Dùng Hết Đời Để Yêu

Lâm Miểu cảm thấy những người kia bất kể là xem cuộc vui , hay là hâm mộ , hoặc là đố kỵ , các nàng coi như ở trên người nàng nhìn ra một cái hố. Mọi người phảng phất đưa thân vào toa ông xa hoa xem cảnh hí kịch?, nhẹ lay động quạt hương bồ, kiểng chân hy vọng nữ diễn viên xuất hiện .

Lâm Miểu thả lỏng trong lòng, quét nhìn cây su hào anh tuấn này, cười nói đến: “Lúc này có chuyện tốt?” Lâm Miểu trả lời rõ ràng vượt qua
tưởng tượng của mọi người. (ta không hiểu sao lại ví anh này như cây su
hào nữa)

“Là vinh hạnh của tôi, tiểu thư xinh đẹp.” Cây su hào khổng tước xòe
đuôi cười. Nhìn xem hắn, không biết tại sao, trong đầu Miểu Miểu lại
huyễn hóa ra ánh mắt Kế Lương, người nam nhân này cùng Kế Lương đồng
dạng, có được ánh mắt thuần túy như vậy. Tâm Lâm Miểu khẽ run . . . . . .

Nàng không chút do dự cầm qua POS cơ, đưa cho nam nhân ấy: “Đem sợi
tổng hợp của anh lấy ra đi, tôi không biết anh, nếu anh không nhận, tôi
sẽ ném lại cho người này.Hay là không cần phải ký biên lai rồi, trực
tiếp tính tiền a.” Ngoại trừ cây su hào, khuôn mặt tất cả mọi người một
hồi run rẩy.

Nhìn xem coi tiền như rác mua biên lai, Lâm Miểu nói rõ cám ơn, đối
với Tiểu Ái cười nói: “Buổi tối tìm cậu.” Lập tức muốn rời đi. Tiểu Ái
còn đang lơ mơ, gật gật đầu.

“Tiểu thư, có thể hay không biết rõ tên của cô?”

Lâm Miểu đầu đều cũng không quay lại: “Không thể.”

“Ta hay không lý giải vì qua sông đoạn cầu?” Nam nhân kia phát ra tiếng cười cởi mở .

Lâm Miểu khoát khoát tay, vừa đi vừa nói chuyện: “Của anh giữ lại này cố chấp a.”

“Tôi rốt cục hiểu được Giang Tu Nhân tại sao phải cưới cô làm vợ, Lâm Miểu.” Hắn thành công làm cho Lâm Miểu đứng lại. Lâm Miểu nhìn hắn:
“Chu tiên sinh, có thể hay không có chút ý mới?”

“Lâm Miểu, tôi là Chu Vĩnh Hạo. Tôi cùng Giang Tu Nhân làm 4 năm cùng trường .”

“A, nguyên lai đây là nguyên nhân anh tặng tôi quần áo ?” Lâm Miểu bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.

Chu Vĩnh Hạo lắc đầu: “Nguyên nhân là tôi muốn đuổi theo cô. Hai

chúng tôi gần đây đều là hắn thắng một nửa, tôi thắng một nửa. Trận đấu
lại bắt đầu .”

Lâm Miểu vươn tay, cầm thật chặt Chu Vĩnh Hạo, vô cùng chân thành
nói: “Soái ca, tôi chân thành chúc anh sớm ngày thành công. Nhưng là tôi có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?”

Chu Vĩnh Hạo nhún nhún vai.

“Anh biết công dụng lúc ban đầu của vĩ ca (viagra) là cái gì không?”

Chu Vĩnh Hạo lại nhún nhún vai.

” Là trị liệu tâm huyết quản tật bệnh , về sau một Y Sinh trong lúc
vô tình phát hiện loại thuốc này đối với trị liệu bệnh liêt dương có
hiệu quả. Từ nay về sau, loại này thuốc ứng dụng rộng rãi, thiết thực
trong lâm sàng, cải biến cuộc sống của nam nhân rất nhiều.”

Chu Vĩnh Hạo giống như khắc sâu nhìn bóng lưng xuất thần của Lâm Miểu. . . . . .

Buổi tối Lâm Miểu cùng Giang Tu Nhân lại đến CD, nhìn thấy Chu Vĩnh
Hạo, Tiểu Ái giống như rất khẩn trương, nhìn thấy bộ dạng Lâm Miểu không thèm để ý chút nào, Tiểu Ái không khỏi nhìn Lâm Miểu vài lần.

Giang Tu Nhân nhìn thấy Chu Vĩnh Giai chuyện tình cảm bên ngoài giờ
đắc ý làm cho bản thân Chu Vĩnh Hạo cực kỳ ngoài ý muốn, không nghĩ tới
Lâm Miểu căn bản là không có nói cho Giang Tu Nhân chuyện đã xảy ra hôm
nay. Hắn cho rằng hai vợ chồng này nhất định là đã tính trước đến nơi
đây.

Giang Tu Nhân trợn to hai mắt: “Chu lão tam? ! Cậu còn chưa có chết nha? !”

“Giang lão nhị, cậu cũng không chết mình làm sao có thể không còn sống? Lâm Miểu, chúng ta lại gặp mặt.”

Giang Tu Nhân phủi một cái, Lâm Miểu nhún nhún vai, không có lên
tiếng. Chu Vĩnh Hạo đi đến bên người Lâm Miểu, hắn không có nhìn Lâm
Miểu: “Lâm Miểu, bảo trọng.” Lâm Miểu chỉ có thể nắm chặt quả đấm của
mình, làm cho mình tâm tình bình phục. . . . . .


Lâm Miểu từ trong túi lấy ra một tờ biên lai, đối Tiểu Ái nói: “Đây
là biên lai dùng danh nghĩa Chu Vĩnh Hạo tiên sinh quyên tặng cho quỹ từ thiện khoa mắt bệnh viện. Cái quỹ này trước ở Hoa Hạ làm từ thiện được
tốt nhất, có thể tín nhiệm. Mời chuyển giao thay.”

Tiểu Ái nhận lấy xem xét, vẻ mặt nhịn không được run rẩy, Lâm Miểu
này, may mà nàng nghĩ ra, nàng dùng danh nghĩa Chu Vĩnh Hạo quyên ra
quần áo giá cả ngang nhau hơn 250 nguyên.

Giang Tu Nhân nói cho Lâm Miểu, hắn vào hôm nay trước kia cũng không
biết Chu Vĩnh Hạo này lại là người của Chu gia: “Trong này nhìn thấy, ta mới hiểu được, nguyên lai hắn xuất thân thế gia vọng tộc.”

“Quan hệ của các người rất kém sao?” Lâm Miểu tò mò hỏi.

“Em cũng thấy đấy, hắn là rất thích làm người náo động, hắn luôn tránh anh.”

Lâm Miểu không lưu tình chút nào giễu cợt Giang Tu Nhân: “Ai kêu anh cùng hắn, đều là Hoa Hồ Điệp, hắn không tìm anh tìm ai?”

“Kỳ thật trước hôm nay anh đối với hắn không có hảo cảm, nhưng hiện
tại anh cảm thấy được người khác cũng không tệ lắm. Ở trường học hai
chúng ta bất kể náo loạn thế nào, hắn đều không dùng gia thế đi ra áp
ta.”

Lâm Miểu gật gật đầu. Khi đó, ba ba Giang Tu Nhân chỉ mới là một bí
thư thị ủy, đặc biệt ở thủ đô khi bọn hắn học ở đại học công an, vẫn
thật là cái gì cũng không phải.

Lâm Miểu ở ngày cuối cùng nghênh đón tuyết đầu mùa ở thủ đô, nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, những bông tuyết trắng bay khắp trời, bồng bềnh
rơi vào trong lòng đất mẹ, tấm lòng của đất phổ biến rộng rãi, nàng bao
dung tất cả hỉ nộ ái ố của thế gian, tiếp nhận mưa xuân, tuyết đông, gió hè, sương thu. Đối với một trận tuyết đầu mùa này, mọi người đưa cho
nhiệt tình thật lớn, không có người phàn nàn thời tiết rét lạnh, mọi
người thong dong tiếp tục cuộc sống của mình.

Giang Tu Nhân hiểu rất rõ Lâm Miểu nói ra: “Miểu Miểu, cả kinh thành, anh nghĩ không có người so với em càng hy vọng trận đại tuyết này.” Lâm Miểu lớn tiếng kêu gọi: “Làm cho bão tuyết tới mạnh liệt hơn chút ít
a!”


Da dày Lycra màu đen sáng bóng quần bó sát người bọc đôi chân căng
đầy thon dài của Lâm Miểu, một kiện quần áo lông dê tơ màu đen, một đôi
giày bó cao màu đen làm cho dáng người Lâm Miểu uyển chuyển nổi bật
không thể nghi ngờ, đặc biệt quần túi bó sát người bao ở dưới cái mông
ngạo nghễ ưỡn lên làm cho Giang Tu Nhân yêu thích không buông tay. Áo
lông chồn khoác ngoài màu cam đó bắt mắt như vậy, làm mọi người đi qua
mắt không tự chủ nhìn lên. Lâm Miểu chỉ mặc đơn bạc một quần dài cùng
một kiện áo lông, nhưng cũng không cảm thấy rét lạnh. Bão tuyết làm cho
sân bay bị buộc đóng cửa, người không giữ khách trời giữ khách.

Tâm tình Lâm Miểu rất tốt, nàng hướng đến CD Tiểu Ái khoe khoang thật lâu, cũng tuyển cho Giang Tu Nhân một kiện áo da cùng một kiện áo khoác ngoài. Điện thoại vang lên, Lâm Miểu đứng dậy tiếp mới biết được Tịch
Hi điện thoại. Nàng cau mày hỏi: “Tịch Hi, có chuyện gì sao?”

“Tôi nghĩ muốn cùng cô nói chuyện, Miểu Miểu, hi vọng cô không nên cự tuyệt tôi.” Tịch Hi thầm khàn cuống họng.

“Tôi thì không có vấn đề , nhưng tôi hỏi qua A Nhân. Cô có phải hay
không nghĩ nói cho tôi biết chuyện 6 năm trước ?” Tịch Hi chấn động:
“Miểu Miểu, A Nhân. . . . . .” Lâm Miểu thở dài một hơi: “Tịch Hi, anh
ấy không có nói với tôi, nghe khẩu khí cô như vậy chắc chắc, tôi dùng
cái mông nghĩ đều có thể đoán được nguyên nhân. Bởi vì cô chỉ còn lại có một canh bạc này, đây là trong nội tâm tôi đau nhức, cô cũng biết.
Nhưng cô đừng trách tôi đả kích cô, mẹ chồng nói cho tôi biết, muốn đặc
biệt chú ý cô vậy chuyện này ngụ ý hành động lớn.”

Tịch Hi: “. . . . . . . . . . . .”

“Không tin phải không? Tôi hay dùng danh nghĩa thề, tôi cũng không
nói dối. Cho tới bây giờ cô còn muốn chơi dạng gì? Làm cho cả tỉnh
Nghiễm Nam đều bàn luận chuyện Giang bí thư chuẩn bị con gái đã xuất
giá, người vợ của tiểu nhi từng tại 6 năm trước thiếu chút nữa bị người
cường bạo? Chỉ cường bạo này đủ đích thực làm rung động liền cũng đủ làm cho Giang gia hổ thẹn, có thể phá hư hôn lễ của chúng ta? ! Vô dụng ,
Tịch Hi, Giang Tu Nhân là ai tỉnh Nghiễm Nam không người không biết. Tôi nếu như không giống là tờ giấy trắng, anh ấy có thể lấy tôi? Cho dù anh nguyện ý cũng muốn người khác tin tưởng mới được! Tôi nhận thức anh ấy
vào lúc ban đêm anh ấy liền cưỡng bức ta, sau khi tôi chất vấn anh ấy,
anh ấy nói chỉ có lập tức dán lên cho em nhãn Giang Tu Nhân ta, ta mới
yên tâm. Chuyện này cô khẳng định không biết, Đoạn Di cũng sẽ không biết rõ. A Nhân nói cho tôi biết Đoạn Di là người của Ứng Tuyên, ở bên cạnh
anh ấy hai năm rồi. Tôi tưởng tượng, không đúng nha, hai năm trước Ứng
Tuyên căn bản không cần làm chuyện như vậy, bởi vì khi đó người người
đều cho rằng A Nhân là sẽ lấy nàng, kể cả cô đang ở đây. Tịch Hi, một
chiêu này của cô thuyền cỏ mượn tên thật sự là dùng được tốt nhất, còn
muốn tôi nói tiếp sao? Cô không phải người nữ nhân thứ nhất chạy đến
trước mặt của tôi, hơn nữa hiển nhiên cũng sẽ không có cuối cùng. Dù anh ấy như vậy, nếu như nói chỉ trông coi Lâm Miểu tôi Giang Tu Nhân anh ấy sẽ thỏa mãn, đừng nói là cô, mà ngay cả chính mình cũng sẽ không tin
tưởng, tôi còn không có tự đại đến tình trạng như thế. Chính là tôi dùng khẳng định nói cho cô biết, độ trung thành của tôi với anh ấy không

cách nào cam đoan, nhưng Giang Tu Nhân đời này chỉ biết có một thê tử là tôi, điểm này là không thể nghi ngờ . Điểm này Giang gia cùng cha mẹ
tôi là có ăn ý , mà tôi cũng vậy đối cái này vẫn chuẩn bị nguyên vẹn.
Tôi cùng cả nhà chúng tôi xây dựng trong tư tưởng cảm kích chồng ta còn
có thành ý của Giang gia đối đoạn này hôn nhân.”

Tịch Hi cảm giác mình không cách nào hô hấp, thật đúng là làm cho
Giang Tu Nhân nói rồi, Lâm Miểu thật sự làm cho nàng không chỗ nào che
dấu, ẩn trốn. Tâm cơ Lâm Miểu tuyệt không thua kém nàng.

“Tịch Hi, vốn tôi nghĩ bỏ qua cho cô, nhưng cô thật sự ti tiện dùng
đến hai nữ hài13 tuổi đau xót đến làm công cụ cho cô trả thù, cô mất đi
nhân tính. Tịch Hi, chờ tiếp chiêu a, cô chính là một con rắn độc.”

Lâm Miểu thành khẩn viết một phong bưu kiện cho Ứng uyên, nói cho
nàng biết cả chân tướng sự tình. Cuối cùng nàng nói: “Ứng Tuyên tỷ, khi
chị ở trước mặt lão hu cơ tung tăng như chim sẻ để cho em cảm động, đôi
mắt chị sáng ngời để cho em xấu hổ. Bởi vì chị sống được so với em
thuần túy, chị dùng toàn bộ thể xác và tinh thần của chị đi yêu một
người nam nhân, tuy nhiên người nam nhân này không có yêu chị, nhưng chị vẫn không oán không hối, chị sống được so với bất cứ người nào chúng ta đều muốn rộng thoáng. Ứng Tuyên tỷ, trở về a, trên đời hết thảy dễ dàng biến chất đúng là tình yêu. Hạnh phúc, có lẽ ở khúc quanh của con
người. Chị vĩnh viễn là muội muội Lâm Miểu kính thượng.”

Lâm Miểu trở lại Bắc Trữ chuyện thứ nhất chính là đi đến cục công an
gặp Thành Thành. Nàng gắt gao ôm Thành Thành, nghẹn ngào nói: “Thành
Thành, giống như không ai biết chuyện đích thực năm đó, Giang Tu Nhân
hiện tại đã tra xét. Thành Thành, có lẽ cơn ác mộng của chúng ta thật sự sẽ đi qua .”

Con mắt Thành Thành cũng đỏ: “Miểu Miểu, đến thời điểm nên buông. Hắn yêu ngươi như vậy, chúng ta vẫn dựa vào lẫn nhau cùng yêu thương nhau.
Cậu cùng mẹ đều ở bên cạnh mình, cậu có lão công yêu của cậu, mình có
công tác làm cho người hâm mộ. Mình thật sự tạo nên trong tưởng tưởng
cảm kích hắn, cảm kích hắn làm nhiều cho cậu, cho mình như vậy. Cho nên, chúng ta nên thả xuống.”

Hai nữ hài tuổi trẻ đều ở cho đối phương lau nước mắt, nhưng vốn cũng lau không hết. . . . . . Giang Tu Nhân đi qua, đem hai người gắt gao ôm vào trong ngực: “Các cô gái, quá khứ đều trôi qua. . . . . .” Xem người không khỏi hơi bị động dung.

Lâm Miểu và Thành Thành dần dần bình tĩnh, Giang Tu Nhân nhìn hai bãi nước lớn trước áo mình, cười nói: “Nếu không phải Thành Thành tôi đã
thu cô rồi, đỡ cho phó cục trưởng công an ở hệ thống công an trẻ tuổi
tỉnh Nghiễm Nam luôn một bộ dạng táo bón.”

Thành Thành lau khô nước mắt: “Thật sự nha? !”

Giang Tu Nhân cùng Lâm Miểu đồng thời nói: “Nghĩ khá lắm!”

Thành Thành: “. . . . . . . . . . . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận