Từ bữa đó, Khốt hàng ngày vẫn ghé quán cafe của gái chơi, nhưng mục đích bay giờ không còn là "được nhìn thấy em, được nghe em cười" nữa. Mà mục tiêu chính là chờ đến 11h00, em nó dọn quán xong, là chở thẳng gái về nhà trọ của gái trong con hẻm toàn gái . Nơi đấy có cuộc vui của Khốt, và là nơi Khốt học những bài "giáo dục giới tính" đầu tiên của đời mình .
Chính vì có mục đích "chính đáng" như thế, nên khi nhìn gái tiếp khách, Khốt lại lẩm nhẩm hát bài "kệ mịa người ta nói" . Sau một thời gian, cảm thấy các bài học giới tính đã đủ dùng, cũng chẳng còn muốn phí thời gian với gái cafe nữa, Khốt lặn.
Chiều nay, cảm giác đã khá "an toàn" để ra đường, Khốt bấm máy gọi đại ca:
- A lô, đại ca, em đây, Khốt đây.
- Ô la, mày đó hả Khốt, bữa nay sài di động nữa ta, sang quá, hehe.
- Thì cũng nhờ đại ca ca, chỉ cho em không lăn tăn với gái đó nữa, em tiết kiệm được bao nhiêu là chi phí, nên sắm con noki chuông này cho bằng anh bằng em. Đại ca rảnh không, làm vài ly chơi.
(Phía đầu máy bên kia có tiếng rì rào, dzô dzô)
- Anh đang ngồi nhậu với bác Tường chỗ quá lẩu dê 7 món, mày ra đây ngồi luôn cho vui.
- À, bác Tường tổ trưởng tổ dân phố phải không anh. Đợi em chút, ra liền.
Vơ cái áo, khoác vội không cần ủi (ông nào đi nhậu mà ủi quần áo nhỉ ), Khốt phóng con đúp lờ vê a vê e (wave) tàu chạy thẳng ra lẩu dê. Vừa đi Khốt vừa hình dung lại về bác tổ trưởng dân phố, bác hơi già (so với tuổi bác), và cũng là người từng trải trong chuyện gái, dân trong xóm thường gọi bác là bác Tè Tường, gọi như vậy vì cái tật của bác ý, cứ làm dăm ba chai là bác y tỏ thái độ coi thường nhà vệ sinh, và ưu ái các bờ tường . Suy nghĩ lan man thế nào, sút chút nữa là Khốt đâm vào bà bán đậu phộng đang lòng vòng ngoài quán, thế là nhận ngay bài học về luật giao thông "thằng điên, mày đui à" (vậy là lỗi này thuộc về ngành y, sao các bác giao thông lại làm nhiệm vụ nhỉ), thôi chuyện nhỏ bỏ qua.
Trong quán khá đông người ăn nhậu (mà hình như lúc nào quán nhậu cũng khá đông thì phải). Lọ mọ mãi Khốt mới tìm ra đại ca và bác Tè Tường.
- Em chào anh, cháu... chào chú.
Bác Tường ngẩng lên, vẻ mặt hơi dỗi:
- Chào anh được rồi mày, tao tuy già, nhưng chưa có vợ, mày gọi chú thì tao còn làm ăn gì nữa.
- Vâng, em chào .....anh chú.
Thấy chuyện chào hỏi làm nhàm, đại ca chen vào:
- Thôi, anh hay chú gì mà chẳng xong. Mày ngồi xuống đây, vô trước 3 ly đi cho đúng luật, anh với bác Tường vừa họp tổ dân phố về. Ngộp thở quá nên ra đây tiếp chút "nước".
Đã hiểu rõ luật ăn nhậu từ khi mới lọt lòng, Khốt làm liền 3 ly cạn đáy.
- Ừ, họp vậy rồi cái vụ trước của anh họ còn lôi ra không, lâu quá rồi chắc quên rồi nhỉ.
- Úi, mày quên đi, chuyện đi chợ bỏ quên cái bóp cả triệu đồng thì mấy mụ ấy quên được, còn cái này mấy mụ ấy phải khắc cốt ghi tâm, dễ gì mà không lôi. Hỏi bác Tường này, bác ấy hôm nay cứu anh mãi mới chạy được ra đến đây đấy.
Với giọng khề khà của 5 chai Sì Gòn đỏ dưới chân, bác Tường Tè cất tiếng như Gia Cát Lượng chuyển thế.
- Với cái tình hình này...ợ ....thì chú chưa yên đâu, theo thông tin vỉa hè mà anh nghe được thì chú không được lòng mấy thằng trên quận, chú phải hết sức lưu ý điểm này. Chú cần phải tỉnh táo hơn, tránh đánh trực diện vào quân địch đang rất lớn mạnh. Anh nghĩ, chú phải tận dụng thế mạnh là chú được lòng bà con trong xóm chú, nên chú cứ nấp kỹ trong xóm liều này. Rồi dùng bình nhanh nhẹn và tinh nhuệ oánh du kích từng tốp nhỏ, vậy may ra mới bảo toàn được.
- Vâng em xin nghe bác, nhưng mà em ức lắm, bác lúc nãy cũng thấy rồi, con mụ hội phụ nữ mỗi lần đứng dậy phát biểu, là em muốn mửa. Mà mụ ấy bị ngộ luật hay sao ấy. Mở mồm ra là "Theo nguuuuuyên Tắc thì người dân phòng phải.........., mà cũng theo nguuuuuuên Tắc ấy thì người dân phòng cần.........." nghe nhức cả đầu.
- Biết vậy, thôi chú ráng nhịn đi, mà khu phố ta đang rất cần danh hiệu "khu phố văn hoá", chú phải biết hi sinh chứ.
Thở thượt một cái, đại ca cúi đầu nốc một hơi cạn ly bia không chút đá. Châm thêm điếu thuốc thứ ... thứ .. mấy không đếm nổi. Đại ca quay sang nhìn Khốt.
- Nãy giờ lo tiếp chuyện bác Tường, quên hỏi chuyện của mày, tình hình thế nào rồi, mà nhìn mặt mày tươi tỉnh thế này chắc là ra đây khoe thành tích thôi phải không.
Khốt nãy giờ cứ ngẩn ra nghe chuyện của các chú, mặc dù chán ngất ngây nhưng thấy cha anh nhập tâm quá, nên cũng không dám xen vào. Giờ nghe đại ca hỏi đến, mừng khấp khởi, khoe ngay:
- Vâng, đã xong rồi anh ợ. Em chẳng những ổn định tinh thần, còn tiễn luôn gái đấy lên đường tìm về cha mẹ rồi. hehe. Giờ ra đây một là báo cáo tình hình với đại ca là thế này... blap.... blap........Sau là xin đại ca bài tiếp theo.
Đại ca rít hơi thuốc, rồi cười nhạt, giọng trên chọc:
- Mày học đến đây rồi, nói đánh đâu thắng đấy thì cũng chưa phải, nhưng cũng đã am hiểu binh pháp tán gái. Mấy đứa sì teen có lẽ không phải đối thủ của mày rồi. Anh còn gì dạy mày nữa.
Mặt khốt hơi thất vọng, trề môi;
- Thế mà đại ca hứa tập xong cho em bài 3, làm em trông ngóng suốt
Thấy Khốt không được hài lòng, đại ca vỗ vai Khốt một cái rõ mạnh, làm Khốt đau điếng:
- Thôi được rồi ông Khốt ạ, mày làm anh cảm động vì tinh thần hiếu học của mày đấy. Thôi anh còn bài này, hơi khó, nhưng nếu làm được mày sẽ là "thiên hạ không đối thủ".
Nghe lời như mở tấm lòng, nhìn Khốt, nếu ai khéo tưởng tượng có thể thấy được cái đuôi phía sau đang vẫy vẫy .
- vâng, đại ca nói đi ạ, em sẵn giấy bút rồi đây.
- Mày chỉ vẽ vời. Thế này nhé, bài 1 mày luyện được là không còn biết quê, bài 2 mày đã thành công với chiêu thức "không biết tức" (đồng thời còn được "long sàng quyền" nữa chứ - Khốt nghĩ ). Bài 3 này là tầng cao nhất trong "bí kíp Cưa gái", để luyện bài này, mày cần cưa đổ cho anh em này, nhưng anh nói trước, bài này có rủi ro cao, nếu thấy không ổn thì mày phải rút ngay, không được luyện tiếp, rất dẽ "tẩu hoả nhập ma, chết không kịp chối".
Mặt Khốt đang nghệch ra, nuốt lấy từng câu chữ, thấy đại ca nhát ngừng lại càng thêm tức ruột:
- Thì đại ca cứ nói ra đi, cứ lòng vòng mãi làm em sốt ruột quá.
- Rồi, rồi. Gái mà mày "phải" tán lần này, rất dễ nhận ra, không ở đâu xa, tối nay mày ra đầu đường Huyền Trân Công Chúa, em nó đang đợi mày ở đấy (năm đó đường này còn hoạt động).
Lần này Khốt càng hoảng hốt hơn trước, mặt mũi xanh ngắt, mãi mới lắp bắp:
- Vậy hoá ra đại ca kêu em đi tán ......đĩ à. . Đại ca có nói chơi không chứ, loại đó bỏ 100 khìn là phệt được rồi, tán chi cho cực.
- Anh bảo mày tán cho nó yêu mày, chứ có bảo mày phệt nó đâu. Mấy đứa đó chuyện phang phệt là chuyện cơm ăn áo mặc hàng ngày rồi, bọn nó đâu còn tin ai yêu nó thật lòng nữa. Vậy nên mới nói, mày đi làm sao cho nó tin tưởng là mày yêu nó thật lòng, thì lúc đó mày có thể làm tất cả gái trên đời này tin rằng mày yêu đương rất chân thành, hiểu chưa.
Mà anh đã nói mày rồi, rất khó, mày không làm được cũng chả sao đâu. Nhưng nếu chỉ tập tớ đây, anh lo là mày chỉ tán được mấy con nhãi ranh thôi, gập gái từng trải, mày bó tay ngay.
Nghe đến đây thì cái tinh thần bất khuất cải tạo nòi giống của Khốt lại trỗi dậy:
- Đại ca đừng xem thường em, mấy bữa nữa em đưa đĩ về trình diện đại ca. Em xin uống hết chai này, xem như lời cam kết của em.
Nói làm liền, Khốt đứng phắt dậy, đưa chai bia mới khui kê lên miệng tu ực ực. Vì thế Khốt không nhận ra đại ca và bác Tè Tường đang nở nụ cười bí hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...