Đừng Để Lỡ Nhau - Ân Tầm

Chương 21: Tôi thật sự hối hận rồi

Bóng hình cao lớn của Niên Bách Ngạn từ từ áp sát, gương mặt điển trai xích lại gần cô từng chút một, gần tới mức có thể nhìn rõ bóng anh trong đáy mắt cô, cơ hồ có thể đem toàn bộ mùi hương dịu nhẹ của cô nhập vào hơi thở của mình. Tố Diệp không ngờ anh lại có hành động này, lưng cô cứng đờ áp chặt vào bức tường phía sau. Mặc dù cô quyết tâm kiềm chế, gắng sức tỏ ra bình tĩnh, nhưng trái tim đã xuất hiện những nhịp đập điên cuồng, không theo quy tắc.

"Anh Niên, anh đã kết hôn rồi." Thấy anh càng lúc càng tiến sát lại gần, cô đánh liều, dự định nhắc nhở anh một điều quan trọng.

"Bây giờ mà anh dám làm loạn, chứng tỏ đạo đức có vấn đề."

"Nếu tôi... cứ dám thì sao?" Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại, ghé sát môi xuống gương mặt cô thì thầm, thanh âm trầm tới mức khiến người ta lạnh sống lưng.

"Vợ anh có lẽ là một người phụ nữ rất tốt, nếu không anh đã chẳng lấy chị ấy. Một người tốt như vậy anh không nên phụ lòng." Tố Diệp quả thực đã hết hồn vì câu trả lời của anh, kiểu đàn ông trầm ổn nghiêm túc này tuyệt đối không bao giờ đùa cợt như thế. Thấy tia sáng trong mắt anh càng lúc càng tối đi, cô không biết chọn lời nào để nói, cả người chết dí vào bờ tường. Cô hơi nghiêng đầu, nhưng cũng rất khó tránh được hơi thở ngày một nóng bỏng phả tới, hương rượu nhạt nhòa phảng phất trong không trung cũng mỗi lúc một nồng đậm.

Con ngươi của người đàn ông hơi co lại, rồi anh lên tiếng với tốc độ không nhanh không chậm: "Cô ấy... có lẽ đúng là một cô gái tốt".

Tố Diệp cứ cảm thấy câu nói ấy có gì đó kỳ lạ. Cô còn chưa kịp hiểu ra anh đã cúi đầu xuống. Cô bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.

Nhưng Niên Bách Ngạn không làm chuyện gì vượt quá giới hạn. Anh hơi nghiêng đầu sang một bên, sống mũi cao thẳng chạm nhẹ vào mái tóc, bờ môi áp sát vành tai xinh xắn của cô, trong giọng nói du dương mang theo lời nhắc nhở: "Đàn ông rất nguy hiểm đấy, cẩn thận đùa với lửa có ngày chết cháy".
2

Lỗ mũi Tố Diệp nở to theo giọng nói ấy, hai vai cứng đờ.

"Khá khen cô trước sau hai lần dám bạo dạn thăm dò như vậy, nhưng lần sau đừng làm thế nữa." Niên Bách Ngạn cũng chỉ muốn trêu đùa, thật sự không định làm gì cô cả. Anh đứng thẳng người lên, rút tay về rồi bổ sung thêm một câu: "Bất luận thế nào, một khi thật sự xảy ra chuyện, người chịu thiệt luôn là con gái".

"Trước sau hai lần?" Tố Diệp không hiểu.

Vẻ bình tĩnh của Niên Bách Ngạn trở lại qua ánh mắt: "Buổi tối hôm đó... cô cũng nhiệt tình thật đấy". Anh nói nửa vời, phần còn lại nghĩ sao cũng thấy mờ ám.

"Vậy chúng ta có..." Cô cố gắng nuốt hai chữ "lên giường" đó xuống.

"Cô nói xem?" Niên Bách Ngạn khoanh hai tay trước ngực, hỏi ngược lại.

Mồ hôi lạnh như một con rết bò trườn, men theo gáy chầm chậm trượt dọc xuống sống lưng khiến cả người Tố Diệp căng như dây đàn. Cô hồi hộp nhìn Niên Bách Ngạn không rời mắt, muốn tìm được đáp án từ đôi mắt ấy, hồi lâu mới hỏi một câu thăm dò: "Chắc là... anh chưa chạm vào tôi?".

Một là, cô thật sự không có chút ấn tượng nào với chuyện tối hôm đó, chỉ mơ hồ nhớ rằng mình đã ngã vào lòng anh. Hai là, tuy cô không hiểu quá rõ Niên Bách Ngạn nhưng thông qua quãng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi cũng có thể bước đầu nhận ra anh không phải một người đàn ông hay lợi dụng. Thêm nữa, điều kiện của anh tốt như vậy, chắc không cần "đói bụng vơ quàng" phải không?

Niên Bách Ngạn nhìn cô, khẽ nhếch môi cười.

"Tạ ơn trời đất!" Tố Diệp thực sự xúc động tới nỗi suýt nữa muốn xông lên ôm hôn anh, cô chắp hai tay trước ngực: "Tôi quá cảm ơn khả năng kiềm chế của anh rồi". Cũng may, những chuyện cẩu huyết như tình một đêm chưa xảy ra với cô.

"Không cần cảm ơn tôi, bởi vì... tôi thật sự hối hận rồi." Niên Bách Ngạn từ tốn nói. Nụ cười ẩn giấu thấp thoáng nơi khóe môi.
2


Sự kích động nơi đáy mắt Tố Diệp đột ngột khựng lại, cô một lần nữa đối mặt với anh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lo lắng khó nói thành lời, một sự bất an theo đúng nghĩa...

~Hết chương 21~




Chương 22: Đinh Tư Thừa

Sau hôm từ chỗ Niên Bách Ngạn trở về, Tố Diệp liền bắt tay vào tìm hiểu trường hợp của Lương Hiên. Ngoài việc đọc tài liệu, cô còn thường xuyên tiếp xúc với những người và những chuyện có liên quan đến Lương Hiên hoặc vợ anh ta, chẳng biết đã bỏ cả kỳ nghỉ lại phía sau từ bao giờ. Đối với việc này, người hài lòng nhất chính là giáo sư Đinh nhưng ông cũng sợ nhiệt huyết của cô chỉ bùng nổ phút chốc nên cứ vài ba ngày lại gọi điện nhắc nhở: "Hiện giờ vì vụ án của Vương Bình mà những đánh giá về Liên Chúng trở nên vô cùng tồi tệ. Tôi rất mong cô có thể hoàn thành vụ án của Tinh Thạch một cách hoàn hảo, những khi cần thiết nên qua lại tiếp xúc nhiều hơn với Niên Bách Ngạn".

Mỗi lần Tố Diệp nghe thấy mấy lời đó là đầu lại như sắp nổ tung. Cô thầm nghĩ sao giáo sư Đinh lại coi Niên Bách Ngạn là chiếc phao cứu sinh chứ? Nhưng dù gì kỳ nghỉ của cô cũng sắp kết thúc, nghe nhiều cũng chẳng sao. Trường hợp của Lương Hiên vốn dĩ phải xin thêm nhiều tư liệu từ phía Niên Bách Ngạn, tuy rằng về sau phía cảnh sát cũng sẽ tham gia nhưng trách nhiệm của cô là đưa ra những ý kiến đánh giá tâm lý chuyên nghiệp, thế nên hoàn toàn không mâu thuẫn.

Chỉ có điều, mỗi lần nói chuyện điện thoại với Niên Bách Ngạn, cô luôn nhớ lại câu nói tối hôm đó của anh: Anh hối hận rồi. Giọng nói của anh cứ quấn lấy cô như một lời nguyền ma quái, chốc chốc lại quấy rầy khiến cô cảm thấy kỳ quái.

Những nhụy hoa đầu xuân được thay thế bởi những tán lá xanh mướt, mùa xuân Bắc Kinh trước giờ vẫn luôn rất ngắn ngủi. Cái oi ả của đầu hạ mới đó đã sốt sắng chạy tới, trời nắng chang chang khiến các loại sản phẩm kem chống nắng được dịp "lâm trận".

Người đẹp đa phần là mỏng manh.

Tố Diệp khoanh chân ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài sảnh lớn của sân bay, ôm một ly Starbucks to bự trong lòng, uể oải dựa vào ghế, quan sát Lâm Yêu Yêu không ngừng bôi kem chống nắng lên người. Cuối cùng không nhìn nổi nữa, cô bèn đưa một cốc cafe khác cho cô ấy, "Lâm cô nương à, cậu cũng độc ác quá. Lọ kem đó tớ mang từ nước ngoài về đấy. Cậu có cần mang ra bôi khắp người trong thời buổi sưu cao thuế nặng thế này không? Mau uống chút cafe đi".

"Cầm đi chỗ khác, mùa hè mà uống mấy loại nước này dễ tăng cân lắm." Lâm Yêu Yêu vội vàng xua tay, giơ lọ kem lên, tươi cười nói với cô: "Đừng có hẹp hòi như vậy, trong nước cũng có cửa hàng đại lý mà. Tớ học cậu cả thôi, sau này sống phải tinh tế một chút".

"Cậu có biết mấy đại lý trong nước đắt thế nào không? Nói thì dễ, cậu sống tinh tế là nhờ vào việc tiêu pha tiền của tớ sao?" Tố Diệp nhịn cười, gương mặt trong sáng bên dưới chiếc mũ lưỡi trai rạng rỡ như ánh mặt trời: "Cậu cứ tiếp tục bôi đi, lát nữa Đinh Tư Thừa bước ra xem có nhận ra cậu không".

"Làm gì đến mức đó. Ấy, đừng nói nữa, anh ấy ra rồi kìa." Lâm Yêu Yêu nhanh nhẹn, liếc mắt đã nhìn thấy hành khách đi ra khỏi cửa. Cô ấy phấn khích đứng bật dậy.

Trái tim Tố Diệp bỗng thắt lại, cô từ từ quay đầu, thấy ngay một người đàn ông đẩy hành lý qua cửa. Anh ấy mặc một chiếc áo phông trắng cùng chiếc quần dài màu be sạch sẽ, cái dáng cao cao rất gây sự chú ý.

"Tố Diệp, Tư Thừa ở bên kia, nhanh lên!" Lâm Yêu Yêu vô cùng mừng rỡ, cứ nhảy choi choi, kéo Tố Diệp len lên trước.

Người đàn ông từ xa đã nhìn thấy họ, mỉm cười vẫy tay ra hiệu. Nụ cười của anh ấy đẹp đến mê người, càng thu hút được ánh mắt say đắm của các cô gái xung quanh. Đôi chân Tố Diệp như bị đổ chì, trái tim cũng đập thình thịch từng tiếng rộn ràng theo nụ cười ấy, cảm giác hưng phấn đó cứ tự nhiên nảy sinh.

"Tư Thừa..." Lâm Yêu Yêu đứng bên lao vút qua như một mũi tên, nhào vào lòng anh ấy dưới ánh nhìn của biết bao con người, ôm chặt, gương mặt hạnh phúc.

Tố Diệp đột ngột dừng bước. Trái tim cô như một con diều bị cắt đứt dây, đung đưa lắc lư rồi rơi xuống thâm sơn cùng cốc. Niềm kích động và phấn chấn dâng trào nơi đáy mắt cũng dần dần tắt ngấm.

Đinh Tư Thừa vuốt nhẹ mái tóc của Lâm Yêu Yêu, ánh mặt ngập tràn yêu thương. Rồi anh ấy lại ngước mắt nhìn Tố Diệp đứng gần đó, nụ cười nơi khóe môi càng rạng rỡ hơn. Qua dòng người tấp nập, Tố Diệp yên lặng đứng đó. Cô cũng nhìn về phía anh ấy, cố gắng nở một nụ cười để giấu đi nỗi đau đớn tận sâu trong tim...

~Hết chương 22~  






Chương 23: Kỷ Đông Nham

Thất thểu như hoa tàn lá úa, còn chưa kịp thu dọn những cảm xúc của mình, một cánh tay đã uể oải khoác lên vai Tố Diệp, đi kèm là một chất giọng cợt nhả: "Em yêu, sao trông vẻ mặt em như đang ngậm đắng nuốt cay vậy?".
2

Người bất ngờ xuất hiện và giọng nói của anh ta thật sự làm cô hết hồn. Cô quay đầu lại theo phản xạ, liền nhìn thấy một đôi mắt phóng túng đến mê hồn. Anh ta đang đánh giá cô với vẻ hứng thú, không, nói chính xác hơn là trông anh ta giống như đang ngắm nhìn một con thú săn, trong ánh mắt lóe lên những ham muốn.

Người đàn ông này...

"Tôi không quen anh, đừng tỏ ra thân thiết thế." Tố Diệp không hề khách khí, hất ngay "móng vuốt" của anh ta ra.

Người đàn ông đang định gào lên thảm thiết...

"Đông Nham! Cái thằng này đi cũng nhanh quá đấy!" Đinh Tư Thừa tiến lên trước vài bước, giơ tay vỗ vai người đàn ông nọ vài cái. Lâm Yêu Yêu dính sát bên cạnh anh ấy, gương mặt ngọt ngào.

"Ở cùng một khoang máy bay với cậu sáu, bảy tiếng đồng hồ, việc đầu tiên cần làm sau khi hạ cánh là nhanh chóng vận động gân cốt." Người đàn ông được gọi là Đông Nham vặn vẹo cổ tay cổ chân, rồi quay đầu sang nháy mắt với Tố Diệp: "Phải không, em yêu?".

Đinh Tư Thừa ngạc nhiên nhìn họ: "Hai người quen nhau sao?".

"Đương nhiên."

"Không quen."

Cả hai đồng thanh lên tiếng.

Đinh Tư Thừa và Lâm Yêu Yêu ngẩn ra khó hiểu.

"Anh này, cuộc đời anh xảy ra chuyện gì sao? Hay anh gặp cô gái nào cũng gọi họ là 'em yêu'?" Tố Diệp nhíu mày, trước giờ cô không thích loại đàn ông vừa nhìn đã biết là công tử bột.

"Không phải em quên thật rồi chứ? Cả đời này anh cũng không thể quên được em đâu. Mấy hôm trước em còn tung cước đá anh rơi từ sàn nhảy Bungee xuống đất đấy thôi." Người đàn ông cố tình hét lên vẻ vô tội.
1

Tố Diệp chợt nhớ ra, vô thức nhìn sang Lâm Yêu Yêu. Lúc này Lâm Yêu Yêu mới nhận ra anh ta chính là người đã tới xem mặt, cô ấy cũng kinh ngạc nhìn Tố Diệp, nét mặt ngượng ngập.

"Được rồi, em yêu, em cũng không cần thấy áy náy, hai chúng ta còn ngày rộng tháng dài." Người đàn ông giơ tay lên xem giờ: "Tư Thừa, tôi phải về công ty họp gấp, hôm khác tụ tập nhé".


"Được." Đinh Tư Thừa gật đầu.

Anh ta lại nhìn sang Tố Diệp, mỉm cười rồi bất ngờ cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn. Tố Diệp hoảng hốt, chưa kịp có phản ứng gì đã nghe thấy anh ta cười sảng khoái rồi quay người bỏ đi.

Đinh Tư Thừa sững sờ, vô thức cau mày.

"Tư Thừa! Anh làm bạn với loại vô lại này từ khi nào thế?" Tố Diệp quay đầu lại, bình thản nhìn Đinh Tư Thừa.

Đinh Tư Thừa lập tức giơ tay đầu hàng: "Cây ngay không sợ chết đứng, cậu ấy không phải loại vô lại gì đâu".

"Anh ta là ai vậy?" Lâm Yêu Yêu cũng hết hồn vì hành động của người đàn ông đó.

"Kỷ Đông Nham, cậu chủ của tập đoàn Kỷ Thị, tổng giám đốc của Kỷ Thị tại khu vực châu Á." Đinh Tư Thừa từ tốn tiết lộ gia thế của người đàn ông vừa rồi.
1

***

"Tình hình của em có chuyển biến gì tốt không?" Phòng trị liệu sạch sẽ trong lành, ánh nắng rực rỡ rải xuống bậu cửa sổ. Đây là phòng điều trị tâm lý tư của Đinh Tư Thừa trước khi ra nước ngoài, ba người họ từ sân bay về thẳng đây.

Tố Diệp ngồi trên sofa, trầm tư suy nghĩ: "Sau khi về nước đúng là không còn thường xuyên nghe thấy tiếng nói và bản nhạc đó nữa nhưng có mấy lần vẫn tỉnh giấc lúc một rưỡi sáng. À, có một lần thì không..." Cô hơi do dự, đưa mắt nhìn Đinh Tư Thừa.

Đinh Tư Thừa vừa là thầy hướng dẫn của cô khi đi học cũng đồng thời là thầy hướng dẫn của cô khi ra trường. Lúc còn học đại học, anh ấy là chuyên gia được nhà trường mời về với mức lương cao, hồi đó cô thích nghe anh ấy giảng bài nhất. Mấy năm tu nghiệp ở nước ngoài, Đinh Tư Thừa vừa hay cũng mở một phòng tư vấn tâm lý. Dần dà, cô cũng có đủ điều kiện đến thực tập tại phòng tâm lý của anh ấy, tiếp nhận các trường hợp.
1

Mỗi một bác sỹ tư vấn tâm lý đều cần có một người hướng dẫn danh tiếng, vì họ cũng là người bình thường, khi khai thông cho người khác thì tâm lý của bản thân cũng cần được thông suốt. Đinh Tư Thừa trong mắt cô vừa là một nhà phân tích tâm lý thành công, vừa là một người đàn ông ưu tú và xuất sắc. Ba mươi hai tuổi, sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, cộng thêm thái độ lịch sự nho nhã, anh ấy trở thành một người đàn ông cao giá nổi tiếng như một lẽ đương nhiên.

Sự chần chừ của Tố Diệp đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của Đinh Tư Thừa, "Lần đó là khi nào?".

"Là..." Chính là buổi sáng hôm đó, lúc cô tỉnh lại bên cạnh Niên Bách Ngạn. Khi cô nghe thấy câu "Mau chạy đi" và tiếng nhạc đó, chợt tỉnh giấc thì trời đã sáng, cũng chỉ có đúng lần đó cô không dậy lúc một rưỡi sáng.

"Thi thoảng có một ngày như vậy, lúc em tỉnh lại thì trời đã sáng rồi." Đương nhiên cô không thể nói thật với Đinh Tư Thừa.

Cảm giác của cô đối với Đinh Tư Thừa rất phức tạp, có sự yêu quý lại có sự ngưỡng mộ. Bao năm nay, dưới sự dìu dắt của anh ấy, cô không ngừng trưởng thành, không có Đinh Tư Thừa sẽ không có Tố Diệp bây giờ. Cô dựa dẫm vào anh ấy và cũng mến mộ anh ấy, nhưng...

Người Đinh Tư Thừa thích là Lâm Yêu Yêu.

Năm đó Lâm Yêu Yêu bay sang nước ngoài thăm cô, hai người họ nảy sinh tình yêu sét đánh, tuy rằng xa cách hai phương trời nhưng tình cảm ấy trước nay chưa hề thay đổi.

Lâm Yêu Yêu là người bạn thân nhất của cô, cho dù Tố Diệp có chết mê chết mệt người đàn ông này cũng không thể nói ra. Đinh Tư Thừa lại là người thầy tốt nhất của cô, nên dù có ái mộ trong lòng, khi anh ấy và Lâm Yêu Yêu đã xác định quan hệ tình cảm, cô cũng chỉ dám kính trọng từ xa. Đây cũng là lý do vừa tốt nghiệp cô đã lập tức về nước.

Sau khi nghe cô nói, đầu mày Đinh Tư Thừa nhíu chặt, "Tiểu Diệp! Em không nói thật với anh".

~Hết chương 23~    






Chương 24: Hoang tưởng thử phát

"Thầy, sao em có thể gạt anh được?" Tố Diệp mím môi cười: "Được rồi, tình trạng của em, em là người rõ nhất. Đừng quên bây giờ em cũng đã là một nhà phân tích tâm lý xuất sắc. Giờ em chỉ quan tâm đến trường hợp của Lương Hiên thôi".

"Thế giới này nhỏ thật, ai ngờ vòng vèo một hồi em lại tới chỗ của bố anh." Đinh Tư Thừa thấy cô né tránh câu hỏi thì cũng bỏ qua, cười khổ: "Sớm biết em đến Liên Chúng, anh cũng chẳng cần quay về vội vã như vậy. Có em, anh tuyệt đối yên tâm".

Tố Diệp nhún vai, cô cũng chẳng ngờ giáo sư Đinh lại chính là bố của Đinh Tư Thừa.

"Anh đã xem kết quả chẩn đoán của em đối với Lương Hiên. Anh cũng đồng ý với suy nghĩ của em. Lương Hiên đúng là đã mắc chứng hoang tưởng thứ phát." Đinh Tư Thừa quay về chuyện chính, nét mặt cũng trở nên phức tạp, nghiêm nghị: "Ở trên máy bay, anh đã đọc tài liệu em gửi qua, em phán đoán hoàn toàn chính xác. Lương Hiên từ lâu đã bị trầm cảm và thiếu cảm giác an toàn, điều này là nguyên nhân dẫn tới bệnh hoang tưởng".

Bệnh hoang tưởng có thể chia thành hoang tưởng tiền phát và hoang tưởng thứ phát. Hoang tưởng tiền phát nảy sinh mà không có bất kỳ sự kích động hay dự báo trước, ngược lại hoang tưởng thứ phát thì có căn nguyên phức tạp hơn. Nhưng điểm chung của cả hai loại này là đều phát sinh trên những người đã có trở ngại tâm lý. Giống như tình trạng của Lương Hiên, sở dĩ khẳng định anh ta mắc chứng hoang tưởng thứ phát là vì bệnh tình của anh ta bắt nguồn từ việc che giấu chứng bất an và trầm cảm nghiêm trọng của mình bao năm qua. Những người này có sự khác biệt cơ bản với những bệnh nhân mắc hoang tưởng tiền phát, cách thức chữa trị cũng khác nhau.

"Tình trạng của Lương Hiên không khó phân tích." Tố Diệp điều chỉnh tư thế ngồi, chân mày toát ra một vẻ nghiêm túc: "Em đã từng cho anh ta làm trắc nghiệm đơn giản về tấm gỗ. Người bình thường sẽ chọn chắn trước mặt hoặc bên phải nhưng Lương Hiên không hề do dự chọn ngay chắn phía sau lưng, điều này chứng tỏ anh ta cực kỳ bất an lo sợ. Em dẫn dắt câu trả lời của anh ta, hỏi anh ta có dám giết Niên Bách Ngạn không, anh ta hốt hoảng và né tránh, bởi vì trong tiềm thức của anh ta, Niên Bách Ngạn rất mạnh mẽ, không thể vượt qua. Với tâm lý của một người bình thường, khi đối mặt với nguy hiểm cực độ sẽ bộc lộ sự căm phẫn trong lòng, nhưng Lương Hiên không hề như vậy. Anh ta tự thu mình lại trong chiếc hộp của mình, cũng tức là, ngay từ ban đầu anh ta đã coi mình là người bị hại".

"Người bị hại thường hay lo âu căng thẳng." Đinh Tư Thừa tán đồng ý kiến của cô: "Từ tài liệu không khó để nhận ra, vợ Lương Hiên là người có tính tình quả quyết. Lương Hiên vào được tập đoàn Tinh Thạch cũng nhờ có vợ mình giới thiệu, điều này vô hình trung đã khiến trong nội tâm anh ta hình thành tư tưởng mình là kẻ thấp hèn, cho dù anh ta có nỗ lực làm việc hơn nữa cũng không thể thoát khỏi cái bóng dựa vợ thăng tiến. Anh nghĩ sau lưng cũng đã có không ít nhân viên gièm pha, anh ta nghe được đương nhiên sẽ thấy không thoải mái".

"Thêm nữa vì lý do công việc, vợ anh ta dĩ nhiên sẽ thân với Niên Bách Ngạn hơn một chút. Quanh năm suốt tháng, Lương Hiên để bụng, dẫn tới biến đổi tâm lý cũng là việc rất bình thường." Tố Diệp tiếp lời: "Mấy ngày nay em xem đi xem lại đoạn băng ghi lại vụ án nhiều lần, phát hiện được, thật ra Lương Hiên đã cầm sẵn con dao trên tay từ lâu. Em tin vợ Lương Hiên cũng nhận ra tình trạng tâm lý của chồng mình, muốn cố gắng hóa giải những âu lo của anh ta, thế nên mới liên tục mang cơm tới những khi anh ta làm thêm giờ nhưng Lương Hiên đã đa nghi. Một người bệnh mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng như anh ta cuối cùng vào buổi tối hôm đó đã cầm dao lên, gây ra bi kịch".

Đinh Tư Thừa khẽ thở dài: "Hoàn cảnh có ảnh hưởng không nhỏ tới những thay đổi tâm lý. Tiểu Diệp, những phân tích của em về giấc mơ của Lương Hiên cũng rất chuẩn xác".

"Kỹ năng phân tích giấc mơ cũng chính do anh dạy em." Tố Diệp nhìn anh ấy, trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác quyến luyến khó diễn tả thành lời nhưng rồi cô lại ép mình đè nén suy nghĩ này xuống. Cô khẽ hắng giọng, sắc mặt bình thản trở lại...

~Hết chương 24~      





Chương 25: Nỗi lo lắng từ khi còn trong bụng mẹ

"Từ giấc mơ của Lương Hiên, không khó nhận ra đối với cơ thể người mẹ anh ta vừa có niềm khao khát hướng về vừa có tâm lý sợ hãi. Anh ta đã mơ thấy đường ống, mơ thấy những chuyện đáng sợ, rồi căn nhà tối tăm cỏ mọc đầy, nội dung của những giấc mơ luôn u tối và mâu thuẫn. Sau đó em tìm hiểu mới được biết, thì ra từ lúc Lương Hiên còn chưa chào đời, mẹ anh ta đã từng có ý định phá thai. Rất nhiều người lớn không biết rằng, tuy đó chỉ là ý nghĩ trong đầu nhưng cũng đủ khiến thai nhi xuất hiện ký ức. Đây chính là một loại ký ức tiềm thức hình thành ngay trong bụng mẹ, kỳ diệu tới mức khoa học cũng không thể giải thích và chứng minh được, nhưng trên thực tế chúng đúng là có tồn tại. Sau này khi đã trưởng thành, đương nhiên Lương Hiên không biết được chuyện ấy, nhưng ký ức đó thì vẫn còn nguyên trong tiềm thức. Dưới một trạng thái tâm lý đặc biệt, những giấc mơ sẽ thể hiện nội dung này. Căn nhà tối đại diện cho nỗi sợ hãi cơ thể người mẹ khi còn là bào thai. Trong ký ức của bào thai, anh ta sợ sẽ bị mẹ bỏ đi, thế nên có thể nói việc thiếu cảm giác an toàn của Lương Hiên bắt nguồn từ cơ thể người mẹ."

"Mẹ là người có thể mang lại cho con người ta cảm giác an toàn nhất, nhưng tiềm thức của Lương Hiên đã mất đi cảm giác này, vì vậy giấc mơ của anh ta sẽ mâu thuẫn, điều này rất bình thường." Đinh Tư Thừa đồng ý với phân tích của cô.

"Còn chứng lo âu của Lương Hiên có lẽ phát sinh từ thời niên thiếu." Tố Diệp nói tiếp, ngữ khí cũng dần trở nên nặng nề: "Chiếc quan tài anh ta nhìn thấy trong giấc mơ và người em trai vỗ cánh bay đi là trường hợp điển hình cho những giấc mơ về cái chết của bạn bè thân thích. Chúng ta dù ít dù nhiều đều từng có những giấc mơ như vậy, bỗng mơ thấy bạn bè thân thiết qua đời hoặc một người thân đã mất từ lâu. Kiểu giấc mơ này ẩn chứa hai loại ý nghĩa, một là muốn gặp lại người đã xa cách lâu ngày, đây là ước nguyện trong tiềm thức, còn một loại, theo phân tích thì người đó đích thực có mong muốn người thân của mình chết đi. Thông qua việc phân tích giấc mơ của Lương Hiên, không khó xác định anh ta thuộc loại thứ hai".

"Mặc dù ý kiến của em sẽ bị đa số phản đối nhưng trên thực tế lý luận này vẫn thành lập. Sở dĩ Lương Hiên mơ thấy những chuyện này chắc chắn là vì trong một khoảng thời gian nào đó hoặc trong thời thơ ấu anh ta đã từng có mong muốn này." Đinh Tư Thừa gật đầu, đứng dậy rót cho Tố Diệp một cốc nước. Sau khi ngồi xuống bên cạnh cô, anh ấy thận trọng phân tích: "Trong tài liệu của mình, em đã nhắc tới việc Lương Hiên có một người em trai ruột nhưng người em này của anh ta cho đến giờ vẫn sống bình an, vậy thì rõ ràng chúng ta có thể phân tích được một trạng thái nào đó khi anh ta còn nhỏ. Trên thực tế mỗi người đều từng có thái độ thù địch với anh chị em của mình, quan hệ không thân thiết này có từ khi còn nhỏ, hơn nữa còn có tính duy trì nhất định. Mặc dù theo thời gian chúng ta lớn lên, tình cảm anh chị em sẽ ngày càng sâu đậm, nhưng thái độ đối địch ấy vẫn sẽ tồn tại tận sâu trong lòng, thậm chí là trong tiềm thức. Trẻ con luôn luôn coi mình là trung tâm, chúng luôn cảm thấy mình là cần thiết và muốn thỏa mãn cảm giác đó, một khi có sự tồn tại của kẻ cạnh tranh, trong lòng chúng sẽ tràn đầy thù địch".

Tố Diệp uống một hớp nước, mím môi: "Khi chúng ta dần khôn lớn, tư tưởng xã hội và đạo đức có thể sửa đổi những suy nghĩ sai lệch trước kia của chúng ta, kiềm chế cái tôi cá nhân lại, nhưng những tiềm thức đó không hề mất đi. Lương Hiên từ khi còn trong bụng mẹ đã thiếu hụt cảm giác an toàn, sau khi có em trai, tình cảm của mẹ đương nhiên sẽ bị giành mất một nửa, trong lòng anh ta tồn tại sự thù địch với em trai cũng là chuyện bình thường. Anh ta mơ thấy cậu em vỗ cánh bay đi mất, bắt nguồn từ sự tưởng tượng về cái chết của em trai khi anh ta còn bé. Anh ta cho rằng người bay lên trời có nghĩa là đã chết, thế nên anh ta mong em trai mình chết đi. Tâm lý của Lương Hiên đã hình thành sự lo lắng và bất an này ngay từ thời thơ ấu, sau này khi anh ta đi làm lấy vợ, tâm lý ấy không những không giảm đi mà còn tăng cường. Tính độc chiếm của anh ta với vợ cũng giống như với mẹ lúc nhỏ vậy, vì thế nhìn thấy vợ mình và Niên Bách Ngạn qua lại mật thiết anh ta càng thêm lo nghĩ và sợ hãi. Có điều Niên Bách Ngạn lại là một doanh nhân thành đạt, đối với Lương Hiên mà nói anh ấy mạnh hơn, bởi thế mà anh ta đã mơ thấy cô vợ và Niên Bách Ngạn đẩy mình xuống nước. Về lâu về dài, anh ta đã thật sự hình thành chứng hoang tưởng. Thêm nữa, những bộ phim mà anh ta thích xem đa phần là phim bạo lực và cưỡng bức, việc này lâu dần cũng tích tụ cảm giác tự bảo vệ và khuynh hướng bạo lực trong con người, cuối cùng mới ra tay giết chết vợ".

Đinh Tư Thừa lật giở tập tài liệu xem xét, một lúc lâu sau mới nhìn Tố Diệp với ánh mắt đầy nghi hoặc: "Những bộ phim anh ta xem em không hề nhắc tới trong báo cáo, là phim gì vậy?".
6

Tố Diệp: "..."
4

~Hết chương 25~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui