Dung Hoa Tựa Cẩn


Hứa Cẩn Du mở mắt ra.

Khóe mắt khô khốc vô lực làm cho trước mặt có chút mơ hồ.

Nàng nhanh chóng phát hiện điểm không thích hợp.

Nơi này không phải căn nhà thấp bé nhỏ hẹp trước kia của nàng.

Phòng không lớn nhưng bài trí lại rất tinh xảo.

Nhìn xuyên qua tấm màn lụa màu hồng nhạt, có thể nhìn thấy bàn trang điểm cùng với gương đồng, trên bàn đặt một chiếc vòng tay nạm đá quý lộng lẫy, ở dưới ánh nến lóe lên một tia sáng.

Rõ ràng là địa phương xa lạ, lại có chút quen thuộc không rõ.

Nàng nhớ đến thời gian thật lâu ở kiếp trước, nàng đã từng ở tại nơi này......

Đây là đâu?

Nàng vốn dĩ bệnh nặng quấn thân nằm ở trên giường chờ chết, tại sao bỗng nhiên lại ở nơi này? Hứa Cẩn Du trong lòng kinh hãi, đột nhiên từ trên giường ngồi thẳng dậy.

“Tiểu thư, người sao lại tỉnh rồi?”

Nha hoàn nằm ngủ ở mép giường bị động tác của nàng làm tỉnh dậy, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đứng lên.


Nha hoàn này mười bốn mười lăm tuổi, đôi mắt lúc này đã bớt mơ màng, lộ ra vài phần linh động, cánh mũi có vài chấm tàng nhang, là một nha đầu nghịch ngợm.

Sơ Hạ!

Sơ Hạ cùng nàng bên nhau từ nhỏ, cùng nàng vào kinh, trước sau vẫn một tấc không rời.

Nhưng Sơ Hạ rõ ràng mười năm trước đã chết, bị một hồi lửa lớn thiêu rụi.

Còn chủ tử là nàng vì hoảng sợ chạy trốn, thậm chí không thể nhặt xác cho Sơ Hạ.

Hứa Cẩn Du nhịn không được đưa tay vuốt ve gương mặt của Sơ Hạ.

Ngón tay chạm vào làn da bóng loáng ấm áp.

Mà tay nàng, trắng nõn tinh tế, ngón tay nhỏ dài, móng tay được chăm sóc tỉ mỉ lộ ra màu hồng phấn.

Bởi vì thêu thùa không biết ngày đêm, mắt của nàng bị thương tổn.

Từ hai năm trước nàng đã thề không động vào kim thêu.

Từng ngón tay được bảo dưỡng tỉ mỉ trở nên thô ráp, xấu xí, vì trời giá rét khiến ngón tay rách ra.

Nhưng cánh tay trước mắt này, mềm mịn không khác gì cánh tay của thiếu nữ, càng làm Hứa Cẩn Du nghi hoặc.

Sơ Hạ ngây ngốc, hỏi: “Tiểu thư, người tại sao lại sờ mặt của nô tỳ vậy?”


Thanh âm thanh thúy giống như trong trí nhớ vang lên, Hứa Cẩn Du môi run nhè nhẹ, gương mặt vui buồn đan xen, nước mắt nhanh chóng chảy xuống.

Sơ Hạ bị dọa, cuống quýt giúp nàng lâu nước mắt:

“Tiểu thư, người sao lại khóc.

Có phải gặp ác mộng không, nô tỳ đi nói với phu nhân một tiếng.”

Phu nhân?

Hứa Cẩn Du trong lòng run lên, mê mang nâng đôi mắt đẫm lệ hỏi:

“Mẹ cũng sống lại sao? Đại ca đâu, đại ca có phải cũng sống lại hay không?”

Sơ Hạ nghe xong phì cười: “Cái gì sống lại, những lời không may mắn người đừng để thái thái cùng đại thiếu gia nghe được.

Bằng không, hai người khẳng định lại trách tiểu thư ăn nói bậy bạ.”

Nói như vậy, mẹ và đại ca đích thị cùng nhau sống lại.

Hứa Cẩn Du vui mừng như điên, muốn cười lại không cười nổi, nước mắt lại như mưa rơi xuống.

Nàng ngu xuẩn mềm yếu, hại chính mình không ít, còn liên luỵ huynh trưởng - Phong hoa chính mậu kinh tài tuyệt diễm Hứa Trưng, bởi vì một bước đi nhầm, rơi vào kết cục thê lương.

Mẫu thân Trâu thị nghe tin dữ, màn đêm buông xuống liền dùng một dải lụa trắng chấm dứt tính mạng.

Để lại nàng một thân một mình chịu tội đầy đọa.

Nàng vô số lần nghĩ tới cái chết.

Nhưng tưởng tượng đến Sơ Hạ đã liều mình cứu nàng, nghĩ đến mẫu thân cùng huynh trưởng chết oan uổng, nàng không thể tự sát được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận