Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!

Hôm nay xe buýt chạy lúc 7h sáng-đó là chuyến sớm nhất trong ngày hôm nay.

Xe buýt chạy băng trên con đường sớm sủa có mùi hương thanh nhàn của cây cỏ và con người chân chất vùng nông thôn.

Người nông thôn không hay lên thành phố.Mà cho dù có đi thì luôn chọn chuyến giữa hoặc chuyến cuối.Bởi họ bận xong xuôi chuyện đồng áng, quà cáp.

Vu nằm sấp trên ghế, đôi chân đẩy lên đẩy xuống điệu điệu nhưng vẫn rất tự nhiên.Vu mặc đồng phục trường.Váy đen xếp ly và chiếc áo bị em tháo dây lơ buộc tóc.Cổ áo mở nhẹ hờ hững còn bím tóc kết kiểu xương cá đã rối từ lâu.Vẫn là bộ dáng lộn xộn cùng điệu cười lạ lùng ấy.Mọi người trên xe bắt đầu nhìn em, là các cô cậu trạc tuổi học sinh. Họ thì thầm về Vu,liếc mắt nhìn chiếc giày và đôi tất lệch màu của em lắc đầu gì đó.

Vu không để ý,đối với cô bé thứ nhàm chán nhất là miệng lưỡi con người.


.....

Sau một hồi cửa xe mở,Vu đứng dậy nhìn bọn họ đi sạch rồi mới lững thững bước ra cùng tiếng cáu gắt của bác tài xế.

Đi lướt qua và đến nhanh chóng ở dưới khu nhận phòng trong ký túc xá nữ.

Cạch


Cửa phòng 105 được mở ra.Hình như bên trong có người nên vọng lại tiếng nói chuyện một nam một nữ:

- Lan Phương! Cậu về nhà mình ở cũng ok mà.Hẹn hò hai năm rồi ngại gì?Mình ko thích người yêu của mình ở chỗ không có mình bên cạch.

- Bố mẹ Dương với anh của cậu không thích mình..mình không nên...á?cậu là ai?

Vu bước vào.Em thấy một cô bé cùng tuổi.Tên Lan Phương nhìn rất trong sáng,ngây thơ.Khuôn mặt xinh xắn, người be bé.Đôi mắt có chút rụt rè, nom hiền lành lắm.

Bạn trai Phương đứng bên cạch trông lại trái ngược với cô này.Đó là một vẻ đẹp săn chắc.Gương mặt sắc nét,góc cạnh. Đường hàm nam tính chảy xuôi với bờ vai và xương quai xanh quyến rũ.Một tuổi 16 rắn rỏi và tràn trề sức sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui