Đừng Hỏi Sao Trời
Sau đó việc này được giải quyết thế nào?
Xung quanh là tiếng la hét ầm ĩ, Chúc Triều Ca cũng không nhớ rõ.
Hình như là có bạn học đi gọi giáo viên, sau đó giáo viên đã đưa cô đến phòng y tế.
Đầu óc Chúc Triều Ca ong ong, bên trong lỗ tai có cảm giác rất kỳ lạ.
Cô muốn ói, nhưng không ói ra được gì.
Trong lúc cô y tế đang kiểm tra thì cô lại bất ngờ trượt xuống khỏi ghế dựa, không ngừng nôn khan.
“Triều Ca……”
“Chúc Triều Ca……”
“…… Băng gạc…… Nước……”
Cô không nghe rõ.
Cũng không nhìn thấy gì.
Chúc Triều Ca ói đến chảy hết cả nước mắt.
“Mẹ ơi, mẹ……”
Giọng nói của cô đứt quãng: "Em muốn gặp mẹ..."
Cô giáo Hoàng đang ngồi bên cạnh nghe vậy nhanh chóng đứng lên, gọi điện cho bố mẹ cô.
Trước giờ ai cũng phải nể phục tài năng này của cô ấy, chính là thuộc lòng số điện thoại của tất cả phụ huynh.
Chúc Triều Ca khóc một lúc thì mệt quá mà thiếp đi trên giường bệnh.
Cô dần dần lấy lại ý thức.
Đầu vẫn còn đau nhức, nếu cẩn thận sờ thì còn có thể cảm nhận được cục u.
Cô y tế nói không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng nếu không yên tâm thì có thể để phụ huynh đưa đến bệnh viện kiểm tra.
Chúc Triều Ca không nói gì, cô nhắm mắt cuộn tròn người lại.
Cô có chút khó chịu, nhiều hơn nữa là tâm lý không ổn định.
Đại khái là do từ bé chưa một lần bị bạo lực, đột nhiên bây giờ lại bị.
Sau khi tâm trạng ổn định, cô không khỏi suy nghĩ vì sao bản thân lại gặp phải loại chuyện này.
Cô và Phó Duyệt rõ ràng không hề liên quan.
Nhưng mà ác ý của Phó Duyệt dành cho cô không giấu được.
Bởi vì cô giáo gọi điện nên bố mẹ Chúc đều vội vàng đến trường.
Một người đến phòng y tế với con gái, một người đến phòng giáo viên xử lý việc này.
Kết quả không được hài lòng cho lắm.
Bố mẹ Phó Duyệt không chịu đến trường.
Phó Duyệt bị giáo viên trách mắng thành thói quen, tai này lọt qua tai kia.
Đến mức dù ai có nói gì cô ta cũng không nói lý do đả thương Chúc Triều Ca.
Từ bé đến lớn tính cách của Chúc Triều Ca giống hệt như cục đất, đối với cô gái như vậy cô cũng không biết làm sao.
Chỉ có thể nói mấy câu đạo lý rồi chấp nhận lời xin lỗi không mấy thành tâm của đối phương.
Mẹ Chúc cầm lấy tay con gái, vành mắt bà đỏ hoe: "Mẹ đưa con đến bệnh viện kiểm tra lại nhé."
Chúc Triều Ca lắc đầu.
Đã không còn đau nữa.
Điều kiện gia đình cô không dư dả lắm, đi bệnh viện lại rất tốn tiền.
Mẹ Chúc thở dài, đau lòng đưa con gái về nhà.
Vừa ra khỏi cổng trường, Chúc Triều Ca đã nhìn thấy ở phía đối diện có hình bóng rất quen thuộc.
Là Cố Ngôi.
Anh vẫn đang mặc bộ đồ lao động màu xanh lam, gương mặt hiện rõ sự lo lắng.
Anh mặc kệ dòng xe bon bon trên đường, đôi chân dài kiên định hướng về phía trước, bàn tay nhanh chóng đỡ lấy ót của Chúc Triều Ca.
Ngón tay thon dài chạm vào nơi u lên khiến Chúc Triều Ca không nhịn được mà rên nhẹ một tiếng.
Hô hấp của Cố Ngôi bất chợt như ngừng lại.
Anh gật đầu chào hỏi bố mẹ Chúc, sau đó nắm chặt tay cô nói: "Anh đưa em đi bệnh viện."
Chúc Triều Ca mơ hồ: "Sao anh lại đến đây? Anh...."
Cố Ngôi cười lạnh: "Bây giờ việc này có quan trọng không?"
Giọng điệu vô cùng tức giận.
Chúc Triều Ca đáng thương ngậm miệng.
Cô bị anh lôi lên xe buýt, đi đến bệnh viện trong huyện.
Cố Ngôi thuần thục đăng ký, nộp tiền viện phí.
Sau khi đưa kết quả cho bác sĩ kiểm tra, xác nhận là không có gì nghiêm trọng thì biểu cảm của anh mới tốt lên đôi chút.
Hai người ngồi ở băng ghế dài đợi lấy thuốc, trầm ngâm nhìn lá rơi đầy ngoài sân.
Bố mẹ Chúc không có đi cùng.
Bởi vì Cố Ngôi nói anh sẽ đưa cô đến bệnh viện chụp phim, kêu họ về nhà nghỉ ngơi trước.
Sau khi có kết quả anh cũng nhanh chóng điện cho bố mẹ Chúc, thông báo tình hình của Chúc Triều Ca.
Chúc Triều Ca ngồi bên cạnh Cố Ngôi, cô nghĩ thầm: "Phải chi bố mẹ đi theo thì tốt rồi."
Cô căn bản không biết đối diện với bầu không khí kỳ quặc này thế nào mới đúng.
“Triều Ca.”
Rất lâu sau Cố Ngôi mới mở miệng.
Anh giải thích bởi vì có bạn ở trường cấp ba số 1 nên cũng biết một ít về chuyện của cô.
Hôm nay khi đang ở xưởng tập huấn thì anh hay tin Phó Duyệt đả thương cô, quần áo còn chưa kịp thay đã nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tính cách của bố mẹ Chúc anh hiểu rất rõ, chín mười phần sẽ qua loa.
Bởi vậy bằng mọi giá anh cũng phải đưa cô đi bệnh viện.
Chúc Triều Ca hỏi anh: "Vậy chuyện ảnh chụp mấy hôm trước anh cũng biết sao?"
Cố Ngôi bất ngờ cứng đờ.
Anh nhìn thẳng vào cô, hít một hơi khí lạnh.
"Ừ, anh biết.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...