Từ khi Thịnh Huân Thư chuyển đến, thời gian biểu hằng ngày của Hứa Gia Niên có nhiều thêm một hạng mục.
Một tuần bảy ngày, bọn họ cùng nhau uống trà vào thứ hai, thứ ba tùy hoạt động mà đi đánh tennis, thứ tư Hứa Gia Niên phải làm thực nghiệm, thứ năm còn phải đến một thành phố khác tham gia một buổi hội nghị và tọa đàm. Chính là ngày hôm đó, hắn ngẫu nhiên gặp Thịnh Huân Thư trên đường.
Dị quốc tha hương, thành phố ồn ào náo động, dòng người rộn ràng nhốn nháo.
Đi trên phố xá xa lạ, nơi ngã rẽ bất ngờ nhìn thấy người quen thuộc, một khắc ấy cảm giác kỳ diệu, tâm như bị kéo đi một chút.
Trên ngã tư đường, hai người cách nhau không đủ năm bước, Thịnh Huân Thư có hơi khẩn trương, anh ho khan một tiếng: “Khéo thật đấy, cậu cũng công tác ở thành phố này? Tớ sang đây hoàn thành một bộ ảnh, một công ty người mẫu mời tớ đến chụp ảnh… ơ, ừm.” Anh nhìn mặt Hứa Gia Niên, vẫn nên ăn ngay nói thật: “Thực ra là có mấy nơi đồng thời tìm tớ hợp tác, nhưng tớ biết cậu tới chỗ này, vừa vặn ở đây cũng có bên mời hợp tác, tớ bèn chạy đến. Chung quy chúng ta đã hai ngày không gặp rồi, tớ rất nhớ cậu.”
Nếu đối phương ngậm miệng, loại cảm giác kỳ diệu này hẳn là có thể duy trì thêm một lúc.
Hứa Gia Niên suy nghĩ.
Lúc này, Thịnh Huân Thư lại hỏi: “Đã ăn chưa?”
Hứa Gia Niên: “Còn chưa.”
Thịnh Huân Thư may mắn nói: “Trùng hợp thật, tớ cũng chưa, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi!”
Hứa Gia Niên không có ý kiến.
Tạm dừng chân nơi thành phố lạ, ai cũng không biết chỗ nào có đồ ăn ngon.
Bọn họ cùng nắm tay bước chậm rãi trên đường, nhìn những tòa nhà hai tầng hai bên đường kéo dài tới phương xa. Đây là một con phố nằm gần một trường trung học, tòa nhà cao nhất chỉ có năm tầng lầu, ngã tư đường không rộng, xe rất ít, dọc theo con đường hướng về phía trước nhìn ra xa, là một con sông phẳng lặng. Tia nắng rắc trên mặt sông, ánh sóng khua nhẹ, lấp lánh trong veo.
Cuối cùng hai người lòng vòng trong ngã tư đường tùy ý chọn một tiệm cơm Trung Quốc.
Bên trong có khá nhiều khách, nhưng hương vị không quá chính tông, Hứa Gia Niên xuất ngoại nhiều năm, sớm đã thành thói quen, nhưng Thịnh Huân Thư đại khái tương đối ít ăn hương vị cơm kỳ quái như vậy, toàn bộ bữa ăn đều chăm chú đánh giá món nào không đúng vị nào, nếu đổi thành mình làm, sẽ lựa chọn kĩ thuật nào để cải thiện hương vị của nguyên liệu!
Đại khái vào tầm một giờ rưỡi trưa, Thịnh Huân Thư đang lải nhải không ngừng nhìn thời gian một chút, không nói nữa, nhanh chóng ăn nốt hai miếng cơm còn lại rồi bỏ xuống một câu: “Thời gian công việc buổi chiều sắp bắt đầu rồi, tớ đi về trước, ngày mai gặp.” Nói xong tính tiền rời đi, động tác vẫn rất là nhanh chóng.
Xem ra là có công việc thật.
Hứa Gia Niên suy nghĩ một chút, mỉm cười, sau khi đi nốt phần còn lại của khu phố, uống xong trà chiều, buổi tọa đàm mới bắt đầu vào lúc 4h.
Thứ sáu này, Hứa Gia Niên kết thúc một tuần công tác.
Thời điểm hắn rời phòng thí nghiệm, vừa đúng bảy giờ, bầu trời xám xịt ảm đạm. Đối diện với phòng thí nghiệm của bọn hắn, cách một con đường chính là Garden Square, công viên được xanh hoá rất tốt, gần như mỗi thời mỗi khắc đều có thể thấy bồ câu bay lên bay xuống, trừ bồ câu, ngẫu nhiên còn có thể gặp một vài loài chim đặc biệt, ví dụ như một con chim cắt lớn núp trên nhánh cây ngó chim bồ câu như hổ rình mồi.
Thời điểm Hứa Gia Niên đi đến công viên, Thịnh Huân Thư đang bắc máy ảnh nhìn thẳng vào con chim cắt kia.
Anh hoàn toàn không để ý gì, còn không biết tới động tĩnh bên cạnh, mãi cho đến khi chim cắt bỗng nhiên rung cánh, mang theo tiếng gầm, như tên rời cung, anh cũng vội nhấn màn trập, trong tiếng “tách tách” khẩn cấp, hình ảnh đóng băng, tinh thần Thịnh Huân Thư vì đó mà buông lỏng, cả người ngửa ra sau, lưng còn chưa chạm vào mặt cỏ, đã bị một bàn tay kéo lại.
Thịnh Huân Thư ngẩng đầu vừa thấy: “Cậu đến từ lúc nào?”
Hứa Gia Niên: “Vừa đến.” Hắn quét mắt liếc nhìn, trên mặt đối phương tràn đầy sự phấn chấn và vui vẻ chưa tán đi, vì thế hắn không khỏi hỏi: “Chụp được cái gì?”
Thịnh Huân Thư đưa máy ảnh cho Hứa Gia Niên xem.
Đó là khoảnh khắc con chim cắt tóm được con chim bồ câu, chim cắt dang rộng cánh, phiến lông vũ như phiến thép, móng vuốt biến thành lưỡi câu, há mỏ nhe răng, quắp một con bồ câu mập khỏi mặt đất.
Hứa Gia Niên nhìn ảnh chụp, lại nhìn quảng trường.
Trong thực tế, khi chim cắt bắt bồ câu, đàn bồ câu bị chấn động, vô số bồ câu vẫy cánh, một vài con bay đi, một vài con công kích chim cắt, mấy giây sau, chim cắt đi săn đành ném con mồi xuống, lông vũ hỗn độn, chật vật bay lên trời cao, bồi hồi bay đi bay lại vài vòng, mới đặc biệt không cam tâm rời đi.
Ừm… ảnh chụp vẫn có rung cảm hơn một chút.
Hứa Gia Niên nghĩ như vậy.
Hắn trả máy ảnh cho Thịnh Huân Thư.
Thịnh Huân Thư lúc này cũng vỗ vỗ quần áo, từ mặt đất đứng lên, nói: “Đi, chúng ta xem phim đi!”
Đây là hoạt động Thịnh Huân Thư đã hẹn với Hứa Gia Niên một tuần trước.
Anh cẩn thận chọn lựa một bộ phim văn nghệ tình yêu thanh mai trúc mã, lại lựa chọn suất chiếu không có nhiều người, chỉ vì mục tiêu trong phòng chiếu phim tối mờ làm một vài động tác nhỏ nho nhỏ, ví dụ như lúc phim tới cao trào lặng lẽ nắm tay Hứa Gia Niên.
Một khắc nắm lấy tay đối phương, trái tim Thịnh Huân Thư đập thình thịch thình thịch, mặt nóng lên từng đợt, may mà đang ở trong rạp chiếu phim nên không ai có thể phát hiện.
Ngón tay Hứa Gia Niên nhẹ nhàng nhúc nhích một chút.
Khoảnh khắc đối phương cầm lấy tay mình, trong mắt Hứa Gia Niên, nhân vật nam nữ trên màn ảnh lớn bỗng nhiên biến thành chính mình và Thịnh Huân Thư.
Bọn họ diễn đủ loại bi hoan ly hợp, như là quá khứ vài lần bi hoan ly hợp giữa mình và Thịnh Huân Thư.
Tương lai của mình và Thịnh Huân Thư sẽ là hình dạng gì?
Hứa Gia Niên không chắc chắn, cũng không có nghĩ nhiều.
Quá khứ quá mức thịnh đại, cho nên tương lai vẫn là ẩn số trong sương mù.
Vì thế, thời điểm phim kết thúc, Hứa Gia Niên đứng lên rút tay mình ra khỏi tay Thịnh Huân Thư.
Thời điểm đèn trong rạp sáng lên, nhiệt độ trên mặt Thịnh Huân Thư hoàn toàn biến mất.
Anh cùng đi về nhà với Hứa Gia Niên, tiến vào ngôi nhà bên cạnh, anh đi tắm rửa, xong lại đem ảnh hôm nay chụp ra chỉnh sửa trên máy tính.
Tất cả mọi việc đều làm xong, nhưng nỗi thất vọng vẫn thâm căn cố đế xoay quanh tâm trí Thịnh Huân Thư, không có vơi đi bao nhiêu.
Anh thở dài, sắp xếp lại những bức ảnh chụp trong khoảng thời gian này, đóng đinh treo lên tường phòng ngủ, rồi sau đó ngồi bệt co chân, gối đầu lên hai tay, nhìn ảnh chụp lặng yên ngẩn người.
Tình huống không khác biệt lắm so với dự đoán của mình.
Đúng Đúng không ngại cùng mình ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau giải trí, đó là bởi vì tình bạn. Mọi người nếu không đi chơi cùng bạn nối khố thì chơi với ai?
Đúng Đúng không quan tâm quá khứ, hi vọng mình sống tốt, xa cách nhau bốn năm cũng không thấy có gì, có lẽ phần lớn là vì mình với cậu ấy cùng lớn lên từ nhỏ, chứng kiến những năm tháng tuổi trẻ ngây thơ nhất của nhau. Đây là nỗ lực từ tình cảm, không cầu hồi báo.
Thế nhưng tình yêu… Tình yêu không giống như vậy.
Tình yêu là bản thân. Mỗi người đều mong nếm được hương vị động tâm từ trong tình yêu.
Lúc trước Đúng Đúng sẽ không bởi vì mình kém cỏi mà buông tay, bây giờ Đúng Đúng đương nhiên sẽ không bởi vì mình rất tốt mà chấp nhận.
Mình phải làm gì đó thực sự đả động được đến Đúng Đúng.
Cần làm thứ cậu ấy thích… Đúng Đúng từ nhỏ đến lớn hứng thú nhất chính là những thí nghiệm thần kỳ và vật lý!
Thịnh Huân Thư thầm nghĩ, lập tức rơi vào mờ mịt luống cuống.
Thế nhưng đại học mình chỉ học nhiếp ảnh! Bây giờ mình còn không thể nhớ rõ kiến thức cấp hai cấp ba dù đã thi được đại học, ở phương diện này dù mình có lái một chiếc Rolls-Royce cũng không đuổi kịp Đúng Đúng — vẫn là tự tìm từ phương diện mình am nhiểu nhất thôi.
Nhiếp ảnh, vật lý.
Vật lý, nhiếp ảnh.
Tầm mắt của Thịnh Huân Thư đi dạo trong phòng ngủ, anh nhìn bức hình treo trong phòng ngủ, nhìn xuống giường ngay dưới bức tranh, bàn bên cạnh giường, mô hình tinh cầu trên bàn, ảnh chụp trên tường phía sau môt hình tinh cầu.
Anh nhìn chằm chằm mô hình tinh cầu: Nếu để mình làm mô hình thì phải làm mất bao lâu? Một tuần, hai tuần? Mấu chốt là cho dù làm được, đối với Đúng Đúng cũng không có gì đặc biệt! Dùng công việc hằng ngày của đối phương gây ấn tượng với hắn, có vẻ đáng cười.
Anh lại nhìn chằm chằm ảnh do mình chụp: Vẫn là nhiếp ảnh dễ dàng hơn, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, có lẽ chỉ tầm một giờ là có thu hoạch, giống như chiều nay, mình đã chụp một bức ảnh chim cắt đi săn rất được, ngay cả bức ảnh chưa được hoàn mỹ trước đó vì chim cắt chuyển động mà hơi bị rung, vẫn có một loại vẻ đẹp độc đáo….
Nói về những vật thể chuyển động với vận tốc nhanh tạo thành hiện tượng bị mờ, hình như cũng coi như là một hiện tượng vật lí đi?
A?
Thịnh Huân Thư bỗng nhiên ngồi ngay ngắn.
Anh nhìn chằm chằm ảnh chụp.
Nhiếp ảnh, vật lý.
Nhiếp ảnh và vật lý!
Anh lấy di động ra, mở trình duyệt, gõ từ khóa, sau hai lần tìm kiếm, nội tâm anh kích động một hồi, lập tức mở công cụ liên lạc, nói với người đại diện của mình: “Tôi muốn tổ chức một triển lãm nhiếp ảnh! Thời gian ấn định vào một tháng sau!”
Hứa Gia Niên rất nhanh đã nhận ra Thịnh Huân Thư đang bận rộn.
Đối phương không mỗi ngày trông chờ hắn tan tầm hẹn hắn đi ăn cơm uống trà chơi bóng xem phim nữa, thời gian bọn họ ở cùng nhau từ mỗi tuần sáu bảy lần lần biến thành mỗi tuần hai ba lần. Việc này đối Hứa Gia Niên mà nói, ngược lại là một tần suất gặp mặt rất ổn, hắn vẫn chưa nghĩ về tương lại của mình với Sai Sai, duy trì kiểu ở chung giống như bạn bè thế này, vừa đẹp.
Mỗi tuần hai ba lần gặp mặt, trong cuộc gặp Thịnh Huân Thư có đôi khi sẽ tiếp cuộc gọi công việc, mỗi lần tiếp điện thoại, anh đều phải rời đi một lát, mãi đến lúc nói xong mới trở lại trước mặt Hứa Gia Niên.
Hứa Gia Niên không quá để ý việc Thịnh Huân Thư lảng tránh.
Hắn cũng sẽ không ngày nào cũng nói về công việc nghiên cứu của mình với Thịnh Huân Thư, nói đối phương cũng nghe không hiểu.
Ngày bỗng nhiên bay nhanh.
Vào một buổi tối nào đó vào tuần thứ ba trong lịch trình bận rộn của Thịnh Huân Thư, Hứa Gia Niên đi làm về muộn, thời điểm về đến nhà, vừa mở cửa phòng ngủ ra, Thịnh Huân Thư bốn ngày liền không gặp đang nằm ngay đơ trên giường của mình.
Hứa Gia Niên hoài nghi chính mình đi nhầm.
Hắn đứng ở cửa suy nghĩ hai ba giây, xác định đây là phòng mình, vì thế cầm lấy gối dựa trên ghế ngồi, ném về phía Thịnh Huân Thư.
Thịnh Huân Thư nằm trên giường bị ngoại lực quấy rầy giấc ngủ, hận đến mức đấm vào cái gối hai phát rồi mới vô cùng gian nan bò lên, quỳ ngồi trên giường nhìn chằm chằm Hứa Gia Niên.
Hai đôi mắt đen như mắt gấu trúc, có lẽ phải vài ngày không ngủ?
Dáng ngồi vô cùng nhu thuận, đáng khen ngợi.
Hứa Gia Niên thầm nghĩ, hỏi: “Đi nhầm cửa à?”
Thịnh Huân Thư bị buồn ngủ làm cho mụ mẫm, đầu óc trống rỗng: “Ừm? Hửm? Không phải, tớ tới tìm cậu, đưa cho cậu vài thứ, tớ ngủ mất sao?” Anh lau mặt, thanh tỉnh một ít, móc từ trong lòng ra một tấm thư mời: “Triển lãm cá nhân của tớ, cuối tuần cậu có thời gian không, đến xem được không?”
Hứa Gia Niên nhận thư mời nhìn thoáng qua, thư mời màu xanh phủ bạc, thời gian là cả hai ngày thứ bảy chủ nhật, địa điểm là thành phố này, cách khu cư xá không xa.
Hắn nhận thư mời, đáp ứng: “Ngày mai đi.”
Thịnh Huân Thư hài lòng. Anh xuống khỏi giường Hứa Gia Niên, đi tới cửa sổ, chuẩn bị theo đường cũ trở về.
Hứa Gia Niên “cạch” đóng lại cửa sổ, chỉ chỉ cửa: “Đi cửa chính.”
Bước chân Thịnh Huân Thư đột ngột dừng lại, chậm chạp nâng không nổi, như là bị keo dán sắt dính ở trên sàn.
Hứa Gia Niên không hề để ý nói: “Yên tâm đi, ba mẹ tớ không ở nhà, ngay cả có ở nhà, cũng sẽ không chạy tới chỗ cậu làm việc nói sinh hoạt cá nhân của cậu không biết kiềm chế.”
“Hứa Gia Niên…” Thịnh Huân Thư hỏi: “Cậu còn tức giận sao?”
“Rất tức giận.” Hứa Gia Niên nói: “Cho đến tận hôm nay vẫn còn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xẻ ba của cậu làm tám khối.”
Nói xong, hai người bất giác mỉm cười.
Hứa Gia Niên thầm cười hình dung của chính mình, Thịnh Huân Thư thì đơn thuần bởi vì thả lỏng.
Anh rất nhanh xác định được rằng Hứa Gia Niên không thực sự trách cứ mình.
Mỗi lần gặp Hứa Gia Niên, là một lần xác định.
Vì thế khúc mắc trong lòng anh cũng lần lượt được buông lỏng, anh nói: “Tớ đi…”
Hứa Gia Niên đưa người xuống lầu. Một khắc đi ra ngoài cửa, mẹ Hứa trong phòng bếp nghe được thanh âm, nhô đầu ra hỏi: “Ba con về rồi à?”
Hứa Gia Niên vừa lúc đóng cửa lại, bình tĩnh trả lời: “Không phải, là nhà hàng xóm.”
Mẹ Hứa “ôi chao” một tiếng: “Sao không mời người ta vào ngồi chơi?”
Hứa Gia Niên: “Hàng xóm bận đi làm, nói chuyện này để sau.”
Mẹ Hứa không nói gì thêm.
Hứa Gia Niên cũng trở về phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ, hắn thấy một vị khách nhỏ ghé qua cửa sổ.
Hắn đi thẳng tới, chọt chọt mũi nhọn của đối phương: “Bây giờ cả hai ngôi nhà đều là chỗ ở của mày rồi? Cuộc sống của mày còn tốt hơn so với tao!”
Con nhím vô tội nhìn Hứa Gia Niên, mất một hồi lâu mới hậu tri hậu giác ôm lấy mũi.
Hứa Gia Niên đi đến triển lãm của Thịnh Huân Thư ngay sáng hôm sau.
Phòng triển lãm nằm trên tầng hai một cao ốc văn phòng, không gian rất lớn. Nhưng có lẽ là do Hứa Gia Niên tới tương đối sớm, chung quanh cũng không thấy bóng những người khác. Hắn giao thư mời cho người đứng cửa, tiến vào phòng triển lãm, nghênh diện chính là một bức hình giọt nước đọng.
Những giọt nước trong được chụp bằng ống kính có bội số lớn, pha lê lóng lánh trong suốt bên trong phản chiếu ra một góc thế giới, giống như thế giới được thu gọn vào khéo léo và tinh xảo, khiến người muốn đưa ngón tay lên chạm vào.
Hứa Gia Niên dừng chân thưởng thức.
Giọt nước là đề tài rất thường gặp trong nhiếp ảnh, Hứa Gia Niên mấy năm qua đi xem các triển lãm nhiếp ảnh lớn nhỏ cũng gặp qua vài lần, mỗi một lần thấy đề tài này, luôn làm hắn nhớ tới vài kí ức thơ ấu. Nhớ thời điểm học tiểu học, hắn cũng đã làm qua vài thí nghiệm có liên quan đến đường đi của ánh sáng. (chỗ này gốc ghi thí nghiệm lỗ kim, lấy tạm hình bên Tàu vì tui không nhớ tên thí nghiệm bằng tiếng Việt)
//
Nhưng bức ảnh trước mặt này……
Hứa Gia Niên hơi trầm ngâm.
Bên trong hình như là trường trung học của hắn.
Hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, chung quy nhiếp ảnh sư là Thịnh Huân Thư. Trường hắn học chính là trường Thịnh Huân Thư học.
Hắn tiếp tục hướng về phía trước, thấy càng nhiều ảnh chụp.
Triển lãm nhiếp ảnh này, mỗi bức ảnh hoàn toàn có thể biểu hiện cho một hiện tượng vật lý nào đó.
Một vài cảm giác khác thường mơ hồ dâng lên trong lòng Hứa Gia Niên.
Hắn có thể rõ ràng lí do Thịnh Huân Thư quay chụp mấy bức ảnh này, nội tâm hắn xác thật không thiếu cảm giác ngoài ý muốn. Hắn đi thẳng một đường, rẽ góc, bỗng nhiên thấy một bức ảnh vừa sặc sỡ vừa thần kỳ!
Trên nền màu đen, loang lổ những đốm sáng màu xanh trắng, sáng tối không đồng nhất, dây nhợ rối rắm lộn xộn, cảm giác như một loài sứa nơi biển sâu đang rong chơi, dịu dàng khác thường.
Hứa Gia Niên dừng chân trước bức ảnh này.
Đây là một bức ảnh sinh ra từ vật lý.
Có cơ sở từ vài bức ảnh trước đó, lần này, Hứa Gia Niên khẳng định.
Nhưng trong bức ảnh này là hiện tượng vật lý gì?
Hắn nhất thời không có đầu mối, lại chuyển hướng nhìn sang hai bên.
Bức ảnh bên cạnh bức này sặc sỡ hơn hẳn! Ví dụ như bức bên tay trái Hứa Gia Niên, nửa bên trái ảnh như là cây lau nhà dính thuốc màu, rơi xuống từ tầng ba vẫn còn chưa khô màu nước nằm trên mặt đất; nửa ảnh bên phải, tròn hình bầu dục được chia bằng viền đen, chấm chấm rõ ràng, giống như là ảnh chụp gien sinh vật.
Cái này đại biểu cho hiện tượng vật lí gì?
Sự tò mò của Hứa Gia Niên phá đất chui ra, hăng hái nảy mầm!
Hắn đứng giữa hai bức ảnh chụp, xem bức bên trái một hồi, xem bức bên phải một hồi, năm phút đồng hồ sau, hắn xác định có cảm giác ảnh sứa là ánh sáng trong phòng tối, thế nhưng bên phải –
“Trộn dung dịch có từ tính với nước màu, dùng từ trường hấp dẫn hạt bên trong chuyển động, lấy máy ảnh chụp lại, chính là tấm ảnh này.”
Thịnh Huân Thư đi đến sau lưng Hứa Gia Niên, anh có một chút khẩn trương, ho khan hai tiếng, mới tiếp tục nói:
“Vật lý kết hợp với nhiếp ảnh, cũng rất thần kỳ có phải hay không? Đúng Đúng, qua bốn năm, chúng ta cuối cùng dùng một phương thức khác gặp nhau.”
“Cái kia…”
Anh càng khẩn trương hơn.
Nhưng ảnh chụp đủ sắc thái rực rỡ trong phòng triển lãm vây quanh anh, tiếp cho anh dũng khí.
Bốn năm, anh đã chụp rất rất nhiều bức ảnh, khoảnh khắc nhấn màn trập, anh nghĩ đến Hứa Gia Niên.
Cho nên mọi người thường đánh giá ảnh của anh: Ôn nhu đa tình, bừng bừng sức sống.
Từ rất lâu về trước, ống kính và ánh mắt của anh, đã tập trung chỉ vào một người.
“Đúng Đúng, tớ thích cậu, cậu có thể chấp nhận sự theo đuổi của tớ không?”
Hứa Gia Niên bỗng nhiên cười.
Hắn nhìn ảnh chụp, nghe Thịnh Huân Thư thú nhận, bỗng nhiên cảm thấy sự bí ẩn đáng kinh ngạc và ấm áp xúc động của ngọn lửa nơi đầu ngón tay khi hắn còn nhỏ.
Tim hắn đưa ra phản hồi, vì thế não đồng tình với tim, lý trí và cảm tình đạt thành nhận thức chung.
Hắn nói: “Chúng ta…”
Hắn vẫn không biết tương lai hai người sẽ thế nào.
Thế nhưng giờ này khắc này, xác thật vừa kinh hỉ vừa mĩ diệu.
Quá khứ hắn giúp Sai Sai, hôm nay Sai Sai mang đến cho hắn điều thần kì khác.
Vật lý nói cho chúng ta biết năng lượng được bảo toàn, nhưng ngay cả tình cảm nhìn không thấy sờ không được, có lẽ cũng tuần hoàn theo định luật này.
Hắn hạ quyết tâm: “Có thể thử xem.”