Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Hành lang lạnh lẽo tràn ngập mùi nước tiêu độc, ánh đèn sáng lóa ngoài cửa phòng cấp cứu nhìn mà rợn người. Diệp Minh Nhu rất ghét bệnh viện, mỗi lần hô hấp đều hít vào mùi hương ẩm mốc băng lãnh, nàng lo lắng ngồi trên ghế, nước mắt không nhịn được rớt xuống.

Có một ý tá đi ra gọi Diệp Chân vào, nói bệnh nhân có chuyện cần giao phó, Diệp Chân sửng sốt, Diệp Minh Nhu đẩy đẩy cậu, ý bảo cậu đi nhanh đi. Diệp Chân liền đi theo y tá tiêu độc, không qua vài phút cậu đã trở ra, hốc mắt ẩm ướt. Diệp Minh Nhu không hỏi cậu rằng Lục Nguyên Khắc đã nói gì, tâm trạng nàng giờ đây như một ngọn nến sắp cháy hết, ngọn lửa run run rẩy rẩy, nàng không dám hỏi.

Nhưng việc gì tới vẫn sẽ tới, nửa giờ sau đèn cấp cứu tắt đi, bác sĩ lắc đầu nói người nhà đi vào gặp mặt bệnh nhân lần cuối.

Kỳ thật kết quả như thế này đều là việc đã được đoán trước, nhưng lúc nghe thấy vẫn là làm cho người ta đau khổ đến không thể hô hấp. Diệp Minh Nhu lập tức chạy vào phòng cấp cứu, bước chân vội vàng mà hỗn độn, lúc vào tới cửa thiếu chút nữa đã ngã xuống, Diệp Chân và Hạ Kiêu vội vàng tới nâng nàng dậy, trên bàn phẩu thuật, mặt mày Lục Nguyên Khắc vàng vọt, môi tái nhợt, chắc là tại hồi quang phản chiếu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Minh Nhu vẫn tỉnh táo như thế.

Đôi mắt hắn chậm rãi chuyển động, nhìn Diệp Minh Nhu, nhìn Diệp Chân, lại nhìn đến Hạ Kiêu đang đứng phía sau, yên lòng nhắm mắt lại. Diệp Minh Nhu che miệng, tiếng khóc nức nở không kiềm chế được, nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt hắn, hắn chỉ có thể nỗ lực chống ra một khe hở giữa mí mắt, con mắt xám đen không che giấu được tình yêu nồng đậm, lời muốn nói với nàng đã nói rồi, trước khi chết có thể được nhìn mặt nàng lần cuối cũng đã rất thỏa mãn.

Bây giờ có nói gì cũng là phí công, hơi thở mỏng manh: "Tiểu...Tiểu Nhu..."


Dùng một tia khí lực cuối cùng trong sinh mệnh gọi tên nàng, trước mắt trắng đen lẫn lộn, sau đó hai mắt vĩnh viễn nhắm chặt lại. Ngọn nến trong lòng Diệp Minh Nhu run lên một cái rồi tắt lụi, nằm trên ngực hắn khóc đến hôn mê bất tỉnh.

Yêu nhau đến tận xương tủy nhưng lại bỏ qua nhau cả nửa đời người, lúc này từ biệt đã âm dương cách trở.

...

Lúc còn sống Lục Nguyên Khắc cũng coi như là một nhân vật có uy tín danh dự ở thành phố S, tất nhiên trong tang lễ có không ít bạn bè đến phúng viếng. Diệp Minh Nhu xắn lên búi tóc, lấy thân phận Lục phu nhân chân chính mà đáp lễ khách khứa, sau khi tỉnh lại, nàng không còn rơi một giọt nước mắt nào nữa, không khóc cũng không cười, người đến người đi, nàng nhìn bọn họ, trong mắt không hề gợn sóng.

Qua ngày thứ hai, Đinh Tồn giống như nổi điên mà vọt vào, còn chưa mở miệng mắng chửi người liền bị Hạ Kiêu nắm tóc kéo ra ngoài đánh một trận, lúc này người bạn của Lục Nguyên Khắc ở sở cảnh sát cũng vừa vặn đến đây, lập tức giận dữ gọi người túm về đồn công an.

Cái đơn chuyển nhượng cổ phần mà Lục Nguyên Khắc ký đưa cho Đinh Tồn cũng chỉ là một tờ giấy không hơn không kém, hắn đã sớm lập di chúc chuyển lại toàn bộ cổ phần cho Diệp Chân kế thừa, cùng với cái biệt thự lớn đang ở tại thành phố S. Mặt khác, ba cái biệt thự ở thành phố C đều được để lại cho Lục Na, còn lại tài sản tích trữ của hắn và biệt thự ven sông thì để lại cho Diệp Minh Nhu. Tất cả đều có hiệu lực ngay sau khi hắn chết, mà giấy chuyển nhượng cổ phần thì có hiệu lực một ngày sau đó.

Đinh Tồn thật sự là tiền mất tật mang, lúc trước người mà anh ta thuê để bắt cóc Diệp Chân, vì muốn giảm hình phạt cũng đã khai anh ta ra. Hạ Kiêu thế mới biết được, thì ra chuyện kê đơn hay bắt cóc đều là do anh ta bày mưu tính kế, tất nhiên hắn sẽ không buông tha cho Đinh Tồn, cứ để cho anh ta vào trong tù suy nghĩ về cuộc đời đi.

Diệp Chân vốn cho rằng Diệp Minh Nhu bi thương quá độ mà làm hư thân mình, nhưng Diệp Minh Nhu ba bữa đều ăn đầy đủ, thủ linh mệt mỏi sẽ vào phòng nghỉ một lát, trừ việc yên tĩnh ít nói thì không có bộ dáng suy sụp nào. Ba ngày sau là ngày mang di thể Lục Nguyên Khắc đi hỏa táng, nửa đêm trời đổ xuống một trận tuyết lớn, tuyết bay lả tả ngập trời, giống như muốn che giấu tất cả vui buồn khổ đau trong cuộc đời.

Trận tuyết này rơi suốt một đêm, Diệp Minh Nhu quỳ bên cạnh bia mộ, lấy tay phủi phủi một tầng tuyết đọng thật dày, ngón tay nàng đã bị đông lạnh đến đỏ bừng mất cảm giác, nhưng lúc đặt hủ tro cốt đi vào thì vẫn ổn định không có chút va chạm nào, làm xong hết mọi chuyện nàng giống như là đã mất đi tất cả sức lực, tựa như máy móc đã bị mắc kẹt, gọi nàng nàng cũng không có chút phản ứng nào. Diệp Chân muốn dìu nàng đứng dậy, nàng lảo đảo đứng cũng không vững.


Nhìn mộ bia của Lục Nguyên Khắc, nàng đột nhiên nói: "Con và Hạ Kiêu ra ngoài trước đi, mẹ muốn ở một mình cùng với ba con một lát."

Diệp Chân không yên tâm về nàng, vừa định nói không được liền bị Hạ Kiêu kéo cánh tay, đưa mắt ý bảo không cần quấy rầy nàng. Diệp Chân cũng biết nên để cho nàng phát tiết hết bi thương ra ngoài, nàng càng không khóc lại càng khác thường.

Cẩn thận mỗi một bước đi ra xa, đi tới cửa mộ viên, Hạ Kiêu liền ôm lấy cậu thở dài: "Em cũng thật là, muốn khóc thì cứ khóc đi, bây giờ mẹ em cũng không nhìn thấy."

Mộ viên xây ở trên núi, bốn phía không người, sau trận tuyết lớn lá cây cũng không mọc nổi, hai người đứng thẳng trong cảnh tượng trắng xóa gió thổi ào ào, con người cũng chỉ là một con kiến nhỏ bé trong trời đất này, sống chết là việc bình thường nhất trên đời này, thứ mà mọi người không thể chịu được không phải là cái chết, mà là vướng bận.

Diệp Chân ôm chặt eo hắn, chôn mặt trên đầu vai hắn, sau một lúc lâu mới khóc nức nở, trước khi chết Lục Nguyên Khắc gọi cậu vào phòng cấp cứu, nói với cậu phải chăm sóc chính mình thật tốt, trông nom mẹ cẩn thận, còn nói rằng mình không phải là người ba tốt, trước khi chết muốn nghe cậu gọi một tiếng "ba".

Yêu cầu này nhìn như nhỏ bé không đáng kể nhưng lại có chút ép buộc, Diệp Chân trước giờ chưa từng gọi hắn là ba, lúc cái tuổi mà cậu khát vọng ba nhất thì Lục Nguyên Khắc không có mặt, sau khi lớn lên thì tình cảm cha con quá mức nhạt nhẽo, bây giờ cậu nhất thời không thể gọi ra miệng. Lục Nguyên Khắc mất mát cười cười, an ủi một câu: "Thôi vậy, không cần phải miễn cưỡng chính mình."


Đến cùng vẫn là máu mủ tình thâm, nhìn Lục Nguyên Khắc đã sắp chết, Diệp Chân nghẹn nửa ngày vẫn là thốt ra một tiếng mới lạ: "Ba..." Sau khi nói xong mới phát hiện thì ra không phải là cái xưng hô này lạ, mà là do cậu đã đem phần tình cảm này chôn quá sâu, bởi vì sợ rằng không được đáp lại nên không dám đi nếm thử. Lục Nguyên Khắc đáp lại cậu, cha con hai người đều kích động đến rơi nước mắt.

Nhưng là bây giờ hắn đã chết.

Diệp Chân khóc ngày càng thương tâm, đứt quãng nói: "Ca ca, về sau em...Thật sự đã không có ba nữa rồi, thật ra em cũng có chút luyến tiếc ông ấy."

Hạ Kiêu ôm cậu thật chặt, cúi đầu hôn lên hai má cậu: "Anh biết."

Diệp Minh Nhu cũng không ở lại quá lâu, nàng đi tìm người quản lý mộ viên, muốn mua lại khối mộ bên cạnh mộ của Lục Nguyên Khắc, sau đó người phụ trách mới nói cho nàng ngôi mộ của Lục Nguyên Khắc vốn chính là mộ vợ chồng, Diệp Minh Nhu tim đập loạn nhịp, gật đầu, vậy thì càng tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui