Bọn họ buổi tối nói muốn cùng ăn cơm, tôi từ chối. Lưu Tuệ Nga cũng nói có việc và từ chối, sau đó cô ấy nói với Lí Minh Ngôn “Em không đi xe đến, anh đưa em về đi.”
Lí Minh Ngôn khó xử nhìn tôi, tôi vội vàng nói “A, không sao không sao, em có thể tự mình đi xe về, dù sao cũng không xa.”
Vì thế, cuối cùng mỗi người một ngả.
Hiển nhiên đây là một lần hội tụ rất
không thành công và vui vẻ, Mà ý định ban đầu của tôi đã chết ngỏm từ
trong trứng nước, lát nữa về nhà nhìn thấy bộ dạng buồn bã của cha mẹ,
tôi thật sự không có cách nào thoát khỏi sự áy này. Rõ ràng có một cơ
hội tôi lại trơ mắt để cơ hội trôi qua.
Ăn cơm tối xong một đám hàng xóm tự động lấy nhà của tôi làm trung tâm căn cứ cách mạng. Không nghĩ tới mẹ tôi
không chỉ mạnh mẽ mà còn có khí chất làm lãnh đạo a. Nhìn thấy bộ dạng
phẫn nộ không chịu nổi của bọn họ tôi càng thêm ngượng ngùng. Trong đám
người đó có người nói không khác gì Lí Minh Ngôn đã nói. Công ty kia cậy mình là công ty lớn ỷ thế hiếp đáp người khác. Mọi người bàn bạc cả nửa ngày cũng không tìm ra phương án nào thích hợp, lúc này thậm chí có
người nói, chờ khi khu nhà phía trước xây dựng xong họ sẽ thử dò ý chủ
nhà xem có thể thuê tôi để làm người quản lý không. Không khí nàng lúc
càng nặng nề
Đúng lúc ấy tiếng điện thoại đột nhiên
vang lên. Lấy điện thoại từ trong túi ra, không có tên người nhưng số có vẻ quen. Ai a? Tôi nghi hoặc nhấc máy.
“Đang ở đâu….” Thanh âm trầm thấp truyền đến, là Trần Diệu Thiên.
Không đợi tôi trả lời, cậu ta nói “Tôi muốn gặp cậu…” Giọng nói khàn khán lại có chút hỗn độn, giống như vẫn còn hơi men.
Tôi đi đến phía kia của phòng khách, thấp giọng nói “Tôi ở nhà, đang buổi tối mẹ tôi sẽ không cho ra ngoài.”
“Tôi muốn gặp cậu….” Cậu ta lập lại.
“Ngại quá, mẹ tôi thật sự không cho…” “Tôi muốn gặp em!” Cậu ta đột nhiên hét lên, trực tiếp chặn lại lời tôi.
Cậu ta khiến tôi giật mình sửng sốt, mãi một lát sau tôi vẫn không biết nói gì “Tôi… này… tôi…”
“…..Tôi muốn em… tiểu Trư… tôi muốn em….” Bên kia truyền đến tiếng nỉ non nho nhỏ, tựa như một cảm giác hỗn loạn đau đớn.
“…” Còn không biết nói
gì điện thoại đã bị cắt đứt, tôi nhẹ nhàng thở ra, tám phần là người này uống quá nhiều nên hồ đồ, suy nghĩ một lát rồi tôi mang điện thoại cất
đi.
Phòng khác vẫn đang có một đám hàng xóm
tiếp tục ca những bài ca buồn chán. Tôi ngồi một bên nghe mọi người nói
chuyện, trong lòng vẫn bị bóng ma của sự áy náy bao phủ, giống như
chuyện mọi người đang nói không liên quan đến tôi.
Ngồi càng lâu càng thấy buồn chán, tôi
quyết định về phòng, đúng lúc này chuông cửa lại vang lên, mẹ tôi lập
tức đi mở cửa, tôi xoay người lên tầng, vừa đến cầu thang đã nghe thấy
giọng nói quen thuộc “Xin hỏi, Quách Chân Tâm có ở nhà không?”
….Trần Diệu Thiên, sao cậu ta lại đến đây?
“Có a, cậu là ai?” Mẹ tôi thanh âm nhất thời trở nên hưng phấn.
“Cháu là bạn học cũ của cô ấy, dì à, cháu muốn gặp Chân Tâm, có được không ạ?” Lời cậu ta nói thật nho nhã và tràn ngập thành ý.
“Tất nhiên rồi, vào đi vào đi.” Mẹ già nhiệt tình đón tiếp, tôi hít một hơi thật sâu lập tức tiếp tục đi lên.
“Chân Tâm.. bạn con đến này… Chân Tâm..” Mẹ gia thét lên.
Tôi…. tôi…!!
“Vừa rồi còn ở đây mà, chắc là nó lên phòng mở nhạc lớn quá nên không nghe thấy tiếng gọi.” Mẹ già giải thích với cậu ta, nghe giọng thôi cũng đủ hình dung bộ dạng hởn hở của mẹ già. Tiếp theo mẹ già nói một câu khiến tôi ngã ngửa, “Cháu lên trên đấy tìm nó đi, cũng tại hôm nay trong nhà đông người, không tiện, hai đứa cứ nói chuyện trong phòng đi.” {hana: *bật ngón cái* bà mẹ này teen nha}
“Cảm ơn dì.” Giọng của cậu ta cũng thật là hớn hở.
Tôi rón rén chạy ngay về phòng mình,
trong chốc lát tiếng của câu ta ở bên ngoài vang lên, tôi giả bộ chậm
rãi ra khỏi phòng, đi vào hành lang, kinh ngạc nhìn cậu ta “Sao cậu lại đến đây?”
Trần Diệu Thiên ngẩng đầu, nhìn tôi cười tươi sáng, đẹp như có hoa nở khắp nơi vậy. Cậu ta bước hai ba bậc thang một tiến đến trước mặt tôi, tôi lùi dần từng bước, cậu ta tiến từng
bước, cúi đầu nhìn tôi, ý cười trên mặt càng lúc càng sâu nói “Mẹ em thật tốt.”
Tôi xoay người đi về phía phòng mình, cậu ta đi theo phía sau tôi, đột nhiên buông một câu “Nếu thành mẹ của tôi thì tốt rồi.” Bước chân của tôi bước hụt, thiếu chút nữa chân dẫm vào nhau.
“Cậu có chuyện gì?” Tôi ngồi vào ghế bên cạnh bàn học, quay đầu nhìn cậu ta, buổi chiều còn đột nhiên điên điên nổi bão, sao lúc này còn đến tìm tôi?
“Không có chuyện gì thì không thể đến?” Cậu ta khoanh tay cười khanh khách nhìn tôi, cái đầu cao lớn dựa lên cạnh cửa.
Cậu ta đi vào phòg, vừa đi vừa nhìn tôi
cười, cậu ta thoạt nhìn không hề mang theo men say, hình như chỉ mang
theo chút hơi rượu.
“Cuối cùng là có chuyện gì?” Tôi bị nhìn đến sợ hãi.
Cậu ta đi đến trước mặt tôi, ngồi xuống bàn học, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào tôi dò xét. Cậu ta cười nói “Tiểu Trư, em nói xem, tôi sao cứ nhìn thấy em đều cảm thấy vui vẻ a?” Tay cậu ta đột nhiên bẹo bẹo mặt tôi, vừa bẹo vừa cười “Đây là cái gì đây? Chẳng lẽ vì hai má Tiểu Trư đều hình tròn a?”
“Cậu…. cậu không làm khó người khác thì chết a!” Tôi tức giận gạt tay cậu ta ra, nhưng cậu ta vẫn trơ tráo như cũ, dù
tôi có dùng sức thế nào cũng không gạt ra được. Cho đến khi tay cậu ta
bị gạt xuống thì tôi cũng muốn tắc thở vì mệt a, đột nhiên ý thức được
tay mình đang nắm tay cậu ta, tôi thật nhanh ném tay cậu ta ra, cậu ta
cười gian tà.
“Cậu cuối cùng đến tìm tôi có chuyện gì?” Cảm giác bản thân bị đùa cợt, tôi bỏ mặc sự khó chịu trong lòng hỏi cậu ta.
“Nhớ em, đột nhiên muốn nhìn thấy em.” Cậu ta bước đến ngồi xuống giường, tôi kháng nghị nói “Ây, không cần ngồi lên giường tôi! đừng để ám mùi rượu lên giường tôi, buổi tối tôi không ngủ được.” Nghe vậy nhưng cậu ta lại cố tình nằm xuống, trực tiếp ngủ trên giường. Tôi muốn giết người!
Cậu ta là đại gia bình thường ngủ trên
giường to bảy tám người nằm, giờ còn đòi chiếm giường hạng hai của tôi,
đã nằm còn tâm đắc phát biểu “Giường của em, hơi nhỏ, hơi cứng.”
“Ai cho cậu nằm!” Tôi lườm cậu ta một cái, thật đúng là cái người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!
“Lại đây.” Đột nhiên cậu ta gọi.
“Làm gì?”
“Lại đây.”
“Lại làm gì?”
Bên kia bắt đầu im lặng, trong phòng
không khí đột nhiên trở nên quỷ dị, đầy áp lực. Nuốt nuốt nước bọt tôi
đi đến bên giường, đá vào chân của cậu ta hỏi “Gọi tôi lại để làm gì?” Cậu ta đột nhiên ngồi dậy ôm ngang người tôi, trong khoảnh khắc tôi đã bị cậu ta ấn ngã lên giường. {hana: *che miệng cười gian hắc hắc}
“A, A, cậu….” tôi giận dữ nói “Đây là nhà tôi, cậu đừng nghĩ đến…”
“Để yên, Tiểu Trư.” Một bàn tay của cậu ta ôm chặt lấy người tôi, tay còn lại khẽ vuốt những
sợi tóc của tôi, ánh mắt cậu ta nhìn tôi vô cùng ôn nhu, ôn nhu như
nước, những giọt nước chứa đựng yêu thương.
Tôi không muốn hét lên vì không hi vọng
ba mẹ sẽ nhìn thấy cảnh này, dưới nhà còn có hàng xóm nữa, để họ nhìn
thấy cảnh này thì sự trong sạch của tôi coi như bị huỷ hoàn toàn.
Tôi cắn cắn môi, thấp giọng quát “Trần Diệu Thiên, Cậu đừng làm trò! Chúng ta hiện tại là người lớn, không phải là hai đứa trẻ con.”
Cậu ta vẫn dừng trên người tôi, hít sâu một hơi, đột nhiên đem mặt vùi lên vai tôi.
Thật lâu sau, từ sau cổ truyền đến giọng nói nhẹ nhàng khàn khàn “….Vì sao, vì cái lại thích Lí Minh Ngôn?”
“Này… này không vì gì, thích là thích…. a… cậu….” Cậu ta đột nhiên cắn lên cổ tôi, tuy rằng không đau nhưng vì bất ngờ
khiến cả người tôi run lên. Cậu ta tiếp tục cắn lên trên, trong cơ thể
tôi đột nhiên như có một luồng điện chạy qua, có một cảm giác thật ma
quái khiến cả người tôi không thể không chế được mà sợ run “Cậu… làm gì…” Lời vừa nói ra mới phát hiện bản thân mình giọng nói đang trở nên run run.
“Thật là nhạy cảm…” Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, đáy mắt có ý cười không dễ nắm bắt, ôn nhu nói “Tiểu Trư của tôi đúng là bé ngoan.” Cậu ta lại nhẹ nhàng nói “Tiểu Trư, có khi nào đã cùng đàn ông hôn môi a?”
“Liên quan quái gì cậu! Thần kinh! Lưu manh! Biến thái! Tôi đánh chết cậu….” Tôi liều mạng muốn đẩy cậu ta ra lại bị cậu ta xiết chặt không thể nhúc nhích, tôi thật muốn gào lớn lên để gọi viện binh, nhưng lại cố gắng
nhịn xuống. Bà đây không lẽ không thể đấu lại người này sao!
“Không nói? Vậy để tôi tự mình thử.” Cậu ta đột nhiên chiếm lấy môi tôi, tôi liều chết cắn chặt răng, nước
mắt trào ra, trên đời này còn có người đáng thương hơn tôi sao….. ngu
ngốc, ở nhà mình mà còn bị người ta bắt nạt… thậm chí còn phải chịu đựng mà không dám la lên…. mẹ nó, tôi đời trước đã giết cả nhà Trần Diệu
Thiên sao!
“Em sao vậy? Đừng khóc, đừng khóc… Tiểu Trư ngoan, đừng khóc….” Cậu ta thấy tôi khóc lập tức buông miệng tôi ra, tay chân luông cuống lau nước mắt của tôi.
“Tôi ghét cậu…. Trần Diệu Thiên, tôi thật sự rất ghét cậu…..” Tôi vừa khóc vừa mắng “Cậu chỉ toàn bắt nạt tôi…. trước đây cũng thế, bây giờ cũng thế…. cậu dựa
vào cái gì mà hết lần này lần khác bắt nạt tôi… Mẹ nó, cậu chính là cái
đồ lưu manh…. vô sỉ…. tôi ghê tởm cậu….”
Tôi không ngừng nức nở, chửi mắng khóc
lóc, giống như tôi muốn đem toàn bộ nỗi ấm ức bao lâu bị khi đễ phát
tiết hết ra ngoài. Nhưng cũng không thể khóc lớn lên, sợ mọi người bên
dưới nghe thấy, khóc cũng phải nhịn, mẹ nó, thật khó chịu!
“Tôi sai rồi, là tôi sai rồi…” Trần Diệu Thiên một bên lau nước mắt cho tôi, một bên không ngừng giải thích “Tiểu Trư hãy tha thứ cho tôi…. tôi biết tôi sai rồi….. nếu không tôi viết
kiểm điểm cho em? Tôi viết một ngàn từ tự kiểm điểm? … Đừng khóc…. chị
à, tôi sai rồi…. xin em đừng khóc…. tôi là cây cỏ, em khóc khiến tôi đau lòng lắm….. Phải làm sao em mới hết khóc đây….”
Tôi nhất thời cố nén nức nở, lưu loát nói “Cậu lập tức rời khỏi nhà tôi, từ nay về sau không bao giờ…. không bao giờ được đến đây!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...