Đừng Gọi Tôi Là Chú
Thảo thường kiếm cớ hỏi bài để gặp mặt nói chuyện với Thành, cô cảm thấy anh Thành là mẫu đàn ông dịu dàng mà cô yêu thích.
Bời vì Thảo là em của Ngân vậy nên Thành cũng rất nhiệt giúp đỡ cô.
Anh luôn coi Thảo như là em gái.
Bởi vì sự giúp đỡ nhiệt tình này khiến Thảo có chút hiểu lầm, cô nghĩ anh Thành cũng thích cô.
Mấy hôm nữa là ngày 14/02 là ngày lễ tình nhân.
Linh ngồi cùng bàn rủ Thảo đi mua socola.
“ Thảo ơi, tí tan học đi mua socola cùng tao nhé.”
“Mày mua socola tặng lão Thắng à, mình là con gái sao lại phải tặng quà con trai chứ?”
“Con hâm này, ngày này là ngày lễ tình nhân đâu phân biệt con trai hay con gái, cứ yêu nhau là tặng quà thôi.
Tao nói cho mày biết ngày này cũng chính là ngày tỏ tình đó.
Mày cũng nên mua socola tặng cho anh chàng y sĩ của mày đi.
Đó coi như là một lời tỏ tình mà mày không phải nói ra.
Nếu ông ấy thích mày thật ông ấy sẽ nhận quà của mày.”
“Tao ngại lắm.’’
“ Con hâm này thời buổi này rồi còn há miệng chờ sung, mày thích người ta thì mày triển thôi.
Bây giờ cọc đi tìm trâu nhiều mà.
Tao cũng là người tán lão Thắng trước đó.
Mà mày chả bảo có cảm giác ông ấy cũng thích mày mà.
Nếu lão không thích mày thì lão không dành thời gian đến giảng bài cho mày đâu.”
“Mày nói cũng có lý, thôi tao cứ đi cùng mày ra cửa hàng, chọn quà giúp mày đã.”
Thảo với Linh đang đi ra cửa hàng mua socola thì Linh bỗng há hốc miệng kêu lên:
“Thảo, kia có phải anh chàng y sĩ của mày không?”
“Ơ ! Đúng rồi, anh ấy làm gì ở đây nhỉ ?”
Linh nghe Thảo nói vậy bỗng gõ vào đầu cô và nói:
“Mày đúng là đồ ngốc đến đây thì chả mua quà thì làm gì, biết đâu lão cũng đang mua quà tặng mày.”
Nghe Linh nói vậy Thảo lại cảm thấy rất vui, một cảm giác nâng nâng trong lòng cô.
Đợi anh Thành ra về cô vào quán ngại ngùng cười tủm tỉm chọn lấy hộp quà socola hình trái tim.
Sau đó, co lại tủm tỉm cười viết vào tấm thiệp nhỏ với nội dung là:
“Anh Thành à ! Anh biết không em rất cảm ơn vũ trụ này khi đã cho em được gặp gỡ và quen biết anh.
Từ lần đầu tiên gặp anh trái tim nhỏ bé này của em đã đập lên loạn nhịp rồi.
Em rất nhớ anh vậy nên ngày nào em cũng kiếm hỏi bài để gặp anh.
Đây là tất cả những cảm xúc chân thành từ sâu trong trái tim em.
Vậy nên em mong thứ tình cảm này của em sẽ được anh đón nhận.
Em yêu anh chàng y sĩ của em.
Ký tên em Thảo”
Linh thấy Thảo viết thiệp thì tò mò ngó xem Thảo viết gì, Linh đọc xong liền bật cười và nói:
“Nhìn mày lúc nào cũng vẻ đanh đá đỏng đảnh mà yêu vào cái cũng sến súa phết nhỉ”
“Kệ tao.”
Đến ngày 14/ 02 trên trường tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Toàn là hoa và socola.
Tôi đang ở trên lớp thì nhận được tin nhắn của anh Thành với nội dung là:
“ Người đẹp ơi, cho anh xin 5 phút của em được không?
Anh đang ở dưới sân thể dục, em có thể xin ra ngoài gặp anh được không cô bé.”
Đọc tin nhắn mùi mẫn của anh với đầy hương vị ngọt ngào làm tôi bật cười.
Tôi ngại ngùng đứng dậy xin cô giáo đi ra ngoài.
Thật trùng hợp Linh vừa xin ra ngoài đi vệ sinh, nhà vệ sinh thì lại gần sân thể dục cô vô tình nhìn thấy anh chàng y sĩ của Thảo đang ngồi trên ghế đá ở trong sân thể.
Thấy là Linh vội chạy vào lớp thông báo cho Thảo:
“Này, tao vừa nhìn thấy anh chàng y sĩ của mày đang ngồi đợi dưới sân thể đó, mày xin ra ngoài đi.”
“Anh Thành á?”
“Đúng rồi, tao nghĩ giờ mày nên xin ra ngoài nắm thế chủ động.
Vì đang trong giờ học sẽ không bị chú ý, không tí ra chơi mà chàng lên lớp tìm mày thì lại gây sự chú ý rồi thầy cô lại để ý đến mày, rồi lại mời phụ huynh lên về việc học sinh yêu sớm chả bõ mất việc.”
Nghe cái Linh nói chuyện hợp lý.
Thảo liền đứng dậy xin phép cô giáo ra ngoài đi vệ sinh.
Cô đúc hộp quà nhỏ trong người, Thảo mặc áo khoác đồng phục bên ngoài nên cô giáo không phát hiện ra Thảo đúc quà đi ra ngoài.
Sau đó, Thảo chạy xuống sân thể cô vui mừng mang theo hộp quà để tặng cho anh Thành.
Chạy đến nơi cô thấy cảnh anh Thành đang tặng hoa và quà cho chị gái mình, nụ cười trên môi cô bỗng vụt tắt.
Hộp quà trên tay cũng thế mà bị rơi tự do trên đất.
Tôi vừa cầm hoa của anh Thành thì nghe tiếng vật gì đó rơi.
Cả tôi và anh Thành đều quay người lại thì thấy Thảo ở đằng sau nước mắt giàn giụa.
Cả tôi và Thành đều chưa rõ chuyện gì xảy ra đồng thanh gọi tên:
“Thảo…Thảo?”
Thì em ấy quay người bỏ chạy đi.
Tôi liền đi lại nhặt hộp socola dưới đất lên.
Chiếc hộp bị rơi xuống đất nên vỏ đã bị méo rơi ra tấm thiệp tôi cầm tấm thiệp đọc mà nước mắt cũng không ngừng rơi.
Thật trớ trêu trên đời này thiếu gì đàn ông mà hai chị em tôi lại dính vào cùng một người.
Tôi vừa khóc vừa nói:
“Đây là tấm thiệp cái Thảo viết cho anh…Em đọc anh nghe nhé!”
Tôi nghẹn ngào đọc từng dòng chữ nắn nót cận thận của nó viết cho anh Thành nghe:
“Anh Thành à ! Anh biết không em rất cảm ơn vũ trụ này khi đã cho em được gặp gỡ và quen biết anh.
Từ lần đầu tiên gặp anh trái tim nhỏ bé này của em đã đập lên loạn nhịp rồi.
Em rất nhớ anh vậy nên ngày nào em cũng kiếm hỏi bài để gặp anh.
Đây là tất cả những cảm xúc chân thành từ sâu trong trái tim em.
Vậy nên em mong thứ tình cảm này của em sẽ được anh đón nhận.
Em yêu anh chàng y sĩ của em.
Ký tên em Thảo”
Đọc xong tấm thiệp đó tôi đưa lại bó hoa và quà cho anh Thành rồi quay người định rời đi thì anh ấy cũng nghẹn ngào kéo tay tôi rồi gọi tên:
“Ngân!”
Tôi quay lại với anh:
“Em xin lỗi thứ tình cảm này em không thể đón nhận.”
“Ngân anh yêu em, anh không ngờ là cái Thảo lại thích Anh.
Nhưng trong chuyện này chúng ta không hề có lỗi.”
“Anh yêu em và anh tin em cũng có cảm xúc với anh, Vậy tại sao chúng ta lại không cùng nắm tay nhau vượt qua bao sóng gió.”
“Cuộc đời em đã có quá nhiều cơn sóng rồi, em rất mệt.
Em không đủ sức để vượt sóng nữa.”
“Tại sao, chúng ta yêu nhau lại không đến với nhau.
Rồi sau này cái Thảo lớn em ấy sẽ hiểu được tình yêu là thể cưỡng cầu.
Anh và em yêu nhau không có gì là sai cả.”
“Em không muốn yêu một người mà lại làm tổn thương em gái mình.
Nhân lúc tình cảm này mới chỉ chớm nở chúng ta cũng chưa có gì là sâu sắc cả, thì hãy cho nó kết thúc đi.”
Nói rồi tôi quay người bỏ đi lên lớp.
Mắt tôi đỏ hoe bước vào.
Cả lớp lúc này quay xuống nhìn tôi.
Nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trạng để ý đến ánh nhìn của người khác nữa.
Vậy là mối tình đầu của tôi vừa mới chớm nở đã bị dập tắt.
Ông trời cũng biết trêu đùa chúng tôi lắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...