Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!
Hôm nay Dương để Vu đi.Cậu thừa nhận cảm giác của mình,cậu biết mình đang nhớ một cô gái khác.Nhưng Phương cần cậu,cô chẳng có ai ngoài Dương hết.Dương không thể bỏ rơi cô bé,ít nhất là vào lúc này.
Vu bình thản rời đi,như thể trái tim cô chẳng may mảy để ý.Vậy mà bước đi vẫn lặng lẽ run rẩy.
Vu không đi về vội.Cô bé lặng lẽ đi lên sân thượng.Tựa đầu vào lan can,trầm ngầm nhìn xuống.Trời xanh và những cơn gió nhè nhẹ mùa hè.Thời tiết còn nóng nhưng đã dịu bớt,cũng như Vu lúc này nhớ nhiều đến vậy,giờ chợt giảm mất rồi.
Vu suy nghĩ về ngày hôm trước.Khi Dương sắp nắm lấy tay cô...thì sóng gió ập đến.Vu biết Phương không ổn,chính bản thân Vu hôm ấy gần như chẳng khá khẩm là bao.Bởi vì ông ta quay về rồi,tuổi thơ đầy ám ảnh của Vu.
“-con gái ngoan chiếc cặp tóc này ta mua tặng con này.Dây buộc tóc đã cũ thay đồ mới ta đưa đi
Vu mỉm cười nhận lấy bình tĩnh chạy đến đỡ mẹ dậy.Mẹ cô mình mẩy tím tái,ánh mắt căm hận
- cút!cút khỏi nhà này!tôi với ông ly hôn rồi đừng làm phiền mẹ con tôi nữa.
Vu kéo mẹ về sau mình,trấn tĩnh nhìn cây roi dính đầy máu của cô cùng mẹ cô trên tay,mỉm cười quái dị ngọt ngào nói:
- Bố con bị thương rồi.Nhìn rất xấu,con gái bố không nên xấu xí đúng không
Đôi mắt hung tợn của người đàn ông dịu lại dần,chợt vứt cây roi xuống,vội vàng mở hòm cứu thương bên cạnh mình.Trông hoảng loạn như một kẻ tâm thần:
- đúng rồi,xấu lắm xấu lắm!con gái ta ko được có sẹo trên người.Mau!lại đây bố bôi thuốc cho.
- mẹ lên nhà đi
- Nhưng..thôi được rồi.
Đến khi mẹ cô đi hẳn Vu thở phào nhẹ nhõm,tỏ ra tự nhiên bước đến gần bố mình
- Bố con tự bôi được rồi.Bên ngoài có cảnh sát con vừa gọi tới lúc con trở về nhà.Vu mở cửa sau cho bố rồi,muộn thế này bố về nghỉ sớm đi.
- Mày...
- BỐ!!...vu để cửa sau rồi bố về trước đi
Vu cười.Người đàn ông khẽ cười sau đó nhíu mày rời đi.
- xem ra con gái bố lớn thật rồi.”
Vu biết cô với mẹ trốn không nổi.Chỉ là không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy
Vu chạm lên chiếc dây buộc tóc cũ trên tóc mình.Vu đoán Dương vừa buộc cho cô lúc nãy.Vu nhìn vào khoảng không vô định,mỉm cười thật rạng rỡ:
- có lẽ mình cần tìm một chỗ dựa lớn hơn rồi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...