[ Tất cả đều là dấu vết của động lòng.
]
*
Hai tuần sau đó Quan Lãng không xuất hiện trước mặt Khương Dao nữa.
Ngày hôm đó anh cự tuyệt đã đủ rõ ràng, Quan Lãng quyết định từ bỏ cũng là hợp tình hợp lý.
Chỉ là có đôi khi về nhà vào buổi tối, Khương Dao lại bất giác nhớ tới dáng vẻ hắn ủ rũ thấp giọng thỉnh cầu mình.
Trong hai tuần này Lục Tịnh Dịch bắt đầu chính thức qua lại với Khương Dao.
Nói là "qua lại", thực chất là hẹn riêng nhau cùng ăn cơm trưa, tan làm thỉnh thoảng sẽ cùng đi dạo ngoài công viên phụ cận mấy vòng, đến cuối tuần cùng đi nhà sách hoặc uống tách cà phê.
Khương Dao vào hiệu sách thường có thói quen lục tìm sách chuyên ngành về dệt may, Lục Tịnh Dịch thì xem sách báo về thiết kế, hai người vừa xem vừa nhỏ giọng giao lưu, bầu không khí rất nhẹ nhàng hòa hợp.
Khương Dao cũng có để ý một chút, trong những hiệu sách bản địa không có bày bán mấy quyển mà Quan Lãng đã đưa.
Những quyển sách đó vốn có số bản in ít, cũng đã đứt hàng trên trang thương mại điện tử từ lâu, không biết Quan Lãng làm cách nào mà sưu tập được.
"Thế nào? Ngày mai thứ bảy, chúng ta đi thành phố M chơi nhé?" Lục Tịnh Dịch thấy Khương Dao ngẩn người trong văn phòng liền thò đầu qua bắt chuyện.
"Thành phố M?"
"Ừ, lúc nãy tôi có nói với anh rồi mà, quýt ở thành phố M vừa vào mùa.
Chúng ta đi chơi farmstay hai ngày cuối tuần có thể thuận tiện đi hái quýt chín cây đấy." Lục Tịnh Dịch biết Khương Dao thích ăn quýt.
Lại là quýt... Khương Dao khép cuốn sách trong tay, lắc đầu nói: "Không được, gần đây đơn hàng nhiều lắm, cuối tuần này tôi còn phải xuống xưởng kiểm tra."
"Có cần tôi đi cùng không? Tuy không giúp ích gì, nhưng ít nhất tôi vẫn có thể làm chân tài xế." Lục Tịnh Dịch nửa đùa nửa thật.
"Chắc không cần đâu, tôi tính tuần sau phải cắm luôn dưới xưởng để theo dõi tiến độ sản xuất.
Chúng ta nhận nhiều đơn như vậy, vạn nhất có điều chỉnh gì, có tôi ở dưới đó sẽ dễ xử lý hơn."
"Vậy thứ bảy này tôi cho anh nghỉ, không được xuống xưởng nữa.
Anh phải phân bổ thời gian làm việc nghỉ ngơi hợp lý chứ, lát nữa đi xem phim với tôi nhé?"
Vừa từ chối Lục Tịnh Dịch hai lần, Khương Dao cũng ngại từ chối lần thứ ba nên đành đáp ứng đi xem phim cùng anh ta.
Bên cạnh phố mua sắm có hai trung tâm thương mại rất lớn, sau giờ làm việc ngày hôm đó, Lục Tịnh Dịch dẫn Khương Dao dạo quanh một trung tâm thương mại rồi dùng bữa trong một quán ăn khá nổi tiếng, trong lúc ăn uống thuận tiện đặt vé xem phim suất tối.
Không biết tại sao mà suốt dọc đường Khương Dao luôn cảm giác như có người đang theo dõi mình, nhưng mỗi khi quay đầu kiểm tra lại không tìm thấy gì cả.
Lục Tịnh Dịch toan cầm hóa đơn đi thanh toán thì bị Khương Dao ngăn lại: "Cậu đã mời nhiều lần rồi, cũng nên để tôi mời một bữa chứ."
Lục Tịnh Dịch buông tay, vẻ mặt rất tự nhiên: "Ừ, nghe anh."
Anh ta vừa nhìn Khương Dao thanh toán vừa ở bên cạnh nhàn nhã nói: "Tôi đúng là được hời to, mỗi ngày có người pha trà, thỉnh thoảng được ăn điểm tâm, giờ muốn mời mấy bữa cơm cũng không cho nữa.
Anh nói xem, đồng bạn tốt như thế đi đâu mà tìm bây giờ?"
Da mặt Khương Dao vốn mỏng dễ ngượng, anh không trả lời mà duỗi tay đẩy đẩy Lục Tịnh Dịch ra hiệu cho anh ta mau đi rạp chiếu phim.
Sau khi hai người vào rạp ngồi xuống, Lục Tịnh Dịch đặt bỏng ngô vào khe hở trên tay vịn rồi quay đầu tươi cười đưa nước ngọt cho Khương Dao.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào Khương Dao lại nhớ đến lần gần nhất mà mình đi xem phim ngoài rạp, chính là lần cuối tháng 9 năm ngoái.
Anh nhớ từng chi tiết rõ ràng của ngày hôm đó, tối hôm trước là lần đầu tiên anh và Quan Lãng làm tình, sáng sớm hôm sau hắn gọi chú Lương đến chuẩn bị bữa sáng, còn bao hết toàn bộ rạp phim, cho chuẩn bị sẵn nguyên một xe chất đầy đồ ăn và nước ngọt...
Lúc ấy anh và Quan Lãng cùng ngồi trên hàng ghế cho tình nhân cuối rạp, hắn liên tục quấn lấy anh, lại còn hiếm hoi biểu hiện ra vẻ săn sóc chu đáo.
Đèn trong phòng chiếu phụt tắt, vào lúc màn hình lớn bắt đầu chiếu trailer quảng cáo thì lối đi bên cạnh chợt có một bóng người vội vã chạy vào rồi di chuyển xuống hàng ghế phía sau.
Có vẻ như đối phương tìm nhầm chỗ ngồi nên phải luôn miệng xin lỗi, xê dịch hết nửa ngày mới ngồi được đúng chỗ.
Bộ phim bắt đầu phát, Khương Dao vẫn không động vào hộp bắp rang mà yên lặng mở chai nước ngọt trong tay uống mấy ngụm.
Ngày đó anh tràn ngập hy vọng với tình yêu và hôn nhân, chỉ cần Quan Lãng đối xử tốt một chút, anh đã cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Nếu trong thời gian kết hôn hắn cứ luôn quan tâm anh giống lúc đó, làm sao bọn họ lại đi đến bước phải ly hôn được?
Bộ phim trinh thám giật gân đã chiếu đến đoạn cao trào, Khương Dao vừa xem vừa suy nghĩ miên man, đột nhiên bên miệng anh xuất hiện một hạt bắp do người khác đưa đến.
Anh theo bản năng mở miệng đón lấy, hương caramel thơm ngọt lập tức lan tỏa khắp khoang miệng.
Chủ nhân bàn tay — Lục Tịnh Dịch xoa xoa đầu ngón tay một chút rồi di chuyển xuống nắm lấy bàn tay Khương Dao đang đặt trên đùi.
Thời điểm hai lòng bàn tay tiếp xúc, Khương Dao mới nhận ra mình vừa được Lục Tịnh Dịch đút đồ ăn cho.
Bọn họ...!nắm tay nhau.
Lần đó anh và Quan Lãng cũng nắm tay, giây phút xung quanh tắt hết đèn đóm, là anh chủ động vươn tay nắm tay Quan Lãng, hắn không từ chối mà còn cọ đầu ngón tay vào tay anh, thằng đến khi mười ngón đan chặt vào nhau...
Khương Dao nhẹ nhàng tránh một chút, Lục Tịnh Dịch lại tăng thêm chút sức lực, cuối cùng tay hai người vẫn bị nắm chặt.
Cảnh tượng tương tự như được tua lại thêm một lần, Khương Dao cảm thấy đầu óc choáng váng, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại đoạn thời gian bên nhau ngọt ngào ngắn ngủi của mình và Quan Lãng.
Anh không khỏi lắc lắc đầu để xua bớt suy nghĩ, tập trung xem phim.
Một lát sau, Lục Tịnh Dịch ghé sát vào anh để thảo luận tình tiết phim, Khương Dao nhẹ giọng trả lời vài câu, lúc anh hỏi lại một câu khác, Lục Tịnh Dịch lại đột nhiên không nói nữa.
Bấy giờ bộ phim đang bước vào đỉnh điểm cao trào, chân tướng dần dần hé lộ.
Khương Dao bị nội dung cốt truyện hấp dẫn nên không chú ý tới vẻ khác thường trên mặt Lục Tịnh Dịch.
Chờ cho đoạn phim chiếu hết, Khương Dao mới nhẹ thở phào, quay đầu nói với đối phương: "Cậu xem, tôi mới bảo anh trai nữ chính có vấn đề..."
Còn chưa nói xong, màn hình đột nhiên phụt tắt mấy giây, Khương Dao cảm giác có một hơi thở đang tiến về phía mình, cách anh rất gần.
Anh lập tức trở nên hoảng hốt, trong nháy mắt không thể phân biệt nổi mình đang ở đâu, thậm chí còn cho rằng người chuẩn bị hôn là Quan Lãng.
Ở thời khắc môi hai người sắp chạm nhau, Khương Dao đột ngột nghiêng nghiêng đầu để nụ hôn của Lục Tịnh Dịch dừng lại trên khóe miệng.
Là xúc cảm rất mềm mại.
Lục Tịnh Dịch hơi nín thở, sau đó chuyển sang hôn lên má Khương Dao.
"Này, đứng lên làm gì thế? Bọn tôi không thấy màn hình!"
Có người lên tiếng trách móc ở hàng ghế sau, Khương Dao thuận thế quay đầu nhìn tránh né Lục Tịnh Dịch, chỉ thấy có một bóng người cao cao không biết vì sao mà đứng bật dậy, sau đó lập tức ngồi xuống.
Khương Dao không chú ý nữa, anh quay đầu về, rút tay khỏi tay Lục Tịnh Dịch mở nắp chai nước ngọt uống liền mấy ngụm lớn.
Ký ức lại trở về cuối tháng 9 năm ngoái, ngày đó Quan Lãng cứ quấn lấy anh đòi hôn môi như thể cả đời chưa được hôn bao giờ, không ai nhớ rõ trên màn hình đang chiếu cái gì, suốt cả buổi bọn họ chỉ tiêu phí để hôn nhau.
Lúc bước ra khỏi rạp chiếu, môi cả hai đều sưng đỏ.
Tất cả đều là dấu vết của động lòng, Khương Dao bực bội nhắm mắt.
Người ngồi bên rõ ràng là Lục Tịnh Dịch, anh lại luôn nhớ tới Quan Lãng, chuyện này quá bất bình thường.
Bộ phim kết thúc, Khương Dao quay về tiệm lấy máy tính, Lục Tịnh Dịch lấy chìa khóa xe, hai người ăn ý không nhắc đến những hành động diễn ra trong căn phòng tối đó nữa.
Chỉ đến khi Lục Tịnh Dịch đưa Khương Dao về nhà, anh ta mới dè dặt hỏi có thể lên nhà anh ngồi uống cốc nước không.
Khương Dao chần chừ mấy giây rồi bảo nhà cửa bề bộn, vẫn nên để hôm khác thì hơn.
Lục Tịnh Dịch đành phải thôi, ngồi trong xe nhìn Khương Dao lên lầu mới nổ máy rời đi.
Khương Dao tắm rửa xong, đang ngồi trong phòng khách lau tóc thì nghe thấy tiếng người gõ cửa.
Anh đứng dậy mở cửa thấy Quan Lãng đứng ngẩn ngơ bên ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Quan Lãng? Trễ thế này..."
Khương Dao còn chưa nói xong đã bị Quan Lãng dùng sức ôm chặt, sức lực lớn đến nỗi làm anh lùi về sau mấy bước.
Quan Lãng cong chân đóng cửa lại, hắn vùi vào vai Khương Dao hít ngửi thật sâu, đè nén cảm xúc kịch liệt trong lòng mà lẩm bẩm: "Hai người...!Hai người hôn nhau..."
Khương Dao sửng sốt, trong lòng hơi tức giận: "Cậu theo dõi tôi?"
"Bước tiếp theo..." Quan Lãng ngẩng đầu, vươn tay sờ lên mặt Khương Dao, ngữ khí như vụn vỡ, "Bước tiếp theo là lên giường đúng không?"
"Cậu đang nói cái gì......"
"Khương Dao, em đã rất nỗ lực, thật đấy."
"Em nỗ lực không liên lạc với anh, không đi tìm anh, không nhớ đến tất cả mọi chuyện có liên quan đến anh."
"Nhưng mà em không làm được, nơi này." Quan Lãng cầm tay Khương Dao đặt lên vị trí trái tim mình, ánh mắt tràn đầy khổ sở, "Nơi này rất khó chịu, hình như em bị bệnh rồi."
"Nhìn thấy anh hôn anh ta, chỗ này như muốn nổ tung."
"Anh...!Anh thật sự thích anh ta rồi sao?"
Ngữ khí cẩn thận của Quan Lãng khiến Khương Dao phải tự hỏi chính mình, anh thật sự thích Lục Tịnh Dịch sao?
Phần dao động này bị Quan Lãng nhạy bén bắt được, hắn lập tức nói: "Nếu là nhu cầu sinh lý thì anh có thể tìm em, gọi lúc nào cũng đến được.
Em...!sạch sẽ lắm..."
"Không cần!" Khương Dao gần như thẹn quá thành giận.
Quan Lãng vội vàng chứng tỏ bản thân: "Em...!kỹ thuật rất tốt, anh thử xem có được không?"
Lại là ngữ khí vừa dò hỏi vừa tỉnh cầu giống hệt như đêm đầu tiên bọn họ làm tình.
Lúc ấy Khương Dao không đành lòng cự tuyệt nên mới đồng ý dung túng, để rồi sau đó Quan Lãng từ từ leo lên đầu lên cổ mình.
Chỉ nháy mắt sau Quan Lãng chợt buông Khương Dao, quỳ gối xuống sàn nâng mông anh lên, vươn lưỡi cách lớp quần ngủ liếm lên dương v*t còn mềm rũ của anh.
Lớp vải mỏng lập tức thấm ướt.
———————
Lời tác giả:
Kỷ niệm hôn nhau ở rạp chiếu phim ở chương 31 nha.
Lặp lại lần nữa, bộ này HE không đổi công, nhưng hôm nay chưa đoàn tụ đâu nhé, không nhanh như vậy được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...