẹ, mẹ để nó ở đây thì ai trong nó chứ?"
Diệp Chân lét lút từ sau lưng hắn vươn một bàn tay ra, sờ soạng cái mông béo tốt của Tùng Tùng một chút, sợ bị phát hiện nên nhanh chóng rụt trở về, lắc lắc cánh tay Hạ Kiêu, mặt mày hớn hở: "Em, em có thể trông nó mà, em sẽ hầm xương cho nó ăn."
Hạ Kiêu nhíu mày: "Em bận rộn đến mức không có thời gian nấu cơm cho anh, bây giờ lại đòi hầm xương cho nó?"
Trình Hồng đá con trai một cái: "Vậy không phải là vừa đúng lúc sao, Diệp Chân hầm xương, con một cục, Tùng Tùng một cục, con có có thể chiếm lấy phần của Tùng Tùng thêm mấy cục nữa, nên biết đủ đi."
Diệp Chân cười đến đôi mắt đều nheo lại, lúc này lôi kéo Hạ Kiêu ra ngoài mua xương.
Tùng Tùng ở nhà mới một tuần, trừ lúc Diệp Chân cho nó ăn xương thì nó còn có thể thân thiện một chút, thời gian còn lại rất là lạnh lùng, không thèm ngó ngàng đến Diệp Chân. Nếu Diệp Chân dựa gần một chút, nó sẽ liên tục sủa to, có vài lần Diệp Chân bị nó đuổi theo phải nhảy lên người Hạ Kiêu tránh. Hạ Kiêu một mặt hưởng thụ ôm vợ, một mặt tức giận dạy dỗ nó: "Bạch nhãn lang."
Hạ Kiêu bảo Diệp Chân đừng để ý đến nó, Diệp Chân vừa đáp ứng hắn đã quay đầu lại sờ sờ Tùng Tùng, qua vài ba lần Hạ Kiêu đã hiểu rõ, Diệp Chân người này, chính là thích nhõng nhẽo nài nỉ, nhát gan lại can đảm, nếu không thì năm đó chính mình cũng sẽ không bị cậu một phát bẻ cong.
Hết cách, Hạ Kiêu chỉ có thể mặc vào cái rọ mõm cho chó, Tùng Tùng là do Trình Hồng một tay nuôi lớn, vốn là chó của ba hắn. Ba của Hạ Kiêu tên là Hạ Tùng, là một nam nhân to cao cường tráng, Tùng Tùng không phụ sự kỳ vọng, ở cùng với một nữ tổng tài bá đạo và một tên hỗn thế ma vương, lớn lên thành một chú chó lực lưỡng.
Cơm chiều ngày hôm nay, Diệp Chân trộn một tô cơm thịt, lúc Tùng Tùng há to mồm ăn cơm, cậu liền lén lút ngồi xổm phía sau nó, nhìn mông chó rất muốn sờ, trước đây cậu luôn muốn nuôi một con chó nhưng vẫn không có cơ hội, nhìn Tùng Tùng nghiêm túc ăn cơm như vậy, cậu nghĩ muốn sờ một chút, nhẹ nhàng sờ một chút.
Tay còn chưa tới gần, Tùng Tùng dường như đã phát hiện ra, quay đầu nhìn thoáng qua.
Trong chốc lát, một người một chó giật nảy mình, Tùng Tùng vừa nhìn thấy có người ngồi phía sau, cái mông chó sợ tới mức run lên, mà Diệp Chân lại cuống quít lùi về sau, xua tay cười với nó: "Mày ăn đi, ăn đi." Tùng Tùng vô cùng tỉnh táo đổi cái tư thế đối mặt với cậu, phòng ngừa cái tên này mơ ước mông chó của mình.
Mấy tháng sau, lúc Diệp Chân không trở về nó vẫn luôn ngồi ở cửa chờ, Diệp Chân vừa mới về nó đã làm bộ lạnh lùng đi tới ổ chó của mình ăn cơm. Diệp Chân rất mất mát, cái loại ở chung xấu hổ này kéo dài tới tiếng sấm đầu hạ vang lên mới bị phá vỡ.
Nhân viên trong công ty Khoa học kỹ thuật Hồng Nhạn đều biết, chỉ cần sét đánh Hạ tổng nhất định sẽ tan ca sớm, trợ lý nữ giải thích với trợ lý mới đến, vợ của Hạ tổng sợ sấm sét, hắn phải về nhà cùng vợ, cho nên hội nghị hôm nay phải hủy bỏ, khiến cho trợ lý mới trợn mắt há mồm.
Hạ Kiêu vội vàng chạy về nhà, vừa mở cửa đã thấy vợ nhỏ ôm chó ngồi trong góc sô pha, mỗi lần tiếng sấm vang lên, Diệp Chân run một cái, chó run một cái. Diệp Chân che lỗ tai Tùng Tùng, ôn nhu an ủi: "Tùng Tùng, đừng sợ, ba ba sắp về rồi."
Hạ Kiêu ôm một người một chó thở dài: "Bảo bối, anh là anh của nó..."
Từ nay về sau, Tùng Tùng rốt cuộc cũng không khinh thường Diệp Chân nữa, mỗi khi sét đánh nó đều sẽ nhảy vào trong lòng Diệp Chân để cho cậu che lỗ tai mình.
Nhưng nói thế nào nhỉ, con chó lực lưỡng này cũng có thời điểm rất đáng ghét.
Lúc đầu Hạ Kiêu còn rất vui mừng, Tùng Tùng không công kích dọa Diệp Chân nữa, Diệp Chân cũng có bạn tốt mỗi khi sét đánh, nhưng từ lúc quan hệ một người một chó này tốt lên, một vài thời điểm không thể miêu tả nào đó vô cùng bất tiện.
Đêm khuya, hắn ôm Diệp Chân đứng bên cửa sổ sát đất yêu thương xoa nắn, hai chân thon gầy quấn chặt trên hông hắn, hắn tách mở mông thịt đâm vào sâu bên trong, đâm vô cùng nhanh gọn. Diệp Chân giống như đã bị người ta hút hết sức lực, chỉ biết ngưỡng cổ lung tung khóc cầu hắn, muốn hắn chậm một chút, lại muốn hắn đừng ngừng lại. Hạ Kiêu hôn cậu, cậu liền si ngốc cùng hắn vành tai chạm mái tóc: "Ưm...Ca ca..."
Làm rồi làm, tiếng khóc kêu của vợ nhỏ ngày càng to lên, bỗng nhiên bên ngoài cửa truyền đến tiếng sủa to cùng với tiếng cào cửa.
"A...Tùng Tùng..." Hai mắt Diệp Chân mờ mịt nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.
Ngoài cửa im lặng một giây, sau đó sủa càng thêm hung hăng.
"Em còn có thời gian quan tâm tới nó sao?" Hạ Kiêu nhíu mày, siết chặt cằm cậu hôn sâu, dưới thân đâm càng nhanh càng mạnh, cho đến khi bắp đùi Diệp Chân căng cứng, run rẩy há miệng không ngừng kêu to, lại không thể nói được một câu hoàn chỉnh, trong lòng hắn nghĩ, phải nhanh chóng đuổi Tùng Tùng về với mẹ hắn, tên chó ngốc này đã ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến tính phúc của hắn và vợ nhỏ!
HẾT.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...