Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!
- Dương sao dọ này không thấy đi cùng Phương
Cậu bạn cùng bàn quay sang hỏi.Dương giật mình khỏi mớ hỗn độn trong đầu,lấp liếm trả lời:
- Ờ thì cô ấy hơi bận chuyện của lớp nên vậy
Cậu ta cười cười huých tay Dương một cái:
- Cậu cẩn thận chút đi.Lớp Phương nhiều con trai lắm coi chừng mất bạn gái như chơi đấy!
- Không có chuyện được,mình tin tưởng Phương.
Cậu bạn kia trố mắt ngạc nhiên bởi câu nói của Dương:
- Cậu uống nhầm thuốc à?Bình thường Phương vuốt ve con chó cậu cũng ghen nồng lộn nên.Đến tôi cũng lạy với tính nóng nảy của cậu?Thế mà bây giờ lại chơi trò tin tưởng à?
Dương chợt nghẹn lời,ghen?phải ha,từ bao lâu cậu đã bỏ lờ đi cảm giác quen thuộc ấy...
- Mà tôi bảo này!Cậu biết cô bé chung lớp chung phòng với Phương không?
- Có..cậu biết Vu à?
- Mẫu người mình thích.Tuy hơi kỳ lạ nhưng không phải cũng rất quyến rũ sao?
Choang
Trai nước ngọt bằng thủy tinh trong tay Dương vỡ nát.Mảnh thủy tinh cứa vào da tay cậu đau rát.Máu chảy không ngừng loang lổ dưới nền đất trông rất đáng sợ.
Cậu bạn kia hốt hoảng định tiến tới xem xét tình hình vết thương...nhưng cậu lùi về sau.Bởi ánh mắt Dương...trông chúng rất dữ tợn.Cậu thật sự đã sợ hãi khi nghe giọng nói đó:
- Cậu...tránh xa Vu ra!
Nói xong,Dương quay mặt đi.Trước sự ngỡ ngành không hiểu gì của mọi người xung quay Dương trầm lặng bước ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...