Đừng Gọi Tôi Ngủ Gật FULL


"Cho nên nói, cô cảm thấy bản thân hôm qua chiếm tiện nghi của tôi, muốn có trách nhiệm với tôi?" Ngón tay của Lưu Cẩn nắm lấy điện thoại mãnh liệt co lại, sau say chóng mặt tập kích lên bộ não.
Lại không phải thập niên 90, còn giả vờ cái gì thuần tính! Cái gì một đêm tình không cần quá phổ quát, đâu có người nào giống cái tên gia hỏa này mới sáng sớm gọi điện đến, chỉ là vì muốn xin cho cô một cơ hội có trách nhiệm đối với mình..
Con người này là đồ ngốc sao?
Người của đầu dây điện thoại kia thông thả tiếp tục ngôn luận của mình, "Nếu như cô không cần tôi chịu trách nhiệm, vậy tôi thì xin cô giúp tôi một chuyện đi."
"Chuyện gì?" Lưu Cẩn vừa nói xong thì hận không thể cắn đứt lưỡi của mình, muốn cô nói nhiều!
"Nói thực cho cô biết, tôi là một người viết tiểu thuyết, nhưng mà vì tôi chưa từng yêu đương, không thể miêu tả tỉ mỉ được một đoạn tình cảm, cho nên tôi muốn cùng cô kí một hợp đồng..

tôi nghĩ cô chắc đang ở trong thời kì thất luyến chứ, tôi thỏa mãn yêu cầu sinh lý của cô, cô cho tôi cảm giác yêu đương, như thế không phải rất thỏa đáng sao?"
"Cám ơn! Tôi không cần!" Lưu Cẩn nghiến răng ngắt điện thoại, Kha Tùy này thực sự là quá đáng ghét rồi! Dám dùng một giọng nói ban ơn đối với nàng! Kha Tùy thấy âm điện thoại bận vang lên, khóe miệng kéo lên, nhàn nhạt nói một câu, "Cô còn sẽ đến, tôi đợi cô."
Di chuyển con chuột nhấn lên đăng bài, Kha Tùy nhắm hai mắt, tưởng tượng chương này đăng lên sẽ dẫn đến xao động, không biết tại sao ngược lại thả lỏng một hơi.

Đến cuối cùng vẫn phải đến, Kha Tùy ở trong lòng nói cho mình biết.
Lưu Cẩn cố gắng đem phong tình đêm qua toàn bộ bỏ sau não, bình tĩnh lại một chút tâm trạng, mở lên âm nhạc Lâm An Nhất Mộng, sau đó lại mở ra bản tiểu thuyết Lâm An Nhất Mộng.
Tên tiểu thuyết và tên ca khúc có thể giống nhau, nhưng mà cả ý cảnh cũng giống, cái này thì đáng để người ngoài lún sâu vào suy nghĩ rồi.

Bản tiểu thuyết này cũng là như vậy, phía trước xem ra bình yên không sóng gió, nhưng mà càng xem đến phía sau, thân phận của tiểu vương gia đại Kim này thì bắt đầu có chút có ý nghĩa rồi.
Đặc biệt là chương trước viết đến sau khi cửa phòng của tiểu vương gia được công chúa đại tống Triệu Cẩn đẩy ra, thấy được một bóng dáng nữ tử.

Suy cho cùng khi tiểu vương gia đang tắm gội thích có hầu gái ở bên cạnh hầu hạ mình, vẫn là có chút ẩn tình khác?
Mang theo nghi hoặc này, Lưu Cẩn nhấn vào chương mới, thời gian update mới qua được một phút, cho nên phía dưới văn vẫn chưa có bình luận mới.
[Triệu Cẩn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, nàng hôm nay nhất định phải tìm được cơ hội xác nhận một chuyện, bây giờ cơ hội đến rồi!
"Nàng cuối cùng vẫn đến rồi.." Thanh âm nhẹ nhàng đó như một cái cảm thán nhẹ, lại mang theo một tia nhẹ nhõm "Ngươi không muốn giải thích một chút sao?" Triệu Cẩn cảm thấy tất cả trước mắt đối với mình mà nói không kém hơn tiếng sét giữa trời quang, nam tử trước mắt rõ ràng là nhân vật dưới ngòi bút mình nhào nặn, sao trở thành một nữ tử?
"Ta thì biết sẽ trở thành như vậy..

Cẩn nhi, ta cho rằng nàng sẽ tiếp nhận ta.


Nhưng mà, xem ra ta vẫn là quá đánh giá cao mình rồi." thanh âm của Hoàn Nhan Hoằng có chút nghẹn ngào và một tia khàn khàn.
"Cho nên ngươi mới hỏi ta, đối với cách nghĩ chuyện đồng tính luyến giữa nữ nhân của phi tần hậu cung?" Khóe miệng câu lên một nụ cười lạnh, Triệu Cẩn không rõ bản thân bây giờ rốt cuộc là tức giận chuyện Hoàn Nhan Hoằng giấu giếm, hay là tức giận nàng ta đối với mình thăm dò nhiều ít.
"Thật xin lỗi, ta gạt nàng, nhưng mà ta là thật sự yêu nàng." Hoàn Nhan Hoằng khoác một cái áo mỏng từ từ đến gần Triệu Cẩn, nắm lấy lòng bàn tay của Triệu Cẩn.
"Tiểu vương gia, ta nghĩ ta đã quyết định xong rồi." Triệu Cẩn lạnh nhạt vung tay khỏi tay của Hoàn Nhan Hoằng, mặt không biểu tình tiếp tục nói ra lời nói đau lòng làm tổn thương người, "Ta phải cùng Hàn Ngạn Chất trở về đại Tống."
"Không! Ta sẽ không để nàng rời khỏi, nàng đừng nghĩ muốn trốn thoát khỏi ta! Ta là thật sự yêu nàng, loại tình yêu giữa nam và nữ kia!" Hoàn Nhan Hoằng có chút khẩn trương túm lấy ống tay áo của Triệu Cẩn, không muốn để nàng như vậy rời khỏi.
"Hoàn Nhan Hoằng, ngươi thật sự làm ta rất ghê tởm, hai nữ nhân, nói cái gì yêu!" Nói xong, Triệu Cẩn nhìn cũng không nhìn Hoàn Nhan Hoằng một cái, thì giống như chưa từng đem con người này đặt vào đáy lòng.
Nhìn thấy người mình yêu đối với mình một bộ dạng trốn cũng không kịp, Hoàn Nhan Hoằng mặt như tuyệt vọng buông tay ra, phải a, hai nữ nhân đâu có tương lai gì? ]
"Khụ khụ! Hoàn Nhan Hoằng lại là nữ nhân!" Lưu Cẩn cảm thấy được hôm nay thật sự là ngày chấn động lòng người, sáng sớm thức dậy phát hiện mình nằm trong lòng tên gia hỏa đáng ghét nhất, còn bị quỷ đáng ghét đó gọi điện làm phiền cả một ngày, đến bây giờ bổng nhiên phát hiện, nam chính mình thích lâu như vậy lại là nữ nhân!
Vẫn may nàng vốn thân chính là đồng tính luyến, cho nên đối với Triệu Cẩn một nữ nhân yêu cũng là nữ nhân vẫn có thể lý giải hơn nữa biểu thị đồng tình sâu sắc, nhưng mà chuyện này không đại diện đọc giả khác cũng có thể tiếp nhận a!
Quả nhiên, ở trang chương này làm mới một cái, các đường bình luận của đọc giả thì lập tức xuất hiện rồi.
Vốn dĩ tiếng kêu gọi của Hàn Ngạn Chất nam chính ban đầu thanh thế (thanh uy và khí thế) yếu hơn lập tức cao lên, tương đối mà nói tiểu vương gia Hoàn Nhan Hoằng bên này có mấy đọc giả duy trì trầm mặc, có mấy lựa chọn làm phản xoay chuyển che chở nam chính ban đầu, chỉ có ít bộ phận đọc giả kêu gọi cái loại từ ngữ 'chân ái không phân giới tính'.
"Ngủ Gục quân, cô viết như vậy rốt cuộc là tại sao a!" Lưu Cẩn nhịn không được che lấy mặt mình, vì vị tác giả quân này chủ định sẽ tổn thất đi một lượng lớn đọc giả, mà đồng tình rơi nước mắt.
"Ngủ Gục quân phải kiên trì không lay chuyển viết tiếp, đừng vì ý kiến của đọc giả mà thay đổi cách nghĩ của cô.

Càng đừng dễ dàng xù lông á!" Lưu Cẩn đánh ra phiên thoại này liền tắt trang, theo thói quen mở bài hát Lâm An Nhất Mộng ra, nghe một lần lại một lần.
Điện thoại bổng nhiên vang lên, Lưu Cẩn nhìn số quen thuộc đó khẽ cau mày, nhưng vẫn nhận điện thoại, "Alo?" "Tiểu Cẩn, chúng ta ra ngoài gặp mặt đi.

Tôi cô chuyện nói với cô."
Nữ nhân trong điện thoại chính là bạn gái trước của cô ấy, Lưu Cẩn khiêu mi, không phải đã nói chia tay rồi sao? Nữ nhân này sao lại đến liên lạc nàng?
"Có chuyện gì không thể nói rõ ràng ở trong điện thoại sao?" Lưu Cẩn có chút không nhẫn nại trả lời.

"Không, tôi nhất định phải tận mắt thấy được cô mới nói.

Chúng ta gặp nhau chỗ cũ" nữ nhân cố chấp nói, hơn nữa không dễ từ chối trực tiếp ngắt điện thoại.
"Cũng lâu như vậy rồi, tính xấu vẫn thật sự là một chút cũng không có thay đổi đó!" Lưu Cẩn nhìn mình bị ngắt điện thoại, lắc đầu thở dài.


Đành phải đến tiệm cafe, Lưu Cẩn đi vào quán quen thuộc, vẫn là ngồi chỗ cũ kia.
Dựa bên cửa sổ đã ngồi một nữ tử nhất danh cổ trắng (mặt đồ công sở kiểu cổ bâu tròn), trước bàn của cô ấy bày một ly cafe, vừa thấy được Lưu Cẩn thì luôn cười rạng rỡ vui vẻ nói, "Tiểu Cẩn, cô đến rồi!" Cả ánh mắt cũng khuyết thiếu, Lưu Cẩn tránh bàn tay của nữ nhân vươn tới, trực tiếp ngồi vào chỗ đối mặt nữ nhân, mở miệng thì hỏi, "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Tiểu Cẩn, cô còn đang giận sao?" Nữ nhân thăm dò hỏi một câu, thấy Lưu Cẩn vẫn như cũ không không thèm để ý đến cô ấy, không thể không nản chí nói, "Sau khi cùng cô chia tay, tôi cảm thấy cả người đều trở nên không có gì làm, cho nên tôi muốn nói với cô, chúng ta làm hòa đi!"
"Ha ha, cô kêu tôi ra là vì nói chuyện này?" Lưu Cẩn không kiềm chế được cười lạnh, nhìn nữ nhân vừa xa lạ lại quen thuộc này, đột nhiên cảm thấy tình cảm của mình và cô ấy là chuyện mắc cười như vậy.
Lưu Cẩn tôi là người cô kêu thì đến, đuổi thì đi sao? Làm hòa? Không thể nào!
Vừa muốn mở miệng phá tan ảo tưởng của nữa nhân trước mặt này, thì thấy được một đạo bóng dáng quen thuộc, Lưu Cẩn đột nhiên thay đổi lời muốn nói ra, "Thật xin lỗi, chúng ta không thể nào làm hòa rồi, bởi vì.." Nói đến đây, Lưu Cẩn xấu xa mắt dừng một chút, ánh mắt liếc hướng nữ nhân đối diện.
"Bởi vì cái gì?" Nữ nhân quả nhiên giống như dự định của cô ấy kích động đứng lên như vậy, vội vàng dò hỏi.
"Bởi vì a, tôi đã có bạn gái rồi." Lưu Cẩn không thể không đắc ý nói, cả âm cuối cũng có chút vểnh lên.
"Chuyện này không thể nào! Tiểu Cẩn, cô cho rằng tôi không hiểu cô sao? Khi đó nếu như không phải tôi chủ động theo đuổi cô, cô nhất định trực tiếp phớt lờ tình yêu của tôi.

Càng không nói đi chủ động theo đuổi đối tượng rồi!" Nữ nhân chú ý được ở đây là công cộng, không thể không đề thấp giọng, bộ dạng không hề để ý nói.
"Cô không tin? Vậy tôi đây thì kêu cô ấy qua." Lưu Cẩn đứng lên, trực tiếp đi đến hướng Kha Tùy một mình uống cafe với chiếc laptop.
"Ngủ Gật, cô không phải muốn tôi dạy cô yêu đương sao?" Lưu Cẩn cố ý kêu sai tên của Kha Tùy, cúi đầu ở bên tai cô ấy nói nhẹ.
"Là như vậy không sai, nhưng mà cô không phải đã từ chối rồi sao?" Kha Tùy lờ đi xưng hô của Lưu Cẩn với mình, trái lại dừng lại công việc trên tay, xoay đầu nhìn cô ấy.
"Ách..

tóm lại cô đừng hỏi nhiều như vậy, bây giờ tôi thay đổi chủ ý, quyết định đồng ý yêu cầu của cô, được rồi chứ?" Lưu Cẩn bị câu nói của Kha Tùy nghẹn lại, đánh một câu ha ha, dứt khoác cũng không quản Kha Tùy có đồng ý không thì kéo cô đi qua nữ nhân kia.
"Tiểu Cẩn..

cô ấy là?" Nữ nhân hiển nhiên không tin Kha Tùy trước mặt sẽ là bạn gái mới mà Lưu Cẩn nói.

Lưu Cẩn cười rồi gật gật đầu, đem Kha Tùy ấn lên chỗ ngồi ban đầu của mình, sau đó xoay người đi đến chỗ ngồi của Kha Tùy, chuẩn bị giúp cô ấy đem laptop thu dọn lại.
Kết quả, khi Lưu Cẩn chuẩn bị tắt trang thì thấy được nội dung hiển thị trên màn hình, nụ cười cứng nhắc ở khóe miệng.


Trên đó rõ ràng là nội dung tiểu thuyết Lâm An Nhất Mộng, nhưng phần tình tiết câu chuyện rõ ràng là trên website chưa có đăng.
Chuyện gì đây! Quỷ đáng ghét Kha Tùy này vậy mà là tác giả quân của Lâm An Nhất Mộng?
Đè xuống kinh ngạc trong lòng, Lưu Cẩn nhanh chóng lưu lại nội dung chap văn, sau đó thành thục tắt máy, đem laptop đến bàn kia của Kha Tùy.
Hai nữ nhân ngược lại là trò chuyện thỏa thích, một chút cũng không giống như giương cung bạt kiếm, đối đầu gay gắt như mình dự định.
Không biết tại sao, Lưu Cẩn chỉ cần đối với nụ cười nhởn nhơ của Kha Tùy, trong lòng thì có loại không vui, cô đối với tôi đều là cười như không cười, sao đối với người khác thì cười như hoa loa kèn!
"Cô đến rồi?" Kha Tuỳ đang cùng bạn gái trước của mình trò chuyện cười đến cong con mắt rất là ôn nhu nói.
"Ân." Lưu Cẩn hồi đáp một tiếng, bạn gái cũ ngồi đối điện lại bổng nhiên đứng lên, hiện ra lúng túng nói, "Xem ra hôm nay là tôi làm phiền hai người rồi, tiểu Cẩn, sau này tôi sẽ không đến làm phiền cuộc sống của hai người nữa, hẹn gặp lại hai vị."
Nghe thấy tiếng giày cao gót càng ngày càng xa, Lưu Cẩn trên mặt mạc danh kỳ diệu nhìn Kha Tùy, "Cô ấy sao bổng nhiên thì đi rồi?" còn đi cam tâm tình nguyện như vậy, chắc sẽ không phải uống lộn thuốc rồi chứ?
"Cô cảm thấy một nữ nhân là bị cô đè, một nữ nhân là đè cô, phân lượng của ai ở trong lòng cô quan trọng?" Kha Tùy cũng không nói thẳng, chỉ là lạnh nhạt bỏ lại câu nói này, kết quả Kha Tùy lấy laptop trong tình trạng ngây người của Lưu Cẩn nói tiếng cám ơn, liền chuẩn bị đi.
"Đợi đã! Hôm nay cô giúp tôi chuyện lớn này, tôi vẫn không biết nên làm sao cám ơn cô chứ?" Đối với Lưu Cẩn mà nói, chuyện nghĩ không thông, vẫn là tạm thời không muốn nghĩ, lãng phí tế bào não! Vẫn là chuyện trước mắt quan trọng.
"Không cần cám ơn tôi, chúng ta chẳng qua là đôi bên cùng có lợi, như thế mà thôi".

Kha Tùy cúi đầu nhìn đồng hồ, tiếp tục nói, "Thời gian cũng không sớm rồi, nếu như cô không để ý, thì đến nhà tôi từ từ trò chuyện đi?" "Được thôi." Lưu Cẩn không biết làm thế nào đáp ứng đề nghị của Kha Tùy.
Kha Tùy một tay cầm túi xách laptop, một tay mở cửa, dẫn Lưu Cẩn đi vào.
"Cô luôn đều là ở một mình sao?" Lưu Cẩn không có lý do hỏi một tiếng.
"Lúc trước phải, sau này không phải." Kha Tùy vô tư trả lời vấn đề của cô ấy, đem cửa đóng lại, rồi đi lên phía trước đặt túi xách laptop xuống.
Sau khi thấy con người đó dẫn mình vào, thì để ý cũng không để ý mình một cái, trực tiếp đi vào trong nhà bếp, trong lòng Lưu Cẩn bổng nhiên có chút uỷ khuất, tức giận bất bình ngồi trên sofa
Bổng nhiên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói quan tâm của Kha Tùy, "Đi lâu như vậy rồi, chắc cũng khát rồi.

Ly nước này cho cô uống" nói xong, Kha Tùy đem ly nước đưa cho Lưu Cẩn, bản thân cũng cầm lên một ly nước ngồi ở đối diện.

"Không muốn nói cái gì sao?" sau khi uống nước xong, Lưu Cẩn nhớ đến một chuyện quan trọng, không tự chủ được mở miệng hỏi.
"Vậy cô muốn biết những chuyện gì sao?" Kha Tùy đặt ly nước xuống, con ngươi lãnh đạm bình tĩnh nhìn Lưu Cẩn.
"Cô từng nói cô là người viết truyện.." Lưu Cẩn chợt cảm thấy hiện cảnh trước mắt có chút quen thuộc, cảm giác này thì giống như là..

đúng, Trệu Cẩn ép hỏi Hoàn Nhan Hoằng trong Lâm An Nhất Mộng.
"Phải, bởi vì tôi phát hiện mình viết không ra cảm giác mong muốn, cho nên tôi mới mạo muội nhắc ra hợp đồng đó" Kha Tùy cũng không hề che giấu, trực tiếp nói ra mục đích của mình.
"Kỳ thực tôi muốn hỏi là, Lâm An Nhất Mộng có phải cô viết không?" cô thật sự chính là Ngủ Gục quân chứ?
"Cô xem quyển tiểu thuyết đó?" Kha Tùy hỏi ngược lại, ngón tay tùy ý lật mấy trang tạp chí bày trên bàn.

"Quyển tiểu thuyết đó của cô khơi lên xôn xao lớn như vậy, sao tôi có thể không biết?" Ngủ Gục quân, cô là xù lông thụ!
"Ân, nó là tôi viết." Ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, thì giống như đang nói hôm nay không khí không tệ.
Lưu Cẩn trong lòng một trận la hét lên, này này này! Thân là Kha Tùy tác giả quân của Lâm An Nhất Mộng! Cô có dám ở bên cạnh đọc giả cô ở trước mặt tôi nói lời bình tĩnh như vậy a!
Cảm giác này thì như có một ngày có một đại minh tinh xuất hiện ở góc phố ăn thịt nướng ăn như sói nuốt hổ nghẹn, thiên lôi cuồn cuộn a!
"Cô có biết tiểu thuyết của cô viết bình luận bên trong được bạn bè mạng ồn ào thành bộ dạng gì không?" quan trọng nhất nhất là có có thấy được lưu ngôn của tôi không a hỗn đản!
"Tôi biết.", Lại là ngữ khí không liên quan mình.
Lưu Cẩn thật lòng cảm thấy người ngồi đối diện là hoàng đế điện hạ cao cao tại thượng, còn mình chính là tiểu thái giám xui xẻo kia.

Bộ dáng của Kha Tùy và nàng bây giờ không phải là điển hình như hoàng đế không gấp thái giám gấp a!
"Tiếp theo chúng ta bàn bạc vấn đề hợp đồng." Kha Tùy trực tiếp lờ đi tâm trạng kích động của Lưu Cẩn, tự mình nói.
"..."
Lưu Cẩn hoang man nhìn Kha Tùy một cái, đối phương trả lại nàng một cái liếc mắt.
"Hợp đồng của chúng ta lấy thời hạn một năm, cô chỉ cần dạy tôi cảm giác yêu đương, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu sinh lý của cô.

Đều giống nhau, sau một năm cầu cô cô qua, đường tôi tôi đi, cô cũng không cần vì chia tay với tôi mà thương tâm, tôi cũng sẽ không giống như nữ nhân khác quấn lấy cô không buông.

Coi như hồi báo, tôi sẽ đem nội dung mới nhất cho cô tiến hành quá mục."
Vẫn thật sự là điều kiện vô cùng mê người a! Lưu Cẩn âm thầm tự khen một câu, trong lòng bắt đầu băng khoăn rồi, điều kiện này sao xem ra cũng là bản thân Kha Tùy bị thiệt một chút chứ?
Bỏ đi, vấn đề lợi ích của cô ấy, bản thân mình lo lắng cái gì a!
"Được, tôi đáp ứng cô." Lưu Cẩn không hề do dự đồng ý, đứng lên liền chuẩn bị rời khỏi.
"Ngoài ra, từ ngày mai bắt đầu, cô thì dọn đến ở cùng với tôi đi." Lời nói của Kha Tùy không nhanh không chậm nói ra để Lưu Cẩn kinh ngạc.
"Tại sao.."
"Tôi từng nói, cô phải dạy tôi biết cảm giác yêu đương." Kha Tùy hai tay khoanh lại, ngữ khí tự tin ra lệnh.
Tại sao có một loại ảo giác bản thân là con thỏ trắng, còn ngốc nghếch tự mình chạy vào trong miệng của sói xám! Cái này tuyệt đối là không thể nào?
Lưu Cẩn mang một bụng tức, rời khỏi nhà Kha Tùy.
Mở laptop ra kéo xuống trang của chap văn, nhìn thấy đọc giả mang tên tiểu Cẩn kia, khóe miệng của Kha Tùy có độ cong nhàn nhạt, "Lưu Cẩn, cô cho rằng tôi không biết cô là ai sao?"
"Cô chính là ngu xuẩn, dù sao cũng là ngốc nghếch, cho nên tôi vẫn là gọi cô ngu ngốc càng dễ nghe hơn", trong căn phòng trống rỗng, tiếng cười cởi mở của nữ nhân bay rất xa.
Hết chương 5.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui