Một khoảng thời gian chìm trong im lặng thật dài thật dài.
Lộ Bình nhìn theo bóng lưng người bạn ngoại quốc đã đi xa, sững sờ mở miệng: “Tao tưởng trình độ tiếng Anh của tao đã qua cấp bốn rồi, tại sao lại nghe không hiểu lời anh ta nói vậy?”
Vương Quyền cũng ngẩn ngơ mở miệng theo: “Đúng thế, tao nghe cũng không hiểu”.
Lộ Bình nói: “Beauty’s boyfriend ý là bạn trai của Cố Cố đúng không?”
Vương Quyền đáp: “Beauty’s boyfriend đúng là chỉ bạn trai của Cố Cố đó”.
“Cho nên…”
Hai người cứng đờ đồng loạt chuyển tầm mắt sang phía Cố Ký Thanh.
Cố Ký Thanh bình tĩnh thản nhiên đáp lại: “Đêm qua người vừa rồi muốn mời tôi, Chu Từ Bạch vì muốn giải vây giúp nên đã nhận là bạn trai tôi”.
Nghe rất hợp tình hợp lý, nét mặt cũng chân thành.
“Vậy còn dấu răng trên cổ hai người?”
Hai kẻ kia lại đồng loạt nhìn sang phía Chu Từ Bạch.
Lúc này Chu Từ Bạch đã bình tĩnh lại, sau khi nghe thấy Cố Ký Thanh giải thích xong, phản ứng đầu tiên của cậu là: anh không muốn mối quan hệ của hai người họ bị hiểu nhầm thành yêu đương, đương nhiên cậu cũng không thể nói hai người họ là bạn tình, nói ra rồi sẽ ảnh hưởng không tốt tới Cố Ký Thanh.
Thế là cậu chẳng nghĩ ngợi sâu, bật thốt: “Nào ngờ tên người Anh kia không tin, nhất định bắt chúng tôi chứng minh, hai người đàn ông trưởng thành như chúng tôi không thể hôn tới hôn lui được nên mỗi người cắn đối phương một cái, ừ, chuyện là thế đó”.
Chu Từ Bạch trưng cái gương mặt vô cùng đẹp trai kiêu ngạo của mình, hai tai đỏ bừng, dùng tốc độ thật nhanh ném ra đoạn giải thích này, cả khu nhà nghỉ lập tức chìm vào câm lặng thêm lần nữa.
Hạ Kiều và Thẩm Chiếu định yểm trợ nhưng đột nhiên không biết mở miệng làm sao: “…”
Cố Ký Thanh xác nhận Chu Từ Bạch không biết nói dối: “…”
Lộ Bình và Vương Quyền nhận được đáp án bất ngờ ngây người đứng im tại chỗ: “…”
Một khoảng thời gian im lặng dài dằng dặc.
Cuối cùng trong phòng khách của nhà nghỉ bùng lên một tiếng thét gào giận dữ: “Chu Từ Bạch! Mày tưởng tao là thằng ngu hả?!”
Dù sao nói không giống thì cũng không phải.
Chu Từ Bạch áy náy xin lỗi Lộ Bình.
Nhưng cậu tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào ảnh hưởng đến kế hoạch nấu mèo trong nước ấm của cậu, chỉ có thể chống lại muôn vàn tầm mắt phức tạp của những người đang đứng trong phòng, dùng dáng vẻ bình tĩnh cực kỳ dễ khiến người ta tin phục mình, nói: “Tao lừa mày làm gì? Không tin mày cứ đi hỏi anh chàng người Anh kia đi”.
Không phải.
Đây là vấn đề tin hay không tin sao?
Mày không cảm thấy lời giải thích của mày không hợp với thói thường hả?!
Lộ Bình nghĩ mình quả thực đã bị xem thành con lừa đần độn, nhưng còn chưa kịp ầm ĩ, Hạ Kiều đứng bên đã vỗ trán “Ôi chao” một tiếng.
Lộ Bình quay sang.
Hạ Kiều bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Tôi nhớ rồi! Hôm qua lúc tôi trở về đúng là có trông thấy anh chàng người Anh kia bị Chúc Chúc đè xuống mặt đất, Chu Từ Bạch đang bảo vệ Cố Cố, mà lúc đó trên cổ Cố Cố đã có dấu răng rồi, không tin ông hỏi cô chủ nhà nghỉ xem”.
Mỗi lời mỗi chữ của Hạ Kiều đều là sự thật, cho nên không tìm ra được một chút dấu vết nào của lời nói dối.
Lộ Bình: “???”
Sao còn có cả nhân chứng thế này?!
Cậu ta khó tin giương mắt hướng sang chỗ Cố Ký Thanh.
Cố Ký Thanh đang ngồi xổm dưới đất, ôm Chúc Chúc, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt vô tội đón nhận ánh mắt cậu ta, con ngươi đen nhánh dưới ánh sáng ấm áp trong nhà nghỉ vừa trong veo vừa dịu dàng, không nói một lời nào nhưng lại thẳng thắn chân thành vô tội.
Tựa như nếu Lộ Bình tiếp tục nói ra một câu bẩn thỉu nào thì nghĩa là cậu ta đang tự tạo tội ác làm vấy bẩn mỹ nhân thuần khiết kia.
Lộ Bình: “...”
Chẳng lẽ cậu ta đã suy nghĩ nhiều thật sao?
Nhưng cậu ta vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó rất sai trái.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lời nói của Cố Ký Thanh và Hạ Kiều không giống như đang nói dối, cho nên cậu ta không thể chỉ ra chỗ sai trái là ở đâu.
Cậu ta chỉ có thể quay đầu nhìn Vương Quyền định tìm đáp án, mà Vương Quyền cũng bày tỏ mình ngớ ngẩn y như cậu ta vậy.
“Không phải, mọi người thật sự cảm thấy…”
“Không phải cái gì mà không phải! Lẽ nào mấy người bọn tôi có thể bắt tay gạt ông sao?” Không đợi Lộ Bình nói xong, Hạ Kiều đã chống eo, lời lẽ thẳng thắn hùng hồn nói: “Không phải ông muốn Cố Cố nhà chúng tôi cùng Chu Từ Bạch đi Anaya để hàn gắn mối quan hệ đó sao? Hiện giờ vất vả lắm quan hệ hai người họ mới khá hơn ông lại không vui lòng, ông muốn họ tiếp tục chiến tranh lạnh hả?!”
Cậu ta muốn Cố Ký Thanh và Chu Từ Bạch tiếp tục chiến tranh lạnh khi nào cơ?!
Lộ Bình đột nhiên bị chỉ trích ngược lại có nỗi khổ mà không thể bày tỏ thành câu.
Một giây sau, cậu ta bị Hạ Kiều túm lấy: “Đi, không phải ông muốn ăn món ngon hả? Vào nhà bếp nào, muốn ăn gì thì tự làm món đó, thích ăn bao nhiêu thì ăn, không ai làm ông đói chết được”.
Nói xong, một đám người hỗn loạn chen lấn nhau đi vào bếp.
Lộ Bình và Vương Quyền bị Hạ Kiều nhét mỗi bên một củ cà rốt chặn miệng, nhưng vẫn không nín được, rút cà rốt ra, nhìn Cố Ký Thanh hỏi: “Cố Cố, ông không yêu đương với Chu Từ Bạch phải không?”
Nếu như hai người họ hỏi mối quan hệ hiện tại của Cố Ký Thanh và Chu Từ Bạch là gì, có lẽ Cố Ký Thanh khó mà trả lời được.
Nhưng đã hỏi là có phải đang yêu đương hay không, Cố Ký Thanh cảm thấy mình vẫn nên bảo vệ thanh danh thẳng nam ngây thơ cho người khác, thế là anh vô cùng bình tĩnh rửa sạch quả cà chua nhỏ, nhẹ giọng trả lời: “Ừ, không có”.
Dịu dàng thản nhiên tuyệt đối không giống đang nói dối.
Lộ Bình và Vương Quyền cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng thêm lần nữa.
“…”
Có lẽ nào là hiểu lầm thật không?
Hai người họ không cam lòng cúi đầu rửa cà rốt, nhưng trong lòng cứ có suy nghĩ không đúng lắm mơ hồ trôi nổi ngang qua.
Hai người cau mày, bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình phải chăng có chỗ nào đó không thông minh thật.
Mà Chu Từ Bạch chẳng thèm quan tâm hai người họ cảm thấy đúng sai thế nào, cậu chỉ quan tâm đến tâm trạng Cố Ký Thanh.
Cố Ký Thanh từng nói anh không thích mối quan hệ yêu đương phiền toái.
Cho nên cậu sợ nếu nhóm Lộ Bình hỏi han quá kĩ càng sẽ mang đến gánh nặng cho anh, anh không vui thì sẽ không muốn duy trì quan hệ với cậu nữa, kế hoạch nấu mèo trong nước ấm của cậu cứ vậy nửa đường thiệt mạng.
Cũng may Cố Ký Thanh chỉ thảnh thơi đứng bên cậu rửa cà chua, nét mặt bình tĩnh tự nhiên, không hề có dấu hiệu bực tức, Chu Từ Bạch thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm qua anh nghỉ ngơi chưa tốt, hay là về phòng ngủ một giấc đi”.
Chu Từ Bạch vừa xử lý xương sườn vừa hạ giọng nhỏ đến mức chỉ hai người họ có thể nghe thấy được.
Cố Ký Thanh không ngẩng đầu: “Cậu không sợ nhóm Lộ Bình phát hiện ra chuyện gì sao?”
Chu Từ Bạch nghe anh nói thế thì ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy Lộ Bình và Vương Quyền đứng bên kia phòng bếp đang híp mắt ngó sang bên này, mặt mũi viết to mấy chữ: “Lộ Lộ is watching you”.
“…” Chu Từ Bạch lại cúi đầu, “Vậy anh rửa cà chua đi, những việc khác để tôi làm”.
“Được”.
Với phương pháp rửa quả chậm rãi của Cố Ký Thanh, một rổ cà chua có thể rửa trong nửa tiếng.
Chu Từ Bạch bên cạnh anh thì nhanh nhẹn hơn nhiều, xắn tay áo, đốt bếp cả hai bên, chặt chém đồ ăn cạch cạch cạch cạch, không thèm dùng mấy cái thìa muôi không cần thiết, biểu diễn sức mạnh thắt lưng và lực cánh tay đàn ông của chính mình, nét mặt còn luôn duy trì biểu cảm điềm tĩnh lạnh nhạt.
Lấp la lấp lánh.
Hạ Kiều đứng bên nhìn trông, quay sang hỏi Thẩm Chiếu: “Bình thường ở trong đội bóng rổ cậu ta cũng giống con công đực thế kia hả?”
Thẩm Chiếu xắn tay áo làm cơm chiên cho Hạ Kiều đáp: “Không, công đực chỉ mở đuôi khi muốn quyến rũ bạn tình của mình thôi”.
“À”.
Hạ Kiều nhớ lại màn thông minh nhanh trí cứu trận lúc nãy của chính mình, ghét bỏ hừ hai tiếng: “Với cái dáng vẻ con đực khoe mẽ cầu hôn của cậu ta thì cần gì em giúp đỡ cơ chứ, em cá cậu ta sẽ bại lộ trong vòng một tháng”.
Thẩm Chiếu bình tĩnh đảo thìa: “Anh cá mười ngày”.
Nhưng Chu Từ Bạch hoàn toàn không hề hay biết mình đã bị định nghĩa thành ‘sinh vật giống đực quyến rũ bạn tình’, vẫn đang một lòng suy ngẫm mình không thể bại lộ trước khi Cố Ký Thanh chân chính thích cậu, để anh không phải chịu bất cứ lời qua tiếng lại của kẻ nào.
Thế là lúc ăn cơm, cậu tạm nín nhịn vì chuyện lớn, ngồi lệch khỏi vị trí đối diện Cố Ký Thanh.
Cố Ký Thanh thì chẳng nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ cảm thấy mình hơi đói, mà món sườn xào chua ngọt và thịt xào dứa của Chu Từ Bạch thực sự là món sườn xào chua ngọt và thịt xào dứa ngon nhất anh từng ăn, cho nên anh cứ thế vùi đầu ăn nhiều hơn mọi khi.
Sau đó, ớt xanh anh lén lút nhặt ra vất sang bên lại bị gắp trở về.
“Đừng chỉ ăn thịt, ăn chút rau quả bổ sung vitamin đi”.
Ăn hết ớt xanh, một miếng cà rốt lại bị gắp lại.
“Tốt cho mắt”.
Cà rốt ăn xong, lại thêm một muôi canh trứng gà.
“Bổ sung protein.”
Canh trứng xong rồi lại thêm một đũa nấm hương tới.
“Tăng cường sức đề kháng”.
Hạ Kiều ngồi đối diện Cố Ký Thanh nhìn bàn tay không ngừng múa trước mắt mình, không nhịn được nữa đập đũa xuống: “Hay là ông đổi chỗ với tôi luôn đi”.
“…”
Cảm nhận được ánh mắt bắt gian của Lộ Bình và Vương Quyền lia tới, Chu Từ Bạch dừng tay, sau đó nhỏ giọng nói “Đừng kén ăn” rồi vùi đầu xuống nhanh chóng và cơm trong bát của mình.
Cố Ký Thanh nhìn nỗi tủi thân điểm lên khóe mắt đuôi mày của cậu, cúi đầu nở nụ cười.
Anh nhớ có một khoảng thời gian mình bị bệnh về đường hô hấp, Doãn Lan nhất quyết không cho Chúc Chúc ngủ với mình, biểu cảm của Chúc Chúc cũng y như Chu Từ Bạch lúc này.
Có lẽ dính người trong vô thức là bệnh chung của đám cún lớn nhỉ.
Mà những lúc không dính được người, mấy con cún lớn sẽ vô cùng tủi thân.
Ví dụ như cơm nước xong xuôi, tất cả mọi người cùng nhau ra ngoài tham quan chụp ảnh tiện thể đi dạo khắp Anaya theo kế hoạch.
Mùa đông ở Anaya không đông đúc như mùa hè, còn có thêm một sự vắng lặng nhưng dịu dàng lãng mạn, vô cùng thích hợp cho các cặp tình nhân dắt theo một con cún xinh đẹp thảnh thơi đi dạo bên bờ.
Chu Từ Bạch tóm chặt dây xích của Chúc Chúc không màng sự đời ngây ngô vui vẻ, đi ở phía sau Cố Ký Thanh cùng Hạ Kiều, dạo cả một quãng đường, bàn tay người ta cũng không nắm được mà một tấm ảnh chụp chung cũng chẳng thấy bóng.
Cậu muốn phụng phịu oán than với Cố Ký Thanh nhưng không tìm được lý do.
Hiện giờ cậu mới chỉ là bạn tình của anh, làm gì có bạn tình nào lại dắt tay nhau đi dạo ngắm cảnh chụp ảnh cơ chứ?
Chu Từ Bạch càng nghĩ càng sầu, càng nghĩ càng tủi.
Thế là tối đó ăn cơm xong dẫn Chúc Chúc về khu gửi thú cưng, toàn bộ nỗi niềm không vui của cậu bày hết lên mặt.
Cố Ký Thanh phát hiện ra chuyện sai sai, đi theo định hỏi Chu Từ Bạch sao thế, sau lưng lại vang lên tiếng gọi: “Cố Cố, chút nữa cùng xem phim kinh dị nhé?”
Cố Ký Thanh nhớ lại hồi Giáng Sinh lúc mình xem phim kinh dị dường như đã dọa Chu Từ Bạch sợ hãi, đang chuẩn bị từ chối.
Nhưng hai mắt Chu Từ Bạch trước mặt lại sáng lên, nhanh chóng đáp: “Xem!”
Cố Ký Thanh: “?”
Thấy Cố Ký Thanh khó hiểu, Chu Từ Bạch mất tự nhiên tránh khỏi tầm mắt của anh: “À, cái đó, tôi nhớ hình như anh từng bảo anh thích xem phim kinh dị, cho nên tôi cũng muốn xem cùng anh”.
Hóa ra là vậy.
Chu Từ Bạch vẫn nhớ sở thích anh từng nói sao.
Cố Ký Thanh nhìn vào mắt cậu, nhẹ giọng bảo: “Chu Từ Bạch, cậu thật tốt”.
Mà Chu Từ Bạch chỉ đang nghĩ xem phim kinh dị chắc chắn phải tắt đèn, chột dạ rũ mi: “Ừ, tôi cũng thấy vậy”.
·
Lộ Bình và Vương Quyền rốt cuộc chỉ là hai cậu nam sinh không có đầu óc, chơi nửa buổi chiều thêm nửa buổi tối là chuyện hồi trưa đã bay mất chẳng còn đâu.
Vừa lúc đêm nay không có gì làm, cả nhà nghỉ chỉ có mấy người bọn họ cùng anh chàng người Anh ngày nào cũng vội vàng đi tìm cuộc gặp gỡ ngọt ngào.
Thế là sau khi hỏi ý kiến cô chủ nhà nghỉ, cả đám người được phép sử dụng phòng chiếu phim.
Lộ Bình phụ trách đóng cửa, Vương Quyền phụ trách mở phim, Hạ Kiều chọn một bộ phim ma Thái Lan đã phát hành nhiều năm trước, nhanh chóng tắt đèn, cọ vào tấm chăn bên người Thẩm Chiếu.
Trong phòng chiếu vừa lúc có ba cái chăn.
Hạ Kiều Thẩm Chiếu chiếm một chiếc, mà tắt đèn đi một cái, quanh phòng tối đen u ám, nhạc dạo phim ma vừa phát ra, hai tên hèn nhát Lộ Bình Vương Quyền đã nhanh chóng chui vào cái chăn gần hai người họ nhất, ôm nhau run lẩy bẩy.
Chu Từ Bạch danh chính ngôn thuận ôm chiếc chăn còn thừa lại cuối cùng, khoác lên vai Cố Ký Thanh.
Hai người họ ngồi cạnh nhau ở góc trong cùng chiếc Tatami, vừa đụng chạm vào nhau một cái, trái tim Chu Từ Bạch cứ vậy bắt đầu tăng tốc độ.
(*) Tatami: một loại chiếu truyền thống của người Nhật có thế gấp xếp lại, dùng để trải sàn nhà.
Mà Cố Ký Thanh dường như đã hoàn toàn quen thuộc với nhiệt độ cùng mùi hương và động chạm từ cơ thể Chu Từ Bạch, tự nhiên ngồi sát bên cậu, thuận tay kéo chăn che phủ hai người họ càng kín kẽ hơn một chút.
Chu Từ Bạch căng thẳng, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Cậu nhớ trước kia chị dâu đã từng nói với cậu, lần đầu anh cậu hẹn chị ra ngoài là đi xem phim kinh dị, cảnh tượng đáng sợ mới hiện lên chị dâu đã bổ nhào vào lòng anh, anh cậu thuận theo ôm chặt chị, hai người mặt đối mặt, củi khô bốc lửa, nụ hôn đầu cứ thế sinh ra.
Chuyện này được xem là hiệu ứng cầu treo trong tình cảm.
(*) Nghĩa đen: Khi hai người cùng nhau đi qua chiếc cầu treo, cầu treo tròng trành lắc lư khiến cả hai cùng sinh ra nỗi sợ hãi tim đập bình bịch.
Nghĩa bóng tức là hai người từng đồng cam cộng khổ với nhau dễ nảy sinh ra tình cảm thân thiết.
Chu Từ Bạch nghĩ vậy, lặng lẽ vươn tay về phía Cố Ký Thanh, chỉ đợi anh sợ hãi thì cậu sẽ vững vàng nắm tay anh lại, cho anh cảm giác an toàn.
Nào ngờ Cố Ký Thanh lập tức quay đầu sang, nhỏ nhẹ hỏi: “Cậu sợ sao?”
Ngón tay Chu Từ Bạch mới chạm phải mu bàn tay Cố Ký Thanh: “Không phải…”
Còn chưa đợi cậu tìm được lý do cho hành vi trộm nắm tay người ta này, dàn loa cạnh màn chiếu bùng lên tiếng vang thật lớn.
Chu Từ Bạch nhìn sang, một gương mặt máu thịt lẫn lộn tròng mắt chỉ toàn lòng đen đập thẳng vào mắt cậu.
Chu Từ Bạch lập tức bị dọa đến hơi thở tắc nghẽn trong ngực, cứng đờ tại chỗ.
Đến tận khi Cố Ký Thanh bật cười khe khẽ, cậu mới phát hiện ra mình đã tóm chặt tay anh từ lúc nào, vội vàng buông ra, đỏ mặt kích động giải thích: “Không, không phải, tôi không sợ, tôi theo chủ nghĩa vô thần…”
Nhưng mà chưa đợi cậu giải thích xong, bàn tay đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng của cậu liền bị một bàn tay mềm mại hơi lạnh khác nắm ngược lại, dưới vùng khuất bị tấm chăn che phủ, tại một nơi không ai nhìn thấy, vừa dịu dàng lại khiến người ta an lòng.
Chu Từ Bạch sững người.
Cố Ký Thanh nhìn vào màn hình, nói với cậu: “Tôi sợ, cho nên để tôi cầm tay cậu một lát nhé”.
Giọng nói của anh mờ nhạt giữa một vùng tiếng thét gào của đám người xung quanh, nghe không rõ ràng cho lắm, nhưng lại vững vàng tràn vào trong tai Chu Từ Bạch.
Chu Từ Bạch nhìn sườn mặt hoàn mỹ vẫn dịu dàng y nguyên mọi khi dưới ánh sáng của bộ phim kinh dị đang chiếu, cảm thấy hơi thở mình nghẹn mất rồi, trái tim cũng sắp lên tới cổ họng mất thôi.
Hóa ra hiệu ứng cầu treo là có thật.
Chỉ có điều không phải cậu giữ được Cố Ký Thanh mà là Cố Ký Thanh tóm được cậu.
Hành động nắm tay vụng trộm dưới tầm mắt của tất cả mọi người như thế này lại sinh ra một nỗi ngọt ngào bí ẩn và kích thích chưa từng có trong lòng Chu Từ Bạch, trái tim của cậu gần như đã quá tải.
Cũng may Hạ Kiều và Lộ Bình bị dọa đến mức mất lý trí, kêu la òm tỏi tìm đường đến bên Cố Ký Thanh trông có vẻ bình tĩnh nhất xin sự an ủi, khiến cho Chu Từ Bạch mang theo trái tim sắp từ giã cõi đời có dịp buông tay Cố Ký Thanh ra.
Cậu ném lại một câu: “Đêm qua ngủ không ngon, hơi buồn ngủ, tôi về phòng ngủ trước” rồi hoảng hốt trốn về phòng ngủ của mình.
Cố Ký Thanh nhìn theo bóng lưng bỏ chạy trối chết, nghĩ kĩ một hồi, cuối cùng hai mươi phút sau, anh sử dụng lý do tương tự rời khỏi phòng chiếu.
Khoảng cách thời gian đủ lâu, không một ai suy tư đến chuyện khác.
Cố Ký Thanh quay về phòng ngủ, lấy điện thoại di động nhắn tin cho [A – Chu Từ Bạch đáng yêu].
[Cyan: Hôm nay cậu không vui đúng không?]
Chu Từ Bạch vừa tắm rửa xong đi ra, nhận được tin nhắn của Cố Ký Thanh, cậu vội vàng lau tóc, nhanh chóng trả lời: [Không có].
Cố Ký Thanh lại nhắn tiếp: [Vậy cậu sợ hả?]
Đàn ông con trai sao có thể sợ?!
Nếu cậu thừa nhận mình sợ ma, về sau sao có thể ngẩng đầu trước mặt Cố Ký Thanh được nữa?!
Sao cậu có thể cho anh cảm giác an toàn được đây?!
Chu Từ Bạch không hề nghĩ ngợi, lạch cạch gõ hai trăm ký tự giải thích, muốn bảo vệ tôn nghiêm và kiêu ngạo của chàng 1 khỏe mạnh cao đến một mét chín.
Nào ngờ trước khi gửi đi, Cố Ký Thanh lại gửi tới thêm một tin nhắn: [Nếu cậu sợ có thể sang ngủ với tôi].
“…”
Ba giây sau, Cố Ký Thanh nhận được một chữ: [Sợ].
Sau đó cửa phòng anh vang lên tiếng gõ.
Chu Từ Bạch cầm theo cái khăn lau tóc đứng bên cửa, hai tai đỏ lên, mất tự nhiên nói: “À, năng lực tưởng tượng của tôi từ nhỏ đã khá mạnh, sau khi xem phim kinh dị sẽ tự liên tưởng lung tung, càng lúc càng nghĩ đến chuyện kinh khủng hơn, càng kinh khủng hơn lại càng nghĩ nhiều nữa, cho nên…”
“Cho nên đêm nay tôi ngủ cùng anh nhé”.
Chu Từ Bạch mặt dày mày dạn nói xong câu này, tự giác tiến vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Mặc dù mất mặt thật đấy, nhưng dù sao còn hơn không được ở cạnh Cố Ký Thanh.
Phòng của đám người kia ở tầng hai hết cả, chỉ có phòng cậu và Cố Ký Thanh ở tầng ba, những người khác muốn đi qua cũng qua không được, cậu không thể bị quấy rầy, cũng không thể bị phát hiện.
Nhưng rõ ràng đã quang minh chính đại ký thỏa thuận bạn tình rồi, sao đột nhiên cứ như là yêu đương vụng trộm?
Chu Từ Bạch mím môi.
Cố Ký Thanh nhìn ra nét mặt không vui của cậu, khẽ hỏi: “Hôm nay cậu không vui, đúng không?”
Chu Từ Bạch quyết định nhân lúc Cố Ký Thanh mềm lòng phải nũng nịu ngay lập tức: “Ừ, hơi hơi, bởi vì nhóm Lộ Bình ấy…”
“Cố Cố! Bọn tôi gọi đồ nướng rồi! Muốn vào ban công lớn chỗ phòng ông mở tiệc, có được không?” Lời còn chưa dứt, giọng nói của nhóm Lộ Bình đã vang vang bên ngoài dãy phòng của bọn họ.
Chu Từ Bạch: “...”
Đệt!
Chỉ có cậu và Cố Ký Thanh ở trên tầng ba, phòng riêng có ban công, nhưng tiền phòng là do mọi người thống nhất chia đều, yêu cầu của nhóm Lộ Bình hợp tình hợp lý.
Nhưng nếu hiện giờ họ mở cửa ra, trông thấy cậu ở trong phòng Cố Ký Thanh thì xong đời rồi.
Thế nhưng cậu nào có thể trốn đi, trốn đi rồi thì rõ là yêu đương vụng trộm chứ còn gì?!
Mà cậu còn chưa kịp nghĩ ra cách, Cố Ký Thanh đã hiểu ý nghĩ của cậu, đẩy cậu vào trong phòng tắm: “Không sao, vào trong đi, chờ tôi gọi cậu”.
Nói xong anh đi ra mở cửa phòng.
Nhóm Lộ Bình quả nhiên đang mỗi người một túi vô cùng phấn khởi đi tới: “Cố Cố, bọn tôi gõ cửa phòng Chu Từ Bạch mà không thấy nó ra mở, chắc là ngủ mất rồi, phần của nó để riêng cho ông, toàn là mấy món đợt liên hoan ông thích ăn nhất đấy, ăn tới no thì thôi”.
Hạ Kiều quét đôi mắt sắc kiểm tra toàn bộ gian phòng, không tìm ra dấu hiệu lạ, vui vẻ kéo Thẩm Chiếu tới ban công.
Để lại một mình Vương Quyền nhặt lên chiếc khăn lau tóc Chu Từ Bạch vô ý để lại, hỏi: “Ủa, sao cái này lại ở bên cửa ra vào?”
Cố Ký Thanh mặt không đổi sắc nhận khăn: “Tôi đang định đi tắm, mọi người cứ ăn trước đi, tôi tắm xong sẽ ra ngay”.
“Ồ, được, vậy ông tắm trước đi, bọn tôi để phần lại cho ông”.
Phòng của Cố Ký Thanh rất rộng, ban công ở một đầu, phòng tắm ở một đầu, cách nhau mấy chục mét vuông cùng một cái cửa sổ sát đất, chỉ cần trước khi Cố Ký Thanh tắm xong, nhóm bọn họ không chạy vào phòng thì không ảnh hưởng gì tới nhau.
Thế là nhóm Vương Quyền biết ý, sau khi ra ban công thì đóng cửa sổ sát đất lại.
Cố Ký Thanh đẩy cửa phòng tắm, nhìn nam sinh cao lớn tủi thân ngồi trên nắp bồn cầu, hỏi: “Có muốn về phòng trước không? Đợi bọn họ đi thì lại tới?”
Cũng chỉ có thể như vậy.
Chu Từ Bạch rầu rĩ không vui đứng dậy, sờ lên túi áo mới phát hiện mình đã quên thẻ phòng.
Cậu nhắn tin cho cô chủ hỏi thăm thì cô báo lại đã ra ngoài mua đồ, hai mươi phút sau mới trở lại.
Vậy nên…
Chu Từ Bạch ngẩng đầu.
“Không sao, cậu cứ chờ ở đây một lát, chơi hai ván game là vừa kịp”.
Cố Ký Thanh nói xong lại quay về khóa cửa phòng tắm, hỏi: “Tôi muốn đi tắm, cậu có để ý không?”
Tắm?!
Mình còn ở đây mà Cố Ký Thanh dám tắm sao?!
Anh không để ý, không ngại nhưng không phải quá kích thích rồi à?!
Mà không đợi Chu Từ Bạch nói ra miệng, Cố Ký Thanh đã cởi áo khoác, cầm đồ dùng, bình tĩnh đi vào chỗ bồn tắm, xoay người kéo rèm, ngăn cản tầm mắt Chu Từ Bạch bên ngoài.
Chu Từ Bạch: “?”
Cố Ký Thanh đứng sau rèm vừa cởi áo vừa nhỏ giọng giải thích: “Tôi sợ lát nữa có người trong nhóm họ dùng nhà vệ sinh, tốt nhất là cứ tắm thật, chứ lỡ đâu chút nữa có người nhìn ra”.
“… Ồ”.
Chu Từ Bạch ý thức được mình nghĩ nhiều, nhanh chóng lấy lại tinh thần, tự mắng mình một câu bẩn thỉu, sau đó đỏ tai thu tầm mắt lại, co người ngồi xuống nắp bồn cầu.
Cố Ký Thanh cởi đồ xong, vươn tay ra khỏi khe hở tấm rèm, bỏ quần áo lên kệ trước mặt Chu Từ Bạch.
Chu Từ Bạch cứ thế trơ mắt ngắm nhìn những món đồ sát da sát thịt hôm qua bị mình lôi kéo treo ngay trước mặt, chống đầu, nghe tiếng nước róc rách ở nơi chỉ cách mình có một bức rèm, lần đầu hiểu ra cảm giác ngồi trên bàn chông, lưng đeo gai nhọn, cổ họng nghẹn ứ.
Cậu nghĩ hành hình cũng không khác chuyện này là bao.
Ánh đèn chiếu lên tấm rèm màu sáng hiện ra một cái bóng.
Sườn mặt hoàn hảo, cần cổ cao thẳng, xương hồ điệp như muốn vỗ cánh bay lên, eo nhỏ, chân dài, không một nơi nào không tràn ngập sự xinh đẹp.
Nhất là lúc cúi người, làn nước dội lên lưng, bắn thành những đóa hoa nước, rồi thuận theo trượt xuống, Chu Từ Bạch có thể tưởng tượng được những giọt nước đó chảy qua vùng da trắng như tuyết như thế nào.
Đốt ngón tay của cậu siết đến trắng bệch, họng khô khốc, người cũng xao động không thôi.
Cậu cố khống chế mình không được nhìn, không được nghĩ, liều mạng niệm sắc tức thị không, không tức thị sắc.
Nào ngờ Cố Ký Thanh lại xốc rèm lên, hỏi cậu: “Cậu có thể cầm hộ tôi hộp thuốc màu trắng bên bồn rửa mặt sang đây không?”
Đầu óc Chu Từ Bạch hoàn toàn ngừng hoạt động, chỉ có thể đứng lên, luống cuống tay chân tìm trong một đống bình bình lọ lọ cậu không gọi được tên một hộp thuốc màu trắng.
Vất vả lắm mới tìm được ra hộp thuốc Cố Ký Thanh miêu tả, chuẩn bị đưa cho anh, lúc này cậu mới trông thấy tên của hộp thuốc – lưu thông máu.
Cậu không nhịn được, hỏi: “Cái này…”
“Trên lưng có vết máu ứ đọng, tôi xoa một chút là được, không sao đâu”.
Cố Ký Thanh đáp qua loa.
Chu Từ Bạch lại đột nhiên nhớ ra tội ác của mình đêm hôm trước, sắc mặt lập tức đỏ thêm mấy phần, “Tự anh có bôi được không? Có cần tôi giúp không?”
Cậu chỉ nhớ phần máu ứ đọng ở sau eo, sợ Cố Ký Thanh không với tới.
Mà Cố Ký Thanh cũng cảm thấy mình tự làm không bằng để người khác giúp đỡ, với lại anh với Chu Từ Bạch còn gì để ngại ngùng nữa đâu, tránh né có khi lại thành ra giả bộ, thế là anh đáp: “Được, vậy cậu bôi hộ tôi mấy vết ở phía sau lưng đi”.
Nói xong anh kéo thẳng tấm rèm ra, đứng trong bồn tắm quay lưng lại phía Chu Từ Bạch.
Mà Chu Từ Bạch lúc này mới ý thức được cái gì là mua dây buộc mình.
Trên tấm lưng trắng tinh mỏng manh yếu ớt đột ngột hiện ra vô số dấu hôn đỏ au cùng vết bầm tím nhạt, màu sắc tương phản vĩnh viễn là thứ kích thích giác quan con người nhất.
Huống chi hai người bọn họ đang ở bên trong một không gian chật hẹp, dòng nước nóng hổi không ngừng tuôn ra, hơi nước lượn lờ bốc lên trắng xóa, nhiệt độ không khí cũng không ngừng tăng cao.
Nhưng cậu không thể đưa ra yêu cầu với Cố Ký Thanh ngay lúc này, bằng không cậu đã thành một kẻ không phải con người, vậy nên chỉ có thể cố gắng nín nhịn.
Chu Từ Bạch căn bản nào dám nhìn Cố Ký Thanh, chỉ có thể cúi đầu lung tung hỗn loạn xoa thuốc, kết quả càng vội càng hoảng, càng hoảng càng vội, bàn tay dùng sức không để ý, làm Cố Ký Thanh đau đến mức hít sâu một hơi.
Anh quay người chuẩn bị hỏi sao vậy, lại phát hiện ra tình cảnh Chu Từ Bạch không đúng.
Sau đó, phòng tắm im lặng chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách cùng âm thanh vui đùa thỉnh thoảng vang ra từ ban công.
Chu Từ Bạch siết chặt hộp thuốc đứng im tại chỗ, sống lưng thẳng tắp, đầu cúi cực thấp, bàn tay dùng sức bóp vào, xương hàm vì căng cứng quá độ cùng bên tai đỏ bừng, trông không khác gì một cậu học sinh cấp ba làm chuyện sai trái không biết nên giải quyết làm sao.
Cố Ký Thanh hơi dừng lại.
Anh không biết có phải nam sinh viên mười chín nào cũng khỏe mạnh như cậu hay không, nhưng thể lực của anh đúng là không theo kịp cậu, vết bầm trên lưng cũng chưa kịp tan.
Chẳng qua hôm nay hình như Chu Từ Bạch đã chịu không ít tủi thân.
Mặc dù ban đầu là anh muốn thỏa mãn nỗi động lòng của mình, thế nhưng khi nhìn thấy Chu Từ Bạch chịu đựng tủi thân trong lòng, đột nhiên giờ khắc này anh chỉ muốn an ủi để cậu vui lên một chút.
Thế là sau một khoảng thời gian im ắng ngắn ngủi, Cố Ký Thanh dịu giọng hỏi cậu: “Eo tôi vẫn còn hơi nhức, cậu có muốn thử những phương pháp khác không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...