Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì Anh Yêu Em

Buổi tối nay đi làm về tới khách sạn anh thấy lòng trống vắng vô cùng. Không còn cùng nó đấu khẩu khiến cuộc sống của anh bớt thú vị đi nhiều, anh thấy buồn buồn. định bụng cầm điện thoại nhắn tin cho nó nhưng nghĩ đền việc sáng nay anh lại thôi để xem thế nào đã. Anh nằm vật xuống giường trằn trọc nhưng không sao ngủ được, mọi lần ở nhà nhiều hơn phải nằm ở dưới đất anh cũng vẫn ngủ ngon lành cơ mà. Cuộc sống đôi khi thật lạ lùng.
ở nhà, nó cũng thấy trống trải vô cùng. Không có anh đấu khẩu với nó trong bữa cơm nó cũng không ăn được mấy.người làm thấy nó buồn khác hẳn với sự vui tươi hàng ngày thì cũng lo lắng lắm. nó chào mọi người rồi lên phòng nghỉ ngơi, cũng như anh nó định gọi anh nhưng thôi vì không biết nên nói gì với anh nữa. Anh với nó thật lạ, ở với nhau thì không ai chịu nhường ai câu nào thế mà xa nhau, nhớ nhau thì lại chẳng ai chịu gọi cho ai cả, toàn những người cứng đầu.
Anh lao đầu vào công việc mong sao nhanh xong để về với nó. Đi làm về anh cũng cắm đầu vào công việc luôn mà không nhắn tin hay gọi điện cho nó gì cả khiến nó ở nhà cũng lo lắng vô cùng, chẳng ăn uống được gì, cứ đi học về là nó vào phòng ngay. Nó cứ chăm chăm điện thoại xem anh có gọi hay nhắn tin cho nó không. Mới có 5 ngày mà trông nó tàn tạ hơn hẳn. ông quản gia thấy nó vậy thì lo lắng nên gọi điện báo cáo tình hình cho anh.
Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên, là anh gọi. anh nghe ông quản gia nói mấy hôm nay nó không ăn uống gì cả nên lo lăng lắm, anh gọi luôn định mắng cho nó một trận. Thấy số điện thoại của anh nó vui mừng, hèm hèm lấy lại cái giọng hàng ngày nó nhấn nút nhận cuộc gọi.
- có việc gì mà chú gọi cho cháu vậy?- dù vui lắm nhưng nó bình tĩnh
- nghe nói không có tôi ở nhà cô không ăn uống gì được. cô nhớ tôi lắm hay sao vậy?- dù lo cho nó nhưng anh vẫn nói chuyện với nó bằng cái giọng trêu đùa

- ai nhớ chú chứ. tại cháu không muốn ăn thôi.- nó lại hoạt bát như mọi hôm.
- Sao tới hôm nay chú mới gọi vậy? nhớ cháu hả- nó cũng hỏi lại hi vọng tìm được câu trả lời của anh.nó nhớ anh nhưng không biết anh có nhớ nó không nữa
- Nhớ cái đầu cô. Tại ông quản gia thông báo nên tôi phải gọi về xem cô thế nào?- anh cũng giấu tình cảm của mình dù nhớ nó lắm.
- Chưa chết được đâu nên chú không phải lo. Đợi mãi không thấy chú gọi cháu tưởng mình phải làm góa phụ cả đời này rồi chứ- nó cười nói dù trong lòng hơi buồn khi anh bảo không nhớ nó.
- Ha ha, thừa nhận là đợi tôi gọi rồi nhé- anh cười vui sướng khi nghe nó nói

- Ai đợi chứ- nó cứng họng
- ở nhà ăn uống tử tế đi tôi không muốn khi về lại nhìn thấy một cái xác khô đâu- anh đi vào trọng tâm cuộc gọi.
- biết rồi- nó xấu hổ nên đáp cụt ngủn
- đợi tôi mấy ngày nữa nhé- anh trìu mến
- chú cứ ở luôn đấy cũng được- nó vui vui nhưng cất tiếng tỏ ra không cần.
hai người đấu khẩu với nhau qua điện thoại một hồi rồi mới tắt máy.nói chuyện xong với nhau trong lòng mỗi người đều có một thứ cảm xúc vui vui khó tả, có chút nhớ nhung vương vấn trong trái tim của hai con người đang cách xa nửa vòng trái đất. chợt ai cũng nhận ra, không có người còn lại hình như cuộc sống trống vắng hơn nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui