Đừng Hỏi Sao Trời
Sự việc những bức ảnh nhanh chóng đến tai giáo viên chủ nhiệm lớp.
Chiều hôm sau, Chúc Triều Ca bị gọi đến văn phòng, cô mất hơn 20 phút chỉ để nghe chủ nhiệm vòng vo.
Chủ nhiệm lớp của cô họ Hoàng, là người rất nghiêm khắc.
Bình thường chỉ cần cô ấy liếc mắt một cái thì cả phòng học đều run rẩy đến nghẹt thở.
Chúc Triều Ca rất sợ cô ấy, vừa vào cửa cô đã bồn chồn không yên, mở miệng ra giải thích cũng nói năng rất lộn xộn.
"Không phải, cô Hoàng không phải như vậy." Giọng nói của Chúc Triều Ca thật dễ nghe: "Em không có yêu đương.
Anh ấy là hàng xóm của em, từ nhỏ chúng em đã chơi rất thân với nhau rồi, anh ấy bây giờ đang học trường nghề.
Không phải vì thành tích của anh ấy kém, mà do lúc đó bố anh ấy uống rượu phải đi bệnh viện cấp cứu...!Ủa, không phải là thành tích, ý em là anh ấy không phải người xấu."
Cho dù cô có nói gì thì chủ nhiệm lớp vẫn kiên nhẫn ngồi nghe chứ không hề ngắt ngang lời cô.
Chúc Triều Ca dần dần bình tĩnh lại.
Cô bây giờ mới nhận ra, đối phương không có ý chất vấn hay nghi ngờ.
"Em không yêu sớm.
Thưa cô, em muốn..."
Cô nắm chặt tay áo, cố nói cho hết câu: "Em muốn người phát tán ảnh chụp phải xin lỗi em đàng hoàng."
Cô giáo Hoàng ngạc nhiên mà nhướng mày, một lúc sau cô ấy đột nhiên bật cười.
"Đúng vậy, nhất định phải tìm ra người đó."
Cô giáo nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng xoa đầu Chúc Triều Ca.
"Đừng suy nghĩ nhiều."
Sau khi ra khỏi văn phòng Chúc Triều Ca đứng ở hành lang trống một lát.
Cô vẫn còn hơi ngây người, nhất thời đứng bất động.
Cơn gió mùa thu lùa qua cửa sổ thổi vào mắt cô.
Từ văn phòng truyền ra âm thanh trò chuyện nho nhỏ.
Hình như là giáo viên chủ nhiệm và giáo viên lớp khác đang nói đùa.
Đúng là đứa bé ngoan....!Quá ngoan, lần đầu bị gọi lên văn phòng cho nên sự lo lắng cũng lộ rõ ra ngoài.....!
......!Không phải chuyện gì lớn, chỉ cần không phải là loại người phức tạp....!Không ảnh hưởng học tập là được....!
Lão Từ không phải còn muốn giới thiệu cho Chúc Triều Ca đứa con trai mới vào năm nhất đại học của mình đó sao?
Càng nghe càng thấy mơ hồ.
Chúc Triều Ca dần đi xa văn phòng, cô cảm nhận áp lực trên người càng lúc càng nhẹ.
Cô đã nhận ra có một số việc do cô tự khiến mình nặng lòng.
Cô không có lỗi gì hết.
Ăn kem không có sai.
Đi chơi cùng Cố Ngôi không sai.
Muốn anh, cũng không sai.
***
Chỉ mấy ngày sau học sinh phát tán ảnh chụp đã bị truy ra.
Người chụp ảnh là một bạn nam lớp cô.
Nghe kể là đêm đó cậu ta đi ngang tiệm bánh, nhìn thấy như vậy thì hiếu kỳ lấy máy ra chụp một tấm.
Cậu ta cho bạn mình xem rồi bạn cậu ta lại cho người khác xem, sau đó nhờ người khác có tâm mà lời đồn càng lan càng rộng.
Mà người có tâm này không ai khác chính là Phó Duyệt.
Cô ta là bạn gái của Trần Tri Nhiên.
Thứ sáu sau khi tan học, cô ta nhanh chóng đến tìm Chúc Triều Ca.
Bởi vì sự việc ảnh chụp nên cô ta đã bị giáo viên bắt viết kiểm điểm.
Chúc Triều Ca không hiểu vì sao cô ta còn muốn tìm mình.
Vừa đến của lớp cô đã thấy có vài nữ sinh bu ở bên ngoài.
Phó Duyệt rất cao, gương mặt mang nét lạnh lùng, trên người là mùi nước hoa rẻ tiền.
Chúc Triều Ca biết cô gái này.
Cô ta nổi tiếng vì quậy phá trong lớp tốt nghiệp.
Từ trước đến giờ cô không có thói quen đối tốt với loại người này, nên cô muốn nhanh chóng kết thúc.
Nhưng không ngờ Phó Duyệt kiếm chuyện: "Cái thứ không biết xấu hổ."
Chúc Triều Ca nhanh chóng ngẩng đầu, trước mắt đột nhiên tối sầm.
Xung quanh cô là tiếng hét sợ hãi, Phó Duyệt cầm theo cái ki hốt rác thẳng tay nện xuống.
Một, hai, ba, bốn, năm cái.
Tất cả đều nhắm vào đầu cô gái nhỏ.
Chúc Triều Ca che mũi mình lại, cô nghe thấy mùi hương tanh nồng rất gần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...