Đừng Khóc- Khúc Tiểu Khúc

Edit: Văn Văn.

Khi Đàm Vân Sưởng bước vào phòng thí nghiệm từ bên ngoài, trên mặt đầy vẻ đang viết linh hồn vẫn còn lang thang ngoài trời.

Các thành viên trong phòng thí nghiệm ngồi quanh bàn nghe thấy tiếng mở cửa liền dừng cuộc thảo luận, sôi nổi quay đầu nhìn qua.

"Học trưởng Đàm, Trạm ca nói sao?"

"..."

"Học trưởng Đàm?"

"Hả?" Đàm Vân Sưởng chậm nửa nhịp lấy lại tinh thần, "À ừ, tôi vừa gọi điện cho cậu ấy. Hôm nay cậu ấy có việc phải làm, không về được."

"Thế còn vụ khắc phục sự cố con robot sinh học phải làm sao đây?"

Đàm Vân Sưởng: "Ý Lạc Trạm muốn là việc khắc phục sự cố nên được ưu tiên, cho chúng ta hai ngày để chọn một công cụ thay đổi giọng có đủ khả năng chỉnh sửa."

Một số người ngây ngốc: "Thay đổi giọng?"

Đàm Vân Sưởng: "Ừ. Còn có Thiên Hoa, cậu chịu trách nhiệm nghiên cứu về bộ phận thời gian hoạt động liên tục của robot đúng không? Chiều nay cậu đi tìm một số luận văn liên quan đến robot sạc bằng năng lượng mặt trời để nghiên cứu đi."

Lâm Thiên Hoa sửng sốt: "Sạc bằng năng lượng mặt trời? Tìm nó làm gì, con robot này cũng có phải là loại bắt cung cấp điện đâu?"

"Quả thật không phải, nhưng Lạc Trạm cần cậu đưa ra một lý luận như thế, giả dạng làm ra nó là được."

"?"

Mọi người càng ngáo hơn.

Lâm Thiên Hoa không kìm lòng được nói: "Học trưởng Đàm, đến cùng thì Trạm ca muốn xử lý chuyện này thế nào? Rốt cuộc đều là lỗi của chúng ta gây ra, anh cứ nói thẳng đi, chúng ta có thể chịu đựng được."

Vẻ mặt Đàm Vân Sưởng hơi méo mó. "Cậu ta nói, xét thấy dự án mới của phòng thí nghiệm được dự kiến sẽ nghiên cứu chính về vụ robot dịch vụ gia đình về năng lực khái quát hóa, với tư cách là trưởng nhóm của INT, cậu ta quyết định làm gương cho binh sĩ đột nhập vào các nhóm người có nhu cầu được nhắm trúng để có thể định hướng trước, thực hiện tốt nhu cầu nghiên cứu thị trường của người dùng, tạo điều kiện tiến hành phản hồi vòng kín kịp thời và đảm bảo tiến độ công việc nghiên cứu của chúng ta suôn sẻ."

"..."

Một đám sinh viên kỹ thuật thuần khiết trong phòng thí nghiệm bị chén thuốc mê này rót đến chìm trong sương mù mây núi.

Sau vài giây, cuối cùng cũng có một người giơ cánh tay lên chân thành và cẩn thận nhất hỏi: "Học trưởng Đàm, anh có thể phiên dịch thành lời con người nói được không? Nghe không hiểu."

Đàm Vân Sưởng chậm rãi thở dài một hơi, tựa hồ vào lúc này mới rốt cuộc tiêu hóa xong tin tức xấu vừa nghe được từ trong cuộc điện thoại vừa rồi.

Mang theo tâm trạng vô cùng phức tạp, Đàm Vân Sưởng khẽ nói:

"Lạc Trạm muốn lấy chính mình coi như quà sinh nhật, giả thành con robot sinh học hình người đưa qua tặng Đường Nhiễm."

"――??"

Mọi người trong phòng thí nghiệm rối rít hít ngụm khí lạnh, sau đó sững người tại chỗ.

Đàm Vân Sưởng lại buông tiếng thở dài lần nữa, lắc đầu bước vào trong phòng.

"Còn may, giờ Tiểu Mạnh không có ở đây, nếu không để cậu ta nghe thấy, chắc xách theo nguyên cái bảng mạch điện đi tìm Lạc Trạm liều mạng tới bến luôn quá..."

*

Khi Đường Nhiễm cầm điện thoại đi ra từ phòng ngủ, giữa mày nhíu chặt, giống như rất phiền não mà tự hỏi chuyện gì đó.


Lạc Trạm đang dựa vào sô pha, nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, lập tức ngồi thẳng người nhìn sang.

Đường Nhiễm dừng lại bên bàn trà đối diện với Lạc Trạm. Do dự một lúc, cô cúi đầu nói: "Có lẽ hôm nay bà không về kịp rồi, bà kêu em, kêu em ăn cơm một mình."

Lạc Trạm dừng trong chốc lát, hạ mắt xuống, cười khẽ: "Lần đầu tiên em nói dối, vậy nên mới không khéo léo thế ư?"

Đường Nhiễm đỏ mặt cả lên.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái nhỏ nói dối, Lạc Trạm cố nén cười: "Tóm lại bà ấy nói sao?"

Sau khi im lặng gần nửa phút, cô gái nhỏ cuối cùng ráng gom hết can đảm mở miệng: "Bà nói, để cho em hôm nay đi theo anh... Ăn chực."

Từ cuối cùng nói bằng một giọng rất nhỏ, nhỏ đến mức cô gái trước mặt khi nói xong tựa như xấu hổ muốn chui vào lổ.

Kêu cô ấy không được nói dối thì cô ấy sẽ thành thật lặp lại nguyên câu, đến nỗi phải đổi các từ ngữ uyển chuyển hơn để mình có thể dễ xuống đài đều không thèm làm.

Lạc Trạm nhịn cười, ấn đầu gối đứng dậy, "Không phải em nghe lời bà nhất à?"

Đường Nhiễm ngẩng mặt lên, thấp giọng phản bác, "Đó là vì bà không biết anh là Lạc Trạm nên mới nói thế. Nếu như để bà biết, chắc chắn sẽ không cho em đi theo anh."

"Thế à." Lạc Trạm lười biếng gật đầu, mí mắt rũ xuống, nở nụ cười. "Vậy sao em không nói với bà ấy thật ra tôi không phải là Lạc Tu, mà là Lạc Trạm?"

Đường Nhiễm: "..."

Một lúc sau, cô gái thành thật và nhỏ nhẹ đáp: "Không dám." Lạc Trạm mỉm cười.

Khi Đường Nhiễm còn đang rối rắm tại chỗ thì nghe thấy tiếng người kia trên ghế sô pha đứng dậy, đi vòng qua bàn trà. Đường Nhiễm đuổi theo tiếng bước chân, xoay người, "Chắc chiều nay anh còn có chuyện khác phải làm? Thế em không quấy rầy..."

"Tôi không có chuyện gì cả." Lạc Trạm không tí chột dạ nào, giọng điệu lười biếng nói như đúng rồi. "Chiều nay phòng thí nghiệm được nghỉ, mọi người ai cũng rất nhàn nhã."

Đường Nhiễm dừng lại.

Sau vài giây, cô không bỏ cuộc nói: "Trong nhà có mì gói và xúc xích, em có thể tự mình ăn."

Lạc Trạm: "Không tốt cho sức khỏe."

Đường Nhiễm: "Còn có thể gọi cơm hộp bên ngoài..."

Lạc Trạm: "Càng không tốt cho sức khỏe."

Đường Nhiễm im lặng hai giây, ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: "Không lẽ anh còn biết nấu ăn? "

"..."

Lạc Trạm im lặng không nói.

Trong bầu không khí yên tĩnh, anh vô thức cúi đầu xuống nhìn đôi tay mình.

Đôi bàn tay trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, thon dài mạnh mẽ.

Nó đã từng cầm qua tất cả các loại bút mềm hay cứng, có thể viết một tay chữ viết thiết họa ngân câu [1], đánh máy qua các mã, trước đây cũng đã viết hàng trăm nghìn dòng trình tự đẹp mắt; từ bé đến lớn không biết đã chạm vào bao nhiêu nhạc cụ, tiện tay cầm lấy một loại nào đó, anh đều có thể chơi thành một kiệt tác...

[1] Thiết họa ngân câu: nói chung là một cách viết rất khó.

Chỉ có một điều sẽ không làm.

Về chuyện công việc nhà, Lạc tiểu thiếu gia nói là mười ngón không dính nước mùa xuân [2] cũng không ngoa chút nào-- chớ nói chi đến việc nấu ăn.


[2] Mười ngón không dính nước mùa xuân: ba tháng mùa xuân thường rất lạnh, những người không cần nhúng tay vào nước lạnh để giặt quần áo chỉ có thể là những gia đình có điều kiện, không phải làm việc nhà, được sống an nhàn sung sướng.

Đường Nhiễm cũng đoán được, lúc này mới nghiêm túc nói: "Vậy anh có ở đây hay không đều giống nhau, không cần làm phiền anh..."

"Ai nói tôi sẽ không làm."

Lạc tiểu thiếu gia nhướng mắt lên, đôi tay đẹp và mạnh mẽ luồn vào trong túi quần.

Đường Nhiễm có hơi bất ngờ: "Anh biết nấu ăn?"

"Ừ, tôi có trải qua lớp nấu ăn." Lạc Trạm bình tĩnh nói.

―― Đó là thời kỳ mà mọi cậu bé khi còn nhỏ cái gì cũng muốn làm, nhưng tuyệt không làm người chó, một ngày nọ, Lạc tiểu thiếu gia nhất thời hứng khởi.

Nhờ đó mà giúp Lạc gia có được một căn bếp mới.

Đã có di chứng trước đó, những đầu bếp có kinh nghiệm lâu năm trong Lạc gia đến giờ vẫn sẽ cảm thấy có một bóng ma sâu thẳm mỗi lần trông thấy Lạc Trạm.

Đường Nhiễm không biết chuyện bên trong, lúc này bị giọng điệu lười biếng, lạnh nhạt của Lạc Trạm hù cho một trận, nghĩ một lúc, cô nghiêm túc hỏi: "Nhưng nhà em không có nhiều nguyên vật liệu."

"Không sao." Lạc Trạm đi tới bên cạnh bàn nấu ăn mở ra cửa tủ lạnh, sau khi kéo cánh cửa tủ lạnh ra, anh nhanh chóng quét mắt qua từng tầng lưu trữ đồ từ trên xuống dưới.

Sau đó, Lạc Trạm bình tĩnh đóng cửa tủ lại, "Tôi vào phòng toilet một chút."

Đường Nhiễm mờ mịt gật đầu, "Được."

Lạc Trạm đi vào phòng toilet dành cho khách, lấy điện thoại di động ra, bấm một cuộc gọi ra ngoài.

"Tiểu thiếu gia?" Khi cuộc gọi được kết nối, người bên kia bất ngờ cất tiếng hỏi.

"Quản gia Lâm, có một danh sách cần ông nhớ."

"Danh sách? Được rồi, ngài nói đi."

Lạc Trạm huy động trí nhớ ngắn hạn của mình, đồng thời báo cáo ra bên ngoài: "Một hộp hải sâm khô, ba cây bắp cải, năm quả cà chua, mười quả trứng gà... Được rồi, chỉ có nhiêu đó."

Khi báo cáo đầu tiên được đưa ra, quản gia Lạc gia bên kia điện thoại đã bắt đầu phát ngốc. Chỉ đành dựa vào bản năng nghề nghiệp của mình ghi chép, ông nhìn danh sách dưới ngòi bút của mình, có loại cảm giác bừng tỉnh khỏi mộng.

Một lát sau, quản gia Lâm khó khăn tìm về giọng nói của mình: "Tiểu thiếu gia, những thứ này là?"

Lạc Trạm: "Chờ lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ, trước hết ông giúp tôi tìm một nhà hàng có bếp riêng ở gần đây để bọn họ dùng danh sách này, những thứ bên trong là nguyên vật liệu, làm một bữa cơm trưa chuyển đến địa chỉ mà tôi đã gửi cho ông."

"Dạ, thiếu gia." Quản gia Lâm không tò mò hỏi thêm, đồng ý ngay lập tức.

Lạc Trạm: "Những nguyên vật liệu nào được sử dụng cũng phải gửi cho tôi. Tôi sẽ đóng gói một phần tương tự rồi để người đưa nó mang đi."

"Còn điều gì cần đặc biệt chú ý không thưa cậu?"

"Có." Lạc Trạm đáp, "Điều đầu tiên, người đến không cần gõ cửa, đến nơi chỉ cần gọi điện cho tôi. Điều thứ hai, mùi vị bữa cơm này ở mức vừa vừa thôi, đừng làm ra món có cấp bậc tiêu chuẩn gì đó."

Quản gia Lâm dở khóc dở cười đồng ý.

Thu xếp xong mọi chuyện, Lạc Trạm trong phòng toilet vô cùng cẩn thận lướt kế hoạch từ đầu đến cuối lại lần nữa, sau khi xác định không có chuyện gì sơ suất, anh mới rửa sạch tay, bước ra khỏi toilet.


Đi qua lối đi nhỏ trong phòng ngủ, Lạc Trạm đi vào phòng khách, nhìn thấy Đường Nhiễm đang cúi người trong bếp, mò mẫm tìm thứ gì đó.

Lạc Trạm bước qua, hỏi: "Em tìm gì vậy?"

"Em nhớ rõ ràng là bà đã đặt ở đây mà..." Cô gái quay lưng về phía anh, giống như đang khẽ lẩm bẩm niệm chú.

Lạc Trạm hỏi, "Có muốn anh giúp em--"

"A, tìm được rồi." Cô gái nhỏ cầm cái gì đó trên tay rồi xoay người lại, vì quá vui mừng và không chú ý nên đầu cô đã đụng vào ngực Lạc Trạm.

Lạc Trạm thì không sao, còn Đường Nhiễm lại đang cúi đầu đứng trước ngực anh. Cái trán đụng đau không nói, người còn lảo đảo lui về phía sau, Lạc Trạm vội vươn tay ra đỡ.

"Không sao chứ?" Chờ cô gái nhỏ đứng vững người, Lạc Trạm thấp mắt hỏi.

"Không, không sao." Đường Nhiễm xoa xoa trán xấu hổ, "Em không để ý anh đi đến phía sau."

Lạc Trạm bất đắc dĩ, đưa tay sờ lên cái trán hơi ửng đỏ của cô gái, "Em vừa rồi đang tìm gì thế?"

"Là cái này!"

Đường Nhiễm lấy đồ trong tay đưa đến trước mặt Lạc Trạm.

"..."

Biểu cảm Lạc Trạm bỗng dưng đình trệ trong nháy mắt.

Vài giây sau, nhìn chiếc tạp dề màu hồng nhạt trên tay cô gái nhỏ, Lạc Trạm khẽ nheo mắt.

"Em tìm cái này làm gì?"

"Cho anh mang." Đường Nhiễm cong mắt cười cười, không biết trong bóng tối nơi cô không nhìn thấy, ánh mắt hay vẻ mặt của người nào đó đã nguy hiểm đến trình độ nào rồi. "Trước đây em từng muốn học nấu ăn với bà, tạp dề này là do bà đặc biệt mua cho em."

Vẻ mặt Lạc Trạm không tốt nhìn chiếc tạp dề màu hồng, "Tôi không mang."

Đường Nhiễm hơi giật mình, "Tại sao?"

Lạc Trạm không lưu tình chút nào thốt: "Xấu."

Vẻ mặt vui mừng của cô gái nhỏ dần dừng lại, sau đó từ từ ảm đạm xuống.

"Rất xấu sao? Khi đó bà còn nói nó khá đẹp cơ mà... Tuy em không học nấu ăn được vì không thể thấy lúc đồ ăn chín, nhưng vẫn luôn cất giữ nó."

Giọng cô ngày càng thấp xuống, đầu cũng cúi theo sau.

Nếu đôi mắt cô có thể thấy được, hẳn lúc này sẽ tối giống như một màn đêm không vì sao.

Có thể là một trận mưa nhỏ bay lất phất cũng nên.

Lạc Trạm khẽ thở dài trong lòng.

Anh nghe thấy chính mình không cam lòng lại bất lực nói: "Đưa cho tôi đi... Tôi mang."

Cô gái ngẩn ra, hơi ngẩng mặt. Sau hai ba giây, khóe mắt cô lại lần nữa cong lên, "Vậy em giúp anh buộc lại cho."

"..."

Nhìn cô gái đã khôi phục khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, Lạc Trạm thở dài, khóe môi chuyển thành một nụ cười bất đắc dĩ: "Được rồi, đành để em đến giúp vậy."

Lạc Trạm tự nguyện mang vào chiếc tạp dề màu hồng, dây buộc hai bên được cô gái nhắm mắt giữ trong lòng bàn tay, thật cẩn thận vòng qua eo Lạc Trạm.

Chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi bị dây buộc chặt, phần eo và bụng gầy bị đè dưới lớp áo sơ mi trắng mỏng.

Lạc Trạm quay lưng về phía Đường Nhiễm.

Nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được đôi tay của cô gái đang buộc nhẹ phần ren tạp dề sau lưng mình, một cách thận trọng.

"Lạc Lạc, em có thể thắt nơ con bướm được không? Cái khác em không biết làm." Cô gái bận rộn một hồi, nghiêm túc lẩm bẩm, đến nỗi không thèm để ý đến cô vừa gọi xưng hô gì.


"..."

Lạc Trạm không sửa đúng cho cô, chỉ nhìn bóng người nhỏ bé sau lưng mình mơ hồ phản chiếu trên cánh cửa tủ lạnh.

Nhìn chằm chằm một lúc, anh khẽ cụp mắt xuống cười.

"Tùy em vậy."

"..."

*

Dựa theo yêu cầu của Lạc Trạm mà sắp xếp xuống dưới, quản gia Lâm suy nghĩ cẩn thận, vẫn quyết định tự mình đi đến đưa bữa cơm này.

Ông đang định rời khỏi Lạc gia ngay lập tức, nhưng trước khi vội vã rời đi thì đã gặp Lạc Tu sống ở nhà mấy ngày nay.

"Đại thiếu gia." Quản gia Lâm cung kính làm cái lễ.

"Quản gia Lâm đừng khách sáo. Chú cứ giống như ông nội của cháu đi, gọi cháu Lạc Tu là được rồi." Lạc Tu dừng người lại, tươi cười ôn hòa, "Chú định ra ngoài à?"

"Đúng vậy." Quản gia Lâm do dự, nghĩ nghĩ thì Lạc Trạm không có bảo muốn che che giấu giấu liền ăn ngay nói thật, "Tiểu thiếu gia nhờ tôi đưa bữa ăn đến một địa chỉ, nói là để..."

Quản gia Lâm đơn giản vài câu nói ra hết mấy yêu cầu kỳ quái của Lạc Trạm.

Vốn Lạc Tu chuẩn bị thuận miệng trả lời rồi rời đi, nghe thế ánh mắt dừng lại. Giây lát sau, hắn quay người sang một bên, cười nhạt: "Địa chỉ gì?"

Quản gia Lâm là thân tín của Lạc lão tiên sinh, ông ấy biết khá rõ tình hình thực tế của hai anh em nhà này nên không hề né tránh đã cho Lạc Tu nhìn địa chỉ.

Lạc Tu bình tĩnh nghe xong, tầm mắt quét qua. Nhìn thấy thông tin hoàn toàn trùng khớp với những gì hắn ta dự đoán, ý cười dưới đáy mắt càng sâu.

"Vậy quản gia Lâm nên đi đi." Lạc Tu bước ra hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn dừng lại, xoay người, "Phiền quản gia Lâm mang một câu nói đến cho em trai cháu."

"Ngài muốn nói gì ạ?"

"Lúc trước vẫn chưa trò chuyện xong hết chuyện kia, nếu cậu ta còn hứng thú thì hôm nay trở về đến tìm tôi nói chuyện."

Quản gia Lâm sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu, "Vâng."

"..."

Một tiếng sau.

Cầm hộp cơm bằng gỗ cổ kính nhiều tầng vuông vắn từ bếp riêng của nhà hàng kia rời khỏi, quản gia Lâm lần theo địa chỉ và mật mã lối thoát hiểm mà Lạc Trạm đưa cho ông ta, bước vào một khu chung cư xa lạ.

Nơi đến là hộ giữa gia đình tầng 12.

Khi đến bên ngoài cửa phòng trộm có vẻ bình thường, quản gia Lâm gọi một cú điện thoại cho Lạc Trạm.

Sau một vài hồi chuông, điện thoại bị cắt.

Kiên nhẫn đợi hơn mười giây, cửa phòng trộm từ từ mở ra trước mặt ông ta.

Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc.

Quản gia Lâm mỉm cười: "Thiếu gia, bữa trưa ngài muốn..."

Kết thúc méo mó.

Phía sau cánh cửa, vẫn là Lạc tiểu thiếu gia lạnh băng thường ngày.

Điểm khác biệt duy nhất, là anh ta đang đeo một cái tạp dề trước áo sơ mi trắng.

Tạp dề màu hồng nhạt.

Còn mẹ nó là con Hello Kitty.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui