Thợ gõ: Dờ
Tiệc chúc mừng bị hoãn lại vài tháng.
Lúc ấy Văn Địch đã viết xong đề xuất nghiên cứu, còn Vu Tĩnh Di vẫn đang đắn đo xem nên lựa chọn thế nào.
Cô nàng đã liên hệ với giáo sư ở Cambridge, nếu làm thủ tục tái nhập học, cô có thể thử xin học bổng của Hội đồng Học bổng Trung Quốc, cộng thêm mức lương trợ giảng, có lẽ là đủ chi phí sinh hoạt.
Nhưng cùng lúc ấy, Vu Tĩnh Di tìm được một dự án của Thụy Sĩ - có funding, tiền lương mỗi tháng cao hơn một chút.
Giáo viên hướng dẫn bên ấy rất sẵn lòng nhận cô nàng, vì đã hoàn thành một số khóa học ở Cambridge nên cô có thể được miễn mộ vài tín chỉ và không phải học lại từ đầu.
Thoát khỏi vòng lặp ôn thi công chức và điên cuồng đi dạy, sắc mặt của Vu Tĩnh Di trở nên tươi tắn hơn nhiều.
Văn Địch nghĩ đi nghĩ lại, quyết định tổ chức tiệc chúc mừng và tiệc tân gia cùng nhau luôn, không cần đến nhà hàng, làm vài món đơn giản trong chung cư để kỷ niệm sự kết thúc của những ngày tháng cư trú trái phép.
Địa điểm tổ chức là nhà 301, ngoài các chủ hộ ở tầng ba thì những người tham gia chỉ có Vưu Quân, Tống Vũ Trì và bạn trai sứa của anh ta.
Văn Địch nhìn đội hình này, cảm thấy nên tổ chức bổ sung một bữa tiệc cưới nhỏ.
Tống Vũ Trì vừa bước vào cửa đã khoe mèo, chỉ vào con mèo Xiêm mặt đen thui trên ảnh: “Trông giống tôi nhỉ.” Cứ như kết tinh tình yêu của anh ta và người yêu.
Biên Thành không chấp nhận sự giống nhau của khác biệt giống loài: “Giống chỗ nào?”
Tống Vũ Trì chỉ vào con mèo rồi nói: “Ông xem cái mặt đen thui này đi, có giống công nhân đào than không?”
Ngành Kỹ thuật Năng lượng và Động lực thường được gọi đùa là “dân đốt lò“.
Tống Vũ Trì nhìn con mèo đầy cưng chiều: “Em nó đào than, tôi cũng đào than, đúng là một gia đình trời sinh.”
Văn Địch xem ảnh, vô cùng ghen tị.
Cậu cũng muốn nuôi mèo nhưng với cái trình độ ở sạch của Biên Thành thì anh không thể chấp nhận được trong nhà toàn là lông mèo.
Tưởng Nam Trạch vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng phim hoạt hình mà Giang Vũ đang xem.
Cậu ta giật mình, hét toáng lên “Tàu hỏa Thomas!” rồi chạy vào khoanh chân ngồi xuống, cùng giơ tay lên với Giang Vũ và phát ra tiếng “tu tu” theo chiếc đầu tàu.
“Em thích Thomas.” Giang Vũ nói.
“Gu đỉnh đấy,“ Tưởng Nam Trạch khen ngợi: “Anh cũng rất thích.”
“Đừng nói chuyện nữa,“ Văn Địch gõ cái sạn vào bếp ga, “Mau vào đây bưng đồ ăn.”
Nồi cơm điện bốc khói trắng, Biên Thành cầm muôi xới cơm rồi mở nồi ra, nghe thấy tiếng khen ngợi của Tống Vũ Trì ở bên cạnh: “Chất lưu đẹp quá.”
Anh ta cầm điện thoại lại gần, bật đèn pin lên để soi khói trắng rồi nói với Tưởng Nam Trạch: “Em xem này.”
“Cái nồi này tôi mua 80 tệ.” Văn Địch nói.
Tống Vũ Trì tiếp tục khen ngợi: “Chất lưu đẹp quá.”
Đồ ăn bưng lên bàn, bảy người cùng ngồi xuống, nâng ly chúc mừng đôi bạn đời kết hôn sáu năm và Vu Tĩnh Di quay trở về tháp ngà.
Giang Vũ cũng nâng cốc uống nước ngọt, bưng bát lên vừa ăn vừa dỏng tai nghe bọn họ nói những chuyện mà nó không hiểu.
“Tốt quá,“ Vưu Quân đặt cốc xuống rồi than thở với Văn Địch: “Lần cuối nhìn thấy cậu tươi cười như thế này là từ hồi học kỳ phụ.”
Ba chữ “học kỳ phụ” này như một tia sét đánh trúng người Văn Địch.
Cậu cố gắng nghĩ xem làm thế nào để phớt lờ cái lịch sử đen tối ấy một cách êm đẹp, nhưng mà muộn mất rồi, hai cô bạn học cũ đã ý thức được tầm quan trọng của việc này, ánh mắt tóe ra lửa khiến Văn Địch run cả người.
“Giáo sư Biên,“ Vưu Quân ung dung lấy điện thoại ra, “Anh xem đoạn video hồi học kỳ phụ của bọn em chưa?”
“Tôi chưa xem.” Biên Thành nói.
Văn Địch nhắc đến những chuyện khác của Vưu Quân, để cố gắng thay đổi đề tài: “Lúc ấy tôi đã nhận ra cậu là người làm nên nghiệp lớn, một ngày cậu chỉ ngủ năm tiếng đồng hồ, ngoài học kỳ phụ thì còn đi...”
“Cái đó không quan trọng.” Vưu Quân xua tay, tiếp tục giới thiệu ngữ cảnh cho Biên Thành, “Hồi học kỳ phụ của năm nhất, bọn em phải tập kịch của Shakespeare, cả lớp cùng diễn vở kịch sân khấu Giấc Mộng Đêm Hè, em vẫn còn giữ cái video đó...”
Văn Địch đưa tay ra định cướp lấy điện thoại của Vưu Quân: “Không có gì hay ho đâu...”
“Mày đúng là giấu đầu hở đuôi.” Vu Tĩnh Di nhắc nhở cậu.
Văn Địch quay đầu lại, tuyệt vọng thấy Biên Thành đang nhìm chằm chằm vào điện thoại của Vưu Quân với vẻ mong chờ, lại còn hỏi cậu: “Em sắm vai gì?”
“Anh ghét Shakespeare lắm mà?”
“Nếu em diễn thì tôi rất thích.
Em là nhân vật nào?”
Chỉ vì muốn xem lịch sử đen tối của cậu mà thốt ra những lời nói xàm xí như vậy! “Em không muốn anh vừa xem vừa bắt bẻ lỗi logic của Giấc Mộng Đêm Hè.”
“Không đâu.
Em là nhân vật nào?”
Vu Tĩnh Di trả lời thay Văn Địch: “Nó diễn Titania.”
Biên Thành quay ra nhìn Văn Địch, cậu sợ hãi nhận ra ánh mắt anh tràn đầy sự hứng thú giống hệt hai cô bạn học: “Titania là một tiên nữ.”
“Đó là một nhân vật rất sâu sắc, tượng trưng cho tự nhiên, sức mạnh và sự thần bí.”
“Cô ấy là một tiên nữ.”
“Cốt truyện của cô ấy tiết lộ những hiểu biết sâu sắc của Shakespeare về bản chất con người, tình yêu và trí tưởng tượng.”
“Cô ấy là một tiên nữ.”
“Đừng nhắc đến hai chữ ấy nữa!”
Vưu Quân đã ấn nút phát video.
Trên nền nhạc tao nhã và êm dịu, Văn Địch mặc một chiếc váy voan và bước ra sân khấu.
Trên bàn ăn, những người chưa xem video này đã phải kêu lên đầy thán phục và rướn cổ ra để chiêm ngưỡng bộ tóc giả bóng mượt của cậu.
Thậm chí Tưởng Nam Trạch còn giơ điện thoại di động lên để quay màn hình.
Văn Địch trong video mặc một chiếc váy màu xanh nhạt có thêu hình dây leo.
Bộ tóc giả dài được tết lại và quấn quanh đầu, đội thêm chiếc vương miện hoa được đan bằng cúc họa mi và lá cây.
Có lẽ vì đã đánh phấn nền nên làn da của cậu láng bóng và rực rỡ hơn, kết hợp với vương miện hoa và chiếc váy, trông cậu vừa dịu dàng và thanh lịch.
“Đây là thú vui của đạo diễn à?” Tưởng Nam Trạch vừa quay màn hình vừa hỏi: “Hình như tôi hơi hiểu rồi.”
Vưu Quân lắc đầu: “Tiếp tục xem đi, tôi chọn diễn viên rất chuyên nghiệp đấy.”
Chuyển sang cảnh tiếp theo, Titania bị nhỏ một giọt sương ma thuật vào mắt, số phận định sẵn cô sẽ đem lòng yêu say đắm người đầu tiên mình nhìn thấy sau khi mở mắt ra.
Sau đó Nick Bottom bước vào, đầu của anh ta bị phù phép biến thành đầu lừa.
Văn Địch mặc váy dài mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông giống con lừa trước mặt, đột nhiên đặt tay lên ngực, lớn tiếng tỏ tình: “Đôi tai tôi đã chìm đắm trong giọng hát của anh, đôi mắt tôi cũng đã bị mê hoặc bởi khuôn mặt của anh.
Vào thời khắc lần đầu tiên gặp nhau, vẻ điển trai của anh đã khiến cho tôi không chỉ thốt lên mà còn phải tuyên thệ rằng tôi rất yêu anh!”
Tình cảm chân thành khiến người ta cảm động.
“Xem đi,“ Vưu Quân đánh giá, “Chỉ có diễn bằng bản chất thì mới đạt được hiệu quả như thế này, Sam là diễn viên hệ bản chất xuất sắc nhất mà tôi từng gặp.”
“Không hổ là mày.” Tưởng Nam Trạch nhận xét.
“Diễn xuất bằng tâm hồn.” Tống Vũ Trì nhận xét.
“Em đẹp quá.” Biên Thành nhận xét.
Văn Địch tức giận úp ngược điện thoại lại rồi trừng mắt nhìn Biên Thành rất hung dữ: “Đây là hy sinh một người vì tập thể.”
“Em đẹp quá.”
“Anh thật là biến thái.”
Trừ Văn Địch ra thì ai cũng xem rất tập trung, bàn ăn tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Cuối video, toàn bộ dàn diễn viên lớp 2 khoa ngôn ngữ Anh bước ra nắm tay nhau và cúi chào các giáo sư ở dưới sân khấu.
Mặc dù diễn viên còn vấp lời thoại và mắc nhiều lỗi, phục trang đạo cụ còn thô sơ nhưng sức sống tràn trề của tuổi thanh xuân vẫn khiến những người ngồi đây thấy xúc động.
“Lúc ấy trông tươi tắn quá,“Vu Tĩnh Di nói: “Ai cũng tràn đầy sinh lực.”
Mọi người cùng thở dài.
Đại học cũng có áp lực học tập và yêu cầu tín chỉ, nhưng so với áp lực sinh kế sau khi đi làm thì đại học vẫn là khoảng thời gian tự do tự tại và rực rỡ sắc màu nhất trong cuộc đời.
Họ bắt đầu hồi tưởng về cuộc sống đại học của mình.
Vưu Quân kể về buổi diễn tập kịch với Tống Vũ Trì, Vu Tĩnh Di nói về lá phong của Đấu Sơn, Văn Địch kể về nồi lẩu nhỏ ở cổng Đông Bắc và Tưởng Nam Trạch nói về vết sứa đốt.
Sau đó Biên Thành nói về hội nghị học thuật quốc tế.
Mọi người trên bàn ăn đều hướng sự chú ý về phía anh: “Lúc anh học đại học không có chuyện gì vui à?” Văn Địch hỏi trong sự tuyệt vọng: “Đi du lịch cùng bạn bè? Tiệc tùng? Uống rượu?”
“Lúc ấy tôi mới 13-14 tuổi, không được uống rượu.”
Tống Vũ Trì xán lại gần Tưởng Nam Trạch rồi thì thầm: “Chúng ta đá thằng này ra khỏi hội đi, nó không cùng đường với chúng ta.”
Văn Địch nghe xong thì bừng tỉnh, đột nhiên cảm thấy giác ngộ.
Cậu gia nhập đội ngũ bắt nạt giáo sư: “Trong số chúng ta thì anh là người duy nhất tốt nghiệp tiến sĩ một cách thuật lợi.”
Ba người ngồi đối diện đều gật đầu.
Tống Vũ Trì ngả người ra phía sau, cánh tay chạm vào lưng ghế, anh ta thở dài và tưởng tượng: “Ước gì tôi có thể quay lại những ngày còn học đại học.
Nếu được chọn lại một lần nữa, dù bị bố mẹ đánh chết tôi cũng không học lấy bằng tiến sĩ.”
Tưởng Nam Trạch gẩy con tôm trong bát: “Nếu hồi đại học làm truyền thông cá nhân một cách nghiêm túc thì bây giờ vào top 100 UP rồi.” [1]
[1] Top 100 content creator (UP chủ) hàng đầu của Bilibili được gọi là Bách Đại.
Sau đó cậu ta quay sang nói với Văn Địch: “Chắc chắn là mày muốn quay về ngày nộp nguyện vọng đại học.
Mày sẽ học trường khác, chọn mấy ngành như thông tin điện tử.”
“Không.” Văn Địch nói.
Biên Thành hơi ngạc nhiên.
Trong nhận thức của anh, chuyên ngành là nỗi niềm tiếc nuối của Văn Địch.
Văn Địch vuốt cằm, ánh mắt cũng chìm trong tưởng tượng: “Tao muốn quay về hồi tiểu học.”
“Nhớ tuổi thơ à?” Tống Vũ Trì trêu chọc.
Văn Địch lắc đầu, “Lúc ấy tôi vẫn tin rằng mình là nhân vật chính.” Cậu cười nói.
Lúc ấy, cậu vẫn tin tưởng rằng mình là trung tâm của mọi sự vật sự việc, tin rằng thế giới này được tạo ra vì mình.
Cậu tưởng tượng mình được các phóng viên truyền thông phỏng vấn, tưởng tượng mình đang hăng hái phát biểu trong cuộc họp.
Không biết từ lúc nào, cậu đã mất đi sự tự tin để trở thành nhân vật chính.
Bản thân chẳng qua chỉ là một người thường, mà cái tương lai rực rỡ được người người vây quanh ấy cuối cùng đã thuộc về người khác.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Biên Thành bưng bát đĩa vào bếp, nước tràn ra khỏi mép của chồng bát tạo thành một cái thác nước.
Giang Vũ đang lấy khăn lau bàn, Văn Địch thì dựng cái thớt lên rồi bắt đầu lau chùi con dao.
“Em có nơi nào muốn đi không?” Trong lúc bận bịu ở nhà bếp, Biên Thành đột nhiên hỏi.
“Hả...” Văn Địch suy ngẫm trong sự bất ngờ: “Thảo nguyên? Em luôn muốn đến Nội Mông Cổ nhưng mà không có cơ hội.”
“Vậy thì chúng ta đi thôi.” Biên Thành nói.
Văn Địch quay người lại, con dao trên tay cậu vẫn còn dính thi thể của quả cà chua: “Cái gì?”
“Còn nhớ Las Vegas không?” Biên Thành nói: “Đôi khi thoát ly hiện thực mới có thể làm được một số chuyện.”
Văn Địch không hiểu gì cả: “Ví dụ?”
“Giả vờ như mình là nhân vật chính của thế giới này.”
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Còn một chương nữa là kết! thúc! rồi!
Chắc là mọi người cũng đoán được chương sau viết về cái gì hhh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...