Edit + beta: xsdnp
~ Chỉ được mặc áo in tên tôi. ~
—————
Tằng Phan tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm.
Cô đứng bất động tại chỗ, cũng quên mất phải nói gì.
Thẩm Hi hoàn toàn không nhận ra chuyện vạch trần người khác là một việc khiến người ta rất xấu hổ, thấy cô không trả lời.
Anh cúi đầu, kéo gần khoảng cách với cô.
Anh nhìn cô rồi hỏi một câu.
“Hửm?”
Nếu bắt buộc phải trả lời thì...
Tằng Phan: “……”
Tằng Phan chắc chắn sẽ giả ngu.
Cô bình tĩnh nắm chặt chiếc túi xách chứa đầy tội chứng của mình, bày ra vẻ mặt nghi hoặc: “Cái gì cơ?”
Thẩm Hi dần dần đứng thẳng người.
Anh rất cao và khoảng cách giữa hai người cũng rất gần.
Bộ dạng im lặng không nói gì và ánh mắt nhìn từ trên cao xuống.
Tằng Phan cũng không chịu nói gì.
Một lúc sau.
Thẩm Hi chớp mắt một cái, chậm rãi lặp lại lời của cô: “Chào, Thẩm… G Thần.”
Ngay cả lúc ngắt câu cũng giống y chang.
Tằng Phan: “……”
Tằng Phan hóa đá.
F*ck, xem như anh lợi hại.
Bị vạch trần một cách thảm hại nhưng cô vấn cố chấp duy trì hình tượng, trực tiếp dùng tay bịt miệng Thẩm Hi.
Ngăn không cho anh nói nữa.
Cô không cần mặt mũi à??
Thẩm Hi đang nói thì bị Tằng Phan đột nhiên bịt miệng, anh không kịp phòng bị.
Lảo đảo đứng không vững.
Nhưng vẫn ý thức được phải bảo vệ Tằng Phan.
Đợi đến khi hai người phản ứng lại, Thẩm Hi đã bị Tằng Phan dùng tay bịt miệng, tay còn lại ấn vai anh đẩy vào tường, thực hiện một động tác ép tường hoàn hảo.
Mà một tay của Thẩm Hi đang ôm lấy eo của Tằng Phan.
Không có chút khe hở nào.
Thẩm Hi vốn đã cao hơn Tằng Phan, nhưng lúc này vì để bịt miệng anh mà càng lúc càng dính chặt lên người Thẩm Hi.
Thẩm Hi không thích mặc quá nhiều lớp áo, chỉ vì trận đấu mà mặc mỗi áo đồng phục.
Da thịt của hai người tiếp xúc với nhau, nhiệt độ cơ thể của Thẩm Hi truyền sang người của Tằng Phan rồi chạy khắp người cô.
Ấm áp, mang theo chút hơi nóng.
Ánh đèn trên đầu chiếu xuống, Tằng Phan đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt.
Bây giờ…
Là như thế nào vậy?
Không đợi người đang ép tường là Tằng Phan phản ứng lại, Thẩm Hi đang bị cô bịt miệng nhẹ nhàng cử động, giống như là muốn nói cái gì đó.
Tằng Phan phản xạ có điều kiện nhanh chóng giữ chặt tay.
Lòng bàn tay cô có một cảm giác ẩm ướt.
Mang theo sức nóng như lửa đốt và hơi nước.
Đó là…
Tằng Phan kinh ngạc ngẩng đầu.
Dưới ánh đèn mờ ảo trên hành lang, Thẩm Hi cúi đầu.
Ánh sáng chiếu xuống từ trên đầu anh.
Mặt mày thanh tú, dường như được ánh đèn chiếu sáng.
Đôi mắt đen nhánh vừa trong trẻo vừa lạnh lùng lúc này không còn trầm mặc, ngược lại còn trở nên dịu dàng mềm mại như nước, giống như vẫn còn rất nhiều điều chưa nói hết.
Cơ thể của Tằng Phan như bị ánh mắt của anh cố định lại.
Trái tim cũng không chịu thua mà đập rộn ràng.
Thẩm Hi cảm nhận được sự mềm mại nơi đầu lưỡi.
Cảm giác sự tồn tại của người trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, tưởng chừng như chỉ cần chớp mắt một cái thì anh sẽ bị cướp mất lý trí.
Mùi thơm nhè nhẹ, vòng eo nhỏ bé và đường cong cơ thể, khiến một người chưa từng tiếp xúc cơ thể với người khác giới như Thẩm Hi luống cuống tay chân.
Anh ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cô.
Duy trì dáng vẻ bình tĩnh, còn lỗ tai thì không biết đỏ lên từ lúc nào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Không ai nói câu nào.
Tằng Phan bị miệng Thẩm Hi không muốn buông ra.
Khoảng cách thì gần như vậy, ngay cả hô hấp cũng thân mật quấn lấy nhau.
Không khí trở nên ám muội, tựa hồ như đang nóng dần lên.
Tằng Phan xấu hổ.
Nhưng không biết vì sao lại không thể thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Hi.
Chỉ có thể ngơ ngác đứng yên một chỗ, cảm nhận nhịp tim đập rộn ràng, nhìn thấy khuôn mặt trước mắt được phóng to.
Phóng to…
Tằng Phan đột nhiên nhắm mắt.
Bởi vì.
Cô nghe thấy tiếng của Thẩm Hi.
Giọng của anh không to không nhỏ, nhẹ nhàng nói mà không có chút cảm xúc nào.
“Lông mi của cô rơi rồi…”
Tằng Phan: “……”
Cảm, ơn, anh, đã, nhắc nhở!
Nụ cười dập tắt. jpg
Tằng Phan hung hăng tháo mi giả xuống.
“Sẽ trụi đấy, nhẹ nhàng chút.” Thẩm Hi giữ chặt tay của Tằng Phan, ngăn cô lại.
Tằng Phan: “……” Anh mới sẽ bị trụi lủi!
Cô không chút do dự tặng cho Thẩm Hi một ánh nhìn xem thường.
Cô đã xác định hoặc thậm chí có thể chắc chắn rằng, vừa rồi Thẩm Hi đã nhận ra và nói nhỏ lại, à thì ra là đang giải thích.
Cho dù sắc mặt của Tằng Phan có khó coi đi chăng nữa, Thẩm Hi vẫn cúi xuống giúp cô nhặt túi xách, do dự một lúc rồi nói: “Lúc nãy đúng là rất đẹp.”
Tằng Phan ngoảnh đầu sang chỗ khác, không muốn để ý đến anh.
Lịch sử đen tối, không nhắc đến nữa không được à?
Kiểu trang điểm đáng yêu cái quần, lại còn đến mẹ ruột cũng không nhận ra…
Chắc chắn là hù dọa người khác.
Lừa gạt người tiêu dùng.
Nếu mà đến mẹ ruột cũng không nhận ra thì đúng là không phải con ruột!
Không thì làm sao mà cô lại ngã ngựa được??
Thấy cô như vậy, Thẩm Hi chợt nhận ra liền lập tức bổ sung thêm một câu: “Bây giờ cũng vẫn rất xinh đẹp.”
Tằng Phan cười thầm, ý thức muốn cầu sinh còn rất mãnh liệt.
Nhưng mà.
Muộn rồi!!
Cô lập tức rời đi, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà vang lên âm thanh da da da.
Lại là một giám đốc Tằng cao quý, lạnh lùng.
Tằng Phan nghiến răng nghiến lợi nói vọng lại: “Cảm, ơn, đã, khen!”
Cố tình để Thẩm Hi nghe được.
Anh cầm theo túi xách, bước một bước dài đuổi theo Tằng Phan, đi bên cạnh cô.
Biểu cảm tẻ nhạt treo trên gương mặt đẹp trai, kèm theo chút kiêu ngạo, kiểu người sống chớ lại gần.
Sau đó, Thẩm Hi bình tĩnh nói thêm một câu, “Ừ, không cần cảm ơn.”
Tằng Phan bước đi nhanh hơn, hình như là bị chọc tức đến cười luôn rồi.
Vừa định nói gì đó thì Thẩm Hi liền nói tiếp: “Lần sau, không cần phải đi mua áo thi đấu của tôi.”
“Gì cơ?”
“Áo tiếp ứng của đội, lần sau muốn có thì tôi tặng cô.” Thẩm Hi mím môi, trong mắt thể hiện sự chân thành.
“Tôi không mặc đồ của cậu.”
“Nhưng mà đồng phục của bọn tôi, không ai giống ai.”
“… Lần sau tôi sẽ mặc áo in tên Nhị Bàn.”
“Không.” Thẩm Hi không chút do dự mà từ chối.
“Chỉ được mặc áo in tên tôi.”
“Vậy thì tôi có thể làm ra hàng nghìn cái.” Tằng Phan cãi lại, “Đồng phục của các cậu đều do tôi phát cho.”
“Tặng cái đã mặc qua.”
Tằng Phan: “……”
*
Thẩm Hi xém chút là đến muộn cuộc phỏng vấn sau trận đấu.
Đợi đến lúc hai người đến được nơi phỏng vấn, mc suýt nữa đã chóng mặt vì phải ghi chép rồi.
Thấy có người đến, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại dời mắt về phía Tằng Phan.
Trong nháy mắt, đủ để thắp lên ngọn lửa nhiều chuyện.
Thẩm Hi lập tức chắn trước mặt Tằng Phan, sau đó giao cô cho đồng đội rồi tiến lên tiếp nhận phỏng vấn.
Đúng là chuyện ngoài ý muốn, mc và người phỏng vấn trước trận đấu vậy mà lại là cùng một người.
Người nọ nở nụ cười thân thiện: “Đầu tiên, xin được chúc mừng đội WKY giành chiến thắng với tỉ số 3-1, trở thành quán quân của giải đấu mùa xuân, xin chúc mừng.”
Nói rồi hắn nhìn về phía Thẩm Hi, “Với tư cách là một đội mới, tôi rất kinh ngạc về chiến tích của WKY trong trận đấu này, G Thần cũng được xem là một trận phong thần, danh xứng với thực.”
Thầm Hi cầm micro, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Tiếp đó, thuận theo tiết tấu, mc và Thẩm Hi, người hỏi người trả lời rất nhiều câu hỏi liên quan đến trận đấu.
Nhưng cảm thấy cứ sai sai thế nào ấy, mc bắt đầu chuyển hướng sang chủ đề khác.
“G Thần, tuy rằng năm nay vẫn luôn tham gia thi đấu ở giải mùa xuân, nhưng hôm nay là lần đầu tiên dùng thân phận MVP để tiếp nhận phỏng vấn, không biết cậu có điều gì muốn nói với người hâm mộ không.”
Thẩm Hi nhí mày, không hề rơi vào cái bẫy mà mc bày ra: “Mọi người đều rất tốt với tôi, lần đầu tiên tiếp nhận phỏng vấn là vì nguyên nhân khác.”
Thẩm Hi nhẹ nhàng trả lời, đồng thời cho mc thêm một cơ hội, hắn hình như đã nghe thấy câu chuyện trong phòng nghỉ, lập tức hỏi:
“Có phải liên quan đến mối quan hệ mà tôi đã nghe thấy lúc ở phòng nghỉ?”
Một người đàn ông mặt tròn xoe đúng là thật lắm mồm.
“Hả?” Thẩm Hi không để ý mà lên tiếng, hiển nhiên là mc có ý thăm dò.
Người dẫn chương trình không hề kiên dè mà nói thẳng vào vấn đề luôn.
Vì để thu hút người xem nên phải dùng mọi cách.
“Hôm nay, khi tôi đến để phỏng vấn trước trận đấu có nghe Nhị Bàn nhắc đến, ví dụ như người bạn khác giới chơi game cùng cậu.”
Tằng Phan ngồi bên dưới nghe thấy thì hẫng một nhịp.
Lặng lẽ cho vị mc này một dấu gạch chép đỏ chót ngay khi anh ta đặt câu hỏi về chuyện riêng tư.
Thẩm Hi không nói gì.
Mc vẫn kiên trì đến cùng: “Người hâm mộ rất hứng thú với chuyện riêng của cậu, có thể tiết lộ một chút không? Nói vài câu là được.”
“Tôi là tuyển thủ chuyên nghiệp không phải là ngôi sao, ca sĩ.”
Từ chối thẳng thừng như vậy, khiến mc hơi gượng gạo, hắn cười một cái rồi định nói thêm cái gì đó.
Thẩm Hi lại bình tĩnh mở miệng.
Từ khóe mắt cho đến đuôi lông mày đều thể hiện rằng anh đang rất bình tĩnh, kiêu ngạo không muốn thỏa hiệp với bất kỳ ai: “Người kia là bạn của tôi.”
Biểu cảm của Tằng Phan cứng ngắc.
Rõ ràng biết rằng điều Thẩm Hi nói rất đúng, nhưng vẫn cảm thấy như bản thân vừa bị tạt một xô nước đá.
Cô khốn khổ, tự lẩm bẩm an ủi bẩn thân.
Cũng không có ai, làm gì có ai luôn quan tâm đến đứa nhóc nhà mình như cô đâu.
Thẩm Hi ở trên sân khấu vẫn tiếp tục nói chuyện: “Tôi không có mẫu người lý tưởng.”
“Hiện tại cũng không có bạn gái.”
…
Sau đó bọn họ còn nói thêm cái gì thì Tằng Phan không rõ, bởi vì cô hơi kích động nên đã rời đi trước, vội vàng gọi điện thoại cho Tằng Vân.
Bọn họ cần một bữa tiệc chúc mừng.
Đúng! Tiệc chúc mừng phải làm lớn một chút!
Ngay hôm nay, mời mọi người đến chứng kiến tiệc chúc mừng WKY vùng lên.
Tằng Vân không hổ danh là trợ lý đặc biệt được nhà họ Tằng nuôi lớn, từ lâu đã quen với mấy chuyện nhỏ nhặt như này.
Đợi đến khi phỏng vấn kết thúc, thì tiệc chúc mừng cũng đã chuẩn bị xong, bao gồm cả địa điểm lẫn khách mời đều đã được Tằng Vân và Vu Thần xử lý hết thảy.
Nhà họ Tằng dựa vào bất động sản để đi được đến hiện tại, cái gì cũng không nhiều chỉ là có nhiều nhà, nhiều đất mà thôi.
Tiệc chúc mừng lần này được tổ chức dưới hình thức party hồ bơi.
Thảm cỏ sạch sẽ, bể bơi xanh trong, biệt thự xa hoa, chỉ là không ai biết đây sẽ là một buổi tiệc như thế nào.
Bữa tiệc lần này mời rất nhiều người trong giới, ví dụ như các nhân vật quan trọng, tuyển thủ esport, quản lý hậu đài và hơn nửa người trong giới esport đều đến đây.
Không có quá nhiều người lạ, nhưng mọi người vẫn bị danh tiếng của WKY làm cho kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiên của mọi người khi đến đây chính là…
Mẹ nó.
Giàu dữ vậy!
Là một phú hào thật sự!
—————
☆ Tác giả: hí hí...
Hôm nay là Thẩm – ghen – thần ánh mắt – Hi.
Chỉ được mặc đồng phục của anh, máy quay tia qua là có thể thấy được Tằng Phan hhh, hơn nữa lại còn chuẩn xác tìm được nơi mà Tằng Phan sẽ thay đồ.
Thứ mà cô nghĩ rằng bản thân không cẩn thận ngã ngựa, đều là suy tính trăm phương ngàn kế hahaha hahaha.
Tiếc là quá thẳng không được người ta yêu thích 2333 (ahahaha).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...