Lục Minh Chu ngã quá đột ngột, Giang Điềm không kịp chuẩn bị, cô hoảng sợ tiến đến đỡ, sắc mặt Lục Minh Chu gần như tái nhợt, mày kiếm nhíu lại, nhưng vẫn cười vẻ không sao với cô: “Không có gì, bước hụt thôi.”
Giang Điềm run rẩy đỡ anh dậy, tay phải đặt sau lưng Lục Minh Chu, lòng bàn tay có cảm giác ẩm ướt, Giang Điềm ngó xem phía sau mới chợt nhận ra áo sơ mi Lục Minh Chu thấm vết máu, trái tim Giang Điềm thoáng chốc như bị bóp nghẹn, cô muốn vén áo Lục Minh Chu lên, Lục Minh Chu lại kịp thời bắt được cổ tay cô, không muốn cô tiếp tục động tác.
Anh tựa vào lực nâng của Giang Điềm, gian nan từ dưới đất đứng lên, rồi thuận thế nắm hai tay Giang Điềm, cả người anh đều khó chịu, động tí cũng đau đến gân cốt, nhưng lại không muốn Giang Điềm lo lắng, anh liền trấn an xoa xoa mu bàn tay của Giang Điềm, miễn cưỡng cười một cái, thấp giọng giải thích: “Thương nhẹ thôi, không sao.”
Sắc mặt Lục Minh Chu thật sự rất khó coi, tạm thời không tính đến việc phải ngồi trong trại giam cả một đêm, hiện tại ngay cả đứng cũng không vững mà vẫn có thể cợt nhả không để tâm, Giang Điềm cũng bắt đầu nóng nảy, ánh mắt cô nhìn vết máu loang lổ trên áo sơ mi của Lục Minh Chu, lời nói ra mang theo vài phần tức giận, “Anh buông tay ra!”
“Không sao mà…”
“Lục Minh Chu!”
Giang Điềm trừng mắt nhìn anh, Lục Minh Chu sợ Giang Điềm nổi giận, anh bối rối mãi, đành chậm chạp buông tay ra, Giang Điềm liền lập tức vén áo Lục Minh Chu lên xem xét, chợt hình ảnh đập vào mắt lại làm hô hấp Giang Điềm lỡ nửa nhịp.
Trần Mộ Dương xuống tay thật tàn nhẫn, phía sau lưng Lục Minh Chu gần như máu thịt be bét, Giang Điềm nhìn đến hãi hùng, sững sờ tại chỗ quên cả động tác, ngược lại Lục Minh Chu còn an ủi cô, anh chịu đau, giọng điệu ra vẻ nhẹ nhàng, “Bị thương ngoài da, không đau.”
Chóp mũi Giang Điềm cay cay, run rẩy buông góc áo sơ mi Lục Minh Chu xuống, nếu hôm qua cô không báo cảnh sát, có phải Lục Minh Chu đã thật sự tính đến trường hợp xấu nhất, cho dù mất nửa mạng cũng cam tâm tình nguyện.
Giờ phút này, cô đau lòng bao nhiêu liền tức giận bấy nhiêu, Giang Điềm lạnh lùng quay đi, “Lục Minh Chu anh có đau chết đi cũng không phải việc của em.” Nói xong, cô không dám nhìn Lục Minh Chu thêm chút nào nữa, ra vẻ phóng khoáng xoay người rời đi.
Lục Minh Chu bỗng dưng luống cuống, theo phản xạ có điều kiện vươn tay ôm Giang Điềm vào trong ngực, Giang Điềm muốn đẩy anh ra, xong lại lo đụng tới vết thương trên người Lục Minh Chu, động tác giữa chừng đành bất đắc dĩ treo giữa không trung.
Thấy Giang Điềm không từ chối mình, Lục Minh Chu liền ôm Giang Điềm càng chặt hơn, anh vui đầu vào cổ Giang Điềm, quyến luyến cọ cọ, cẩn thận mà nói: “Giang Điềm, em đừng giận anh nữa được không? Em đừng… Đừng so đo với anh…”
Giang Điềm sững sờ tại chỗ, hoàn toàn bó tay trước sự thân thiết đột ngột của Lục Minh Chu.
Giọng Lục Minh Chu rầu rĩ, anh nói tiếp: “Anh lại lừa em, không phải anh không đau, anh đau sắp chết rồi.” Anh kéo bàn tay Giang Điềm qua, đặt trên chỗ ngực, “Giang Điềm, anh không nên nói những lời đó làm anh tổn thương, chỉ là… Cứ như vậy mà chia tay, có phải là trừng phạt quá nặng không… Em đừng tức giận, chúng ta ở bên nhau thật tốt, đợi em tốt nghiệp, anh liền cưới em, chờ em lớn thêm chút nữa, chúng ta liền sinh đứa con, gia đình chúng ta ở bên nhau, mãi luôn bên nhau.”
Giang Điềm nghe mà hốc mắt ướt đẫm, lời thì thầm nhẹ nhàng của Lục Minh Chu cùng lời nói của Trần Mộ Dương hôm qua đang đấu tranh trong lòng cô, trong máu Giang Điềm có một vạn giọng nói hò hét thích Lục Minh Chu, cũng có ngàn vạn giọng nói phản đối dồn dập và điên cuồng, vấn đề giữa cô và Lục Minh Chu, không chỉ có một cái An Tĩnh…
Giang Điềm giãy giụa trong vô vọng, Lục Minh Chu lại hèn mọn tiếp tục cầu xin, anh thay đổi lời nói, lần đầu tiên nhắc tới chuyện An Tĩnh trước mặt Giang Điềm, “Em không biết anh đã sống thế nào trong suốt những năm qua, anh vẫn luôn sống trong tự trách rất rất lâu rồi… Bất kể đi đến đâu cũng đều có bóng dáng như hình với bóng, anh không thể quên đi được…” Anh xúc động nói, thở dài một hơi, giọng nói trầm xuống, rồi lại trầm xuống, “Trên người bây giờ mặc dù đau, nhưng cuối cùng cũng có thể hít thở được.
Giang Điềm, đừng chia tay anh được không, anh không dám nghĩ…”
Giang Điềm bị anh ôm chặt, cô cảm nhận được rõ ràng cơ thể Lục Minh Chu cứng đờ, lòng cô bị lời nói mềm như bông của Lục Minh Chu ngâm đến mềm nhũn chua xót, cánh tay Lục Minh Chu thắt chặt, không kìm được mà càng dùng sức ôm Giang Điềm vào trong lòng, Giang Điềm có chút khó thở, cô khó chịu vặn vẹo người, sau những chuyện trước đây, Giang Điềm luôn hơi sợ Lục Minh Chu, không khống chế được ý nghĩ, nó giống như một hạt giống chôn sâu trong trí nhớ, Lục Minh Chu nhận thấy Giang Điềm hơi khác thương, anh lập tức nới lỏng sức lực.
Cánh tay Giang Điềm cẩn thận đặt trên thắt lưng Lục Minh Chu, cô không biết nên đặt đôi tay ở chỗ nào, lại nhớ đến vết thương trên người Lục Minh Chu, cô chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Anh buông ra trước đã.”
Người phía trước không đáp lại.
Giang Điềm càng thêm lắc lư, Lục Minh Chu vẫn dựa vào người cô không nhúc nhích, Giang Điềm thấy anh không rút đi, cô đành mềm giọng xuống, định nói lý lẽ với anh, “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta đi bệnh viễn trước đi.” Cô thở dài, đẩy Lục Minh Chu rất nhẹ, cuối cùng nhường một bước, “Anh buông ra trước, em đưa anh đi bệnh viện, chuyện còn lại chờ khi nào anh khỏe lại rồi nói, được không?”
Lục Minh Chu vẫn không nói lời nào, vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, Giang Điềm vốn đang tức giận với Lục Minh Chu, giờ thấy Lục Minh Chu không biết coi trọng thân thể của mình, tất cả niềm quan tâm anh trong lòng cô biến thành giận dữ vô cùng, Giang Điềm không chút khách khí chống hai tay lên ngực Lục Minh Chu, anh giận dữ mắng anh, “Lục Minh Chu rốt cuộc anh có hiểu ý hay không! Anh đau chết đi cũng được!”
Nào ngờ cô vừa chui ra khỏi vòng tay của Lục Minh Chu, anh lại lần nữa ngã về phía cô, Giang Điềm chống đỡ sức nặng đột nhiên đè lên, lảo đảo lui về sau, vất vả lắm mới đứng vững được, Lục Minh Chu nhắm mắt bất tỉnh, ngực Giang Điềm bị người đàn ông cao lớn ép đến không thở nổi, cô thấy cánh tay Lục Minh Chu vô lực buông thõng xuống, không có chút phản ứng nào, sợi dây nào đó bên trong Giang Điềm bỗng nhiên căng dứt…
***
Chuông điện thoại di động vang lên lặp đi lặp lại, Giang Điềm chợt bừng tỉnh, cầm điện thoại tránh đến góc hẻo lánh ngoài hành lang, cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói giận dữ của Mạc An lập tức truyền đến từ ống nghe, “Giang Điềm em xảy ra chuyện gì? Bây giờ đã mấy giờ rồi? Em còn bận bịu hơn tôi nữa cơ à? Em có tập trung đầu óc vào công việc không vậy?”
Giang Điềm bị Mạc An chất vấn mà xấu hổ vô cùng, cô mệt mỏi vuốt mi tâm, áy náy nói: “Chị Mạc, em xin lỗi… Chiều em tới.”
Từ trước đến nay Mạc An luôn yêu cầu rất cao với công việc, bà hỏi: “Rốt cuộc là em đang bận cái gì? Cuộc thi 《Singer》 cũng sắp bắt đầu, ở công ty có cả đống việc, vậy mà đến em tôi cũng không gặp được là sao?”
Giang Điềm cúi đầu nhìn đồng hồ, cô chỉ có thể nói xin lỗi không ngừng, Mạc An nghe mà bực bội, dứt khoát cúp điện thoại, “bíp” một tiếng, âm thanh máy bận vang lên, Giang Điềm xấu hổ cất điện thoại đi, cô quay người trở lại, đúng lúc cửa phòng bệnh bị đẩy ra, hai người đàn ông cao lớn bước ra một trước một sau, Giang Điềm trông quen, chỉ là cũng không thân thiết.
Kỷ Thịnh đứng trước thấy Giang Điềm cách đó, anh ta không hẳn hiểu rõ tình hình, tưởng rằng hơn nửa thương tích của Lục Minh Chu là do Giang Điềm gây ra, lúc này nhìn thấy chính chủ, vẻ mặt anh ta lộ chút khinh thường, “Sao cô còn ở đây? Cô này…”
Anh ta mới nói đến một nửa, Kiều Thời Duyên đứng phía sau đã dùng khuỷu tay hẩy Kỷ Thịnh, kịp thời ngắt lời anh ta, nghiêm mặt nói: “Tôi đói rồi, cậu im đi.”
Kỷ Thịnh: “…”
Kỷ Thịnh nhìn chằm chằm Kiều Thời Duyên bằng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ, nhưng Kiều Thời Duyên thậm chí không thèm để ý đến anh ta, trực tiếp đẩy anh ta về phía trước, đi được hai bước, Kiều Thời Duyên xoay người lại nhỏ giọng nói với Giang Điềm: “Cậu ta mới ngủ, chiều nay chú Lục sẽ tới.”
Giang Điềm hiểu được hàm ý trong lời Kiều Thời Duyên, có chút cảm kích nhìn anh, Kiều Thời Duyên bình tĩnh thu hồi ánh mắt, trực tiếp đẩy người vào thang máy giữa tiếng chửi bới ồn ào của Kỷ Thịnh.
Lục Minh Chu quả nhiên ngủ rồi, Giang Điềm đứng trước giường bệnh, thấy Lục Minh Chu hơi nhắm mắt, vết thương trên mặt đã được xử lý, băng gạc trắng quấn quanh trán, Giang Điềm nhẹ nhàng kéo ghế ra, ngồi xuống bên mép giường, cô đã bình tĩnh lại sau kinh hãi ban đầu, nhưng trong lòng vẫn còn sợ, anh thở dài một hơi, cẩn thận nắm lấy cánh tay Lục Minh Chu ở mép giường, trông thấy đốt ngón tay anh đều hơi xanh tím, trong lòng lại cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Vừa nhớ lại hình ảnh tối qua, toàn thân Giang Điềm liền ớn lạnh, rốt cuộc Lục Minh Chu nghĩ cái gì, sao lại có một người ngu ngốc như vậy, là anh không sợ đau hay là không sợ chết, rõ ràng bị thương nghiêm trọng như vậy, nhưng lại không nói gì, ở trong trại giam cả đêm, còn giả vờ như không có chuyện gì cả.
Giang Điềm dùng gương mặt cọ mu bàn tay Lục Minh Chu, hốc mắt chua xót, chớp lông mi một cái, nước mắt liền rơi xuống, Giang Điềm thấy nực cười, lúc còn ở Thành Nam, Lục Minh Chu từng nói anh không thích người hay khóc, nhưng cố tình từ sau khi quen biết Lục Minh Chu, nước mắt cô liền không thiếu, có khi là bị Lục Minh Chu làm tức phát khóc, có lúc bị anh bắt nạt phát khóc, hoặc là như lúc này đau lòng mà khóc.
Rất mệt.
Giang Điềm thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, thích một người mệt, không thích cũng mệt, trong hai tháng ngắn ngủi, cô đã trả qua đủ sự kịch tính, ngọt ngào, chật vật, còn có đau khổ mà chưa từng có trong hai mươi năm qua.
Nếu như có thể, Giang Điềm nhất định sẽ không đi làm ở Xuân Thụ Cảnh, sẽ không thẹn quá hóa giận mà tát người đàn ông say khướt một cái, sẽ không dọn đến phòng trọ ở Thành Nam, sẽ không thích anh trước, sẽ chống cự được lời ngon tiếng ngọt của Lục Minh Chu, sẽ không quen biết Trần Mộ Dương, cũng không có dây dưa rối loạn sau đó…
Những ngày tháng buồn tẻ, nhưng ít nhất là nhẹ nhàng, có lẽ sau tốt nghiệp đại học, đi làm mấy năm, quen biết một người đàn ông không tệ lắm, sau đó yêu đương rồi kết hôn, có con cái, trải qua một cuộc đời bình thường, sẽ không có nhiều thứ không tự chủ được như vậy…
…..
Cánh tay phải của Lục Minh Chu tê rần, anh khó chịu xoay cánh tay, nhưng lại phát hiện trên tay bị thứ gì đó đè nặng không dịch chuyển được, Lục Minh Chu gắng mở mí mắt ra, mắt nhắm mắt mở nhìn sang bên cạnh, lại vô tình thấy Giang Điềm ghé vào giường ngủ thiếp đi không biết từ lúc nào, mặt cô gối lên cánh tay anh, cánh mũi phập phồng hô hấp nhẹ nhàng, hơi thở từ chóp mũi khẽ phả lên da anh, mệt mỏi trên đôi mày của Lục Minh Chu cứ thế được thổi tan từng chút một, sắc mặt dịu đi hẳn.
Anh ngây người nhìn Giang Điềm, cũng không phát hiện ra có người tiến vào phòng bệnh, Tần Lệ cứ như vậy đứng cuối giường nhìn vẻ mặt ngắm Giang Điềm đến si ngốc của Lục Minh Chu, trong nhóm của bọn họ, thường là không chân thành, chỉ có người giả dối trên danh lợi, phụ nữ chẳng qua chỉ là một loại thuốc điều hòa.
Khi còn trẻ còn cuồng nhiệt, cả Lục Minh Chu và anh cũng đã từng điên cuồng, nhưng kết quả cuối cùng chỉ như vậy, tới tuổi này rồi, tình yêu và nhu cầu tình dục, cũng chỉ khác nhau ở chỗ ngủ một đêm hay ngủ nhiều đêm mà thôi.
Tần Lệ khẽ ho một tiếng, tâm tư bay xa của Lục Minh Chu bị kéo trở lại, anh nhìn về phía Tần Lệ, Tần Lệ lo lắng hỏi: “Còn nơi nào không thoải mái không?”
Lục Minh Chu không trả lời, mà lại thấp giọng nói một câu: “Giúp tôi chút.”
Tần Lệ không khỏi hoang mang, “Gì cơ?”
Lục Minh Chu lại gian nan dịch người về phía bên trái giường bệnh, vô ý đụng tới vết thương, anh đau đến môi tái nhợt, nhưng vẫn tỏ vẻ không có việc gì nói: “Cậu giúp tôi… Bế cô ấy lên…” Anh dừng lại một hơi, bổ sung: “Nằm bò ngủ không thoải mái.”
Tần Lệ nghe xong, chỉ thấy Lục Minh Chu quả thật không thể nói lý lẽ, anh ta nhìn Giang Điềm, sau đó ánh mắt khóa chặt Lục Minh Chu, “Cậu có nhầm không đấy, cô ta cũng không bị thương.”
Lục Minh Chu căn bản không đôi co vấn đề nhàm chán này với Tần Lệ, ngược lại còn tiếp tục yêu cầu: “Cậu nhẹ tay một chút, đừng đánh thức cô ấy.”
Tần Lệ không còn gì để nói, anh cực kỳ không hiểu nổi Lục Minh Chu, nhưng lại không có cách nào từ chối, anh ta buông tập tư liệu trong tay, nhẹ nhàng bế Giang Điềm lên giường, Lục Minh Chu hiếm khi cảm kích nhìn anh ta một cái, khách khí: “Cảm ơn.”
Tần Lệ không nhịn được nữa, mắng anh vài câu.
Lục Minh Chu lại không để tâm chút nào, vừa vén chăn cho Giang Điềm vừa nói khẽ: “Cậu để ý Trần Mộ Dương giúp tôi, hắn ta nhằm vào Giang Điềm, có lẽ không đơn thuần chỉ vì tôi.”
Tần Lệ thấy anh vòng đi vòng lại, câu nào cũng nhắc Giang Điềm, liền cũng bắt đầu khó chịu, anh ta lạnh nhạt nói: “Theo trí nhớ của Lâm Kiến Thành, đầu năm nay Trần Mộ Dương tìm tới cửa, lấy đi toàn bộ đồ của An Tĩnh từ tầng hầm, buổi sáng tôi điều tra nhật ký giao dịch ngân hàng của Lâm Kiến Thành, phát hiện ra Trần Mộ Dương gửi một số tiền lớn cho Lâm Kiến Thành mấy tháng trước, tôi nghi ngờ có lẽ Trần Mộ Dương không biết chuyện Lâm Kiến Thành ngược đãi An Tĩnh năm đó…”
Tần Lệ nói xong hai điểm mấu chốt, thấy ánh mắt nghi hoặc của Lục Minh Chu, anh ta cũng lười giải thích, trực tiếp phất áo bỏ đi.
Lục Minh Chu: “…”
Lục Minh Chu không ngờ một người đàn ông trưởng thành như Tần Lệ lại chơi trò giận dỗi với mình, anh không khỏi bật cười.
Chuyện Trần Mộ Dương không biết Lâm Kiến Thành bạo hành An Tĩnh thật ra cũng là có thể, vẻ ngoài của Lâm Kiến Thành chính là một người tốt bụng, nếu không phải báo cáo khám nghiệm tử thi trước kia, Lục Minh Chu cũng không thể tin được.
Đầu óc anh nhanh chóng xoay chuyển, Giang Điềm bên cạnh dường như ngủ không yên giấc lắm, suy nghĩ của Lục Minh Chu bị cắt đứt, anh cúi đầu nhìn chóp mũi hồng hồng của Giang Điềm, tuy rằng mắt nhắm, nhưng đôi mắt rõ ràng cũng hơi sưng đỏ, trên má trắng nõn vẫn còn vệt nước mắt.
Từ tối qua đến sáng nay, mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, anh thương tiếc hôn chóp mũi nho nhỏ của Giang Điềm, lại cẩn thận kéo người vào trong lòng ngực.
Sau hôm đó, Giang Điềm bài xích sự thân mật của anh, càng sâu trong đó là sợ hãi, anh thừa dịp Giang Điềm ngủ liền khẽ hôn giữa mày cô gái, phát tiết nhung nhớ mấy ngày nay, tròng mắt Giang Điềm xoay chuyển, cô cảm nhận được tất cả động tác nhỏ của Lục Minh Chu, trong lòng thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không đành lòng đẩy anh ra.
…..
Lục Minh Chu không biết mình ngủ như nào, lúc anh mơ mơ màng màng tỉnh lại, phía bên phải giường ngủ đã trống không, Giang Điềm đi mất rồi, ánh mắt Lục Minh Chu nhất thời ngây ra.
Anh chống mép giường ngồi dậy, lót gối đầu sau lưng.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra lần nữa, Lục Minh Chu tưởng Giang Điềm quay lại, mặt lộ vẻ mừng rỡ, không ngờ người đi vào là Lục Viễn Hoài, còn có Trần Minh đi theo sau lưng.
Lục Minh Chu che giấu đi vẻ mất mát dưới đáy mắt, ủ rũ ngước mắt lên, Lục Viễn Hoài đứng cách đó còn chưa mở miệng nói chuyện, Trần Minh lại bỗng nhiên bước nhanh về phía trước, “thụp” một tiếng quỳ sụp xuống trước Lục Minh Chu…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...