Tạ Thành Gia tròng mắt đỏ hoe mang dáng vẻ thích thú nhìn bộ dạng bị nhuốm đỏ bởi máu của Vạn Nguyệt Tâm, hắn chầm chậm tiến lại gần về phía nàng: "Thật xinh đẹp.." Một câu từ cảm thán khiến cho Vạn Nguyệt Tâm không khỏi nhíu mày, cơn đau đớn ồ ập trong cơ thể của nàng làm cho thần trí của nàng như có tảng đá nặng đè lên đầu.
Cái tên gia hỏa này thực sự là điên rồi.
Nói đoạn, Tạ Thành Gia kéo gần khoảng cách giữa hai người xong, tròng mắt đỏ hoe của hắn vẫn giữ nguyên như ban nãy, tâm tư hắn lúc này như con thú hoang thích nhìn con mồi của mình quằn quại trộn lẫn màu máu: "Vạn Ái Nữ, nàng thật giống Lan Doãn.." Tạ Thành Gia cất lên giọng nói trầm trầm khàn khàn ghê rợn nói với nàng, sau đó ngón tay hắn vươn lên chạm tới gương mặt xinh đẹp thanh tao kia một cái thật nhẹ.
Rồi hắn cười, nụ cười khó hiểu một cách kinh sợ.
Rắc.
Thời điểm ngón tay của Tạ Thành Gia vừa vặn động tới làn da trắng muốt của Vạn Nguyệt Tâm, ánh mắt nàng đột ngột sắc bén lóe lên tia giận dữ, sau đó nàng liền mở miệng dùng chút nội lực còn sót lại trong cơ thể cắn thật mạnh vào ngón tay hắn.
Tiếng xương vỡ vụn vang lên trong không trung khiến người ta phải một phen kinh hãi, nhưng chỉ riêng tên nam nhân điên trước mặt nàng này vẻ mặt vẫn bình thản như chuyện ban nãy với hắn không hề có chút quan hệ: "Ngón tay của ta ngon lắm sao?" Nụ cười quỷ dị của Tạ Thành Gia lại xuất hiện, điều này khiến cho Vạn Nguyệt Tâm đang giận dữ giờ càng giận dữ hơn: "Đừng gọi tên mẹ ta với mồm miệng của ngươi, thật khiến ta ghê tởm tới cực độ." Vạn Nguyệt Tâm tròng mắt sắc bén kiên định nói.
Nàng cho dù không có nhiều tình thương của mẹ, nhưng nhất định nàng là người yêu mẹ hơn bất cứ ai trên đời.
"Phụt..
ha ha ha.." Đến cả bộ dạng tức giận cũng xinh đẹp thanh tao đến như vậy, ngón tay Tạ Thành Gia cong veo một đường ngược lại với ngón tay ban đầu, nhưng hắn lại chỉ một mực tâm tư để ý tới nàng.
Còn có gì hoàn mỹ hơn nữa nếu như Vạn Ái Nữ trở thành của hắn? Đúng, nàng phải là của hắn.
Giống như Lan Doãn, nàng nhất định phải là của hắn.
Tạ Thành Gia chầm chậm cầm con dao nhỏ được dắt ở bên eo, sau đó hắn đưa tới chạm lên chiếc cổ xinh đẹp mong manh của nàng, hắn tàn nhẫn rạch một đường thật dài từ đuôi tai của nàng xuống.
Đường cắt tuyệt hảo đến nỗi từng vệt máu chảy xuống đều đều và chầm chậm.
Cơn đau nhói buốt lần nữa xâm nhập tới tâm trí của Vạn Nguyệt Tâm, cổ họng của nàng không thể thốt lên được câu từ nào, nàng cắn chặt môi dưới, mùi máu tanh lại trộn lẫn vào khuôn miệng nhỏ nhắn khiến cho nàng lần nữa choáng váng khó chịu.
Ánh mắt của Vạn Nguyệt Tâm dần trở nên mờ ảo, ý thức nàng giống như đang dần chìm vào bóng đêm vô tận.
Thật đáng trách, trong người nàng bây giờ không thể sử dụng chút nội lực nào, mồ hôi lạnh đã xuất hiện ướt đẫm trán của nàng, Vạn Nguyệt Tâm khó khăn liếc về phía Tạ Thành Gia rồi lại liếc sang bóng đen đang nằm thoi thóp ở trong góc tường kia, không được, tên Tạ Thành Gia này muốn đem nàng đi hành hạ tới chết?
"Không đau sao Vạn Ái Nữ?" Giọng nói trầm thấp vang lên, Tạ Thành Gia có chút không thỏa mãn với dáng vẻ hiện tại của nàng.
Hắn chính là muốn được nghe nàng quằn quại trong đau đớn và sự tra tấn của hắn mà cầu xin tha chết.
Câu từ vừa thốt ra từ miệng hắn xong thì Tạ Thành Gia cũng cùng theo đó một dao cắm thật mạnh vào đầu gối của Vạn Nguyệt Tâm, máu từ phía đầu gối tuôn ra như thác nước chảy dài trên y phục thanh tao xinh đẹp của nàng, nhưng có vẻ như nàng vẫn không hề có chút biểu hiện gì là muốn la hét, được lắm, không hổ danh là nhi nữ của Y Lan Doãn, ý chí thật đáng nể phục.
Thời điểm mạch suy nghĩ của Tạ Thành Gia bất chợt đang phấn khích, Vạn Nguyệt Tâm vẫn chỉ im lặng không phát ra bất cứ âm thanh đau đớn nào, đôi môi nàng đang bị cắn nát đến mức rỉ máu cơn đau buốt cắt da cắt thịt khiến cho nàng càng thêm thống khổ, mồ hôi đã ướt đẫm toàn bộ gương mặt xinh đẹp của nàng.
Nếu bảo là không đau thì sẽ là nói dối, nàng thực sự rất đau, nàng đang bị mất máu quá nhiều, nàng không thể cử động được.
Nhưng nàng không được phép mất tỉnh táo, nàng phải tỉnh táo, nhưng vì sao ý thức của nàng lại thế này? Nàng sẽ phải chết dưới tay của hắn sao? Không được, nàng còn chưa tìm được Sở, nàng không cam tâm.
Sở của ta, đứa trẻ xinh đẹp của ta.
Nghĩ đến đây, Vạn Nguyệt Tâm không cam tâm chống cự lại cơn đau nhưng rồi ý thức của nàng cũng dần mất đi trước nụ cười man rợ ghê hãi của Tạ Thành Gia.
Ở cùng thời điểm đó, dưới hang động tối tăm lạnh lẽo ẩm ướt, Huân Lăng Sở một thân y phục bụi bặm vẫn cật lực tìm kiếm cái vòng tay mà sư tôn ban tặng.
Không ai biết y đã tìm kiếm trong bao lâu, chỉ thấy rằng bàn tay của y khẩn trương cực điểm đào bới đến mức rỉ máu y vẫn không hề mảy may để tâm.
Rốt cuộc là đã làm rơi ở chỗ nào? Trong lòng Huân Lăng Sở đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành, tim của hắn bỗng nhói lên một nhịp.
Cảm giác này là gì?
Huân Lăng Sở ôm chặt ngực khó thở cảm nhận, linh cảm này thật mạnh mẽ xâm chiếm lấy thần trí của hắn.
Trong hắn bỗng dưng nhớ tới Vạn Nguyệt Tâm và giọng nói trong trẻo thanh tao của nàng.
Sư tôn?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...