Trong suốt đoạn đường đến khách sạn W không có chút nào trở ngại, chắc có lẽ Tư Nghiêm chưa biết Hữu Túc đã trốn thành công khỏi hắn, khi cô vừa xuống xe khi đã tới W, cô nhanh chóng chạy vào trong, Khải Tư đang thu gom một số vũ khí trên lầu, nghe tiếng bước chân vội vã nên cậu nhìn lên, súng trong tay cậu cũng đã lên đạn trong tư thế sẵn sàng :
-Tiểu thư Hữu Túc ?
Hữu Túc mừng rỡ khi nhìn thấy anh, Khải Tư bàng hoàng khi nhìn thấy cô xuất hiện, cô đã bị Tư Lư bắt đi thì sao bây giờ lại ở đây ?? Không lẽ Hữu Túc liều mạng trốn thoát, cô vội hỏi ngay :
-Cự Tàn Tôn đâu ? Anh ấy bị thương nặng không ? Anh ấy đang ở đâu ???
Khải Tư đi nhanh xuống lầu, cậu nhìn cô không bị thương, sau đó nói :
-Ở dưới tầng hầm, Cự Thiếu không chịu lên đây, anh ấy cứ ngồi lì một chỗ …
Cậu vừa nói vừa dẫn Hữu Túc đi xuống tầng hầm, Hữu Túc khi bước xuống tầng hầm, trong đó chỉ có mùi súng đạn và chỉ còn mình anh đang ngồi nhắm mắt tựa vào thành ghế, Hữu Túc bước nhẹ lại gần anh, cô đưa tay chạm vào mặt anh, ngay lập tức Cự Tàn Tôn mở mắt ngay, nhưng tay anh đang cầm chuôi kiếm chuẩn bị kéo ra khỏi vỏ :
-Hữu Túc ?
Hữu Túc nước mắt lưng tròng nhìn anh, Cự Tàn Tôn đưa tay kéo cô sát vào người anh :
-Tôi xin lỗi … rất xin lỗi em.
-Em đã liên lụy anh, em xin lỗi. – Hữu Túc ôm lấy cánh tay anh khóc nức nở.
Nhất Gia nghe báo tin Hữu Túc trốn về được thì tức tốc ông và các Gia khác lập tức chạy xuống tầng hầm, Cự Tàn Tôn vẫn đang ôm cô, anh lúc này không quan tâm người khác đang nhìn anh thế nào đi nữa, bây giờ anh chỉ muốn ôm lấy cô thế này, sau đó Nhất Gia ra hiệu cho mọi người rời lên trên trong im lặng, nhưng lập tức Hữu Túc lại vội đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh và nói ngay :
-Tư Nghiêm đã cử người đặt thuốc nổ ở W, anh ta muốn giết tất cả mọi người.
Nhất Gia vừa nghe xong thì lập tức xoay người quay lại sảnh, ông đã chuẩn bị phương án bật lại Tồn Thị, nhưng không ngờ Tồn Thị lại hành động gấp gáp như vậy ? Đúng như lời Hữu Túc thông báo, chưa đầy 2 giờ sau thì đám người bên Tồn Thị đã bao vây lấy W, Lục Nghị bước vào, nhìn hắn lúc này thật kinh tởm :
-Các người hết đường sống rồi, Nhất Gia ạ.
Nhất Gia bật cười nhếch môi, Lục Nghị quả là tên tay sai khờ khạo, cư nhiên tấn công trực diện thì hẳn không phải tác phong làm việc do Tư Lư chỉ đạo rồi, hắn muốn thị oai sao ? Tự mình đánh úp vào W để lập công, rất nhanh sau đó, Nhị Gia cùng đám người của ông xuất hiện :
-Tên ngu ngốc, W không phải đơn giản như các ngươi nghĩ.
Lục Nghị cũng tá hoảng lên khi biết người bị bao vây không phải là đám người Đại Âu mà chính là đoàn người của hắn, lực lượng của Đại Âu và Lamfao đã tập kết lại đông đủ và ẩn nấp chờ cơ hội, sau đó là trận chiến bằng súng nổ ra dữ dội, dĩ nhiên người của Nhất Gia chiếm ưu thế hơn nên ông dễ dàng hạ sát tất cả đám người của Lục Nghị rất nhanh chóng, Lục Nghị bị bắn trúng ở vai và tay, hắn ngã xuống do mất máu nhưng vẫn đang thoi thóp, hắn kéo một công tắc trong túi áo ra và bật cười :
-Chết chung đi lũ khốn Đại Âu, ha ha ha.
Tiếng cười điên dại của hắn vang lên hắn nhanh chóng bấm vào nút đỏ trên cái công tắc, nhưng khu đại sảnh W không phát nổ như hắn tưởng, chỉ một phần gần phòng tư liệu bị nổ mạnh, hắn trừng mắt nhìn Nhị Gia :
-Khi các người bắt đầu thì Cự Tàn Tôn đã biết, nhưng nên để nổ 1 chút cho hưng phấn nhỉ, Lục Nghị ?
Lục Nghị đúng là dại dột, tự lao đầu vào chỗ chết, hắn lại đánh giá thấp khả năng của Cự Tàn Tôn, rốt cuộc thì có thứ gì có thể làm hại anh chứ ? Lục Nghị nằm thoi thóp cùng đám thuộc hạ kế bên hắn, Nhất Gia và Nhị Gia rời đi sau khi thấy đám người của Lục Nghị đã không thể phản kháng nữa. Anh Lớn đến chậm hơn một chút, Lục Nghị và đám tàn dư của hắn lúc nãy đã tỉnh táo lại một chút, nhưng bên người của Nhất Gia để lại vẫn còn rất đông nên chúng đành tìm đường máu thoái lui, Lục Nghị gắng gượng đứng dậy cùng đám thuộc hạ, hắn giương súng bắn chết những kẻ cố chấp ngán đường hắn thoát, từ phía sau Khải Tư đã nhìn thấy cuộc đào thoát bất chấp này, cậu định giương súng bắn chết Lục Nghị thì bị Di Nhược ở đâu không biết xuất hiện lao vào kéo tay cậu về, xin Khải Tư đừng giết hắn ta, Lục Nghị trốn thoát cùng vài tên đồng bọn và sau đó hắn nhanh chóng di dời bằng xe Jeep đi về hướng biển ra thẳng cảng, Khải Tư hất tay Di Nhược ra và nói :
-Cô để hắn đi, Cự Thiếu biết thì phải làm sao ?
Nước mắt Di Nhược tuôn như mưa, cô lay lay đôi tay anh, giọng cô lạc hẳn đi vì khóc và bụi :
-Đừng giết anh tôi, anh ấy … Lục Nghị là người thân duy nhất của tôi còn sống … xin anh, Khải Tư …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...