Đừng Khóc- Khúc Tiểu Khúc

Edit: Văn Văn.

Lạc Trạm bước ra khỏi phòng tắm, một mình đi đến trước ghế sô pha ngay cửa sổ sát đất, cầm lấy điện thoại đang rung trên bàn trà.

Trên máy hiển thị người gọi là "Đàm Vân Sưởng".

Lạc Trạm rũ mắt, lau đi mái tóc còn đang ẩm ướt rồi ngồi trên ghế sô pha. Vuốt ngón tay, cuộc gọi đã chuyển sang nút xanh bên kia.

Anh lười biếng mở miệng: "Chuyện gì?"

Đàm Vân Sưởng: "Còn có thể là chuyện gì nữa thưa tổ tông-- đương nhiên là cái kế hoạch kia của cậu rồi, bên đó anh trai cậu có đồng ý phối hợp không?"

"Rồi." Lạc Trạm uể oải đáp.

"Anh ta thật sự đồng ý? Tôi còn tưởng rằng anh ta muốn trông thấy cậu khó xử." Đàm Vân Sưởng nói xong, nghi ngờ hỏi, "Lạc Tu sẽ không đưa ra điều kiện gì cho cậu đi, ví như nếu muốn anh ta phối hợp với cậu giấu hai nhà Đường và Lạc, cậu phải trở về kế thừa gia nghiệp gì đó?"

Lạc Trạm đưa mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, trầm mặc hai giây, anh nói: "Không có."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, hiếm khi thấy anh trai cậu làm việc tốt--"

"Chẳng qua cũng gần giống."

"...?" Đàm Vân Sưởng đang nói nghẹn một hơi, một lúc sau, hắn lấy lại tinh thần, sốt sắng mở miệng: "Nói gần giống là ý gì? Trong nhóm INT của chúng ta vẫn còn có già có trẻ, cậu đừng có nói là thật muốn vứt bỏ chúng ta để quay về kế thừa gia nghiệp với tư cách tổng giám đốc của nhà cậu đó."

Sự im lặng kéo dài lâu trong điện thoại.

Đàm Vân Sưởng càng ngày càng lo lắng vò đầu bứt tai, đến lúc hầu như hận không thể lập tức mang theo toàn bộ binh sĩ của INT bay đến trước mặt Lạc Trạm để cậu ta có thể đổi ý, thì nghe thấy tiếng cười giễu cợt từ bên kia điện thoại truyền đến.

"Đương nhiên là không." Lạc Trạm dừng động tác tay lại, đám tóc được lau nửa ướt nửa khô buông thỏng xuống, ý cười trong mắt hờ hững, lành lạnh. "Bị cái mũ của Lạc gia đè ép nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội bò ra, làm sao tôi có thể từ bỏ vào lúc này?"

Đàm Vân Sưởng nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó hắn hỏi: "Vậy cậu vừa mới nói câu kia là ý gì?"

"Đó là... Đích đến cuối cùng của Lạc Tu đương nhiên vẫn là chuyện này. Nhưng không phải đàm phán điều kiện, mà là kết quả của một cuộc đặt cược."

Đàm Vân Sưởng hoang mang: "Đặt cược?"

"Ừ." Lạc Trạm hạ tay xuống, "Chúng ta đặt cược một chuyện. Tôi đi làm người máy cho Đường Nhiễm trong hai tháng, tuyệt đối không được bại lộ."

Đàm Vân Sưởng vội vàng hỏi: "Vậy còn anh ta?"

Khóe môi Lạc Trạm cong lên, nói một câu.


Bên kia điện thoại im lặng một lúc, Đàm Vân Sưởng cảm khái: "Đúng là nhàm chán. Con nhà giàu mấy người đều thích làm loại chuyện 'giải trí nhàn nhã' này à?"

Lạc Trạm cười lạnh lùng: "Anh ta muốn hố tôi, chẳng lẽ tôi còn phải khen anh ta làm tốt quá?"

Đàm Vân Sưởng: "Nhưng thời gian của hai người không tương xứng chút nào, rõ ràng là anh ta đang thua thiệt, vậy mà Lạc Tu vẫn đồng ý?"

Lạc Trạm cười nhạt.

Qua vài giây, anh lười biếng ngả người vào sô pha, "Khó khăn này của tôi với khó khăn kia của anh ta có giống nhau không?"

"Ừ thì cũng giống." Đàm Vân Sưởng buông tiếng thở dài, "Muốn giả hai tháng... Đến lúc đó, ước chừng đơn đặt hàng mới kia của chúng ta, con robot hẳn đã được giao đến?"

"Ừ."

Sau khi nghe Đàm Vân Sưởng báo cáo tiến độ công việc bên phòng thí nghiệm phối hợp với mình xong, Lạc Trạm đang xong ẩn bị cúp máy.

Nhưng Đàm Vân Sưởng không chịu cho anh đi, tình ý chân thành mà cất lên: "Trạm ca."

Lạc Trạm: "..."

Lạc Trạm lạnh lùng ghét bỏ: "Đảm đương không nổi, thế anh ở trong nhóm năm năm đã quên rồi sao."

"Cậu là người từ ban thiếu niên đi lên, những người khác trong phòng thí nghiệm ai cũng đều lớn hơn so với cậu." Đàm Vân Sưởng có việc nhờ người, không dám phàn nàn nhiều, "Có chuyện này muốn nhờ cậu giúp đỡ."

Lạc Trạm nghe thấy câu "Trạm ca" liền đoán được, lúc này chỉ đành cụp mắt xuống, dựa vào ghế sô pha, "Nói đi."

Đàm Vân Sưởng: "Tôi nghe Thiên Hoa nói cậu biết Lam Cảnh Khiêm?"

Lạc Trạm cau mày, "Ai?"

Đàm Vân Sưởng: "Lam Cảnh Khiêm- người luôn giữ vững vị trí về lĩnh vực AI trong hai năm qua, còn là một vị kim cương vương lão ngũ [1] và người sáng lập AUTO-- Lâm Thiên Hoa đã nói với tôi năm ngoái khi cậu tham dự cuộc họp trao đổi quốc tế về AI có quen biết Lam Cảnh Khiêm. Cậu ta còn nói hai người trò chuyện với nhau trông rất vui vẻ."

[1] Kim cương Vương lão ngũ (người đàn ông kim cương): cụm từ chỉ người đàn ông giàu có, đẹp trai, tài giỏi, phong độ, xuất thân từ một gia đình cao quý, đạt chuẩn về mọi mặt.

Lạc Trạm đã phản ứng kịp khi nghe đến phần giữa, "Anh đang nói đến Matthew?"

"Hả?" Đàm Vân Sưởng sững sờ một lúc, sau đó phản ứng lại, "Đó là tên tiếng Anh của anh ấy đúng không? Để tôi thử tra cái... Đúng rồi, chính là anh ấy."

Lạc Trạm đứng lên từ ghế sô pha, đang định đi vào phòng ngủ, thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì với hắn à?"

"Anh ấy về nước rồi!"


"..." Giọng nói đột nhiên cất cao khiến bóng dáng Lạc Trạm cứng đờ, sau khi hồi phục tinh thần liền cau mày, ánh mắt không tốt nhìn thoáng qua điện thoại, "Hắn là cha của anh hay sao mà vui quá vậy?"

Đàm Vân Sưởng đang rất hưng phấn nên hoàn toàn không để bụng mấy câu Lạc Trạm nói, "Ngược lại tôi còn muốn anh ấy là cha tôi nữa kìa, nhưng đáng tiếc năm nay người ta chỉ mới có ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi. Trừ khi anh ấy phạm sai lầm ở độ tuổi mười một, mười hai, nếu không đoán chừng đôi ta cũng có duyên cha con."

"Vậy anh muốn làm gì." Thoát ra khỏi tình trạng bị Đàm Vân Sưởng làm cho giật mình, Lạc Trạm nhàn nhã hạ mắt, hỏi.

Đàm Vân Sưởng hào hứng nói: "Nếu hai người đã quen biết nhau, Lâm Thiên Hoa còn nói hai người trò chuyện với nhau vui vẻ. Cậu xem, không bằng chúng ta sắp xếp thời gian mời anh ấy đến phòng thí nghiệm của chúng ta để làm quen?"

"Là làm quen với anh."

"Hắc hắc hắc hắc, thuận đường cả, cùng nhau hiểu rõ."

Lạc Trạm lười biếng rũ mí mắt, khóe môi vẽ ra đường cong lạnh nhạt: "Xu hướng giới tính của hắn hẳn không phải là đồng tính."

"?" Đàm Vân Sưởng chậm phản ứng một lát, khi lấy lại tinh thần liền nóng nảy cả lên, "Tôi cũng không phải!"

Lạc Trạm cười nhạt: "Vậy sao anh lại gấp gáp muốn biết hắn?"

"Chuyện này khác! Lam Cảnh Khiêm là vị nam thần đầu tiên trong lòng tôi, từ vài năm trước tôi đã nghe người khác nói qua sự tích của anh ấy, một lịch sử hoàn chỉnh về sự dốc lòng phát triển sự nghiệp của một người trẻ tuổi. Từ một anh chàng sinh viên đại học nghèo trong tay không có gì để dựng nghiệp, giờ đây lại chính là người nắm quyền kiểm soát trên vị trí người mới trong lĩnh vực này-- cả cuộc đời anh ấy là một bài luận tuyệt vời năm triệu từ!"

Lạc Trạm bị Đàm Vân Sưởng ồn ào làm cho bực bội, trả lời "Ừ" một tiếng: "Để hôm nào tôi sẽ mời mấy người cùng nhau ăn một bữa."

"Được rồi! Cảm ơn Trạm ca! Từ nay về sau cậu chính là anh ruột của tôi! Chúc anh trai yêu quý ngủ ngon!"

"..."

Lạc Trạm vô cảm cúp điện thoại.

Anh ném điện thoại sang một bên, lúc thu tay về chợt dừng lại. Một lúc sau, anh chậm rãi cúi người xuống, cầm lấy đồng xu trên bàn.

Nhìn một hồi, Lạc Trạm nhịn không được bật cười.

"Sớm biết thế thì đã không nhận. Vì một đồng tiền xu này của em, em có biết tôi đặt cược bao nhiêu không?"

"..."

Đêm khuya tĩnh lặng.

Trong cái tổ trên cành cây ngoài cửa sổ, chim non gật gà gật gù ngủ khẽ cọ xát đầu, phát ra tiếng trầm thấp.

*


Buổi trưa ngày hôm sau, Đường gia sắp xếp hai chiếc xe đến đón Đường Nhiễm.

Chiếc thứ nhất chứa toàn bộ hành lý của cô gái, chiếc còn lại do chú tài xế lái xe hơi mui trần hôm trước đến đón cô.

Cuối cùng Dương Ích Lan cũng đưa cô xuống dưới lầu và đi đến trước xe. Mãi đến khi Đường Nhiễm từ từ ngồi vào xe, Dương Ích Lan vẫn luôn không nỡ buông tay cô ra.

Đôi mắt bà đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố lấy nụ cười che lấp. "Tiểu Nhiễm, một khi đã vào Đường gia thì sau này nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt, biết chưa? Không được để mình chịu tủi thân, có chuyện thì phải gọi ngay cho bà, cùng lắm thì... Cùng lắm thì bà đón con trở về nhà bà, được không con?"

Đường Nhiễm ngồi trong xe, trên đầu là mùa hè oi bức, ngoài đường là tiếng ve kêu nhộn nhịp và ánh nắng mặt trời chói chang cô không thể nhìn thấy. Không khí vừa ẩm ướt vừa oi bức, cô nắm chặt ngón tay của mình, lại chỉ thấy lòng bàn tay lạnh căm căm.

Đường Nhiễm chậm rãi điều chỉnh lại hơi thở, khóe mắt cong cong. "Con ở nhà họ Đường chắc chắn sẽ sống tốt, bà đừng lo lắng... Con sẽ gọi điện cho bà mà, con còn muốn nghe tiếng em bé nhà chú và dì."

"Được, được." Dương Ích Lan cố nén nước mắt, nở nụ cười gượng gạo, "Đợi nó biết đi rồi, bà chắc chắn sẽ dẫn nó đến gặp con, được không?"

"Dạ." Đường Nhiễm nhẹ nhàng nói, "Chúng ta một lời đã định nhé... Bà."

"..."

Dù cho tay không muốn buông thì đến lúc cũng phải buông, dù cho không muốn nhìn người ra đi thì cũng phải ra đi.

Chiếc xe biến mất trong dòng xe cộ dọc theo con phố dài, tầm mắt không thể biết khoảng cách đã càng lúc càng xa. Đợi đến khi thân xe rẽ qua một góc ngã tư đường, Đường Nhiễm mới biết rằng Dương Ích Lan sẽ không còn nhìn thấy mình nữa, khóe miệng ráng cong lên như mọi ngày nhưng lại không thể.

Nghĩ có thể nhịn xuống, nhưng thật ra vẫn là không được, nó đã bị thứ cảm xúc vô hình bẻ cong.

Cô gái cúi đầu xuống, hai mắt đỏ ửng.

Từ hôm nay trở đi, chỉ có một mình.

Một mình cũng phải sống cho thật tốt.

*

Nhà chính Đường gia.

Sắc mặt bà cụ Hàng không tốt đang ngồi trên ghế, hai tay cầm cây gậy, vô thức xoa xoa đầu ngón tay. Đây là thói quen của bà ta khi đang suy nghĩ về một chuyện gì đó.

Đường Thế Tân ngồi bên tay phải bà cụ, sắc mặt lúc này giống nhau tối sầm xuống, không biết đang nghĩ gì.

"Xác định hắn đã trở về?" Một lúc sau, bà cụ đột nhiên mở miệng hỏi.

Đường Thế Tân hoàn hồn, ngẩng đầu lên, "Con đã tìm người xác minh qua lý lịch của cậu ta, quả thật chính là Lam Cảnh Khiêm mà chúng ta biết."

Bà cụ Hàng nhíu mày không nói.

Đường Thế Tân lo lắng nói: "Mấy năm nay, con vẫn luôn không chú ý đến tin tức của cậu ta. Tuy nghe nói người sáng lập AUTO là Matthew, một người trẻ tuổi mới nổi trong nước dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng con chưa bao giờ liên hệ đến trên người cậu ta. Cũng vì lần này cậu ta đột nhiên trở về nước, các tạp chí tài chính trong nước bốn phía đưa tin và tuyên truyền rộng rãi, con mới biết đó là Lam Cảnh Khiêm."

Bà cụ hỏi: "Biết lý do tại sao hắn quay về không?"


"Chính thức tuyên bố là về để trợ giúp phát triển lĩnh vực kiểm soát trong nước, nhiều người còn nói là cậu ta chuẩn bị đến kiếm một chén canh. Về phần cậu ta có mục đích cá nhân nào hay không..."

Đường Thế Tân nhăn mày ngừng câu chuyện.

Bà Hàng đương nhiên biết con trai mình đang lo lắng điều gì, trên thực tế, khi vừa mới nghe tin tức này xong, bà đã không cẩn thận làm rơi nát cái ly cũng vì xuất phát từ nỗi lo tương tự.

Sau một hồi im lặng, bà chống quải trượng gõ gõ: "Đường Nhiễm đã đón về?"

"Đang trên đường." Đường Thế Tân trả lời xong, do dự một lát mới lên tiếng, "Mẹ, chúng ta có nên dứt khoát nói cho Lam Cảnh Khiêm biết về sự tồn tại của Đường Nhiễm không? Làm thế cũng xua tan tốt hiềm khích năm đó?"

Bà cụ thậm chí còn không cần suy nghĩ, quả quyết từ chối: "Không được."

"Nhưng..."

Bà lạnh giọng nói: "Chuyện này không có nhưng nhị gì hết! Năm đó tôi cũng đã nói rõ với anh rồi còn gì, thằng nhóc này nhìn thì trông lạnh lùng, kiềm chế, thực ra lòng dạ lại rất sâu, căn bản không phải là hạng người tốt lành gì! Lần trở lại này, hắn không hề biết đến sự tồn tại của Đường Nhiễm, có lẽ sự kiện kia cũng liền cho qua, nhưng nếu thực sự để cho hắn biết-- Anh cảm thấy hắn có thể nuốt trôi cơn tức này xuống không?"

Đường Thế Tân: "Con chỉ sợ giấy không thể gói được lửa."

"Gói không được cũng phải gói!" Sắc mặt bà cụ khó coi, "Anh cho rằng năm đó chuyện tôi bức hắn ta ra khỏi nước ngoài là sai đúng không? Bây giờ muốn trách tôi?"

Đường Thế Tân trầm mặt, không nói.

Bà không rảnh đi quan tâm sắc mặt của con trai mình, đôi mắt bà xoay chuyển, cuối cùng khẽ thở dài sâu kín: "Đón về cũng tốt, nếu để nó bên ngoài vào lúc này chẳng khác nào thành quả bom hẹn giờ, làm cho người khác không có cách nào yên tâm nổi."

Bà quay đầu liếc nhìn con trai mình rồi đứng dậy.

"Tôi đi đây, anh nhớ an ủi nó một chút, sau đó đưa người đến nhà bên cạnh."

Đường Thế Tân: "Dù sao mắt Đường Nhiễm không thể nhìn thấy, nhà bên kia có ít người hầu như vậy, khó tránh khỏi có chỗ không thể chăm sóc đến, hay là để con bé sống cùng chúng..."

"Trong nhà bên không có máy bàn hay sao? Có chuyện gì thì nó không thể gọi người à?"

Bà cụ bất mãn ngắt lời, sau đó chống gậy dừng lại trước sô pha, thấp giọng nói:

"Trước đây thì thôi quên đi. Nếu Lam Cảnh Khiêm đã về nước, vậy bắt đầu từ hôm nay, chuyện của Đường Nhiễm nhất định phải tránh xa tai mắt của tất cả mọi người, càng ít người hầu tiếp xúc với nó càng tốt!-- Nhất định không được để Lam Cảnh Khiêm biết đến sự tồn tại của Đường Nhiễm, nhớ kỹ chưa?"

Đường Thế Tân nhẫn nhịn và nhẫn nhịn, nhưng nhớ đến đứa nhỏ đã bị mình đuổi ra khỏi nhà chỉ mới tí tuổi đầu, ông rốt cuộc không kìm được: "Mẹ, dù Đường Nhiễm nói thế nào cũng là cháu ngoại gái của mẹ, sao mẹ--"

"Mày im miệng ngay cho tao!"

Bà ta bỗng dưng nổi giận đùng đùng, quải trượng gõ mạnh xuống đất.

Đường Thế Tân im lặng, biết lời nói của chính mình đã chọc trúng tử huyệt không muốn bất kì kẻ nào nhắc tới của mẹ, vì vậy ông chỉ đành nuốt lời bên miệng, sắc mặt âm u nhìn không rõ.

Bà vẫn đứng tại chỗ thở hổn hển vì chưa nguôi cơn giận.

"Em gái mày đã đường đường chính chính xuất ngoại mà gả đi cho người ta, không liên quan gì đến người đàn ông kia, tao cũng không có đứa cháu ngoại gái này! Mày còn dám nhắc lại loại chuyện tai tiếng kiểu này một lần nữa, đừng có trách tao không trở mặt với mày!"

Bà cụ nói xong cũng không thèm quay đầu lại, thẳng bước đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui