Đợi Lưu Cẩn thu dọn đồ đạc, phòng làm việc thì không có một người từ lâu rồi, đóng cửa lại, Kha tùy và Lưu Cẩn hai người một trước một sau xuống lầu, tiếng mưa cũng càng ngày càng rõ.
"Ôi? Trương Hiểu Nhã, muộn như vậy rồi em còn không trở về sao?" Lưu Cẩn đi ở phía trước dừng lại bước chân, nhẹ giọng hỏi.
"Chào Lưu lão sư, em..
em không có mang dù." Tiểu nữ sinh rất là nhút nhát cúi đầu thấp xuống, một cặp mắt sống chết nhìn chăm chăm chiếc giày, chính là không dám ngẩng đầu nhìn hướng Lưu Cẩn.
Tôi lại không phải lão hổ càng sẽ không ăn em, em sợ tôi như vậy làm gì? Lưu Cẩn trong lòng âm thầm gào thét, Kha Tùy trốn ở bên cạnh cười lén.
"Không có bạn đi chung đường với em sao?" Lưu Cẩn đè xuống ngọn lửa nhỏ xông lên ở trong lòng, cực kì tức giận trừng Kha Tùy một cái, nhẫn nhịn xuống tính tình ôn nhu hỏi thăm học sinh của mình.
"Vốn dĩ có, nhưng mà hôm nay đúng lúc là em trực nhật, bạn bè đi chung đường với em cũng trở về nhà lâu rồi."
Thì ra là bạn nhỏ cùng đường đều trở về nhà rồi a! Lưu Cẩn suy nghĩ một chút, vẫn là đem cây dù Kha Tùy mang cho mình đưa cho bạn nhỏ, ôn nhu cười nói ra, "Nè, em cầm dù này lấy dùng đi."
"Lão sư Lưu, cái này..
em cầm dù đi rồi vậy cô làm sao về nhà?" bạn nhỏ vội vã từ chối đẩy lấy cây dù vào trong lòng nàng.
"Lão sư không sao, còn nữa, lão sư có bạn cùng đi về nhà.
Cô nói phải chứ? Ngủ! Gật!" Lưu Cẩn trước tiên là nói nhẹ nhàng an ủi cô gái nhỏ, sau đó quay đầu nghiến răng nghiến lợi nói với Kha Tùy đang đem bản thân bỏ ngoài sự việc.
Kha Tùy thấy chính mình bị Lưu Cẩn điểm danh, nhẹ ho một tiếng, liền bước lên trước an ủi bạn nhỏ, "Em gái, lão sư của em có chị đi cùng em không cần lo lắng, về nhà sớm chút đi."
"Ân, cám ơn lão sư, và bạn gái của lão sư!" Cô gái nhỏ cám ơn xong, cầm lấy dù đi vào màn mưa.
"Học sinh của cô vẫn là thật sự rất đáng yêu đó!" Kha Tùy cười như không cười, trong con ngươi màu trà nâu tràn đầy ý cười, nhìn theo ánh mắt của Lưu Cẩn cũng từ từ thả mềm đi rất nhiều.
"Cô nghĩ nhiều rồi! Đứa nhỏ đó chắc chỉ là thấy cô là nữ nhân, lại là bạn của tôi, cho nên mới kêu cô như vậy.." Lưu Cẩn cùng lúc cảm thấy bối rối, trong lòng nhiều thêm một tia tâm trạng không tên.
"Được được được, là tôi nghĩ nhiều rồi.
Thân ái, cô xem mưa bên ngoài càng ngày càng nhiều, chúng ta có phải nên trở về không?" Kha Tùy mắc cười dỗ dành Lưu Cẩn ngạo kiều xù lông, thay nàng vuốt lông.
"Ân hừ! Cô nhanh chống đi trước dẫn đường!" Lưu Cẩn dương đầu, bất khả nhất thế (không thể cả đời) nhìn Kha Tùy.
"Nữ vương đại nhân mời!"
Kha Tùy mở dù ra, mang thân thể của hai người che ở dưới cây dù.
Cây dù nhỏ bé suy cho cùng là không thể chu toàn được hai người, không bao lâu bờ vai của hai người đều có chút ướt.
Kha Tùy âm thầm đem cây dù chuyển đến bên kia của Lưu Cẩn, lại bị Lưu Cẩn một cái nắm lấy cổ tay, khoảng cách rộng lớn giữa hai người một chút thu nhỏ, thân thể dính lại gần, nhiệt độ cơ thể của đôi bên truyền đến cho nhau
Lưu Cẩn áp sát bên tai Kha Tùy cười nhẹ, "Kha Tùy ngu ngốc, cô làm sao một chút cũng không trở nên thông suốt a?"
Cảm thấy hơi thở nóng hổi của Lưu Cẩn quét qua tai của chính mình, tim của Kha Tùy đột nhiên lỡ nhảy một nhịp, vành tai cũng không tự chủ được đỏ lên.
Hồi lâu, cô chống chỏi trả lời, "Tôi chỉ là nhất thời quên mà thôi, sự chỉ bảo của Lưu lão sư tôi đều khắc ghi từng cái một ở trong lòng, đặc biệt là ở trên chuyện cái gọi là làm yêu.
Không khí đột nhiên ngừng lại, gò má của Lưu Cẩn có chút nóng lên, tựa hồ bị lời nói của Kha Tùy thức tỉnh một đêm ý loạn tình mê của hai người." Mộng tưởng lung tung mấy cái gì chứ, xem tôi trở về làm sao thu thập cô! "Lưu Cẩn giả vờ tức giận quơ quơ nắm đấm nện rất nhẹ ở trên ngực Kha Tùy.
" Ha ha! "Kha Tùy dứt khoác vươn tay từ sau lưng Lưu Cẩn cường thế ôm lấy bờ vai của nàng, cười nói," Kỳ thực, tôi như vậy càng tốt chút chứ? "
" Hừ! "
Sau đó thời gian của hai người sống chung với nhau càng ngày càng nhiều, Lưu Cẩn hiểu được, Kha Tùy là một người trong nóng ngoài lạnh, không làm sao sẽ nói tình thoại, nhưng mỗi lần khi mình cảm thấy mệt mỏi sẽ thay mình đưa đến một ly nước mật ong, thì giống như bây giờ.
" Ngu Ngốc, cô trở về rồi.
Tôi pha nước mật ong cho cô uống "Kha Tùy ngẩng đầu lên, chỉ chỉ ly nước mật ong đặt ở trên bàn tỏa ra hơi nóng, sau đó tiếp tục vùi đầu làm việc.
Lưu Cẩn đối với xưng hô Ngu Ngốc này thì giống như Kha Tùy đối với xưng hô Ngủ Gật đều thành thói quen rồi, cho nên cũng không quá nhiều phản ứng khác.
Đổi giày rồi, Lưu Cẩn ôm lấy toàn thân mệt mỏi chậm rãi đi đến bên chiếc bàn cầm lên ly mật ong uống mấy hớp, thì đi đến bên cạnh Kha Tùy.
" Hôm nay cô có uống thuốc đúng giờ không? "Lưu Cẩn biết thân thể của Kha Tùy không quá tốt, hơn nữa thường xuyên chóng mặt, tuy nàng từng không ngừng một lần khuyên Kha Tùy đi bệnh viện khám thử, nhưng Kha Tùy mỗi lần đều từ chối nói chỉ là đầu đau mà thôi, không cần lo lắng.
Cho nên, đối mặt với Kha Tùy củi gạo không vào, sét đánh không động, Lưu Cẩn có thể làm chính là không ngừng nghỉ dặn dò cô uống thuốc đúng giờ.
" Ân, đã uống rồi.
"Kha Tùy tiếp tục vùi đầu vào bàn phím, trên mặt lại có chút phát nóng
" Hôm nay có muốn ăn cái gì không? "Lưu Cẩn đặt cái ly xuống, khom người, một tay đỡ mặt của Kha Tùy, cúi đầu ngậm lấy môi của cô, ôn nhu hôn lấy.
" Tùy ý, cô quyết định thì được rồi.
"Một nụ hôn kết thúc, Kha Tùy cười nhạt trả lời, nếu như có thể lờ đi vành tai đỏ đỏ của nàng như vậy thì sẽ càng có sức thuyết phục một chút.
" Vậy chúng ta tối nay ăn mì đi, cô đó..
đừng luôn cứ viết tiểu thuyết, thỉnh thoảng cũng phải chú ý nghỉ ngơi.
"Lưu Cẩn hơi nuông chiều nói, từ sau khi sống chung với Kha Tùy, nàng càng ngày càng cảm thấy Kha Tùy là một đứa nhỏ cố chấp, chuyện đã quyết định, người khác khuyên thế nào cũng không nghe.
" Tôi sẽ.
"Nếu như tôi còn cơ dư thời gian..
Kha Tùy nghĩ đến chính mình còn có thời gian không đến một năm, con ngươi liền ảm đạm.
Còn nhớ được mấy ngày trước ba mẹ rất lâu chưa từng liên lạc gọi điện thoại cho chính mình, Kha Tùy bất đắc dĩ thở dài một hơi
" Ba, sao ba biết? "Kha Tùy nắm chặt điện thoại, chợt đè xuống thanh âm, rón ra rón rén tránh khỏi Lưu Cẩn đang nghiêm túc phê bình sửa chữa học sinh tác nghiệp.
" Là bác Lý nói với mọi người phải không? Con thì biết..
"Kha Tùy nặng nề thở dài một hơi, luyến luyến không nỡ nhìn Lưu Cẩn u ám trong sự ôn hòa và dưới ánh đèn, thấy được nàng cũng không có phát hiện khác thường của mình, lúc này mới tiếp tục nói.
"..
Được, con hứa với hai người.
"Kha Tùy nhận mạng nhắm hai mắt lại.
Đến tối, Lưu Cẩn làm hai chén mì, sẵn tiện xào mấy món ăn, bưng lên bàn, sau đó đem mì đựng trong chén tách ra đặt trước mặt hai người.
" Khi ăn mì đem mắt kính lấy xuống, nếu không mắt kính sẽ lên sương.
"Lưu Cẩn thiện ý nói ra nhắc nhở, vươn tay tháo xuống mắt kính của Kha Tùy.
" Không..
không cần đâu, tôi quen đeo mắt kính ăn mì..
"Kha Tùy có chút khẩn trương cướp lại mắt kính của mình, đợi đến khi mắt kính lần nữa được đeo lên mắt, cô mới khôi phục lại ung dung như thường ngày.
Lưu Cẩn không có để ý bối rối kinh sợ của Kha Tùy, chỉ coi cô là đứa nhóc phát cáu lại nổi lên rồi, cũng mặc cô, tự mình cúi đầu ăn mì.
Kha Tùy nhìn theo mì trong chén, trong lòng đang mất tập trung nhai mấy cái, hành động kì quái này để Lưu Cẩn một bên ăn ngon miệng nhịn không được hiếu kì hỏi ra." Tùy, cô làm sao vậy? Thấy cô cau mày, một bộ dạng tâm sự trùng trùng chắc sẽ không gặp phải vấn đè lớn gì chứ? "
" Không có gì, cô tiếp tục ăn mì đi.
"Kha Tùy thuận miệng phu diễn, trong lòng áp chế đến cực hạn rồi.
" Là đầu lại đau rồi sao? "Lưu Cẩn lo lắng hỏi ra, đặt xuống đôi đũa trong tay, đứng lên đi vòng ra sau lưng Kha Tùy, vươn tay đem mắt kính càng ngày càng dày của cô, hai ngón tay nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp nguyệt thái dương
" Ngu ngốc, chúng ta ở cùng nhau bao lâu rồi? "Kha Tùy cũng may không ăn nữa, cổ họng của cô có chút nghẹn ngào, chỉ đành đè xuống âm họng hỏi ra.
" Nếu như tôi không có nhớ nhầm, đã có 11 tháng rồi chứ? "Lưu Cẩn không hiểu Kha Tùy tại sao lúc này bổng nhiên nhắc đến vấn đè nhạy cảm này, nhưng vẫn là rất thành thực trả lời.
Tỉ mỉ suy nghĩ, họ còn có hơn mười ngày cuối cùng có thể cùng nhau sống chung một chỗ, ngày 5 tháng sau vừa đến, họ thì cầu về cầu, đường về đường, đôi bên không liên can gì nữa.
Hai người bình thường tuy cũng trò chuyện qua các loại, nhưng cũng cố ý không đi sâu vào vấn đề này.
Hôm nay vẫn là lần đầu đem vấn đè này bày ở trước mặt hai người, không khí nhất thời trở nên lãnh ngưng.
Trầm mặc rất lâu, Kha Tùy mới lạnh nhạt mở miệng," Lâm An Nhất Mộng của tôi thì sắp phải hoàn kết rồi.
"
" Nga? Vậy sao? Tôi cũng rất lâu không xem rồi đó, nói đến chuyện này, Lưu Cẩn không nhịn được trên mặt nóng đỏ, vừa biết con người này ở bên cạnh mình viết văn, nàng ngược lại là không có giống như lúc trước điên cuồng như vậy đuổi theo xem văn.
"Bài Lâm An Nhất Mộng của cô thật sự kêu đến trường đoạn dài kinh khủng rồi, đúng rồi, bây giờ viết đến đâu rồi?"
"Triệu Cẩn quyết định phải trở về hiện đại, Hoàn Nhan Hoằng đứng trước một trận ác chiến".
Kha Tùy tâm an lý đắc hưởng thụ phục vụ của Lưu Cẩn nhẹ giọng nói ra.
"Như vậy cô nghĩ xong kết cục thế nào rồi chưa?"
"Không có, tôi gần đây muốn có chuyện muốn ra ngoài một chuyến, chắc là khi trở về, cô tôi đã không có bất kì quan hệ nào rồi.." Kha Tùy áp chế không nỡ trong lòng, nhưng khi nói đến cuối cùng, vẫn là tiết lộ tiếng lòng của mình.
"Được, tôi biết rồi." Lưu Cẩn cũng không có quá nhiều chần chừ gật đầu đáp ứng, ngày này sớm muộn phải đến.
Sau mấy ngày, Kha Tùy xách một hành lý rất lớn rời khỏi, chỉ có Lưu Cẩn một mình ở lại trong căn nhà nhỏ.
Ngày không có Kha Tùy ở bên cạnh trãi qua rất khó chịu, Lưu Cẩn mỗi ngày vừa về đến nhà, không có ai pha cho nàng nước mật ong nữa, không có ai tám chuyện nhà với nàng..
không có ai bên nàng cùng run rẫy, cùng nở rộ chính mình.
Nhìn căn phòng không có một người, Lưu Cẩn cuộn tròn cơ thể hai tay nắm chặt chiếc chăn, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể cảm nhận được độ ấm cơ thể của Kha Tùy.
"Tùy, hôm nay là ngày thứ hai điếm ngược hợp đồng của chúng ta, cô không trở về nữa, sau này chúng ta thật sự không có bất kì dây dưa nào rồi."
Hết chương 7.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...