Lương Lâm cầm gọng kính màu đen trong tay ngắm nghía lần nữa, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn cất vào trong hộp, nhét sâu vào trong ngăn kéo, rồi nhẹ nhàng đóng ngăn kéo lại.
Cô đeo mắt kính này những ba năm, dù không cận, cô vẫn đeo nó suốt ba năm trời, bởi gọng kính này giống gọng kính của anh. Chia tay sau khi tốt nghiệp, trong một phút bồng bột, cô đã chạy hơn nửa thành phố, chỉ để tìm gọng kính giống y đúc cái anh đeo. Vì sao lại muốn tìm cho bằng được ư, ngay đến cô cũng không biết.
Có lẽ vì anh là mối tình đầu của cô? Không đúng, tình cảm này cô mãi chôn chặt trong lòng, nên gọi là thầm mến, đúng thế, phải gọi là, lần đầu thầm mến. Hơn nữa, đây cũng là tình yêu duy nhất trong 24 năm qua của cô.
Xa cách ba năm, không ngờ hôm qua cô đã gặp lại anh, Cố Thụy Thần, người con trai mà cô và cô bạn thân Tiếu Đình cùng yêu. Nói trước luôn chiến thắng trước, Tiếu Đình đã thổ lộ tâm sự cùng cô, vì thể cô đành chôn dấu tình cảm của mình, chôn đến tận hiện tại.
Cố Thụy Thần đã đổi gọng kính, mà cô vẫn đeo gọng kính giống cái của anh năm đó.
Ngày gặp lại cũng chẳng xúc động lòng người, anh như cao thêm một chút, da vẫn trắng nõn, dáng vẻ lịch thiệp, dù đang ở nơi đông đúc, Lương Lâm nhìn một cái liền nhận ra bóng lưng của anh. Anh không biết cô từng yêu anh, cô cũng chẳng biết liệu anh còn nhận ra mình không.
Đáp án dĩ nhiên là có thể.
Anh xoay người, vừa khéo chạm phải ánh mắt của cô, sau đó, nhoẻn miệng cười, nụ cười vẫn ấm lòng như thuở nào.
“Trùng hợp thật, đã lâu không gặp.” Anh nói.
Lương Lâm rất bối rối, ngón trỏ theo thói quen đẩy gọng kính trên sống mũi, đó cũng là thói quen của anh. Cô hơi lúng túng, sợ bị anh nhìn ra, bèn cố tỏ ra tự nhiên, thoải mái đáp lời: “Đúng vậy, trùng hợp quá.”
“Mấy năm nay tốt chứ?”
“Cũng tàm tạm thôi.”
“Đi dạo phố à?”
“Không phải, mình đi phỏng vấn, thuận đường đi ngang qua.”
“Thế à, thuận lợi không?”
“Cũng được, mà không biết có qua không nữa.” Đối thoại như vậy dường như khá nhàm chán, cô vắt óc nghĩ trả lời thêm: “Dù sao cũng đang chờ tin tức.”
“Ừ.” Anh vẫn nhìn cô, ánh mắt ấm áp dịu dàng khiến trái tim cô đập loạn nhịp, chắc là do mắt anh cận nên mới cho cô ảo giác thế thôi, cô tự nhủ.
Một lần gặp lại cũng chẳng có nghĩa sẽ có vô số lần tình cờ gặp nhau khác, chưa nói được mấy câu cô đã vội chào tạm biệt, anh không hỏi cô cách liên lạc, cô cũng không hỏi anh có muốn không. Lúc quay người rời đi, cô thật ra có hơi buồn, mà buồn có ích gì chứ? Chỉ là hai người đã từng quen biết tình cờ gặp lại giữa biển người mênh mông, lần gặp lại tiếp heo, cũng không biết là ngày tháng năm nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...