Đừng Để Yêu Thương Vuột Mất


Lương Lâm không có can đảm nghe tiếp, cô chạy trối chết ra khỏi hậu trường, đi dạo trong sân trường thật lâu, rốt cục không có chỗ để đi, đành trở về kí túc xá. Đêm ấy, Tiếu Đình về rất muộn, cô ấy trở về với đôi mắt đỏ hoe, nói là Cố Thụy Thần khi đó chỉ im lặng, đến cuối buổi biểu diễn mới nói với cô ấy, rằng anh không thể chấp nhận tình cảm này. Tiếu Đình nắm chặt hai tay trước mặt Lương Lâm, nói cô ấy quyết không chùn bước, sẽ tiếp tục theo đuổi.
Lương Lâm không biết động viên cô ấy thế nào, sau ngày ấy cô và Tiếu Đình không hiểu sao lại không còn thân như trước nữa. Tiếu Đình bận bịu nhiều việc, bận theo đuổi Cố Thụy Thần, lại bận tham gia nhiều hoạt động, mà Lương Lâm cũng khá bận rộn, bận đi học, bận làm thêm ngoài giờ, và bận che giấu ánh mắt luôn dõi theo Cố Thụy Thần của mình.
Bốn năm đại học lẳng lặng trôi qua, Lương Lâm cũng hai lần từ chối lời tỏ tình của con trai, cô chưa mở thư ra xem đã trả lại cho người ta, cô nói cô không muốn yêu đương khi còn đang đại học. Trong mắt đám bạn cùng lớp, cô là người thanh cao, hướng nội, học tập siêu giỏi, chỉ thế thôi.
Ngày tốt nghiệp đại học, rốt cục Lương Lâm cũng tặng quà cho Cố Thụy Thần, tuy đây không phải là tỏ tình, nhưng dù sao cũng phải bù lại tiếc nuối lúc tốt nghiệp trung học, cô cuối cùng có thể thỏa mãn tâm nguyện của mình một lần. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên, là Cố Thụy Thần cũng tặng quà cho cô, một quyển sổ tay rất dễ thương. Lương Lâm thích sưu tầm sổ tay, cô không ngờ anh cũng biết điều này.

Khi đó, Cố Thụy Thần vẫn cười mỉm, ngón tay thanh mảnh cầm quyển sổ đưa cho cô, Lương Lâm bỗng xấu hổ, cô cúi đầu nói cảm ơn, cũng không biết mình đã bỏ lỡ vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh. Cố Thụy Thần tìm được công việc ở thành phố D, cách thành phố A rất xa, sau khi tốt nghiệp không lâu đã phải rời đi.
Ngày nhận được quà, Lương Lâm ôm quyển sổ kia, đột nhiên thấy lòng đau đáu, trong một phút xúc động, cô đi hết cửa hàng này đến cửa hàng mắt kính khác, rốt cục cũng tìm được gọng kính giống hệt của anh. Cô gắn tròng kính phẳng, đeo kính lên, cô nghĩ, xem như đây là vật kỷ niệm cho tình cảm thầm kín vô vọng của mình.
Thời gian sau, Lương Lâm tìm được việc làm tại một xí nghiệp ở thành phố A, tự thuê một căn phòng nhỏ, cô không có liên lạc với Cố Thụy Thần nữa, Tiếu Đình cũng lâu lâu mới online trò chuyện. Quyển sổ tay kia, Lương Lâm cất giữ cẩn thận trong ngăn kéo tủ quần áo, vẫn không nỡ dùng, đương nhiên cũng chưa từng mở ra.
Đã qua ba năm, sấm sét giữa trời quang, cô đã bỏ lỡ ba năm thời gian. Cố Thụy Thần đã viết trong quyển số, nếu cô đồng ý thì hãy gọi điện cho anh, nếu anh đợi được câu trả lời của cô, anh sẽ không đi.

Lương Lâm nhìn chữ viết trên trang giấy, không cầm được nước mắt, nhớ tới năm đó không lâu sau khi anh tặng quà, có gọi cho cô một lần, hỏi cô có thích quyển sổ này không, cô không hiểu lắm, chỉ trả lời anh qua loa, vì vậy anh đã không chờ cô, còn cô cứ như vậy mất đi anh. Ba năm, sợ rằng người ta đã có bạn gái rồi, tính chuyện cưới xin luôn rồi.
Lương Lâm ngơ ngác thật lâu, bỗng nhiên cầm lấy điện thoại, gọi đến số máy ghi phía trên. Đáng tiếc, âm thanh phát ra như cô dự đoán, “Số máy quý khách vừa gọi không có.” Cô đã đổi số lâu rồi, chắc hẳn anh cũng thế.
Lương Lâm mở máy vi tính, đã nhiều năm như thế, cô chưa bao giờ có động lực như bây giờ, cô tìm được nick của Tiếu Đình, cô ấy đang online, Lương Lâm trực tiếp hỏi cô ấy có còn liên lạc với Cố Thụy Thần nữa không, tiếc rằng đáp án là không.
Đáp án này làm Lương Lâm trằn trọc cả đêm, lẽ nào cô thật sự chỉ có thể gặp lại anh một lần thôi ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui