Dùng Hết Đời Để Yêu

Lâm Miểu âm thầm kinh ngạc tuổi đích thực của Trác Quân. Trác Quân
nhìn thất bộ dạng Lâm Miểu, vẫn là không sợ hãi chút nào, rốt cục nhịn
không được, cười khổ mà nói: “Lâm Miểu, tôi thật sự là phục cô. Không
nghĩ tới cô bình thản như thế.”

Phản ứng của Lâm Miểu là Trác Quân tuyệt đối không muốn hơn.

Lâm Miểu ‘ xì ’ cười: “Tôi là Giang Tu Nhân hao hết tâm tư, dùng hết
thủ đoạn đem nữ nhân tới tay, mà lại là Giang gia hắn cưới hỏi đàng
hoàng được công công yêu mến, mẹ chồng yêu thương, môn không lo, hộ
không đúng đích thực là con dâu nhỏ, cô từ chỗ nào biết được tôi hẳn là
thiếu kiên nhẫn?”

Trác Quân há to mồm nhìn xem Lâm Miểu, không nghĩ tới câu nói đầu
tiên của Lâm Miểu chỉ đem tất cả lời nàng muốn nói trong miệng đều cho
chắn trở về.

“Cô thực trẻ tuổi, tôi mới vừa rồi còn nghĩ đến theo tuổi tôi và cô không sai biệt lắm.” Lâm Miểu chân thành nói ra.

Trác Quân nhìn xem Lâm Miểu, nguyên lai Lâm Miểu sớm đã đem tâm đặt ở trong bụng. Lâm Miểu thông minh làm cho nàng không biết theo ai.

Trác Quân cười khổ nói: “Tôi 27 .”

Lâm Miểu mở to hai mắt: “Trác Quân, cô là trời ban cho cực kỳ khác
người mới có thể có lưu lại được dung nhan đích thực thiên phú. Ông
trời! Cô thật sự là may mắn!” Lâm Miểu đích thực thành khích lệ càng làm cho Trác Quân khổ sở. Nữ nhân này thậm chí không thương A Nhân.

Trác Quân hoang mang nói: “Anh ấy vì cái gì không phải là cô thì không được ?”

Nụ cười Lâm Miểu sáng lạn làm cho Trác Quân thất thần.

“Trác Quân, cô vì cái gì không thành công? Có lẽ nguyên nhân các cô
không thành công chính là đáp án của anh ấy không phải tôi thì không
được.”

Trác Quân chán nản nói: “Kỳ thật ba ba ta là bí thư thành phố Ngô
Đồng, đối với cô tuyệt đối không nghĩ tới, Giang gia cho cô vào cửa.”

Lâm Miểu không chút sợ hãi: “Trác Quân, nhưng tôi có trách nhiệm nói
cho cô biết, từ cái ngày tôi gả cho Giang Tu Nhân, tôi liền cũng không
tính toán truy cứu sự tình trước kia của anh ấy, hơn nữa tôn trọng chồng là phương thức xử lý của ta. Dù sao từ ngày đầu tiên anh ấy biết tôi

đến kết hôn cũng bất quá mới nửa năm ngắn ngủn, đối với trước kia anh ấy là người nào tôi rất rõ ràng. Kỳ thật tôi vốn đối chuyện tình của Lao
Giang Văn là có chút không vui , bởi vì anh ấy không có xử lý thích
đáng, còn đến trước mặt của ta mà náo loạn. Nhưng hiện tại tôi chẳng
phải suy nghĩ, bởi vì hôm nay cô xuất hiện, ngược lại từ trong nội tâm
tôi buông xuống chuyện cũ trước kia của anh ấy. Anh ấy đối đoạn hôn nhân này đích thực là thành thực nhất, ít nhất, so với yêu cầu chân thành
của tôi. Cô xem, tôi tới trong này đã lâu như vậy, nếu như anh ấy thật
lo lắng chúng ta chạm mặt anh ấy đã sớm sẽ xuất hiện. Nhưng anh ấy là
nhà tâm lý học vĩ đại, phỏng đoán ý nghĩ của đối phương loại này đối với hắn mà nói quả thực là dễ như trở bàn tay.”

Trác Quân không cách nào tin bình tĩnh lúc này của Lâm Miểu, nàng
hiểu được, Lâm Miểu tại trước mặt nàng không có một khắc là diễn trò .
Nàng đứng lên, thất tha thất thểu rời đi.

Lâm Miểu cũng không có bởi vì quan hệ của Trác Quân mà tận lực lựa
chọn tránh đi LLO, nhưng nàng không hề chủ động xuất hiện. Nàng chính
xác nói cho Trác Quân: “Trác Quân, tôi không phải tận lực đến trong này
nhắc nhở thất bại của cô, nhưng tôi cũng vậy không có lý do gì thay đổi
cuộc sống của ta. Người khác hẹn tôi tại trong này của cô, tôi cũng vậy
không có lý do gì phản đối. Mặc kệ như thế nào, hôm qua đã qua, đều đã
như mây lặng yên trôi qua, bất quá tại thời gian để lại một số hình ảnh
rất nhỏ mà thôi. Ngày nay, cũng đều đã tiêu tan. Trác Quân, cùng nỗ lực
hướng tới.”

Trác Quân gật gật đầu, giờ phút này nàng đối Lâm Miểu nói không nên
lời là cái cảm giác gì. Nàng cảm giác mình hẳn là hận Lâm Miểu , bởi vì Lâm Miểu triệt để làm nát bấy mộng đẹp gả cho Giang Tu Nhân của nàng,
đặc biệt sự xuất hiện của Lâm Miểu làm cho nàng càng thêm không cách nào quên được. Chính là nàng vừa cảm kích Lâm Miểu, vì Lâm Miểu để cho Trác Quân nàng hiểu được tình cảnh của mình, ám chỉ ý nghĩ chân thật của
Giang Tu Nhân. Điều này làm cho Trác Quân khổ sở rồi đồng thời lại cảm
tạ tâm ý của Lâm Miểu.

Còn có vài ngày là lễ mừng năm mới rồi, Giang Tu Nhân an bài tốt
công tác đi theo một nhà Lâm Miểu đi đến Mĩ quốc cũng cùng nhau tiến vào nhà Lâm Hâm. Lâm Trí cùng Hoàng Dĩnh nhìn thấy căn phòng của con trai
lớn và xa hoa như vậy, đều trợn to hai mắt, mà lại đối Giang Tu Nhân
phần tâm ý cảm động này. Tại trên vấn đề Lâm Miểu, không ai so với Giang Tu Nhân làm được rất tốt. Hoàng Dĩnh lôi kéo tay Giang Tu Nhân: “A
Nhân, đem Miểu Miểu giao cho con ta rất yên tâm.” Giang Tu Nhân cười
nói: “Mẹ, chúng ta là người một nhà, ngài cũng hy sinh rất nhiều cho
con.” Hoàng Dĩnh vỗ vỗ tay con rể, tỏ vẻ tán thành.

Lâm Hâm kích động an bài gian phòng, hắn ôm lấy Lâm Miểu: “Lâm Miểu!
Ta khi nào thì có thể làm cậu?” Mọi người trong nháy mắt trầm mặc. Lâm
Miểu thương tâm lôi kéo Lâm Hâm ngồi xuống: “Lâm Hâm, chuyện này không

phải nghĩ là dấu diếm ngươi, là sợ ngươi lo lắng. Thân thể của ta hoàn
toàn không có vấn đề, Bảo Bảo chỉ là tạm thời rời khỏi chúng ta, hắn sẽ
trở lại.”

Tối nay là đêm 30, Hoàng Dĩnh cùng Lâm Miểu tại trong phòng bếp nấu
cơm. Lâm Hâm cười nói: “Cũng may trong này sân khá lớn, hương vị truyền
không đến trong nhà người khác, bằng không, các người liền đợi đến lệnh
truyền tiếp a. Tại mùi vị kia của các người, hàng xóm sẽ đem các người
bẩm báo đấy.”

Lâm Miểu liếc xéo Lâm Hâm một cái: “Theo ta cùng mẹ có quan hệ gì? Muốn cáo cũng là cáo ngươi.”

Giang Tu Nhân cho Lâm Miểu nằm ở trong lòng ngực của mình, anh cảm
thấy vô lực, anh nghĩ phật pháp khôn cùng, hôm qua bởi vì hôm nay quả.
Thái độ của anh đối đãi nữ nhân làm cho anh mất đi đứa bé này. Lâm Miểu
biết rõ Giang Tu Nhân lại nghĩ tới chính là hài tử mất đi kia, nàng an
ủi trượng phu: “Bảo Bảo sẽ trở lại, em có tin tưởng.”

Giang Tu Nhân đem đầu chôn ở ngực Lâm Miểu, nức nở: “Miểu Miểu, thực
xin lỗi. Miểu Miểu, thực xin lỗi. . . . . .” Lâm Miểu vuốt ve bản đầu
cua ngắn ngủn của hắn, nói khẽ: “Không quan hệ, quá khứ đều đã qua. . . . . .”

Giang Tu Nhân mang theo một nhà nhạc phụ đến địa phương đồ cổ phố ——
phố nhỏ nổi danh. Anh nhìn thấy trong cửa tủ một con hung châm, lập tức
lôi kéo vợ mới cưới đi vào, đem cái con hung châm này đặt ở trên tay vợ.

Lâm Miểu cầm trong tay, chỉ thấy một con vừa thiết kế làm kim băng
bạc K rất nghệ thuật, một vòng tròn hoa, vây quanh trăng non lưỡi liềm,
một con ong mật đứng ở một góc trăng sáng. Nàng nghi ngờ hỏi: “Nhiều
dạng này đồ thất giống như không mang liền?”

“Không, không.” Giang Tu Nhân nói: ” cây kim ngân hoa, người nước
ngoài gọi Honeysuckle, như mật đường ngọt, phối hợp trăng sáng, tức là
tuần trăng mật, cái con ong mật nho nhỏ này, lại mang đến càng nhiều
mật.”

Lâm Miểu lập tức yêu thích không buông tay.

Giang Tu Nhân mua giá cao, tự mình cài ở trước ngực cho Lâm Miểu.


Lâm Trí cùng vợ, con trai lặng yên nhìn xem hai người, người nam nhân này không thể nghi ngờ là yêu con gái của mình. Lâm Hâm nhìn thấy Lâm
Miểu lại nhảy vào trong ngực Giang Tu Nhân, đem hai cái chân đọng ở trên lưng chồng mình, cười híp mắt khuôn mặt thanh xuân tràn đầy thỏa mãn
tươi cười. Hai người ý thức được, Lâm Miểu đối cái cuộc hôn nhân này
không thể nghi ngờ là thỏa mãn .

Trác Quân có lẽ gõ vỡ đầu cũng sẽ không nghĩ đến, Giang Tu Nhân cùng
Lâm Miểu chưa từng đem nàng để ở trong lòng, nàng ở giữa các nàng chưa
từng có khiến cho một tia gợn sóng qua. Lâm Miểu dùng cái mông cũng có
thể nghĩ ra được, của hàng này của Trác Quân là ai cho tiền. Nhưng nàng
khiêu khích đối với Trác Quân, hoặc là nói cũng coi như khiêu khích
không được, bởi vì Trác Quân cũng không biết chính mình ngày đó muốn tới trong tiệm của nàng. Ngược lại, trong lòng Lâm Miểu vẫn còn so sánh
kính trọng nàng, bởi vì nàng chưa từng tận lực xuất hiện ở trước mặt của mình, cũng không có đối với chính mình đã làm chuyện gì quá mức. Có lẽ
là thân phận của nàng, một con gái của bí thư thị ủy cấp thành phố nói
ra ít nhất tại tỉnh Nghiễm Nam đó cũng là không tệ.

Lâm Miểu nghĩ, Trác Quân rất thông minh, nàng biết mình chủ yếu chính là cái gì? Thứ yếu vậy là cái gì? Một người vô luận thắng thua, tư thế
là trọng yếu nhất. Thắng, tư thế quá khó nhìn, thắng cũng là thua; thua, tư thế còn không có ngược lại, thua cũng là thắng. Như Đặng Hiểu vậy,
vô luận lót bên trong áo hay chăn, mặt mũi đều thua sạch trơn, không giữ lại một số tiền làm trò cười cho người khác, cái được không bù nổi cái
mất.

Lâm Miểu nghĩ đến Tịch Hi, nàng tìm được Tịch Hi sau khi có tin tức
muốn đi Cam Túc, phát ra cho Tịch Hi một cái tin tức: rốt cuộc là cái gì sinh ra hận cùng xuyên tạc? Mặc kệ trước làm sai qua cái gì, cũng đã
quá khứ, chúng ta nhớ lại, chỉ kỷ niệm những kỷ niệm kia không muốn quên mất, mà những thống khổ, căm hận kia, đều bằng lòng học tập mà quên đi.

Tại ngày hôn lễ kia, Ứng Tuyên hồi âm bưu kiện cho Lâm Miểu tỏ vẻ
chúc mừng, nàng hiện tại vẫn còn ở lại Anh quốc. Lâm Miểu hồi âm bưu
kiện của nàng: chúng ta thường có nhiều thanh xuân cùng ôm ấp tình cảm
để hưởng thụ một đoạn thầm mến, cũng có năng lực phục hồi như cũ. Có lẽ, thầm mến kỳ thật cũng không có đối tượng, bất quá là đứng ở bờ sông,
nhìn ngược ảnh mình hối tiếc, lại cho là chính mình yêu người khác.

Lần thứ hai Lâm Miểu đến tập đoàn khắc sạn lớn Khắc Lai Đăng ở Trường Giang và Hoàng Hà (2 con sông lớn, ý chỉ gần đó), đây là khách sạn 5
sao cao nhất ở Nghiễm Nam. CEO Lucas của khách sạn là người Anh, một vị
nam tử tóc vàng 40 tuổi vốn có thành thục và mị lực nam tính ngoại quốc. Quản lí ở đây đã ngoài trung tuần (ngoài tuổi trung niên) đều là tốt
nghiệp trường học quản lý của khách sạn Khắc Lai Đăng ở Anh quốc, cho
nên quản lý khách sạn phần lớn đều là người ngoại quốc. Cũng bởi vì như
thế, cả tỉnh Nghiễm Nam đều là chỗ ở của người ngoại quốc. Dần dần tạo
thành khách sạn mới ở tỉnh Bắc Trữ, bề ngoài của khách sạn có hình thức
như Khắc Lai Đăng.

Nhìn thấy Lâm Miểu, quản lí Tân Hân ở trước sảnh đón chào: “Giang
thái thái, ngài khỏe.” Lâm Miểu chấn động: “Cô biết tôi?” Tân Hân mỉm
cười, mặt Lâm Miểu đỏ lên, thật sự là mất mặt, đã quên hôn lễ của mình
là cử hành ở trong này.

“Giang thái thái, xin ngài phân phó.” Tân Hân cười nói.


Lâm Miểu thu liễm tinh thần của mình, trấn tĩnh nói: “Tôi được mà,
ngươi đi mau lên.” Lâm Miểu nói xong, xoay người đi đến bên cạnh khu vực tiếp đãi, nhiệt tình vươn tay về phía một người ngoại quốc: “Tôn kính
Modena Nạp tiên sinh, tôi đại diện phụ thân của tôi là Giang Nam tiên
sinh chào mừng ngài đến.”

Lâm Miểu âm Oxford thuần khiết làm cho Modena Nạp đối với bất mãn vừa rồi đều ném đến nước Java đi, toàn bộ thế giới không chỉ là chỉ có
duyên dáng kiểu Anh ngữ. Hắn thu hồi không kiên nhẫn của mình, lập tức
trở nên nhiệt tình, hắn vươn tay: “Nhĩ hảo, tôi vô cùng cao hứng có thể ở trong này nghe được ngôn ngữ quê quán.”

Tân Hân xa xa thấy được, nàng ngầm hạ tâm trạng, nguyên lai A Nhân
tuyển vợ cũng không chỉ là búp bê, cũng chưa từng có hẹp hòi, nàng xoay
người rời đi.

Đứng ở sau lưng Modena Nạp Niếp Chính Viễn lại chấn động, cô bé này
chính là vị nữ hài kia lần trước tại quán ăn Bắc Trữ làm cho Lê Mỹ Nhàn xuống đài không được, không nghĩ tới nàng thật sự gả cho Giang Tu Nhân. Hắn vươn tay: “Nhĩ hảo, tôi là Niếp Chính Viễn.” Lâm Miểu cũng đưa tay
ra: “Nhĩ hảo, tôi là Lâm Miểu. Hoan nghênh các người đến Bắc Trữ.” Niếp
Chính Viễn không cho rằng Lâm Miểu còn có thể nhớ hắn là ai .

Lúc này, vẻ mặt Lê Mỹ Nhàn một mảnh mồ hôi chạy tới: “Thực xin lỗi, . . . . . .” Lâm Miểu không để lại dấu vết đẩy nàng ra, không cho Lê Mỹ
Nhàn nói tiếp. Lâm Miểu đối người theo ở phía sau nói: “Đem hành lý
Modena Nạp tiên sinh đưa tới ‘phòng tổng thống’.”

Sau đó Lâm Miểu đem Modena Nạp dẫn tới thang máy khách quý: “Modena
Nạp tiên sinh, phụ thân đang tại sân bay đưa tiễn khách nhân ở Thủ đô,
đêm nay phụ thân xin mời ngài thưởng thức bữa tối cao lương mỹ vị ở Bắc
Trữ chúng tôi. Nghe phụ thân tôi nói Modena Nạp tiên sinh là một nhà mỹ
thực, đặc biệt gần đây đối với mỹ thực Hoa Hạ của chúng tôi có cảm
tình.”

Modena Nạp cầm lấy tay Lâm Miểu hành lễ hôn tay một cái: “Tiểu cô nương xinh đẹp, cô là thiên sứ của Giang Nam tiên sinh.”

Lâm Miểu cũng trở về lễ một cái: “Cảm tạ Modena Nạp tiên sinh khích
lệ. Ngài như mặt trời đồng dạng trí tuệ dày rộng chiếu sáng chúng tôi,
Lâm Miểu cảm giác sâu sắc được lợi ích không nhỏ.” Nhìn xem Modena Nạp
tiếng cười cởi mở, Lâm Miểu lúc này mới có thể âm thầm thở phào nhẹ
nhõm.

Vây ở chung quanh bọn họ vô luận là khách sạn cao tầng hay là tập
đoàn công nhân viên đều đối cô dâu tuổi rất nhỏ này của Giang gia thu
hồi lòng khinh thường. Lâm Miểu tựa hồ sau khi nhìn thấy nhiều người
đánh cho rùng mình một cái, trong này tự nhiên cũng bao gồm cả phó tổng
tài Lê Mỹ Nhàn. Lâm Miểu hiểu rõ mỉm cười.

Niếp Chính Viễn không thể không bội phục Lâm Miểu tiểu cô nương này
rất tâm cơ. Chuyện lần này rất rõ ràng tập đoàn Trường Giang và Hoàng Hà nào đó đố tìm ra sai lầm, xem tình hình này hẳn là Lê Mỹ Nhàn sai lầm,
chính là Lâm Miểu chỉ nói ba xạo liền hóa giải lửa giận của Modena Nạp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận