Đừng Hòng Bẻ Cong Được Tôi


Đây vốn là nhà của Chu Từ Bạch, trong phòng vốn là giường của Chu Từ Bạch, yêu cầu của cậu đưa ra cực kỳ hợp tình hợp lý.
Thậm chí nếu như nói cho rõ ràng, Cố Ký Thanh cảm thấy người ngủ ghế sofa phải là anh mới đúng.
Nhưng hiển nhiên giáo dưỡng và phong độ của Chu Từ Bạch sẽ không cho phép loại chuyện như thế có thể xảy ra, cho nên Cố Ký Thanh căn bản không hề nghĩ tới đáp án thứ hai cho vấn đề này.
Mà ngay từ đầu, khi Chu Từ Bạch tính toán ra trò khôn vặt, cậu cũng chỉ định chủ động thân cận với Cố Ký Thanh thêm một chút thôi.
Không thì một người ngủ ngoài sofa, một người nằm trong phòng ngủ, có khác gì đang chiến tranh lạnh đâu?
Cậu không nghĩ Cố Ký Thanh sẽ cảm thấy hai người họ đang chiến tranh lạnh, cũng không nghĩ Cố Ký Thanh sẽ lo lắng chuyện cậu có đang vui vẻ hay không.
Xuất phát điểm của cậu đơn thuần như vậy nhưng đến khi nằm trên cùng một chiếc giường với Cố Ký Thanh rồi, cậu mới cảm thấy không ổn.
Căn phòng quá yên lặng, hai người họ cùng chăn cùng giường, hương vị theo từng hơi thở khe khẽ giao thoa, đều là mùi sữa tắm hương hoa cam dìu dịu.
Hơn nữa không lâu trước đó, hai người họ vừa cùng nhau thắp nến trong phòng khách, cùng nhau ăn bánh gato, ước nguyện.

Lúc này đây, Chúc Chúc đang ngáy o o bên chân giường, bầu không khí giữa hai người họ hòa hợp đến mức sinh ra chút mập mờ.
Tựa như cậu và Cố Ký Thanh vốn đã là một đôi tình nhân chân chính.
Huống chi những chuyện tình nhân thường làm, họ đều đã làm qua.
Chu Từ Bạch cảm nhận được Cố Ký Thanh ở ngay bên cạnh mình, mang theo hương thơm ấm áp ngọt ngào sau khi tắm, ký ức hai lần trước đó nổi lên trong lòng, thể xác và tinh thần đột nhiên xao động.
Chu Từ Bạch thầm mắng mình một câu bẩn thỉu, hai tai đỏ lên, trở mình.
Trở mình rồi cậu lại nhớ đến cảm giác ôm ấp Cố Ký Thanh hai lần trước.
Rất gầy, ôm vào ngực còn cảm thấy trống trải, thế nhưng có lẽ do hồi nhỏ anh từng học múa nên thân thể rất mềm, ôm rất dễ chịu, sau khi ngủ say còn vô thức cọ qua cọ lại, giống y như một chú mèo con.
Chu Từ Bạch lại không nhịn được, xoay người trở lại.
Cậu chỉ định ôm Cố Ký Thanh một cái thôi, không thể coi là bẩn thỉu được.
Thế nhưng dựa vào đâu Cố Ký Thanh có thể để cậu ôm? Mà ôm rồi thì lại làm gì?
Trong đầu Chu Từ Bạch tiếp tục hiện ra những hình ảnh không lành mạnh, lần nữa tự chửi chính mình, đỏ tai, xoay người.
Cố Ký Thanh nghe thấy người nằm bên không ngừng giãy dụa, cảm nhận được nỗi bất an lật qua lật lại của cậu, có thể hiểu đại khái ý muốn của cậu.
Trước kia cậu sợ người đồng tính thì phản ứng của cậu là xấu hổ giận dữ.
Hiện giờ không sợ nữa, có lẽ là do đang xấu hổ.
Thực ra thì Cố Ký Thanh rất ít khi ngủ chung giường với người khác, ngoại trừ lúc còn rất bé, lúc ấy anh đang học cấp hai, bạn thân của anh là Hạ Kiều, bởi vì đêm đó không muốn về nhà, thế nên anh đã chen chúc trên một chiếc giường nhỏ cùng cậu ta.
Khi đó còn quá nhỏ, tính cách Hạ Kiều đơn giản ngây thơ, quan hệ giữa hai cậu bé cũng chỉ là bạn bè, không có cảm giác nào khác.
Thế nhưng giờ này khắc này anh có thể cảm nhận được sự lúng túng không yên của Chu Từ Bạch đang trằn trọc bên cạnh, cảm nhận được mập mờ ngầm hiểu giữa những người trưởng thành.
Cố Ký Thanh biết Chu Từ Bạch muốn.
Anh biết cậu không hỏi là do cậu sợ mạo phạm đến anh.
Nghĩ đến lần bắt gặp Chu Từ Bạch lén lút xem video dạy học trên mạng cùng đoạn đối thoại ngày đó giữa hai người bọn họ, lại nhớ tới lời mời ấp úng của cậu, cộng thêm câu khẳng định hiện giờ người cậu thích là con trai.
Trong lòng Cố Ký Thanh đã đưa ra quyết định.
Thế là lúc Chu Từ Bạch lật người trở lại lần thứ n, Cố Ký Thanh cũng nghiêng người sang, nhìn về phía cậu, dịu dàng hỏi: “Chu Từ Bạch, cậu muốn sao?”
Chu Từ Bạch đang thầm chửi chính mình là cầm thú đột ngột cứng đờ tại chỗ.
Cố Ký Thanh nhìn vào trong mắt cậu, tiếp tục hỏi: “Hôm nay cậu hẹn tôi ra là vì cậu xác định được mình thích con trai, cho nên có lời muốn nói với tôi về phương diện đó hả?”
Cách diễn đạt của Cố Ký Thanh khá uyển chuyển, Chu Từ Bạch lại lập tức hiểu được ý anh.
Nếu Cố Ký Thanh còn chưa thực sự thích cậu, cậu làm chuyện đó cùng anh hai lần, còn bị anh bắt gặp đang xem video dạy học, hẳn là anh chỉ nghĩ cậu đang đơn thuần muốn làm bạn giường với anh mà thôi.
Trong lòng Chu Từ Bạch khó nhịn nổi, lại chửi bậy một câu.
Hiểu lầm đó nên giải thích thế nào đây?
Nếu như chuyển thành một người khác, Chu Từ Bạch chắc chắn sẽ thẳng thắn, nhưng hết lần này đến lần khác người này cứ phải là Cố Ký Thanh.
Nghĩ đến thái độ từ chối của anh với Hạ Sưởng Chi lúc trước, Chu Từ Bạch có thể tưởng tượng ra, nếu như Cố Ký Thanh biết cậu thích anh, chắc chắn anh sẽ lập tức bỏ chạy, không bao giờ liên lạc với cậu nữa.
Con mèo nhỏ vô tâm.
Chu Từ Bạch tủi thân trách móc một câu nho nhỏ.
Mà Cố Ký Thanh nào biết được nội tâm phong phú của cậu, chỉ nhìn thấy cậu sững sờ nên nhẹ giọng hỏi thêm: “Là tôi đã hiểu lầm rồi sao?”
“Hả? Không phải, không có… tôi…” Chu Từ Bạch lấy lại tinh thần, đối mặt với ánh mắt nghiêm túc tò mò của Cố Ký Thanh, nhất thời không biết trả lời sao cho phải, ấp a ấp úng nửa ngày mà chẳng nói được trọn vẹn một câu.
Cố Ký Thanh bình thản biểu đạt quan điểm của mình: “Hôm trước tôi trông thấy cậu học cái kia, tôi tưởng là cậu muốn”.
“...!”
Sao Cố Ký Thanh vẫn chưa quên cái video đó vậy?!
Nghĩ tới video hướng dẫn mãnh 1 thực chiến, gương mặt Chu Từ Bạch chớp mắt đã nghẹn đỏ bừng, cậu cố giải thích: “Không phải, cái đó, tôi…”
Nhưng giải thích nửa ngày, hoảng hốt một hồi cùng không bốc phét được một lý do hợp lý.
Bởi vì đúng là cậu muốn.

Nhưng cậu không thể.
Cố Ký Thanh còn chưa thích cậu, sao cậu có thể làm chuyện đó với anh, đây không phải là cậu đang chiếm của hời từ người anh sao?
Mà lần này Cố Ký Thanh lại tiếp tục mặc áo ngủ của cậu, cổ áo rất rộng, cúc áo trên cùng không cài, lúc anh nằm nghiêng, toàn bộ cảnh xuân trước ngực và xương quai xanh lộ ra trước mắt cậu.
Chu Từ Bạch ngứa ngáy đến phát điên, chỉ có thể tranh thủ vươn tay vụng về cài lại cúc áo trên cùng cho anh, xử lý cổ áo gọn gàng rồi mới đỏ tai giải thích: “Khi đó có muốn, hôm nay cũng muốn, nhưng sau đó tôi cảm thấy… Dù sao thì hiện giờ không được, tối thiểu thì hôm nay cũng không được”.
Cố Ký Thanh nhìn cậu chớp chớp mắt.
Chu Từ Bạch sợ anh lại nói ra lời nào đó quyến rũ mình, nhanh chóng thu tay lại, xoay người, nhỏ giọng nói: “Dù sao sau này anh không được hỏi tôi mấy chuyện này nữa, tình dục phải dựa trên cơ sở tình yêu, không nên tùy tiện như thế”.
Giọng nói tuy nhỏ nhưng không khó nghe ra đứng đắn và nghiêm túc trong đó.
Nói xong, cậu còn kéo kéo chăn, che kín toàn bộ tấm lưng và bờ vai rộng rãi, giống như là sợ có người ngấp nghé mình.
Đột nhiên Cố Ký Thanh cảm thấy mình không khác gì yêu tinh có ý đồ quyến rũ một vị thư sinh chính trực cùng lên giường sau đó bị người ta từ chối: “…”
Anh cúi đầu khẽ cong môi.
Được rồi.
Thư sinh nên đề danh bảng vàng động phòng hoa chúc trong tương lai tươi sáng, cô hồn dã quỷ như anh vẫn nên đi tích đức thì hơn.
“Được, vậy cậu ngủ ngon nhé”.
Đáy mắt Cố Ký Thanh dịu dàng ý cười nói một câu như thế rồi yên tâm khép mi mắt.
Để lại Chu Từ Bạch quay lưng về phía anh, nghe thấy phía sau không còn tiếng động gì nữa, sợ mình đã làm cho Cố Ký Thanh mất vui, vội vàng nhỏ giọng nói: “À, cái bánh anh mua cho tôi hôm nay ấy, nó rất ngon, lần sau có muốn cùng đi ăn thêm lần nữa không?”
Không trả lời.
Chu Từ Bạch: “?”
Giận thật rồi?
Chu Từ Bạch vội vàng quay người lại, sau đó cậu trông thấy kẻ mới dụ dỗ cậu, làm cậu mặt đỏ tới tận mang tai tâm tư hỗn loạn đã vùi trong ổ chăn thơm ngọt ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Chu Từ Bạch: “...”
Người này là mèo thật hả? Không thì sao lúc nào cũng thấy anh lười biếng, còn yêu ngủ như vậy?
Chẳng qua tại sao Cố Ký Thanh ngủ thôi cũng đẹp thế này.
Hàng mi dài buông xuống, hô hấp nhẹ nhàng đều đặn, chăn kéo cao che kín cằm, gương mặt lộ ra bên ngoài đáng yêu hiền lành hơn hẳn, ánh trăng chiếu lên dung mạo của anh càng làm nó dịu dàng hơn.
Thật muốn hôn một cái.
Không được, hôn hít cái quái gì.
Cố Ký Thanh còn chưa thích cậu, sao cậu có thể làm chuyện xấu xa như vậy.
Chu Từ Bạch vội vàng quay người đi, thở ra một hơi thật dài, cậu tự nhủ mình nhất định phải nghiêm túc tuân thủ nam đức.
·
Giấc ngủ đêm qua của Cố Ký Thanh không tệ, chỉ là nửa đêm anh lờ mờ nghe được tiếng nước vọng ra từ trong nhà tắm, mà buổi sáng tỉnh lại Chu Từ Bạch đã không còn ở trong nhà.
Chỉ để lại một tin nhắn Wechat.
[Chiều có trận đấu nên sáng nay tôi phải đi tập luyện, ra ngoài trước, bữa sáng trên bàn, cứ để Chúc Chúc ở trong nhà, lúc đi anh nhớ đóng kín cửa sổ, trong nhà không có thứ gì, không sợ Chúc Chúc ầm ĩ đâu].
Cố Ký Thanh ngồi xuống bàn, chậm rãi ăn cháo Chu Từ Bạch đã mua về, Chúc Chúc thì ghé vào chân bàn ăn đồ hộp Chu Từ Bạch đã mở cho nó.
Một người một cún được cung phụng vừa lòng thỏa ý.
Sau khi ăn xong, Cố Ký Thanh ngồi thẩn thơ trên sofa nhà Chu Từ Bạch một lát mới thảnh thơi đi về trường học.

Học xong tiết học sáng đã đến mười giờ, anh cùng ăn cơm trưa với Hạ Kiều, buổi chiều cùng lên lớp học môn tự chọn: Lịch sử Nghệ thuật Phương Tây, vừa lúc gặp được Thẩm Chiếu, cuối cùng cả ba cùng nhau tới sân bóng rổ.
Thẩm Chiếu và Hạ Kiều thì còn dễ bỏ qua, hai người họ vốn là khách quen của sân bóng rổ, nhưng Cố Ký Thanh trước giờ lười biếng không thích vận động, lại ghét những nơi ồn ào ầm ĩ, cho nên chưa từng thấy anh tới xem thi đấu bóng rổ bao giờ.
Thế là lúc anh đi vào sân bóng, Hạ Sưởng Chi đang khởi động chuẩn bị vào sân lập tức sững lại tại chỗ.
Một tháng vừa qua, tuy rằng hắn ta và Cố Ký Thanh thường xuyên gặp nhau trên giảng đường, nhưng vì Cố Ký Thanh lúc nào cũng chuông reo mới chịu xuất hiện, tan học một cái đã bỏ đi, còn vĩnh viễn ngồi ở bàn đầu dưới ngay mí mắt của giáo viên, hắn ta làm cách nào cũng không bắt chuyện được.
Thỉnh thoảng có hai ba lần nói chuyện với nhau, Cố Ký Thanh chỉ lịch sự lạnh nhạt nói mấy câu ‘Cảm ơn’, ‘Xin lỗi’, ‘Phiền cậu nhường đường một chút’.
Thậm chí mấy người bạn cùng phòng lúc trước ra mặt nói đỡ cho hắn ta cũng bị anh xa cách khách khí.
Nhưng cho dù như vậy, Hạ Sưởng Chi vẫn nhớ mãi không quên, thường xuyên ngẩn người ngắm gáy người ta nguyên cả giờ học.
Cho nên lúc Cố Ký Thanh xuất hiện trong sân bóng rổ, Hạ Sưởng Chi phấn khởi trong lòng, nhanh chân tiến bước, có chút khó tin gọi tên: “A Ký”.
Cố Ký Thanh ngước mi.
Hạ Sưởng Chi mang theo giọng điệu tựa như hèn mọn hỏi thăm: “Cậu đến xem chúng tôi thi đấu hả?”
Cố Ký Thanh gật đầu.
Hạ Sưởng Chi lập tức mừng vui: “Tôi biết mà…”
Nhưng còn chưa kịp biểu đạt nỗi vui mừng được sủng mà lo, Cố Ký Thanh đã nhàn nhạt nói thêm: “Chẳng qua tôi đến để cổ vũ cho Chu Từ Bạch”.
Hạ Sưởng Chi sững sờ chôn chân tại chỗ.
Đúng lúc này Chu Từ Bạch thay đồ xong trở về sân bóng rổ, mới thoáng thấy Hạ Sưởng Chi dám bắt chuyện với Cố Ký Thanh, cậu lập tức đen mặt đi tới, nắm cổ tay Cố Ký Thanh kéo sang một bên, cúi đầu, không vui hỏi: “Không phải anh đến cổ vũ cho tôi hả?”

Cố Ký Thanh không hiểu tại sao Chu Từ Bạch càng lúc càng ngây thơ thế này, chả khác gì đứa nhóc con muốn tranh giành sự quan tâm từ người lớn.
Nhưng lại đáng yêu đến khó hiểu.
“Ừ, tôi đến cổ vũ cho cậu mà”.
Cố Ký Thanh ấm áp trả lời, chỉ là chính anh cũng không phát hiện ra dung túng và cưng chiều trong đó.
Chu Từ Bạch cũng không phát hiện, cậu chỉ cảm thấy tâm trạng đang rầu rĩ không vui của mình lập tức ngọt ngào, lại một mực phải bình tĩnh quay sang nơi khác: “Thế sao anh còn nói chuyện với hắn?”
“Bởi vì tôi muốn nói với cậu ấy tôi đến để cổ vũ cho cậu”.
“À”.
Lúc này Chu Từ Bạch mới phát hiện ra cuộc đối thoại của mình với Cố Ký Thanh thật thiếu muối làm sao, thế là cậu dừng một chút, nói thêm: “Hôm nay tôi mặc bộ đồ anh tặng đấy”.
Cố Ký Thanh tự biết mắt mình không hề mù, nhưng anh vẫn gật đầu: “Ừ, đẹp lắm”.
Chu Từ Bạch lại nói: “Tôi cũng thấy bức tranh của anh rất đẹp”.
Cố Ký Thanh đáp: “Vậy thì tốt”.
“...”
Lại là một đoạn đối thoại nhạt thếch.
Chu Từ Bạch quay đầu đi, không dám nhìn Cố Ký Thanh nữa, bàn tay đằng sau lưng đã vụng trộm siết chặt, trong lòng thầm nhủ mình đang làm cái quái gì vậy.
Mà Cố Ký Thanh im lặng một lát, dường như nhớ ra thứ gì, hỏi cậu: “Cái này tôi thổi không kêu”.
“Hả?” Chu Từ Bạch quay đầu lại, phát hiện Cố Ký Thanh đang cầm cái kèn bóng đá cậu tặng, vội vã muốn cướp trở về.
Lần đó cậu chọn đồ trong gian hàng văn phòng phẩm, vừa lúc trông thấy món đồ này, nhớ tới chuyện lần trước bạn gái Trần Du Bạch đến cổ vũ cậu ta thi đấu đã thổi kèn cổ vũ, cậu thấy đáng yêu nên thuận tay mua về.
Kết quả không ngờ rằng, Cố Ký Thanh lại muốn dùng nó thật.
Một nam sinh dịu dàng chín chắn như Cố Ký Thanh sao có thể dùng món đồ ngây thơ thế này được chứ…
Nhưng không chờ Chu Từ Bạch hốt hoảng cướp lại được, Cố Ký Thanh đã cúi đầu dùng sức thổi một cái, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Xem này, thổi không kêu”.
Chu Từ Bạch: “...”
Hóa ra nam sinh dịu dàng chín chắn sử dụng thứ đồ ấu trĩ này lại càng đáng yêu khó tả.
Chu Từ Bạch nhanh chóng cúi đầu xuống, nhận lấy chiếc kèn nhỏ, kiểm tra một vòng, lấy một miếng mút màu trắng ra, đưa lại cho Cố Ký Thanh: “Anh thử lại xem”.
Cố Ký Thanh thổi một cái, bất ngờ chớp mắt: “Ủa? Kêu rồi?”
“Ừ”.

Chu Từ Bạch phát hiện mình còn chưa khởi động làm nóng người, trái tim trong lồng ngực đã vội vã đập thình thịch.
Hạ Kiều ngồi xổm dưới đất cách đó không xa, nhìn nam thần thể thao cao một mét chín cùng học sinh xuất sắc dịu dàng chín chắn chuyên ngành Toán học vây quanh một chiếc kèn đồ chơi trẻ em, nghiêm túc nói nhảm một đống lời nhạt toẹt: “…”
Cậu ta cảm thấy nhận thức của mình đối với tính cách của con người đã được nâng lên một tầm cao mới.
“Hai cái kẻ kia mà không có gian tình thì em đem cái đầu này chặt xuống cho chúng nó đá!” Hạ Kiều quả thực sắp nghẹn chết rồi.
Thẩm Chiếu ở bên cũng cảm thấy không đúng, nhưng vẫn hoang mang hỏi: “Không phải Chu Từ Bạch kỳ thị đồng tính hả?”
Hạ Kiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt với anh ta: “Anh là cái đồ thẳng nam thối! Chu Từ Bạch kỳ thị đồng tính mà có thể dẫn Cố Cố về nhà sao?”
Thẩm Chiếu đột nhiên bị mắng, không hiểu tại sao.
Hạ Sưởng Chi ở bên nghe được đoạn đối thoại này của họ, trái tim nặng nề đập xuống.
Chuyện Chu Từ Bạch che chở cho Cố Ký Thanh lần trước đã làm hắn ta cảm thấy không đúng, vừa rồi trông dáng vẻ Cố Ký Thanh nói chuyện với Chu Từ Bạch hắn lại càng cảm thấy không đúng, nào ngờ Chu Từ Bạch còn từng đưa Cố Ký Thanh về nhà?
Cố Ký Thanh và Chu Từ Bạch rốt cuộc có mối quan hệ gì vậy?
Hạ Sưởng Chi không cho rằng những người trưởng thành như Chu Từ Bạch và Cố Ký Thanh đưa nhau về nhà sẽ không có chuyện gì xảy ra, lại nhớ đến dáng vẻ thanh cao của Cố Ký Thanh mỗi khi từ chối chính mình, ghen tuông và tức giận trong lòng Hạ Sưởng Chi bùng phát.
Hắn nắm chặt bàn tay, xoay người, lạnh lùng bảo đồng đội bên cạnh: “Trận thi đấu này chúng ta phải thắng bằng mọi cách”.
Hắn tuyệt đối không thể để cho Chu Từ Bạch dễ chịu
Nhưng sự thật chưa thể đáp lại ước nguyện của hắn.
Nửa đầu trận đấu khoa Kiến Trúc gần như đè bẹp khoa Tự Nhiên, một mình Chu Từ Bạch kiếm được 28 điểm.
Cho dù toàn đội quay về phòng thủ cũng không thể nào chống chọi được kẻ có ưu thế chiều cao và thể lực này nghiền nát.
Cả sân bóng gần như chìm trong tiếng hò reo cổ vũ cho Chu Từ Bạch.
Thậm chí có không ít nữ sinh lớn gan lớn mật ầm ĩ đùa giỡn: “Á á á!!! Chu Từ Bạch!!! Em muốn gả cho anh!!!”
Hạ Kiều nghe mà tức giận vô cùng: “Mấy đứa con gái kia sao không biết kiềm chế chút nào vậy!”
Một giây sau: “Á á á!!! Chu Từ Bạch lại vén áo lau mồ hôi rồi!!! Tao thấy cơ bụng cậu ta rồi!!! Mẹ ơi quyến rũ chết mất thôi! À, không phải! Phải biết giữ nam đức đi chứ! Để tao lên án cậu ta thêm lần nữa!!!”
Cố Ký Thanh dựa vào lưng ghế phía sau.

Chu Từ Bạch trên sân bóng quả thực có sức hấp dẫn anh chưa bao giờ cảm nhận được.
Không còn nỗi căng thẳng bối rối ngây ngô, không còn là tấm gương đạo đức nhỏ xấu hổ giảng đạo lý, cả cơ thể đều lộ ra sức tấn công mạnh mẽ lại sắc nhọn.
Có kỹ thuật, lại có cả lợi thế thể lực.
Lúc dẫn bóng hay giằng co với người khác, đường cong cơ bắp không quá khoa trương bao bọc sức lực không thể tưởng tượng nổi của cậu thanh niên trẻ tuổi, áp lực cực kỳ mạnh bạo từ đó xông ra.
Một động tác giả xinh đẹp thoáng qua trước mắt.
Qua người, chạy gấp, nhảy lên, úp rổ, trúng đích.
Vòng rổ lắc lư điên cuồng, bên sân vang lên tiếng cổ động chói tai, mà Chu Từ Bạch chỉ hững hờ lùi về nửa sân đội mình.
Giống một con sói đẹp đẽ lại hung ác cực kỳ tự phụ.
Tiếng còi kết thúc hiệp 1 vang lên, khoa Kiến Trúc dẫn trước khoa Tự Nhiên với tỉ số 46:29.
Chu Từ Bạch cúi đầu xuống, kéo vạt áo lên lau mồ hôi theo thói quen, vòng eo hẹp căng đẹp đẽ tự động hiện ra ngoài.
Một nữ sinh gào lên thảm thiết: “Á á á!!! Chu Từ Bạch, em muốn sờ cơ bụng của anh!!!”
Chu Từ Bạch sững người, vừa mới ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt chăm chú của Cố Ký Thanh đang im lặng nhìn về phía cậu.
“…”
Mẹ nó chứ!
Cậu nhất định không thể để Cố Ký Thanh hiểu lầm cậu đang thả thính trêu hoa ghẹo nguyệt được!
Chu Từ Bạch vội vàng thả vạt áo xuống, cảm thấy còn chưa đủ, cậu nhét thẳng áo vào trong quần, sơ vin chắc chắn.
Tiếng thét chói tai im bặt.
Hạ Kiều đang si mê bên cạnh cũng không nhịn được, gõ ra mấy dấu hỏi: “Chờ đã, mẹ nó chứ, cái hành động quỷ gì vậy?”
Cố Ký Thanh cảm thấy hành động này đáng yêu quá, khẽ cười: “Chắc là tính cách cậu ấy hơi bảo thủ”.
Nụ cười của anh mới hiện, Chu Từ Bạch đã đỏ tai, chỉ sợ Cố Ký Thanh dùng sắc đẹp làm nhiễu loạn lòng mình, vội vàng xoay người thương lượng chiến thuật với đồng đội, liếc thêm một cái thôi cũng không dám liếc.
Nét cười trong mắt Cố Ký Thanh càng đậm.
Hạ Sưởng Chi chứng kiến toàn bộ màn tương tác thầm lặng này, bàn tay chống bên gối nổi gân xanh, răng nghiến sắp vỡ, quyết định đứng thẳng dậy, nói với thành viên đội mình: “Muốn thắng thì phải nghe tôi”.
Không có bất cứ ai có thể cải thiện kỹ thuật và thể lực chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi giữa hai hiệp đấu.
Nhưng khán giả đột nhiên phát hiện khoa Kiến Trúc không thể tấn công, mất đi khí thế chẻ tre gặp Phật giết Phật, gặp ma giết ma như hiệp đầu tiên.
Ngược lại, đội bóng rổ khoa Tự Nhiên lại đột ngột tăng cao sĩ khí, liên tiếp giành điểm.
Khiến cho người không biết luật bóng rổ như Cố Ký Thanh cũng nhận ra có chỗ không ổn.
Hạ Kiều ở bên trực tiếp văng tục: “Đm! Đám Hạ Sưởng Chi kia chơi bóng quá bẩn! Sao trọng tài lại không thổi còi!”
Nếu như trước đó chỉ nói là phòng thủ mình Chu Từ Bạch, thì hiện giờ có thể xem là cố tình phạm lỗi.
Lúc Chu Từ Bạch nhảy lên sẽ đột ngột xuất hiện một cái tay hoặc một cái chân, hai thân thể va chạm, bên kia vừa cảm thấy không phòng thủ được thì lập tức lăn ra đất giả ngã, hoặc xông thẳng lên ngăn cản và đụng chạm.
Tiếng còi của trọng tài vang lên liền nói xin lỗi, người này bị phạt người kia lại tiếp tục.
Nhịp điệu trận đấu bị đối phương quấy rối liên tục, các thành viên đội bóng rổ khoa Kiến Trúc tức giận nóng nảy khó chịu.
“Mẹ kiếp, đánh một trận vào top 8 còn chơi bẩn đến vậy, có cần phải thế không?”
“Đúng đấy, muốn bẩn thì tất cả cùng bẩn, ai sợ ai chứ”.
Câu này mới nói ra, giọng nói lạnh lùng của Chu Từ Bạch đã truyền tới: “Dẹp ý định này ngay đi”.
Trước giờ lời nói của cậu trong đội luôn có giá trị, mọi người tin phục cậu, tất cả đều im lặng.
“Nhưng cứ thế này thì phải làm sao?” Trần Du Bạch ủng hộ Chu Từ Bạch, nhưng hiển nhiên trọng tài không định nhúng tay, bọn họ làm sao có thể tiếp tục bị dắt mũi như thế được.
Điểm số hiện giờ là 70:67, chẳng mấy chốc tỉ số sẽ được san bằng, mà thời gian còn không đầy ba phút, một khi bị đuổi kịp, rất khó có thể lật ngược tình thế.
“Hay là chúng ta phòng thủ đi”.

Trần Du Bạch thở hổn hển đề nghị.
Chu Từ Bạch: “Không, tấn công.”
Lời vừa dứt, Hạ Sưởng Chi vừa được giao bóng đến tay dẫn bóng chuẩn bị đột phá, Chu Từ Bạch lập tức phòng thủ.
Một chọi một, chưa đợi khán giả thấy rõ được hành động gì lại bỗng nhận ra bóng đã trở về tay của Chu Từ Bạch, cậu chạy mấy bước, không đợi đám phòng thủ ác ý kia xông tới, đã nhảy lên, chuẩn bị ném một quả ba điểm.
Giây phút bóng rời khỏi tay, Hạ Sưởng Chi chửi bậy ra miệng: “Đm” một cái, sau đó trực tiếp quét chân vào đúng vị trí Chu Từ Bạch sắp rơi xuống.
“Huỵch —“
Cú ngã phát ra âm thanh vang vọng, vừa lúc đi kèm với tiếng còi báo quả bóng ba điểm đã thành công rơi trúng rổ.
Khán giả còn chưa kịp reo hò đã phát hiện ra Chu Từ Bạch ôm chân ngồi dưới đất, che mắt cá chân, lông mày nhíu chặt.
Mắt cá chân Chu Từ Bạch mới khỏe lại, Cố Ký Thanh đứng bật dậy.
Nhưng một giây sau, Chu Từ Bạch cũng đứng lên, hờ hững nói không sao cả, liền ôm bóng quay về nửa sân bên mình.
Cậu biết nguyên nhân Hạ Sưởng Chi nhằm vào cậu, cho nên cậu không thể lùi bước, cũng không bị hắn chọc giận, càng không thể bị hắn đánh bại.
Bởi vì cậu không muốn thua loại người như vậy.
Cũng không muốn Cố Ký Thanh áy náy vì chuyện này.
Cậu cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau nơi mắt cá chân, tiếp tục dẫn bóng chạy, đột phá, gặp được hàng phòng thủ của đối phương.
Lần này người phòng thủ chính là Hạ Sưởng Chi.
Hai người họ đối mặt giằng co, người nào cũng chán ghét và thù hận đối thủ.
Lúc Chu Từ Bạch nhanh chân vượt người, chuẩn bị đột phá hàng thủ, lại nghe được giọng nói lạnh lẽo u ám bên tai: “Mày biết chuyện Cố Ký Thanh từng ngủ với tao chưa?”
Chớp mắt đó, trái tim Chu Từ Bạch siết chặt, hơi thở nghẹn trong ngực, máu trong người dường như cũng không thể tiếp tục chảy được nữa.
Nhưng một giây sau, cậu bỗng nghe thấy một tiếng kèn đầy ấu trĩ lại âm vang, khác hẳn tất cả những âm thanh ở xung quanh cậu, dường như chỉ thổi cho một mình cậu nghe.

Khóe mắt Chu Từ Bạch thoáng trông thấy bức cổ động vẽ hình cậu nhóc dữ dằn, suy nghĩ lập tức quay trở lại, cậu cắn răng, nhân lúc Hạ Sưởng Chi còn chưa kịp phản ứng, làm một động tác giả hoàn mỹ, đột phá hàng thủ, tung người nhảy lên, úp bóng vào rổ.
Cậu bám vào thành rổ, cho đến tận khi nghe thấy tiếng còi của trọng tài, tiếng hoan hô của khán giả cùng tiếng chửi bậy của Hạ Sưởng Chi, lúc này mới thở phào một hơi, rơi xuống.
Tất cả đồng đội nhanh chóng xông lên, trực tiếp tóm cậu tung lên trời, bên cạnh sân bóng cũng phát ra những tiếng thét gào cuồng loạn.
Hạ Kiều lăn ra ghế, vỗ ngực: “Ui cha má ơi, Chu Từ Bạch tự dưng sững lại khiến tao suýt bị dọa chết! Tao còn tưởng là bị phản công ngược lại rồi cơ đấy!”
Mà Cố Ký Thanh chỉ đứng dậy, “Mày ở đây chờ tao một lát”.
Nói xong lập tức đi về phòng thay đồ của đội bóng rổ.
Người thắng ở lại sân hưởng thụ tiếng reo hò, còn kẻ thất bại chỉ có thể hổn hển chửi bậy mấy câu rồi rời khỏi.
Vậy nên Cố Ký Thanh không hề ngạc nhiên khi đợi được Hạ Sưởng Chi ở bên ngoài phòng thay đồ, anh nói: “Tôi muốn nói chuyện với cậu”.
Giọng điệu nhẹ nhàng, lại mang theo xa cách lạnh nhạt không thể nào xóa nhòa.
Nhớ tới dáng vẻ lúc anh nói chuyện cùng Chu Từ Bạch, hai tay Hạ Sưởng Chi nắm chặt: “Cậu đến ra mặt hộ Chu Từ Bạch sao?”
Cố Ký Thanh không phủ nhận: “Mắt cá chân cậu ấy mới bị thương, chưa khỏi hẳn”.
“Thì?” Hạ Sưởng Chi không nhịn được, hỏi: “Chuyện đó có liên quan gì tới tôi chứ? Chẳng lẽ tôi còn phải nhọc lòng hộ tình địch của mình hay sao? Cố Ký Thanh, cậu đừng quá đáng như vậy!”
“Cậu ấy không phải tình địch của cậu”.

Cố Ký Thanh bình tĩnh nhìn Hạ Sưởng Chi.
Hạ Sưởng Chi đón nhận ánh mắt của anh, phát hiện trong đó không mang theo chút dối trá nào, chỉ đành cười lạnh một tiếng, cúi đầu xuống.
Quả nhiên là Cố Ký Thanh, nhìn qua thì là một kẻ thông minh, nhưng vĩnh viễn vô tâm vô tình, vĩnh viễn chẳng chịu thích ai, cũng không cảm nhận được ai thích mình.
Đột nhiên Hạ Sưởng Chi không còn ghen tị như vậy nữa, chỉ cảm thấy buồn cười: “Vậy tại sao lúc tôi nói tôi đã ngủ cùng cậu, nó lại sững sờ đứng im tại chỗ?”
Sắc mặt Cố Ký Thanh không hề thay đổi, anh bình tĩnh nói: “Hạ Sưởng Chi, lời nói dối đó của cậu có ý nghĩa gì không?”
“Ừ, không có ý nghĩa đó! Vậy thì trước mặt cậu, thứ gì là có ý nghĩa?!” Hạ Sưởng Chi cảm thấy sẽ có một mai mình bị sự tỉnh táo chết lặng này của Cố Ký Thanh bức điên: “Cậu tốt với tôi, tốt đến mức tôi cho rằng mình thích cậu, cho là hai ta tâm đầu ý hợp, kết quả cậu chỉ dùng một câu, cậu đối xử tốt với tôi không vì ý nghĩa nào cả.

Hiện giờ tôi vì cậu cố tình kích thích Chu Từ Bạch, cố ý nhằm vào nó, cố ý chọc nó giận, cậu vẫn nói không có ý nghĩa?! Vậy cậu muốn tôi làm gì? Tôi làm gì cậu mới cho là có ý nghĩa?!”
Cơn giận dữ điên cuồng đến vậy.
Cố Ký Thanh lại như người ngoài cuộc, giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt: “Nhưng những thứ này không liên quan tới Chu Từ Bạch”.
“Tại sao lại không?!” Hạ Sưởng Chi càng điên tiết: “Nếu cậu đối xử với người nào cũng như người nào, tôi đành chấp nhận, thế nhưng dựa vào đâu mà cậu đối xử khác biệt với một mình nó?”
Cố Ký Thanh ngước mắt lên.
Hạ Sưởng Chi cắn răng: “Cùng là bạn cùng phòng, tôi ở cùng cậu một năm, chỉ cần muốn đụng chạm cậu một chút cậu sẽ tránh né, thanh cao khác mẹ gì tiên nữ.

Nhưng cậu chỉ ở cùng Chu Từ Bạch vài ngày đã theo nó về nhà, con mẹ nó chứ, cậu có mơ cũng thèm khát nó đ* cậu!”
Ngôn ngữ tục tĩu như vậy đủ để khiến đa số con người nghe được thẹn quá hóa giận, mất đi lý trí.
Cố Ký Thanh lại chỉ hỏi: “Nói xong chưa?”
Hạ Sưởng Chi im lặng.
Cố Ký Thanh chậm rãi nói: “Nói xong rồi thì tốt, bởi vì tôi cũng chỉ tới để nói với cậu một câu, sau này đừng làm phiền Chu Từ Bạch nữa”.
“Sao? Sợ tôi bắt nạt nó?” Hạ Sưởng Chi cảm thấy buồn cười, hắn thoáng nhìn ra sau lưng Cố Ký Thanh, hỏi: “Nó to cao như thế, gia thế lớn đến vậy, trừ chơi bóng bẩn ra tôi còn làm gì được nó? Cậu quan tâm nó thế cơ à?”
“Ừ”.

Cố Ký Thanh đáp rất nhẹ nhàng, nhưng không hề do dự.
Hạ Sưởng Chi bất ngờ.
Cố Ký Thanh bình tĩnh giải thích: “Bởi vì tôi đã đồng ý với cậu ấy, tôi sẽ đứng bên cậu ấy.

Trước giờ tôi không thích hứa hẹn, nhưng nếu đã làm, nhất định sẽ không đổi ý, hẳn là cậu cũng đã biết tính tình của tôi rồi”.
Nói xong, anh tạm dừng một chút, lại chậm rãi hỏi một câu: “Cậu biết kết cục của vị đàn anh từng quấy rối Hạ Kiều không?”
Hạ Sưởng Chi hoàn toàn ngây ngốc.
Hắn biết, bị tạm giam, đuổi học, tiền đồ tan nát, tất cả thủ tục đều chính nghĩa hợp pháp, gọn gàng sạch sẽ, chỉ không biết đó là nét bút của ai.
“Cho nên, Hạ Sưởng Chi, đúng là có rất nhiều chuyện đối với tôi không hề có ý nghĩa, tôi không mấy quan tâm, nhưng sở dĩ tôi còn sống được tốt như hiện giờ, là bởi vì có đôi lúc, có một số con người có ý nghĩa xuất hiện, khiến tôi cảm thấy cuộc sống của mình vẫn còn thú vị”.
Cố Ký Thanh đứng bên hành lang ngược sáng, ngước mắt trông hắn, giọng điệu và nét mặt vẫn bình tĩnh dịu dàng như trước đây, nhưng con ngươi đen nhánh kia lại như vực sâu không đáy.
Hạ Sưởng Chi bỗng nhiên cảm giác cả người rét lạnh, hắn nắm chặt tay, không nói được thêm câu nào.
Mà Cố Ký Thanh nói xong rồi, lười biếng để lại một câu chúc phúc thật lòng “chúc mừng lọt vào top 16 đội mạnh nhất”, sau đó xoay người lại.
Anh trông thấy Chu Từ Bạch đang đứng ngay ngã rẽ sau lưng mình.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cố Ký Thanh đứng im tại chỗ.
Chu Từ Bạch nhớ tới lời anh vừa nói, trong lòng ấm áp mềm mại, nhanh chóng cúi đầu, tránh né ánh mắt của anh, vịn tường, chột dạ nói: “Này, Cố Ký Thanh, mắt cá chân tôi hơi đau, anh có thể dìu tôi một chút được không?”
Hạ Sưởng Chi vừa trông thấy Chu Từ Bạch nện bước như bay, nghe được giọng điệu tủi thân của người tới, khiếp sợ ngóc đầu dậy.
Chu Từ Bạch không phát hiện ánh mắt của hắn, mím môi, mặt không đổi sắc nói thêm: “Hẳn là do lúc nãy bị khoa Tự Nhiên đá trúng rồi”.
Hạ Sưởng Chi khoa Tự Nhiên: “???”
Nói lại lần nữa xem, ai đá mày?!
__.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận